Yến hội buổi tối ở Lân Đức điện, thần tử tự nhiên là đến trước hoàng đế.
Trong điện lớn như vậy, thần tử lần lượt ngồi ở hai bên. Ở giữa để lại một khoảng đất trống rất lớn, chắc là dùng để biểu diễn ca vũ. Nói chung, cùng tình hình diễn ra trong TV không sai biệt lắm.
Có thể bởi vì duyên cớ ta là khách đi, ta được cân nhắc an bài vị trí thứ hai theo bên tay phải. Xếp thứ nhất chính là Tông Thế Công.
Lúc này cách lúc khai yến còn một đoạn thời gian, chúng đại thần đã bắt đầu nhao nhao vào bàn.
Ngồi đối diện ta, cũng là vị trí thứ hai theo bên tay trái, chính là vị đại thần sáng sớm ngày hôm nay trên điện vài lần hoài nghi thân phận của ta, vẫn mặc minh hoàng triều phục giống sáng nay.
Ta lấy khuỷu tay đẩy đẩy Tông Thế Công, thấp giọng hỏi: “Người ngồi đối diện ta là ai? Hình như không phải người lương thiện a.”
“Hắn là tư đồ đương triều, Trưởng Tôn Vô Kỵ.” Tông Thế Công cố ý đem ánh mắt chuyển qua ngoài điện, lộ ra biểu tình thờ ơ, thấp giọng nói rằng, “Cẩn thận người này.”
Hắn nói đến “Người này”, ta tự nhiên phản xạ có điều kiện đem ánh mắt nhẹ nhàng hướng trên “Người này”……
“Đừng nhìn hướng đó, nhìn chỗ khác.” Tông Thế Công thấp giọng quát, biểu tình trên mặt cũng không chút nào biến hóa.
Cuống quít quay đi, ta cũng không biết nhãn thần bay tới nơi nào, trông thấy khuôn mặt một người liền vô ý thức cười cười. Người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng lễ phép mỉm cười lại.
“Thế nào, ngươi nhận thức hắn?”
“Không, không nhận ra a.” Tên Tông Thế Công này thật đúng là quan sát tỉ mỉ a. Nhìn như không lưu tâm, kỳ thực ngay cả ta cười với ai cũng nhất thanh nhị sở.”
“Người này cũng phải cẩn thận.”
“Hắn là ai vậy a?” Người nọ ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, xem ra địa vị không thấp, chỉ là không có mặc quan phục.
“Cửu hoàng tử Lý Trì.”
Đáng lẽ nghe tên này thì ta hẳn là hai mắt trợn tròn, miệng rộng mở, một bộ biểu tình không thể tin tưởng. Bất quá ta đã xem qua Đường Thái Tông, xem qua Võ Tắc Thiên, còn có nhân vật nào đáng giá để ta kinh ngạc chứ.
Ta bất lộ thanh sắc lẩm bẩm nói: “Lý Trì, đó không phải là cháu ngoại trai của Trưởng Tôn Vô Kỵ sao?” Hoàn hảo không lâu xem cổ MM diễn 《 chí tôn X nhan 》, cũng coi như biến tướng khóa học lịch sử, chí ít nhượng ta lý giải chút quan hệ nhân vật.
“Ngươi sống ở cái gì Đan Mai thành tuy rằng xa xôi, tin tức nhưng thật ra vô cùng linh thông.” Tông Thế Công ra vẻ nói đùa mà hỏi thăm.
“Hoàn hảo, ta cũng là nghe người khác nói, không ngờ lại là sự thật. Ha hả, ha hả.” Ta cười gượng trả lời.
Đúng vào lúc này, có người lớn tiếng kêu “Hoàng thượng giá lâm –”.
Hoàng đế ngồi xuống sau, không thể thiếu lời dạo đầu thao thao bất tuyệt. Tác phong ấy, quan chức hiện đại thật ra kế thừa rất tốt.
Những lời thao thao bất tuyệt này, còn không phải chính là đại Đường thế nào thế nào giao hảo với ngoại tộc các loại. Ta cũng vô tâm nghe, vẫn còn tính toán chuyện chính. Kết thúc màn diễn này sau đó làm gì? Có thể tái kiến tiên tử kia hay không? Lúc nào trở lại….. Đang muốn xuất thần, khuỷu tay bị người đẩy một chút hồn mới quay về.
Tập trung nhìn vào, chúng đại thần đều đã nâng chén đứng lên, ta vội vàng làm theo. Cũng không biết Lý Thế Dân vừa nói gì đó.
“Nguyện đại Đường phồn vinh hưng thịnh, trọn đời bất suy –” Nhất thời, tất cả mọi người nâng chén hô to.
Ngay cả cung nữ thái giám trong điện cũng trong cùng thời khắc đó tề xoát xoát quỳ xuống.
Tràng diện như vậy, nếu không phải đích thân tới, khó có thể lĩnh hội chấn động trong đó.
Ta theo mọi người đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Ta ở nhà cũng chưa từng uống rượu, nhiều nhất là uống uống bia với bạn thân trong ký túc xá, cũng không biết phân biệt rượu tốt xấu, chỉ cảm thấy rượu này cay sặc mũi, uống xong trong dạ dày dần dần mọc lên hệ thống lò sưởi.
Rượu kính vừa rồi lại thêm hứng thú cao vút. Trong nháy mắt, ta lại thấy cảm khái muôn vàn, lập tức nâng chén về hướng Lý Thế Dân cao cao tại thượng hô to: “Nguyện đại Đường và Khiết Đan vĩnh viễn giao hảo!”
Nói xong còn hào khí uống chén thứ hai.
“Hảo! Hảo! Hảo!” Lý Thế Dân liên tiếp ba chữ hảo, ý mừng rỡ bộc lộ trong lời nói, còn phân phó với thái giám bên cạnh nói, “Đem ý chỉ của trẫm tuyên đọc đi.”
Thái giám kia sải một bước, lôi ra thánh chỉ trong tay cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay ban thưởng Khiết Đan bộ tộc trăm cuộn gấm, trâu dê ngàn con; phong thủ lĩnh Khiết Đan Quật Ca vi Tùng Mạc đô đốc, ban thưởng họ Lý. Phong các bộ lạc thủ lĩnh vi thứ sử, chung một triều Đường. Khâm thử — ”
Ta tiến lên một bước, quỳ xuống tiếp chỉ: “Tạ ơn hoàng thượng — vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế — ”
Những quy củ này là Tông Thế Công dạy ta trước khi vào cung, bất quá phối hợp với bầu không khí hiện tại diễn lên hình như đặc biệt thuận lợi.
Hai tay tiếp nhận thánh chỉ trong chớp mắt khiến ta thực sự thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm nhiệm vụ làm sứ giả rốt cục hoàn thành hơn phân nửa, lại mơ hồ nghĩ hình như thực sự hoàn thành một sứ mệnh lịch sử. Bất tri bất giác bản thân cuối cùng cũng dung nhập dòng chảy lịch sử.
Trên yến hội, chúng cung nữ nối đuôi nhau mà vào, bưng lên một bàn thức ăn tinh xảo. Những món ăn này tuy rằng trân quý, nhưng cơ bản giống với đồ ta ăn ở Tông phủ.
Chân chính hấp dẫn ta chính là biểu diễn ca vũ ở trung tâm đại điện. Múa lụa màu, múa quạt, múa kiếm…… Xác thực khiến ta mở rộng nhãn giới. Bất đồng với múa hiện đại dựa vào khoa học kỹ thuật tăng thêm vẻ đẹp. Những vũ giả này hoàn toàn dựa vào bản thân công phu để tạo ra mỹ cảm kiểu nhu mà không kiểu cách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...