Trở lại phủ, Nhiếp Quỳnh sai Tiểu Đào đi thu thập hành trang, y tiếp tục xem thư, hồi lâu, đột nhiên nói Hoắc Thanh: “Ngay lập tức đi tra tất cả nhà cửa trên danh nghĩa Lục vương (hoàng thúc Nhiếp Ngu) một chút, nhất là những cái gần phủ chúng ta.”
“Chủ tử, việc mua phòng ốc, bây giờ không phải là thời cơ tốt…”
“Đồ heo nhà ngươi!” Nhiếp Quỳnh một cước dẫm lên mu bàn chân Hoắc Thanh, rống to: “Ngay lập tức đi tra cho ta, nếu trong hai canh giờ ta không nhìn thấy kết quả, phạt ngươi mười năm bổng lộc!”
Hoắc Thanh một mình tung bay (仙鹤独立), nhảy một cái rồi chạy ra ngoài.
Liên quan đến ngân lượng, Hoắc Thanh làm việc tuyệt đối như sấm rền gió cuốn, một canh giờ đã đưa ra tất cả nơi ở nhà cửa trên danh nghĩa Nhiếp Ngu, thời hạn thu mua và người ở lại được liệt kê chi tiết rõ ràng.
Nhiếp Quỳnh tùy tiện nhìn mấy tờ, ánh mắt dừng lại một chỗ trong đó.
Ba năm trước đây dùng một số tiền lớn mua lại nhà cũ, về sau lại chẳng có người ở lại, địa điểm cách phủ Quỳnh vương một chút, muốn ra khỏi thành phải qua một con đường.
Chuyện đến mức này, Hoắc Thanh có ngu đi nữa cũng nhìn ra kỳ quặc.
“Chủ tử, người đang hoài nghi Lục vương?”
“Không phải hoài nghi mà là xác định!”
Nhiếp Quỳnh chỉ chỉ vết mực đọng lại, cười lạnh: “Nơi này có mực nước đọng lại, hẳn là tay áo người viết thư bị dính mực, cọ lên, bình thường nghiên mực bày bên phải, tay áo dính mực, mực đọng nên dính ở bên phải, nhưng chỗ vết mực này lại ở góc dưới bên trái, nói cách khác…”
“Người nọ dùng chính là tay trái!”
Nhiếp Quỳnh cho Hoắc Thanh một ánh mắt ‘ngươi cũng chưa đần lắm’.
“Ông ta sợ bị người nhìn ra bút tích, cho nên cố ý dùng tay trái viết, lại từ đây mà lộ sơ hở, có thể khiến chữ viết hiên ngang cứng cáp đến như thế, không phải kết quả của ngày một ngày hai, nói rõ hắn ta có thói quen viết thư bằng tay trái, mà trong những người mà ta quen biết, chỉ có Lục vương là thuận tay trái.”
Cũng chỉ có ông ta mới đủ thực lực uy hiếp Nhiếp Anh, hơn nữa, việc mình có kim bài miễn tử cũng từ chỗ Nhiếp Ngu truyền ra, mục đích đúng là muốn dẫn Ly Châu đi tìm mình, thừa cơ giá họa.
Ánh mắt Hoắc Thanh nhìn Nhiếp Quỳnh tràn đầy sùng bái: “Chủ tử, người thông minh lên từ bao giờ thế?”
Cái gì gọi là thông minh lên? Đó giờ y vẫn rất thông minh!
Nhiếp Quỳnh hùng dũng oai vệ phủ lên bội kiếm, nói: “Hoắc Thanh, đêm mai theo ta đi cứu người.”
“… Việc này cần bàn bạc kỹ hơn mới tốt, ít nhất phải mang nhiều người một chút…”
Mang nhiều người đi lục soát nhà, đến lúc đó bị Nhiếp Ngu cắn ngược lại một cái, chỉ sợ y cũng sẽ như Nhiếp Anh bị giam vào thiên lao.
Một đầu ngón tay chỉ vào trước mặt Hoắc Thanh, Nhiếp Quỳnh nói: “Không được nói hai lời, một vạn lượng, ngươi lựa chọn đi với ta cứu người hay bị ta dùng vỏ kiếm đánh bất tỉnh?”
“Thuộc hạ nguyện đi theo vương gia cứu người, xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ!”
Chữ tiền vào đầu, Hoắc Thanh âm vang hùng hồn bán đứt bản thân.
Đêm đến, Nhiếp Quỳnh kiếm cớ phái Tiểu Đào đi mất, thay y phục dạ hành, đến tòa nhà kia cùng với Hoắc Thanh, hai người nhảy vào trong sân, tránh sau một ngọn núi giả xem xét động tĩnh.
Trong nội viện yên tĩnh lạ thường, ngẫu nhiên có một hai người lướt qua, hơi thở bị đè nén, bước chân nhẹ nhàng, xem ra đều là cao thủ.
Quả nhiên y phán đoán không sai, vô cớ dùng số tiền lớn mua tòa nhà cũ này, lại đặt đó không dùng đến, nhất định nơi này âm thầm hoạt động mưu phản.
Nhưng, sai lầm chính là y không dự đoán được sẽ có nhiều cao thủ xuất hiện như vậy, dường như tùy tiện lôi ra một tên cũng lợi hại hơn y nhiều.
Vẫn nên trở về kêu viện binh thôi, cách thời gian ước định còn sớm, con ma men kia hẳn chưa gặp nguy hiểm.
“A!” Tiếng hét chói tai truyền đến, lập tức ánh lửa bùng lên, khiến trong sân đang đen đặc trong nháy mắt sáng rực, có mấy người cầm bó đuốc tiến tới gần bọn họ.
Gặp nguy không loạn, Nhiếp Quỳnh xông ra vẫy tay, cười nói: “Hiểu lầm hiểu lầm, bản vương đến để tìm hoàng thúc nói chuyện trời đất, hình như ông ấy không có ở đây, vậy không làm phiền, tạm biệt.”
Không đợi y chuồn đi, đối phương nhanh chóng tuốt lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, đâm đến chỗ yếu hại của y.
“Hoắc Thanh, lên!” Không ăn mềm thì liều mạng vậy, Nhiếp Quỳnh khoát tay với Hoắc Thanh, mình thì đưa tay vào ngực, móc ra hai viên Lôi Hỏa dược.
Đơn thân đi gặp, đương nhiên phải có chuẩn bị, mấy viên Lôi Hỏa này do sư phụ dạy y võ công để lại, vô cùng bá đạo, vừa hay bây giờ dùng cho loại trường hợp này —— dùng ít địch nhiều, lấy ít lấn nhiều.
Ai ngờ tay vừa chạm vào viên thuốc, đau đớn sau gáy truyền đến, bị một vật nặng đánh mạnh một cái.
Nhiếp Quỳnh lung lay, lúc ngã xuống, lờ mờ nhìn thấy Hoắc Thanh trong tư thế tay giơ cao chuôi kiếm.
“Đồ khốn, ngươi lấy bao nhiêu tiền bán đứng ta?”
“Một ngàn.”
Mụ nội ngươi, đường đường là vương gia như y chỉ đáng giá một ngàn lượng, lúc Hoắc Thanh tiến hành mua bán, chẳng lẽ ngay cả mức giá cũng không trả giá thêm sao?
…
“Tỉnh lại!”
Thân thể bị lay không ngừng, Nhiếp Quỳnh không kiên nhẫn lầm bầm: “Không được ầm ĩ…”
“Đồ đầu heo, ngươi còn muốn ngủ đến khi nào hả?!?”
Một tiếng rống như sư tử Hà Đông thành công lôi y từ hôn mê ra.
Mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt dữ tợn của Hách Liên phóng đại ra mấy lần, tương phản quá lớn với người yểu điệu thướt tha tối hôm qua, dọa y lập tức thanh tỉnh.
Ngồi dậy, xoa gáy dò xét trái phải, “Đây là nơi nào?”
“Địa lao! Mắt ngươi dùng để làm cảnh hả?”
Đương nhiên y biết đây là địa lao, Hoắc Thanh bán đứng y, vấn đề là sao Hách Liên cũng bị nhốt ở đây?
“Này, ngươi có thông đồng với Hoắc Thanh không thế? Đừng nghĩ tới việc chơi khổ nhục kế trước mặt ta, ta không nói bất cứ cái gì đâu.”
Hách Liên lườm y một cái.
“Ai là đồng bọn với phản đồ chứ hả, ta bị Lục vương hại! Cái tên chết tiệt đó, gạt ta rằng Thái tử kiêng kị Nhiếp đại ca lấy công lao chèn ép, cho nên lấy một tội danh cho có hại huynh ấy vào tù, ông ta cho ta một loại thuốc, thuyết phục sau đó bảo trong vòng ba ngày mạch đập hoàn toàn không có, như là người chết vậy, nếu thế thì chúng ta có thể trộm long tráo phượng cứu Nhiếp đại ca, ai ngờ khi ta đi đưa thuốc về thì bị ông ta nhốt ngay.”
Hóa ra hôm qua Hách Liên cùng mình chào hỏi cũng là vì nghe ngóng sự tình của Nhiếp Anh, cũng khó trách Thái tử ca ca không tìm được nàng, ai có thể nghĩ tới nàng sẽ ở trong Lục vương phủ.
“Không biết Nhiếp đại ca hiện tại thế nào, hi vọng huynh ấy phát hiện thuốc có vấn đề, tốt nhất là không uống.” Hách Liên lo lắng khôn cùng.
“Không, hắn uống rồi, hơn nữa còn uống đến sảng khoái lắm cơ, hiện tại nhân vật chính còn chưa tỉnh đâu, ngươi muốn gặp hắn thì đợi thêm mấy ngày rồi đến thẳng Hoàng Lăng là được.”
“Ngươi nói cái gì? Nếu Nhiếp đại ca có chuyện gì, ta nhất định giết ngươi!”
Nghe thấy Nhiếp Anh sống chết chưa rõ, gương mặt Hách Liên lạnh lẽo, nhào tới trước hung hăng bóp lấy cổ Nhiếp Quỳnh.
“Này, độc dược là ngươi cho hắn, hắn có việc gì, tại sao lại muốn giết ta?…”
Nhiếp Quỳnh bị siết cổ nên liên tục ho khan, giãy dụa, chợt thấy có người đứng ngay trước hàng rào nhà lao, nghiêng đầu xem kịch.
“Chung Ly!”
Dưới ánh nến là gương mặt giống như cười mà không phải cười của Chung Ly Túy, Nhiếp Quỳnh vui mừng quá đỗi, đẩy Hách Liên ra, bổ nhào đến trước cửa, từ giữa hàng rào đưa tay dùng sức nắm chặt lấy tay Chung Ly Túy, trên dưới trái phải dò xét một phen thật kỹ, lúc phát hiện toàn thân hắn hoàn hảo không chút thương tổn mới chửi ầm lên: “Ngươi không sao chứ? Lục vương có làm khó dễ ngươi không? Đồ ngốc này, ta đã sớm để ngươi đi, ngươi cứ lề mề không đi, kết quả bị người ta bắt lại, còn phải khiến ta tới cứu ngươi… Không, ta không phải tới cứu ngươi, là ta tra được Lục vương mưu phản, đến tìm kiếm chứng cứ…”
Nhiếp Quỳnh bô bô nói, Chung Ly Túy lại chỉ mỉm cười nhìn y.
Đây chính là nguyên nhân tối hôm qua y liều mạng đuổi mình đi à? Làm hại mình thương tâm, y cũng chịu đau khổ, cái tên tiểu hồ ly vừa đần vừa chướng này.
“Tiểu Phú Quý, hiện tại hình như người đang có chuyện nhỉ.” Hắn chỉ chỉ vị trí hai người, cắt ngang Nhiếp Quỳnh đang nói thao thao bất tuyệt.
Phát hiện cái vấn đề xấu hổ này, Nhiếp Quỳnh lập tức mắng: “Ngươi không có chuyện gì còn không chạy mau đi, còn ở đây chờ chết hả? Đừng quản ta, đi trước kêu viện binh, ta là hoàng tử, chắc Lục vương cũng không dám bắt ta như thế nào…”
Lời nói nửa đường thì ngưng lại, nhìn thấy Chung Ly Túy cười hì hì lấy chìa khoá, mở cửa nhà lao, mắt Nhiếp Quỳnh trợn tròn lên.
“Yên tâm, bây giờ chỗ này không có ai, đây là chìa khoá Lục vương cho ta, để cho ta cứu các ngươi ra ngoài.”
“Hả?”
Eo bị ôm, đối diện với đôi mắt quen thuộc, Nhiếp Quỳnh mặt hơi đỏ lên, đẩy hắn ra, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Hách Liên cũng đi theo hỏi: “Đúng vậy đó, tối hôm qua các ngươi không phải trở mặt rồi à? Loại người vô tình vô nghĩa, ngươi cứu hắn làm gì?”
Nhìn thấy Nhiếp Quỳnh trừng lớn mắt, tư thế giống như muốn xông lên đi cắn người, Chung Ly Túy vội vàng kéo y, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
“Kỳ thật tối hôm qua ta xuất phủ không bao lâu đã bị người của Lục vương bắt lại.”
Hắn được đưa tới phủ Nhiếp Ngu, Nhiếp Ngu hỏi thăm hắn có quan hệ gì với chuyện của Nhiếp Quỳnh, nghe hắn nói đến hoàng chiếu, thế là có chủ ý lấy hoàng chiếu đổi người.
Ai ngờ Nhiếp Quỳnh sẽ truy xét đến nơi này, may mắn Hoắc Thanh sớm thông báo cho bọn hắn, thế là Nhiếp Ngu cố ý nhốt Nhiếp Quỳnh ở địa lao, để Chung Ly Túy tới cứu, lại giật dây y đi lấy chiếu thư, chờ chiếu thư tới tay rồi thì giết người đoạt vật, sau đó, uy hiếp Thái tử cũng dễ như trở bàn tay.
Nhiếp Quỳnh nghe mà mồ hôi lạnh túa ra, gào lên: “Ngươi đúng là dám ăn nói lung tung, sao ta biết được chiếu thư ở đâu chứ? Ngươi muốn hại chết ta hả?”
Bên hông bị Chung Ly Túy hung hăng nhéo một cái.
“Lúc ấy ta không nói như vậy thì người chết chính là ta, nếu như không phải ngươi đuổi ta đi thì ta sẽ bị bắt à? Không biết chiếu thư ở đâu thì đi tìm!”
Trong lòng chột dạ, Nhiếp Quỳnh ha ha gượng cười: “Chạy trốn được không? Dù sao ngươi cũng không sao, không bằng chúng ta cùng nhau dùng kế ba mươi sáu ha?”
Tay bị Chung Ly Túy giữ chặt, kéo đi ra ngoài.
“Chạy không được, ngoài thành toàn là quan binh, Lục vương còn kích động kỵ binh dũng mãnh của Nhiếp Anh bức vua thoái vị, hiện tại biện pháp duy nhất chính là tìm ra phần chiếu thư kia.”
Ba người rời địa lao, Chung Ly Túy dắt đến con ngựa buộc ở trong sân, đây là Nhiếp Ngu để lại theo kế hoạch, hắn để Hách Liên cưỡi một con, hắn với Nhiếp Quỳnh cùng cưỡi một con, phóng ngựa chạy về hoàng cung.
Hách Liên lo lắng cho Nhiếp Anh, trong khi đi vội hỏi tiếp: “Nguyên nhân Nhiếp đại ca trúng độc cũng bắt nguồn từ ta, không biết độc kia có cách giải không?”
“Không có quan hệ gì với ngươi, Nhiếp Anh tâm tư cẩn thận, sẽ không thể có độc hay không cũng nhìn không ra, chắc là hắn bị Nhiếp Ngu nắm thóp nhược điểm, cho nên biết rõ là độc dược nhưng vẫn thống khoái uống vào.”
Vành tai bị phà hơi nhẹ nhàng, Chung Ly Túy thấp giọng cười nói: “Tiểu Phú Quý, ngươi thông minh lên rồi.”
Vì sao mọi người tán thưởng y lại cùng một giọng điệu vậy hả? Chẳng lẽ trước kia y rất ngu?
Trong đêm tối Hách Liên không thấy được mập mờ của bọn họ, nói: “Khó trách lúc ấy Nhiếp đại ca nói với ta, không nên tin Lục vương, mang tộc nhân mau mau rời đi… Thế nhưng, đến tột cùng là nhược điểm gì, lại quan trọng hơn sinh mệnh của mình?”
“Gian tình…”
Nhiếp Quỳnh vừa nói xong bèn bị Chung Ly Túy che miệng lại, thản nhiên nói: “Có lẽ, với Nhiếp Anh mà nói, chỉ có vài người là đáng giá để hắn đánh đổi mạng sống để bảo vệ, cũng tỷ như, vì Tiểu Phú Quý, ta cũng có thể uống rượu độc!”
Trái tim không khỏi nảy một cái, cảm giác bàn tay khoác lên bên hông mình lạnh lẽo khác thường, Nhiếp Quỳnh vội lấy tay nắm chặt.
Nếu như Chung Ly Túy thật sự chịu vì y mà làm như thế thì y nên báo đáp chân tình của đối phương như thế nào đây? Được rồi, kẻ này giảo hoạt hơn cả hồ ly, hắn chịu uống rượu độc thì mặt trời sẽ mọc ở đằng tây, vấn đề phiền não như vậy không nghĩ cũng được.
Đi vào hoàng cung, Nhiếp Quỳnh dẫn bọn họ từ một chỗ thiên môn đi vào, cửa vào này nhiều cung nhân không biết, đương nhiên trong đó không bao gồm tiểu hoàng tử từ nhỏ đã ngang bướng thành tính.
Tiến vào cung, một đường đi đến ngự thư phòng, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, có người vội vàng chạy tới, nhìn thấy bọn họ thì nghẹn ngào kêu lên: “Chủ tử!”
Lông mi cong vút đôi mắt to tròn, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc, là Tiểu Đào.
“Tiểu Đào, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta thấy chủ tử mãi vẫn chưa về, rất lo lắng, bèn chạy tới hoàng cung hỏi tình huống, ai ngờ sau khi đến phát hiện tiền điện toàn là quan binh, cho nên chuồn êm đến nơi đây, chủ tử, ngươi tuyệt đối không nên đi tới đó.”
Việc ấy không cần nhắc nhở, trong tay không cầm chuôi, y sẽ không ngu tự chui đầu vào lưới.
Cửa ngự thư phòng có mấy tên thị vệ bị người ta nặng tay điểm huyệt đạo, ngã ra một bên, trong phòng rất lộn xộn, xem ra đã từng có người tìm kiếm.
Nhiếp Quỳnh giương một tay lên, “Mọi người chia ra tìm.”
Hách Liên ngắm nhìn bốn phía, cau mày nói: “Thật lớn, chiếu thư sẽ đặt ở đâu được đây?”
“Ai nói tìm chiếu thư? Ta bảo mọi người tìm ngọc tỉ!”
Chung Ly Túy nghi hoặc nhìn y, “Tiểu Phú Quý, không lẽ ngươi…”
“Hà hà, đúng vậy!”
Ngọc tỉ sẽ dễ tìm hơn một quyển chiếu thư nhiều, bởi vì ngọc tỉ thường dùng đến, chắc chắn phụ vương đặt nó ở nơi có thể đưa tay là chạm tới, có ngọc tỉ, tùy tiện viết một chiếu thư là được, loại chuyện này y thành thạo nhất.
Ha ha, nhìn y lo lắng hết lòng cho Vĩnh Thặng như thế, ngăn được cơn sóng dữ, phụ vương nhất định sẽ tự hào về y!
Thấy Nhiếp Quỳnh một mình vui vẻ, Chung Ly Túy cảm thấy bất đắc dĩ.
Vĩnh Thặng có một vị hoàng tử kiểu này, không biết là Hoàng Thượng may mắn hay là bất hạnh nữa?
Mọi người chia ra tìm kiếm, nhưng đáng tiếc, sau nửa canh giờ, ngoại trừ ngự thư phòng như bị đánh cướp, cái gì cũng không tìm được.
Thấy Hách Liên còn nhảy lên cả xà nhà để xem, Nhiếp Quỳnh nhịn không được nhắc nhở: “Này, phụ vương ta sẽ không nhảy lên nhảy xuống đi lấy ngọc tỉ mỗi ngày đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng ngài muốn tiện thể luyện khinh công thì sao.”
Nhiếp Quỳnh tức giận đến mức không phản bác được.
Phụ vương à, đừng đùa quá đáng như thế chứ? Chí ít cho một chút nhắc nhở, nếu không thật sự bị hoàng thúc soán vị, người đừng trách hài nhi vô năng.
Thấy Nhiếp Quỳnh gục xuống bàn nhíu mày mãi, Chung Ly Túy an ủi: “Đừng gấp, hãy ngẫm kỹ càng lại, có nơi nào Hoàng Thượng có thể đưa tay là có thể chạm tới nhưng lại dễ dàng bị mọi người bỏ sót nhất không?”
“Có thể đưa tay là có thể chạm tới? Không phải là cái bàn này chứ…”
Nhiếp Quỳnh nhìn lướt qua bàn.
Một phần nghiên mực bút giấy, tấu chương chồng chất thành núi, ừm, nhất định gần đây Thái tử ca ca đang lười biếng, không có giúp phụ vương phê tấu, mới làm cho tấu chương chất đống như núi cao… Con mắt đột nhiên sáng lên.
Tấu chương phê duyệt xong và đợi phê duyệt sẽ tách riêng thành từng chồng cách xa nhau, cho nên, mặt bàn vĩnh viễn không có lúc trống trải, không ai sẽ đi để ý nơi đặt tấu chương, mà phụ vương lại chỉ cần hơi xê dịch tấu chương một chút thì có thể chạm tay đến nơi đó.
Y vội vàng đẩy hai đống tấu chương qua một bên, khiến mặt bàn lộ ra, lại nhấn lung tung ở trên, theo đó có một tiếng vang nhỏ, vách tường sau long ỷ có một hộc vuông rộng một thước chìa ra, lộ ra hộp gỗ ngọc tỉ đặt ở bên trong, còn có… Một bó hoàng quyển.
Nhiếp Quỳnh vui mừng quá đỗi, vội vàng đưa tay lấy ra.
Mở bó hoàng quyển này ra, mắt nhanh chóng lướt qua, mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Phụ vương quả nhiên giảo hoạt, xem ra y cần học tập nhiều hơn mới được.
“Cẩn thận!”
Cổ tay bị siết chặt được Chung Ly Túy kéo qua, cùng lúc đó, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua đầu y.
Chiếu thư tuột tay lăn trên mặt đất, Hách Liên muốn tiến lên cướp lấy, lại bị một thanh kiếm sắc bén đánh ra, chỗ hàn quang lấp lóe, chiếu thư đã đến trong tay Tiểu Đào, đồng thời mũi kiếm rét căm căm áp sát trước mặt Nhiếp Quỳnh.
Nhiếp Quỳnh ngẩn người, lập tức giận dữ quát mắng: ” Quả nhiên ngươi cũng là nội gian, hoàng thúc ra giá bao nhiêu để ngươi bán đứng ta hả?”
Điều cần quan tâm cũng không phải việc này đó?
Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Chung Ly Túy lại nhiều thêm mấy phần.
“Không phải bán, ta vốn là sát thủ, ẩn thân ở vương phủ cũng chỉ là mua bán ẩn náu thôi, là Nhiếp Ngu tìm tới ta, xuất tiền mua mệnh.”
“Vậy lần trước sát thủ công kích ta cũng là ngươi? Khó trách Hoắc Thanh sẽ thay ngươi giấu diếm, té ra các ngươi cùng một giuộc.”
Tiểu Đào xem thường cười một tiếng: “Có heo mới cùng một giuộc với bọn hắn! Ta chỉ dùng đồ vật che kín vết thương mà thôi, muốn giấu diếm được đồ đần kia hết sức đơn giản.
Cơ mà ngươi yên tâm, chủ tớ một đoạn thời gian, ta sẽ để cho ngươi được chết thoải mái một chút.”
Mụ nội nó, y biết cái tên Hoắc Thanh kia trong ngoài chỉ tiền cũng chẳng biết thêm cái gì cả, cái tên đầu heo!
Nhiếp Quỳnh vừa trách móc xong, chỉ thấy mũi kiếm đâm tới, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, có người thả người nhảy qua, chống lại lợi kiếm của Tiểu Đào, thế mà lại là Hoắc Thanh.
“Tiểu Đào, không ngờ rằng ngươi là gian tế.”
Tiểu Đào thần sắc biến đổi, cất kiếm trốn đi, Hoắc Thanh kêu to: “Khoan đi, mắng ta là heo, chúng ta đại chiến hai trăm hiệp, ôi…”
Đầu gối bị Nhiếp Quỳnh hung hăng đạp một cước, chưa đã nghiền, lại nói Hách Liên: ” Khương Nguyệt tộc các ngươi không phải yêu hận sẽ rõ ràng à? Người này là gian tế, còn không đánh hắn!”
Hách Liên bị nhốt một ngày trong lao, lòng tràn đầy ngột ngạt, bây giờ vừa vặn có cơ hội giải tỏa, lập tức quyền cước tung bay, xem Hoắc Thanh là bia ngắm đánh.
Hoắc Thanh không dám đánh trả, mặc cho nàng quyền đấm cước đá, trong miệng lại nói: “Chủ tử, oan uổng mà, hoàng mệnh khó trái…”
Nhiếp Quỳnh sờ sờ gáy, hời hợt nói: “Tiếp tục.”
Tiếng Hoắc Thanh buồn bã liên tục: “Chủ tử, ta thật sự không có nói dối, ngươi mau đuổi theo đạo chiếu thư đó đi, nếu không Lục vương nhất định sẽ hủy nó…” Gã huyên thuyên nói hồi lâu, mới nói rõ ngọn nguồn sự tình.
Có người mang ngự lệnh đến phân phó gã làm việc như vậy, gã bất đắc dĩ mới tìm đến Nhiếp Ngu, đáp ứng lấy ngàn lượng hoàng kim giúp ông ta bắt Nhiếp Quỳnh.
Hoắc Thanh là thị vệ do tổ chức ám vệ huấn luyện ra, mặc dù hầu bên người hoàng tử, lại chịu sự điều khiển trực tiếp từ tổ chức, nói cách khác, giữa hoàng mệnh và vương gia, gã nhất định phải phục tùng hoàng mệnh, cho nên, lúc cái tên ghê tởm dùng ngự lệnh mệnh gã làm việc, gã biết rõ khả năng về sau… Không, là nhất định sẽ bị Nhiếp Quỳnh ngũ mã phanh thây, nhưng cũng không dám cãi mệnh.
Nghe được ngàn lượng hoàng kim, Nhiếp Quỳnh hết giận hơn phân nửa, khoát tay để Hách Liên dừng lại, “Được rồi được rồi, chuyện đơn giản như vậy cần giải thích lâu thế à? Ta lại chưa nói không tin ngươi.”
“Tin ta?”
Nhiếp Quỳnh nhún vai: “Ngươi đánh đầu ta, ta đánh ngươi một trận cũng không oan uổng chứ? Nhưng mà, dùng ngàn lượng hoàng kim làm giao dịch, cuối cùng cũng xứng với thân phận của ta, cho nên, lần này cứ quyết định như vậy đi.”
Nói cách khác, nếu như là một vạn lượng bạch ngân, gã nhất định sẽ tiếp tục bị đánh nữa.
Hoắc Thanh khóc không ra nước mắt.
Theo Thất vương gia, tuyệt đối là sai lầm lớn nhất đời này của gã.
Thấy Nhiếp Quỳnh lại đưa tay ở trong hộc tối vừa nãy tìm tòi, Chung Ly Túy dựa vào trước, cười hỏi: “Ngươi đang đào trứng hử? Không vội truy đuổi theo chiếu thư, ở đây dây dưa cái gì?”
Tay Nhiếp Quỳnh đè lên chỗ trũng trên mặt hoa văn, “Vừa rồi Tiểu Đào quá nóng lòng, không thấy được trên chiếu thư không có ấn ngọc tỉ.
Nơi này có gì đó quái lạ, ấy, sao lại mở không ra?”
“Để cho ta đi.”
Chung Ly Túy đưa tay đặt hoa văn, nửa ngày, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: “Tiểu Phú Quý, đưa khối ngọc Thanh Long nọ cho ta.”
Đồ ngu đồ ngu, đáp án rõ ràng như thế, vì sao trước đó y không nghĩ đến?
Quay lại, Nhiếp Quỳnh hối hận phát điên, rất không cam tâm đưa ngọc hoàn trả.
Chung Ly Túy đặt ngọc ở trên hoa văn, vừa vặn khớp chung một chỗ, sườn vách hộc tối trượt ra, một cuộn hoàng quyển hiện ra.
Nhiếp Quỳnh cầm lên, nhanh chóng mở ra, sau khi xem kỹ, cười ha hả: “Quả nhiên đây mới là chiếu thư thật sự, Chung Ly, chúng ta đến tiền điện.”
Y chạy khỏi ngự thư phòng, Chung Ly Túy theo sát, cầm lấy tay của y.
Hơi ấm truyền vào tay Nhiếp Quỳnh, vẫn là mùi rượu quen thuộc, chỉ là người này, không giống như lúc thường say rượu lười biếng mệt mỏi, cặp mắt sáng lập lòe, tựa như chim ưng đang ngủ, nhìn như không có chút sắc bén nào, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ vọt lên, quắp con mồi vào miệng.
Không nhìn nổi mím mím môi dưới, “Cho ta một ngụm rượu.”
Gió đêm mang theo đến một tiếng cười nhạt: “Rượu uống hết rồi, chờ việc này xong xuôi, Tiểu Phú Quý, ta và ngươi phải uống ba ngày ba đêm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...