Túy Điếu Kim Quy FULL


Chung Ly Túy thành kẻ đánh xe sai vặt cho Nhiếp Quỳnh, còn tịch thu toàn bộ ngân lượng y trộm được, không có tiền bên người, muốn lén trốn đi cũng không có khả năng, Nhiếp Quỳnh đành phải cam chịu số phận.
Tối đó hai người tìm quán trọ nhỏ qua đêm, Nhiếp Quỳnh vừa mới đi vào đại đường*** thì thấy có người vội vàng đi ra sau vườn, trông dáng người rất giống Tiểu Đào nên vội vàng đuổi theo.

Tiểu Đào tiến vào một gian khách phòng, Chung Ly Túy theo kịp, vừa muốn nói chuyện, Nhiếp Quỳnh vội vàng che miệng của hắn lại.
***đại đường (大堂): đại sảnh, phòng lớn
Nghe trong phòng có người hỏi: “Vẫn chưa có tin tức của chủ tử hả?”
“Chưa có, nhóm quan binh cũng không tìm được y, hiện tại chắc hẳn y vẫn an toàn.”
“Ngươi đã làm ra chuyện gì thế này? Lúc ta cản lại phía sau, bảo ngươi trông nom chủ tử thật tốt, ngươi lại lạc mất y.”
“Ngươi có bản lĩnh lắm mà, tự mình đi tìm đi chứ, đừng ở chỗ này ra vẻ ông lớn!”
Giọng điệu của người trước lập tức giảm xuống, “Là ta không đúng, không phải ta đây cũng sốt ruột sao? Uống một ngụm trà, bớt giận.”
Chung Ly Túy bật cười: “Thủ hạ của ngươi à? Thật đúng là giống ngươi.”
Nhiếp Quỳnh cho hắn một cái khuỷu tay, không ngờ cửa phòng đột nhiên đẩy ra, Thanh Phong Như Hồng đặt ngay dưới cổ họng y, người cầm kiếm chính là một thanh niên tuấn tú, mặt mày mệt mỏi, giữa lông mày lại ẩn giấu khí thế bén nhọn.
Nhiếp Quỳnh bình tĩnh thong dong, thản nhiên nói: “Hoắc Thanh, ngươi bị thương.”
Gương mặt Hoắc Thanh biến đổi, Tiểu Đào lại mừng rỡ, vội vàng kéo Nhiếp Quỳnh vào trong phòng, nói khẽ với Hoắc Thanh: “Đầu heo, là chủ tử mà.” Nhiếp Quỳnh đã khôi phục giọng nói từ trước, chỉ là gương mặt hơi tròn, Tiểu Đào lại cẩn thận, lập tức nhìn ra đầu mối.
Chung Ly Túy đi theo vào phòng, trở tay cài cửa lại, Hoắc Thanh vẫn không quá tin tưởng, ánh mắt quét qua quét lại trên người Chung Ly Túy và Nhiếp Quỳnh, ngờ vực nói: “Là chủ tử?”
“Đương nhiên, ngay cả giọng nói của vương gia chúng ta mà ngươi cũng nghe không ra à?”
Nhiếp Quỳnh kéo Tiểu Đào ra, nhìn thẳng vào thị vệ của mình, nói: “Hoắc Yến Lê, năm mười lăm tuổi ngươi đã theo ta nhưng mắt nhìn vẫn không bằng Tiểu Đào vào phủ mới ba năm.”
Yến Lê là tên tự của Hoắc Thanh, rất ít người biết đến, gã không hoài nghi nữa, vội vàng cất kiếm quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ hồ đồ, xin vương gia thứ tội.”
Nhiếp Quỳnh ngăn gã lại, Tiểu Đào lại nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, mặt của người…”
Tuổi tác Tiểu Đào còn chưa đến tuổi nhược quán***, dáng dấp mắt ngọc mày ngài, hoạt bát động lòng người, lúc này nhìn nhìn Nhiếp Quỳnh, vẻ mặt khó hiểu.
***nhược quán (弱冠): nam tử cổ đại hai mươi tuổi chưa làm lễ đội mũ, làm lễ rồi thì coi như đã trưởng thành
“Bị tên đáng chết nào đó hại.” Âm thanh nguyền rủa nho nhỏ từ trong miệng Nhiếp Quỳnh phun ra.
Nhớ tới chuyện này, lòng y lại dấy lên nỗi buồn tủi, đã lâu như vậy, dung mạo của y vẫn chưa hoàn toàn trở về như cũ, nếu như cả đời phải mang gương mặt này, y cũng chẳng cần tra ra chân tướng nữa, thà bị sát thủ giết chết luôn cho xong.
“Hả?” Hai tên thuộc hạ đồng thời cất lên tiếng đáp lời rất vô lễ, không để ý phản ứng của bọn họ, Nhiếp Quỳnh nghiêm mặt trầm giọng, phong thái chủ tử ra dáng mười phần, hỏi: “Sao các ngươi lại ở chung thế?”
“Là như thế này…”
Hóa ra sau khi Hoắc Thanh thất thủ rồi bị bắt đi, trong đêm bị áp giải vào kinh, ai ngờ trên đường được người cứu, gã lo lắng an nguy của Nhiếp Quỳnh, không để ý thương thế nên quay trở lại, ai ngờ Nhiếp Quỳnh không tìm được, lại trong lúc vô tình đụng phải Tiểu Đào, cũng may quan binh đã trở về kinh, hai người mới nán lại ở quán trọ, ngầm hỏi hành tung Nhiếp Quỳnh.
“Là ai cứu ngươi?”
“Thuộc hạ không biết, nhưng biết rõ hành trình áp giải như lòng bàn tay, hẳn là các hoàng tử.”
Nhiếp Quỳnh nhíu mi.
Nhiếp Anh? Ở bên ngoài nhiều năm, giao tình với hắn không sâu.
Nhiếp Dao? Cả ngày minh tranh ám đấu với y, đừng nói tới việc cứu, không thừa nước đục thả câu là may rồi.
Trong ba người chỉ có Hoàng thúc Nhiếp Ngu bình thường có quan hệ không tệ với y, sau khi chuyện xảy ra đã từng thay y cầu tình trước mặt phụ vương, nếu là ông âm thầm phái người cứu Hoắc Thanh, về đến phải nói lời cảm tạ thật hậu hĩnh mới được.
Hoắc Thanh than thở kể lể, Nhiếp Quỳnh nghe được bùi ngùi mãi thôi, Chung Ly Túy lại nghiêng người tựa ở bên giường, bên cạnh vừa nghe vừa uống, nghe được hết rồi, rất hưởng ứng mà bật cười.
“Chủ tớ quả nhiên có cùng chí hướng, chật vật như nhau hết, phủ Nghèo (Quỳnh) vương phủ Nghèo (Quỳnh) vương, nghe danh tự đã thấy điềm xấu, đổi thành Phú Quý vương phủ, hẳn sẽ không xui xẻo như vậy.”
*** Quỳnh (琼) và nghèo (穷) đều phát âm là qióng

Hoắc Thanh thấy Chung Ly Túy và Nhiếp Quỳnh đi chung với nhau, không biết lai lịch của hắn nên không dám phản bác, ngược lại Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, vị này là…”
“À, người đánh xe của ta.”
Thấy Chung Ly Túy như muốn phản bác, Nhiếp Quỳnh cuống quít xông lên trước, che miệng của hắn, nhắc lại: “Người đánh xe!”
Hoắc Thanh với Tiểu Đào đồng thời nhìn về phía người nghiêng ngả dựa vào đầu giường, một bộ dáng của người say xỉn biếng nhác, đồng lòng nói, điệu bộ tên đánh xe này cũng lớn thiệt ha.
Chủ tớ gặp lại, Nhiếp Quỳnh rất vui vẻ, lúc dùng cơm tối thì bảo Tiểu Đào cùng vào phòng mình nghỉ ngơi.
Ở Mai Hoa Trấn lâu như vậy, chỉ có y hầu hạ người khác, hiện tại cuối cùng có thể để cho người khác hầu hạ, đương nhiên muốn tận dụng tất cả, ai ngờ ý tưởng này vừa đưa ra, đã bị Chung Ly Túy dùng một câu bác bỏ.
“Tiểu Phú Quý, ngươi thân là chủ nhân cũng ác độc quá đấy, không thấy thị vệ nhà ngươi có thương tích trong người, cần phải có kẻ chăm sóc sao? Tiểu Đào Tử sao có thể săn sóc hai người đây?”
“Nó gọi là Tiểu Đào, đào trong bồ đào***, không phải Tiểu Đào Tử, ngươi và nó đổi phòng, đi chăm sóc Hoắc Thanh đi!”
***bồ đào (葡萄): trái nho
Nhiếp Quỳnh cất tiếng ra lệnh xong thì cảm giác bên hông bị siết chặt, bị bàn tay không thành thật niết lấy, Chung Ly Túy hì hì cười hỏi: “Tiểu Phú Quý, trên đời này có câu nói, có tiền xuất tiền, có lực xuất lực đúng không nào?”
Chậc… Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện bữa tối phong phú nọ, Nhiếp Quỳnh cảm thấy thê lương.
Đó là do Chung Ly Túy bỏ tiền ra, cho nên, y phải nghe lời.
Được rồi, một vị hoàng tử, một tên đới đao thị vệ tam phẩm, một tên nội thị ngũ phẩm, cộng lại còn không bằng chủ quán rượu quê mùa nho nhỏ nhưng có tiền, quả nhiên là nỗi chua xót không người biết, tỉnh lại cô đơn giữa đèo không mông quạnh.
So sánh giữa cốt khí và no bụng, Nhiếp Quỳnh lựa chọn cái sau, lại không cam lòng lầm bầm: “Đi một ngày đường, chân ta đau, để Tiểu Đào đấm  chân cũng được.”
Tay đặt ở bên hông lập tức trượt đến trên đùi, Chung Ly Túy tự đề cử mình: “Loại chuyện bóp chân này ta am hiểu nhất đấy, để cho ta làm đi.”
Hai tên hầu cận duỗi đũa dừng trên đĩa thức ăn, bày ra trạng thái bị điểm huyệt, mồ hôi to như hạt đậu ở hai bên trán rất hợp với tình hình, nói thực ra, cảnh tượng trước mắt này quá quái dị, hi vọng người này thật sự say, bằng không hắn chắc chắn là người đánh xe gan dạ nhất ở vương triều Vĩnh Thặng từ trước tới nay.
Cho xin đi, ngươi đùa giỡn vương gia là việc của ngươi, đừng kéo vào theo chúng ta, là kẻ chứng kiến, chúng ta rất có thể vì thế mà bị giết người diệt khẩu…
Vì Nhiếp Quỳnh không có tiền nên đề nghị đổi phòng không thể không chấm dứt, đêm đó Chung Ly Túy quả nhiên đúng hẹn đấm chân cho y, cứ thế ấn eo đấm lưng, thuận tiện ngay cả bộ vị quan trọng cũng xoa bóp một trận thật đã, hầu hạ y thoải mái thả lỏng, tâm tình buồn bực có thể dịu đi, nghĩ thầm, đầu năm nay có tiền là đại gia, tạm thời nhẫn đi.
Ban đêm đang say giấc nồng, chợt cảm thấy một cơn thiếu khí, mở mắt ra đã thấy Chung Ly Túy cúi ở trên người y, bóp lấy cái mũi của y, đôi môi còn ngăn chặn miệng của y.
Nam nhân nửa đêm phát tình có thể tha thứ, nhưng làm ơn hãy đổi một phương pháp bình thường đi chứ? Y sẽ ngạt thở mà chết đó.
Nhiếp Quỳnh tay chân động đậy, mưu toan muốn lật qua đè cái người nặng trịch ở trên, Chung Ly Túy vội vàng dùng cái tay nhàn rỗi kia chỉ chỉ song cửa sổ, ra hiệu y yên lặng.

Ánh trăng trải khắp sàn, có thể nhìn thấy rõ ràng một cái ống mảnh thò vào trong cửa, một luồng khói nhỏ nhẹ nhàng liên tục bay ra từ trong ống.
Nhiếp Quỳnh lập tức nhìn Chung Ly Túy, dùng ánh mắt đặt câu hỏi: Ai vậy chứ?
Chung Ly Túy chống người lên, cười cười nháy mắt với y mấy cái, Nhiếp Quỳnh đang muốn dùng chăn bông bịt miệng mũi của hắn lại, ai biết Chung Ly Túy dứt khoát hạ một nụ hôn, truyền không khí qua.
Biện pháp nín thở có rất nhiều, vì sao nhất định phải dùng kiểu này chứ?
Không thể nào tránh né, Nhiếp Quỳnh đành phải ngoan ngoãn tiếp nhận “lòng thành”của Chung Ly Túy.
Không lâu sau, ống trúc được rút về, then cài trên cửa rất nhanh bị đẩy ra, có người nhẹ nhàng tiến đến.
Người đó đi đến bên giường, đang tính xem xét cẩn thận, chợt thấy bên hông tê rần, huyệt vị bị điểm trúng phóc.
Nhiếp Quỳnh một chiêu đắc thủ, lập tức vọt lên, lột xuống mặt nạ của người ấy, Chung Ly Túy thì đẩy cửa sổ ra, cũng thắp nến luôn.
“Là ngươi?”, người đến chính là vị nữ tử đánh lén y tại Phiêu Hương Các dạo trước.
“Này, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại nhiều lần đánh lén ta?”
Nữ tử hừ một tiếng, hạ mắt, đối với tra hỏi từ y chỉ làm như không để ý đến.
Nhiếp Quỳnh dùng tay tìm tòi một phen trên mặt nàng, rất nhanh đã bóc một tấm mặt nạ xuống.
Mắt liễu mày ngài, gương mặt trái xoan thanh tú động lòng người, Chung Ly Túy vội hỏi: “Thế nào?”

“Rất xinh đẹp…”
Cái ót bị vỗ nhẹ, Chung Ly Túy mỉm cười có chút dữ tợn, hỏi lại: “Ta đang hỏi ngươi xem có phủ nhận việc biết nàng không?!?”
“À thì, có chút quen mặt.”Dáng dấp quen, khuôn mặt cũng rất quen, nhưng nhất thời lại nhớ không ra đã gặp ở đâu.
Hoắc Thanh với Tiểu Đào ở sát vách nghe được tiếng động, cũng chạy tới, nhìn thấy nữ tử, Hoắc Thanh kinh ngạc bội phần.
“Ly Châu?”
Nhiếp Quỳnh vội hỏi: “Các ngươi biết à?”
“Đương nhiên biết, Ly Châu là sư muội ta, cũng là ám vệ của Thái tử điện hạ.”
Nhiếp Quỳnh trầm mặc thật lâu, tiến lên giải huyệt đạo cho Ly Châu, hỏi: “Là Thái tử phái ngươi tới giết ta?”
Khó trách y cảm thấy Ly Châu có chút quen mặt, hẳn là trước kia đã gặp đâu đó ở chỗ Nhiếp Kỳ.
Nhiếp Kỳ đối xử với y vẫn không tệ, nghĩ đến việc có thể là Thái tử ca hại y, y có chút bi ai.
Ly Châu lại tức giận đến đỏ bừng mặt, mắng: “Đồ óc heo! Thái tử điện hạ không phải loại người như thế!”
“Sư muội, không thể vô lễ với chủ tử!”
Ly Châu rất kiêng nể Hoắc Thanh, bị gã quát tháo, đành phải nhỏ giọng phản bác nói: “Trong lòng Ly Châu, chỉ có một vị chủ tử là Thái tử điện hạ, vị này ư? Hừ, cùng lắm cũng chỉ là một công tử quyền quý biết kêu ong gọi bướm.”
Kêu ong gọi bướm? Toàn là những nữ nhân ong chúa bướm hoa đến quyến rũ y, y đường đường là hoàng tử, tuấn tú nho nhã, làm gì cần phải đi thu hút người khác, nhưng mà, dường như bây giờ không nên thảo luận đề tài này, thế là Nhiếp Quỳnh lại hỏi: “Không phải tới giết ta, vậy công việc ám vệ ngươi lại không làm, chạy đến tìm ta làm gì?”
Ly Châu do dự một chút, nói: “Thái tử điện hạ bị giam lỏng, ta trốn đến đây để tìm ngươi hỏi chân tướng, thuận tiện mượn miễn tử kim bài của ngươi cứu người…”
“Từ từ, chờ một chút.”
Càng nghe càng quai quái, Nhiếp Quỳnh cắt ngang lời nàng, hỏi: ” Vì sao Thái tử ca ca lại bị giam lỏng?”
“Chẳng lẽ không phải do ngươi hãm hại?”
Nhiếp Quỳnh nhảy dựng lên, gào: “Cho ta xin đi, bây giờ người bị hãm hại trốn đông trốn tây là ta đấy, có được không hả?”
Chung Ly Túy giữ chặt y, nâng bình hồ lô đưa tới bên miệng y, “Uống ngụm rượu, bình tĩnh một chút, nghe nàng nói thế nào.”
Rượu ngon vào trong bụng, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, Nhiếp Quỳnh ngồi xuống, nghe Ly Châu giải thích.
Hóa ra sau khi Nhiếp Quỳnh đào tẩu, người hầu trong phủ y đều bị giam vào ngục, về sau có người kêu oan, nói vương gia bị Thái tử hãm hại, cũng đưa ra thủ dụ Nhiếp Kỳ viết đêm đó để làm chứng, người bên Hình Bộ không dám thất lễ, lập tức trình lên cho Hoàng Thượng, về sau Thái tử thừa nhận đó là bút tích của mình, lại phủ nhận đã đưa thư cho Nhiếp Quỳnh.
Có cung nhân đi theo phát hiện Thái tử viết thơ tình cho Nghi quý phi, sau khi Hoàng Thượng đọc được, long nhan giận dữ, bệnh cũ tái phát, liên tiếp mấy ngày không vào triều, Thái tử cũng bị giam lỏng, chỉ có đám người Hình Bộ vội vàng xử lý mọi việc.
Thế là triều đình truyền ra lời đồn, nói, chuyện Thái tử và Quý phi lui tới bị Nhiếp Quỳnh phát giác, cho nên mới mượn đao giết người, bè đảng ủng hộ Nhiếp Anh Nhiếp Dao nhao nhao dâng tấu thư phế bỏ Thái tử, lập trữ quân*** khác, Ly Châu lo lắng an nguy Thái tử, cảm thấy tất cả kỳ quặc đều xuất phát từ Nhiếp Quỳnh, thế là trộm trốn tới, một đường tìm kiếm tung tích của y.
*** trữ quân (储君): người kế vị
Khó trách truy binh lại trở về kinh nhanh như vậy, thì ra là phía kinh thành có đại sự xảy ra.
Nhiếp Quỳnh âm thầm nghĩ xong, ngẩng đầu thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người mình, không khỏi sửng sốt.
“Ta cũng không biết cái gì cả, ta cũng bị hãm hại mà!”
“Ngươi có kim bài miễn tử, lại có thủ dụ làm chứng, nếu không thẹn với lương tâm, vì sao không gặp mặt Hoàng Thượng biện bạch cho bản thân, ngược lại phải lẩn trốn? Ngươi làm như vậy chẳng lẽ không phải vì tranh thủ lòng đồng cảm, vu cho Thái tử tội bất nghĩa sao?”
Cái sai lầm này quá lớn, Nhiếp Quỳnh lập tức giải thích: “Lúc ấy phong thủ dụ nọ không tìm được, Nghi Quý phi lại vô cớ bỏ mình, ta không chạy trốn, hiện tại chỉ e là đã đi uống trà với Diêm Vương, kim bài miễn tử gì hả? Ta mà có món đồ đó, còn phải chật vật như vậy sao?”
“Nhưng Thái tử điện hạ từng nói, Hoàng Thượng từng ban thưởng kim bài miễn tử cho ngươi!”
Nhiếp Quỳnh vội hỏi: “Vậy ngươi làm cách nào tìm ra ta thế? Ta… Khụ khụ, cái tạo hình này, ngươi cũng có thể nhận ra?”
Ly Châu bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.

“Ta không có mắt nhìn tốt như vậy, có người nặc danh gửi thư thông tri cho ta, thoạt đầu ta hơi không tin.”
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Ly Châu hoài nghi Nhiếp Quỳnh, ngẫm lại xem, bất kỳ một kẻ đào tẩu nào đến tận đẩu tận đâu cũng không có khả năng rảnh rỗi đến kỹ viện tiêu dao đâu nhỉ.
Chủ tử thật quá đáng, lúc này vẫn không quên phong lưu!
Bị ánh mắt chằm chằm khiển trách của hai tên thuộc hạ làm dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng, Nhiếp Quỳnh có khổ khó nói, còn may có Chung Ly Túy kịp thời thay y giải vây.
“Người hoàng thân các ngươi hay thắp nến trò chuyện đêm khuya cũng không quan trọng, nhưng mà có thể tắt đèn rồi bàn tiếp được không? Dầu thắp rất đắt tiền, nói không chừng ngày mai sẽ bị tính thêm tiền.”
Lần đầu tiên nhận ra người hẹp hòi có chỗ tốt của hẹp hòi, Nhiếp Quỳnh lập tức nhân cơ hội này nói thân thể mệt mỏi rồi, có việc ngày mai bàn lại, Hoắc Thanh vội kéo Ly Châu rời đi.
Đuổi các tùy tùng đi rồi, Nhiếp Quỳnh nằm lại trên giường, trong bóng tối đột nhiên nói: “Ta không tin tưởng Ly Châu cho lắm, nhưng lại không tìm được lý do nàng hại ta.”
Chung Ly Túy tới gần y, nói khẽ: “Hại người không cần quá nhiều lý do, tựa như yêu một người, cũng không cần bất kỳ lý do gì.”
Ngày kế tiếp khi ăn điểm tâm, Ly Châu lại xuất hiện trước mặt bọn họ, tựa hồ nàng không tin Nhiếp Quỳnh không có kim bài miễn tử, nói rằng muốn theo bọn họ cùng nhau hồi kinh.

Nhiếp Quỳnh đáp ứng, việc bị người âm thầm theo đuôi nào dễ chịu bằng cùng nhau đồng hành, y cũng có thể thừa cơ quan sát Ly Châu kỳ lạ ở chỗ nào.
Đáng tiếc không như mong muốn, trong vài ngày sau đó, cảnh nguy hiểm nảy sinh lên người Nhiếp Quỳnh thình lình xuất hiện nhiều hơn, đầu tiên là một lần ngủ trên đất hoang ngoài trời, bên cạnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn rừng, may là Hoắc Thanh nhạy bén, dùng bó đuốc ép bầy rắn bò đi.
Sau đó ngủ lại quán trọ, bên cạnh bồn tắm y tắm rửa có bò cạp Ngũ Thải Độc bám vào, lần này là Chung Ly Túy phát hiện trước, để y tránh khỏi khả năng bị đâm trúng.
Một nhóm năm người, ngầm hiểu ý lẫn nhau, bản thân Nhiếp Quỳnh cũng cẩn thận gấp bội, đáng tiếc vẫn có sai sót, một ngày sau bữa cơm chiều, y lấy túi uống nước, ai ngờ trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực, túi nước rơi xuống, nước chảy ra trên mặt đất bốc lên một làn khói xanh.
Nhiếp Quỳnh thay đổi sắc mặt, ánh mắt đảo qua đám người, lại không nói chuyện, Tiểu Đào thì không giữ được bình tĩnh, nhìn Ly Châu hằm hằm.
“Nhất định là ngươi hạ độc!”
“Không phải!”
“Nhưng Hoắc Thanh nói ngươi am hiểu dùng độc nhất, cũng thích nuôi dưỡng độc vật.”
Bị kéo vào, Hoắc Thanh cuống quít giải thích: “Ly Châu sẽ không hạ thủ với vương gia.”
“Nhưng từ khi nàng xuất hiện, bên người chủ tử không ngừng xảy ra chuyện quái lạ, nàng là người của Thái tử, nói không chừng là vâng mệnh Thái tử đến hại chủ tử.”
“Ta không có, nếu các ngươi không tin ta, ta rời đi là được.”
Nhiếp Quỳnh thờ ơ lạnh nhạt, thấy bọn họ làm quá lên, khoát tay nói: “Hạ độc chưa hẳn là người bên cạnh ta, địch quân chưa có động tĩnh, chúng ta không cần phải náo loạn, các ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Nhìn sắc mặt y bất thiện, ba vị tùy tùng không dám nói nhiều, khom người lui xuống.
Nhiếp Quỳnh cầm lấy hồ lô rượu của Chung Ly Túy, ngửa đầu uống một ngụm.
“Tiểu Phú Quý, ngươi đang sợ.” Nhìn thấy cái cổ tay cầm hồ lô hơi run rẩy của Nhiếp Quỳnh, Chung Ly Túy nói.
Không có tiếng trả lời, lúc Nhiếp Quỳnh trả hồ lô rượu về, thuận thế ôm lấy hắn, tựa ở trên vai hắn.
Đúng, y đang sợ hãi, không đơn thuần chỉ là tùy thời phải đối mặt với nỗi sợ của cái chết, còn có việc mất lòng tin đối với người chung quanh.
Có thể hạ độc vào túi nước y mang theo người, chỉ có thể người bên cạnh.
Hoắc Thanh, Tiểu Đào, là thân tín theo y nhiều năm, Ly Châu, cũng coi là quen biết cũ, chẳng ai khiến y an tâm bằng Chung Ly Túy mới quen biết không lâu.

Có vẻ, tín nhiệm một người cũng không cần bất kỳ lý do gì.
Có một bàn tay chậm rãi vỗ lưng y, Chung Ly Túy nhẹ giọng dỗ dành nói: “Đừng sợ, sự tình không có bết bát như ngươi nghĩ đâu, cùng lắm về sau trước khi ăn, ta ăn trước, giúp ngươi thử độc có chịu không?”
Nhiếp Quỳnh cứng đờ người.

Chung Ly Túy không phải nói lời say, y biết, thế nhưng, đến tột cùng một người phải quan tâm một người khác bao nhiêu, mới có thể liều mạng giúp người đó như thế.
“Việc này, cũng không cần đâu, dẫu sao ta cũng là hoàng tử, không sợ chết như vậy, chỉ là trong lòng không thoải mái.”
Nhiếp Quỳnh dựng người dậy, ra vẻ thoải mái mà nhún nhún vai, nhưng nhìn đến cái mỉm cười trêu chọc của Chung Ly Túy, trái tim nhói một cái, vội rủ tầm mắt xuống.
Thích thú nhìn gương mặt y ửng hồng, Chung Ly Túy cười nói: “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ***, hành vi ngươi bây giờ đại biểu ngươi không hoài nghi ta, căn cứ vào phần tín nhiệm này, vì ngươi làm một chút chuyện này nọ cũng là nên làm, nhưng mà Tiểu Phú Quý, ngày sau ngươi khôi phục thân phận vương gia, không được trở mặt vô tình đâu đấy.”
***kẻ sĩ chết vì tri kỷ (士为知己者死): người đàn ông chân chính sẽ hi sinh tất thảy cho người tri kỷ của họ
“Đương nhiên không đâu, ta sẽ cám ơn ngươi thật nồng hậu!” Nhiếp Quỳnh hiểu lầm ý tứ của Chung Ly Túy, lập tức mở miệng nhận lời, kỳ thật coi như hắn không làm gì, chỉ bằng lời nói này, ngày sau mình cũng sẽ không bạc đãi hắn.
Giương mi mắt nặng nề, nhìn đôi môi thường toát ra ý cười nhàn nhạt, trước kia cảm thấy nụ cười này thiếu đánh vô cùng tận, giờ phút này xem ra, lại cảm giác phong tình khó nói nên lời, cơ thể Nhiếp Quỳnh nóng lên, tiến về trước nói: “Chúng ta làm đi.”

Chung Ly Túy nhếch miệng lên cười xấu xa một cái, ôm eo y, chân cong một cái, hai người ngã vào bên trong màn che.
“Rất vinh hạnh.”
Sau khi mây mưa quả nhiên tâm trạng sáng sủa hơn rất nhiều, Nhiếp Quỳnh dùng hai tay gối đầu, ngửa mặt nhìn màn che, Chung Ly Túy thì nghiêng người, tay chống đầu, nhìn y mà cười: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Đang suy nghĩ mục đích hãm hại ta của đám người kia, ta chết đi thì ai sẽ được lợi.”
“Ngươi cũng chẳng phải Thái tử, chết rồi, vị trí Đông cung để trống, còn có thể lập trữ quân khác.”
Ánh mắt Nhiếp Quỳnh sáng lên, làm loại chuyện đó xong quả nhiên có thể giúp con người ta suy nghĩ tường tận, mối băn khoăn ban đầu cũng được một lời nói bâng quơ của Chung Ly Túy làm sáng tỏ thông suốt, “Không sai, ta chết đi, tất cả hoàng tử đều có thể nhận được lợi ích, Thái tử ca ca sẽ bởi vì cái chết của ta mà hết đường chối cãi, tội danh của huynh ấy sẽ càng chắc chắn, Thái tử gặp chuyện, được lợi chính là các vị hoàng tử.”
Hóa ra, đây mới là mục đích chân chính của người phía sau màn, trước đánh cắp thủ dụ của Thái tử, ép y rời kinh, lại thừa cơ giết y, về sau gặp được người của Thái tử ca ca đến tìm y, lại tương kế tựu kế, tiết lộ thân phận của mình cho nàng ta.
Ám vệ của Thái tử ở ngay bên cạnh y, tỉ như y trúng độc bỏ mình, mũi kiếm sẽ đổi hướng sang Thái tử ngay tức thì, đây cũng là nguyên nhân sau khi Ly Châu xuất hiện, các vụ ám sát y dần dần nhiều lên.
“Chung Ly, ngươi nói coi, ta nói đúng chứ?”
Nửa ngày không thấy lời đáp lại, Nhiếp Quỳnh quay đầu, phát hiện hắn tựa trên vai mình, thiếp đi rồi.
“Heo!”Đây là từ duy nhất mà giờ phút này Nhiếp Quỳnh có thể nghĩ tới.
Sáng sớm hôm sau rời khỏi quán trọ, Chung Ly Túy nhìn thấy góc tường đối diện quán trọ có vẽ một cái hoa văn mũi tên cong ngược, dường như là trẻ nhỏ vẽ bừa, hắn nheo lại đôi mắt phượng.

Đó là ám hiệu tổ chức sát thủ Hồng Trần, thông báo cho sát thủ, hành động tạm dừng.
Lại nhìn Nhiếp Quỳnh, sau một đêm ngủ say, tinh thần đã phấn chấn, đang phân phó Hoắc Thanh đánh xe, Tiểu Đào giúp y đấm chân, ra dáng chủ tử mười phần.

Thật sự là tiểu hồ ly đánh một trăm lần cũng không chết.
Chung Ly Túy ngửa đầu uống một hớp rượu, ý cười ấm áp, che đậy tận dưới mi mắt.
Hành trình về sau lại không có chuyện lạ gì phát sinh, đồ ăn cũng đều do Chung Ly Túy nếm thử, ngoài miệng Nhiếp Quỳnh không nói gì, trong lòng lại hết sức cảm động.
Chuyện thử độc thì Hoắc Thanh với Tiểu Đào cũng từng làm vì y, nhưng đó là lòng trung thành của thuộc hạ dành cho chủ nhân, chỉ có Chung Ly Túy, thử độc cho y là bởi vì quan tâm y.
Đương nhiên, quan tâm cũng chả phải miễn phí, mỗi đêm y đều bị lấy thù lao, trên giường.
Tên khốn đáng chết này!
Một đoàn người rất nhanh đã tới đến kinh thành, trước cửa phủ Phò mã.
Vĩnh Thặng vương có hai nàng công chúa, Tam công chúa chết yểu, đây là phủ đệ Tứ công chúa Kim Hà, vị hôn phu của nàng Thịnh Thiên Diêu trước kia là mãnh tướng chiến đấu, làm người lại trung hậu, là người nổi danh thành thật, Nhiếp Quỳnh rất thân với Kim Hà, cho nên, đến phủ Phò mã thăm dò hư thực chắc chắn không sai.
Tiểu Đào theo phân phó, nói với người giữ cửa rằng Lục vương gia Nhiếp Dao bái kiến, Tiểu Đào ra vào chốn cung đình đã lâu, mặc dù một thân áo vải, dáng vẻ lại đứng đắn hoàn toàn, thủ vệ kia không dám thất lễ, lập tức đi vào thông bẩm.
Không bao lâu sau, có người làm mời bọn họ đi vào, mọi người đi tới đại sảnh thì gặp một vị mỹ nhân áo đỏ hùng hùng hổ hổ chạy đến, nhìn thấy Nhiếp Quỳnh, hơi chần chờ, theo đó lại nhẹ nhàng vung một bàn tay lên mặt y.
“Ta còn nói sao Nhiếp Dao lại tới tìm ta cho được, thì ra là cái tên nhà ngươi giả thần giả quỷ.”
Nhiếp Quỳnh dùng Uẩn Quả đã lâu, hình dáng đã khôi phục như cũ, chỉ là gương mặt hơi tròn một chút, ngược lại toát ra mấy phần đáng yêu.
Sau khi ngồi xuống, Kim Hà nghe Nhiếp Quỳnh kể lại những chuyện đã xảy ra, lại thấy Chung Ly Túy ngồi ở một bên tự mình vui vẻ uống rượu, cử chỉ càn rỡ, trong lòng có chút không thích, nhưng khi nghe đến đoạn hắn chăm sóc Nhiếp Quỳnh cả một đường, cũng không ý kiến gì, chỉ nói: “Ngươi trốn đi được thì thoải mái, chỉ có phụ vương thì nhớ nhung.”
“Chẳng lẽ phụ vương không nghi ngờ ta?”
“Phụ vương cơ trí, chắc là đã nhìn ra mánh khóe từ lâu, mới giam lỏng Thái tử.”
Nhiếp Quỳnh nhanh nhạy, lập tức hiểu được.

Phụ vương cố ý để chúng thần tử cầm binh quyền ủng hộ lựa chọn thái tử vị đều bị phái đi đuổi bắt y, vừa giam lỏng Thái tử, lại lấy lý do thân thể bất an để không phê chuẩn, chính là để cho Thái tử có cơ hội, để thanh danh phế truất không bị vấy bẩn, chỉ có thể để tiểu hoàng tử mà người yêu thương là y trở thành một quân cờ thí xe giữ tướng không may.
“Nghe nói phụ vương ngã bệnh, không biết bệnh tình ra sao rồi?”
“Ta cũng không rõ, đợt này ai cũng không gặp được phụ vương, thế nhưng Ngũ hoàng đệ bệnh cũ tái phát, nằm suốt trên giường không dậy nổi.”
Không biết Nhiếp Lạc tái phát bệnh cũ có dính dáng gì đến đêm thất thố kia không nhỉ?
Nhiếp Quỳnh nghĩ nghĩ, hỏi: “Mà, có biện pháp để ta tiến cung không?”
“Để ta xem một chút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui