… Hóa thạch trong nháy mắt…
Trinh Quán năm thứ 22, đó không phải thời kì Đường Thái Tông Lý Thế Dân chấp chính sao? Ta không phải nên ở thời kì Hán Ai đế sao? Như thế nào? Như thế nào lại chênh lệch hơn sáu trăm năm ni? Chẳng lẽ cái “Đồng hồ đeo tay” kia xảy ra vấn đề?
Lão mụ! Ngươi như thế nào có thể mua hàng kém chất lượng cho ta!
※※※※z※※y※※z※※z※※※※
Từ sau khi biết đến Đường triều, tâm tình ta một trận uể oải. Nhưng sau lại ngẫm nghĩ một chút, ở đây thái bình thịnh thế cũng không có gì không tốt. Không đem ta đến cái Chiến quốc gì đó đã là vạn hạnh rồi. Hơn nữa, ở Đường triều làm khiển đường sử cũng tốt hơn đến Hán triều đi chụp ảnh ghi chép nam nam tính ái thực tế, huống hồ ở lại cơm ba bữa cấp bậc quốc khách, coi như đi dạo chơi Đường triều một tháng là được rồi. Duy nhất không vui đó là tự do thân thể bị hạn chế nghiêm trọng. Không được ra ngoài, không được tùy tiện đi lại, không được xưng hô lung tung — trước mặt người khác phải gọi hắn Tông đại nhân. Điểm chết người chính là mỗi ngày phải học văn hóa Khiết Đan, mỗi ngày văn kê khởi độc (*), một ngày mười hai tiếng đồng hồ, vượt qua nghiêm trọng quy định pháp luật tám tiếng đồng hồ công tác!
“Công tử, công tử, rời giường!”
“Trời còn chưa có sáng, cho ta ngủ thêm một chút.”
“Công tử, Tam gia vẫn đang chờ ngài!”
“Cho tên hỗn đản nào đó đợi đến chết đi!” Hanh! Ta mới không muốn quản hắn!
Sưu –
Chăn trên người bị nhẫn tâm lôi đi, hàn ý rõ rệt khiến ta bay hết buồn ngủ. Bên tai nghe thấy thanh âm quen thuộc lại đáng ghét kia –
“Nếu như ngươi sau đó muốn không thể dậy được nữa thì tiếp tục ngủ đi.”
“Tam, Tam gia, công tử hắn, hắn chỉ là quá mệt mỏi, sẽ dậy, sẽ dậy ngay!” Tiểu Nhất đứng ở bên cạnh sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi xuống phía dưới trước đi.”
Tiểu Nhất lo lắng nhìn ta, còn muốn cầu tình, nhưng chung quy không dám, lui ra ngoài.
Ta trừng mắt tên nam nhân độc đoán này, khinh thường nói: “Tông đại nhân muốn giết ta sao? Hối hận không thể một tiễn bắn chết ta sao?”
“Giết ngươi? Ta không có hứng thú.” Hắn không nhanh không chậm nói, “Lúc đầu tại bãi săn ta là sợ ngươi gây bất lợi cho Liệt mới bắn một tiễn muốn hù dọa ngươi, không nghĩ tới ngươi lại né tránh lung tung cố ý hướng đến chỗ mũi tên.”
“Ngươi hiện tại hối hận vẫn kịp a.” Hanh! Nói như thể ta cùng một cái đầu heo giống nhau, tám phần mười chính là ngươi người già hoa mắt.
“Muốn chết không cần gấp gáp, Ta không giết ngươi, tự có người khác. Ba ngày sau ngươi sẽ diện kiến hoàng thượng, trước đó không học xong công khóa, đến lúc bị lộ ta xem ai giữ được ngươi!”
“Vậy, vậy ngươi đổi người diễn sớm một chút không phải được rồi! Tìm một khiển đường sử thực sự đến là được.” Thiết, ta cũng không phải tự nguyện!
“Ngươi suy nghĩ có phần quá đơn giản.” Tông Thế Công thở dài nói, “Khiết Đan khiển đường sử chân chính ở bảy ngày trước đến Trường An, sự thật là đã mất tích ngay trên sông.”
“Vậy cũng không thể tùy tiện tìm một thay thế phẩm như vậy a.” Khi quân không phải tội chết sao?
“Khiết Đan đặc phái viên thất tung ở đại Đường ta, việc này không lớn không nhỏ, chuyện bên trong người như ngươi không nên cũng không cần biết.”
“Người như ta thì sao? Ngươi vẫn là tìm ta hỗ trợ.”
“Đó là bởi vì chuyện quá khẩn cấp, ngươi lớn lên đặc biệt. Hoàng thượng lần đầu tiên nhìn thấy ngươi tám phần sẽ nhận định ngươi là đặc phái viên Khiết Đan.”
“Hoàng thượng như thế nào sẽ nhận định ta là cái tên đặc phái viên kia? Chúng ta lớn lên rất giống nhau sao?” Kỳ tích! Cư nhiên có người đẹp trai như ta! ( Vũ: tên này không những mắc chứng hoang tưởng còn mắc bệnh thích tự sướng!!!)
Tông Thế Công quay đầu lại, yên lặng nhìn ta, chậm rãi nói: “Chúng ta đều chưa thấy qua tên đặc phái viên kia, nhưng đều nhận ra được khuyên trên tai ngươi.”
Ta sờ sờ cái lỗ tai, đó là chiếc khuyên tai ngọc bích thâm lục sắc (**), sinh nhật mười sáu tuổi thì đào được ở chợ đồ cổ. Lúc đó chủ hàng nói cho ta biết là của Đường triều gì đó, ta không tin, tưởng hắn gạt người ngoài nghề như ta, cuối cùng thành giao với 50RMB. Chẳng lẽ là đồ cổ thật?
Tông Thế Công nhìn vẻ mặt ta mờ mịt, tiếp tục nói: “Khuyên tai này vốn có bảy chiếc, màu không giống nhau, lấy cực phẩm bảo thạch chế thành, điêu công tinh mỹ, độc nhất vô nhị, sau đó chia ra ban cho các tộc ngoài biên cương. Sau này đặc phái viên các tộc đến đại Đường ta, nhất định đeo nó, nhằm bày tỏ hữu hảo cùng tôn trọng. Trong đó ngọc bích, đương thời chính là ban cho Khiết Đan.”
Khi ta còn đang cảm thấy tất cả trùng khớp đến bất khả tư nghị thì, Tông Thế Công đã đứng trước mặt ta, bỗng nhiên lấy tay bóp chặt cổ ta, lạnh lùng hỏi: “Cho nên, khuyên tai của ngươi từ đâu mà có!”
Tay hắn cùng thanh âm của hắn đều không mang theo nhiệt độ, càng thu càng chặt….. Ta căn bản vô lực bài khai.
“Buông…. Buông tay…..”
“Nói mau, từ đâu mà có!”
“Là ta tại… Gia hương….. Mua…. Mua…..” Thật là khó chịu, không khí trong khoang phổi càng ngày càng ít, ta sẽ chết sao, rất sợ…
“Không nên gạt ta, chiếc khuyên tai này chính là độc nhất vô nhị!” Thanh âm hắn giống như từ sâu trong địa ngục truyền đến, nghe lên thật xa… Thật xa……
“Ô….. Ta…. Không… Không…. Nói dối…..” Nói không ra, trong đầu một mảnh hắc ám…
…..
…..
“Hanh! Cho ngươi cũng không giở trò gì được.”
————————————-
Chú thích:
(*) Văn kê khởi độc: kiểu như học hành từ đầu đến cuối chăng (?).
(**) Thâm lục sắc: màu xanh đậm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...