Túy Điếu Kim Quy FULL


Vì mình có một chút thay đổi trong việc đăng các chương (tách thành 2 phần thay vì trọn một chương) nên những comment cũ có thể không khớp với nội dung truyện.

Mọi người bỏ qua cho mình nhen.

Chương 1.1
Nhiếp Quỳnh cảm thấy mình là vị hoàng tử số thảm nhất kể từ khi Vĩnh Thặng khai quốc đến nay.

Trong đêm dạ yến tiếp đón công chúa Khương Nguyệt của phụ vương, y nhận được thủ dụ (*) của Thái tử ca ca Nhiếp Kỳ gọi y đi đến điểm hẹn.

Kết quả, Thái tử ca ca đâu không thấy, chỉ quái lạ đụng phải Nghi Quý phi đang tắm rửa ở Ngọc Hoa Trì.

(*) thủ dụ (手谕): chỉ thị viết tay
Được rồi, y thừa nhận mình có một chút háo sắc, nhưng cho dù y có gan háo sắc tày trời cũng không dám đụng vào nữ nhân của phụ vương, hơn nữa lúc ấy y say khướt, hoàn toàn không nhìn thấy được gì cả.

Xui xẻo hơn nữa, sau khi y rời khỏi thì Nghi Quý phi bị giết.

Tất cả cung nhân đều đứng ra làm chứng, khăng khăng nói rằng y từng mượn rượu đùa giỡn nàng ta, vì bị cự tuyệt mà giết người cho hả giận.

Cứ thế mọi thứ biến thành chuyện hợp lý hợp tình, còn có cả vật chứng là thanh bội đao Loan Nguyệt mà phụ vương đã ban cho y nhân dịp sinh thần mười tám tuổi.

Thế là, chẳng mấy chốc Ngự lâm quân kéo đến vây quanh vương phủ của y đến cả một giọt nước cũng không lọt.

May mà người mang binh lính đến ngoại trừ hoàng thúc Nhiếp Ngu còn có Lục hoàng huynh Nhiếp Dao.

Nhiếp Dao và y là huynh đệ ruột thịt, dù bình thường hai người cũng không thân thiết lắm nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn âm thầm thả nước.

Vậy nên y mới có thể chạy thoát dưới sự bảo vệ của thị vệ Hoắc Thanh và nội thị Tiểu Đào.

Một lần trốn chạy này ắt sẽ không có điểm dừng, y từ phía bắc tháo chạy một đường tới phía nam, quan binh cũng theo một đường đó mà đuổi tới.

Hoắc Thanh vì cứu y mà bị bắt giữ trước, về sau Tiểu Đào vì giúp y dụ truy binh rời đi nên đến nửa đường cũng tách khỏi.

Về sau nữa, một đám người che mặt đột nhiên xuất hiện, nâng đao chém về phía y.

Trong lúc chiến đấu kịch liệt, vai Nhiếp Quỳnh bị đâm một nhát, theo đó ngực cũng trúng một chưởng.

Y từ sườn dốc lăn xuống va vào thân cây mọc bên sườn núi, đầu bị đập đến nổi hiện đầy sao Kim, hận không thể ngất xỉu ngay lập tức.


Y cắn chặt răng, đứng lên tiếp tục chạy trốn.

Coi như may mắn, té ngã rồi chạy thêm một đoạn không xa thì thấy trên đường nhỏ có một cỗ xe ngựa đang nhàn nhã đi đến, y miễn cưỡng đề khí, phóng lên.

Trong xe tỏa ra hương rượu mê người, Nhiếp Quỳnh nhấc lên tầng vải bố trên đỉnh, phát hiện bên trong có bảy tám thùng rượu lớn, y vội lẻn vào dưới lớp vải bố, nép vào góc sâu nhất trong xe.

Gót chân có chút dinh dính, là miệng vết thương trước đó bị hở ra do cú ngã ban nãy.

Nghĩ đến việc sau càng xe có thể dính máu, Nhiếp Quỳnh đứng lên định bụng xem xét, ai ngờ xe ngựa đột nhiên dừng lại, thế là đầu bị xui xẻo va thêm một cái, đau đến mức nước mắt ào ào.

Ngựa vẫn tiếp tục tung vó chạy đi.

Dường như tâm trạng của người đánh xe rất tốt, miệng ngâm nga đồng dao, còn ngẫu nhiên chào hỏi những người qua đường.

Nhiếp Quỳnh không dám sơ suất, lại chợt nghe thấy từ không trung truyền đến một tiếng kêu chói vang, trong nháy mắt tiếp cận xe ngựa.

Là tiếng kêu của Huyết Ưng, bọn người che mặt đã đuổi tới.

Huyết Ưng là một loại ưng dị chủng ngoại vực, chúng hết sức nhạy cảm với mùi máu tanh, triều đình nuôi dưỡng Huyết Ưng để truy bắt tội phạm, xem ra những người này là đến từ cung phủ.

Thần kinh Nhiếp Quỳnh căng thẳng, tay cầm lấy vũ khí duy nhất, đoản kiếm ngọc bích.

Đó là món quà Thái tử ca ca đã tặng cho y.

Trên đường trốn chạy, ngoại trừ khối ngọc Thanh Long mà phụ vương đã ban tặng thì trên người y cũng chỉ còn mỗi chuôi đoản kiếm này.

Nín thở ngưng thần, lắng nghe người đánh xe ngâm nga một khúc hát dân gian, tiếng vó ngựa lộc cộc, âm thanh của Huyết ưng cũng càng ngày càng xa, cuối cùng vỗ cánh bay cao mà đi.

Hương rượu tinh khiết nồng nặc bao trùm, ánh mắt Nhiếp Quỳnh sáng lên, khẽ nở nụ cười.

Quả nhiên trời không tuyệt đường y.

Khứu giác Huyết Ưng linh mẫn, lại kỵ mùi lạ, hương rượu nồng đậm hẳn đã phá rối Huyết Ưng, khiến cho phương hướng vị trí của bản thân bị chệch đi.

Đương lúc vui vẻ thì xe ngựa lần nữa bất ngờ dừng lại, Nhiếp Quỳnh liền vội cuống quít ôm lấy đầu.

Nhưng lần này là đến cái mũi đập lên thùng rượu, nhất thời, lệ tuôn như suối.


Cái tên đánh xe chết băm này rốt cuộc có biết đánh xe không hả? Nếu hắn làm việc trong phủ của mình, nhất định phải cho hắn nếm trải mùi roi!
Rất nhanh sau đó xe lại tiếp tục chạy, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào mang theo đồng dao đầy tùy hứng của gã phu xe.

...!
Gáy bị đập thật mạnh vào thành xe, Nhiếp Quỳnh đau đến mức cắn răng, ngay lập tức mở to mắt.

Xem ra lúc nhảy lên xe của tên ma men này, y đã phạm phải một sai lầm lớn nhất.

"Ông chủ về rồi, Tiểu Bách, Tiểu Thiên, mau tới đây giúp ôm thùng xuống!"
Theo tiếng gọi trong trẻo, tầng vải bố trên xe cũng bị xốc lên phân nửa, theo thứ tự từng thùng rượu được ôm xuống, Nhiếp Quỳnh không khỏi thầm kêu khổ.

Đáng lí ra phải nên rời xe lúc nửa đường, cũng chỉ tại đồng dao của tên ma men kia dỗ cho y ngủ quên mất.

Hiện tại nếu bị người ta phát hiện, y phải giải thích thế nào đây?
"Ế, hình như nơi này có máu!" Có người cao giọng kêu lên.

Tim Nhiếp Quỳnh đột nhiên giật thót, lại nghe tên đánh xe kia nói: "Có thể là Vương mặt rỗ giết heo không cẩn thận dây vào, ta phải nhân cơ hội này lừa thêm nửa cân sườn của ông ta mới được, thế nào, ông chủ của các ngươi biết làm ăn quá đúng không?"
"Ông chủ anh minh!"
"Trời tối rồi, thùng rượu để sáng sớm ngày mai khiêng tiếp, ăn cơm ăn cơm, ta đói bụng!"
Chủ quán đã lên tiếng, bọn tiểu nhị tự nhiên cũng nhẹ nhõm mừng rỡ.

Nghe thấy bọn họ đi xa rồi, Nhiếp Quỳnh vội vàng đẩy thùng rượu ra, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

Xe ngựa dừng trong một khoảng sân rộng rãi, chung quanh xếp mười mấy vạc rượu bằng gốm còn đang chưng cất, xem ra nơi này là một xưởng rượu.

Nhiếp Quỳnh ra sân, phát hiện chỗ sân trước của xưởng là một quán rượu nho nhỏ, phía trên treo bức hoành phi 'Quán rượu Phú Quý', cửa chỉ mở phân nửa, bên trong có vài người đang cùng nhau ăn cơm ngon lành.

Ngửi được mùi hương thức ăn, Nhiếp Quỳnh chợt xoa xoa bụng.

Cả ngày chưa được uống một giọt nước nào, lại còn phải bôn ba chạy trối chết, nếu không tìm tạm vài thứ để lót dạ, chỉ sợ chạy trốn chưa thành công đã phải chết đói rồi.

Nhiếp Quỳnh khẽ cắn môi, đi vào quán rượu, tiếng cười nói bên trong ngưng lại, một tên tiểu nhị chạy đến trước mặt y, giương tay đẩy y ra bên ngoài.

"Đi đi đi, muốn xin cơm thì đến trước nhà viên ngoại mà xin!"
Đáng ghét mà, y đường đường là một vương gia mà lại bị người ta xem như ăn mày.


Nhiếp Quỳnh cúi đầu nhìn quần áo của mình, trước tiên thở ra một cái, chỉ sợ hiện giờ y phục của y cũng chẳng khác ăn mày là bao.

Hất tay thoát khỏi hối thúc của tiểu nhị, xòe tay.

Ngọc Thanh Long trong suốt sáng ngời, dưới ánh nến tỏa ra từng tia hào quang ngũ sắc, mang hình dáng thân rồng uốn lượn, chỗ đuôi rồng còn khắc một chữ "Quỳnh" theo kiểu chữ triện hoa mai (*).

Ánh ngọc khiến mọi người lóa mắt, Nhiếp Quỳnh cười nhạt một tiếng, cầm ngọc bội lủng lẳng đung đưa trước mặt tiểu nhị.

(*) chữ triện hoa mai (梅花篆): chữ Triện được viết theo kiểu dáng của hoa mai, thường gọi hoa mai thể triện - 梅花篆体
"Ngọc bội này cũng đủ để trả tiền cơm, lập tức chuẩn bị đồ ăn cho ta!"
Quý khí kia tự nhiên mà có, cho dù rơi vào cảnh ngộ khó khăn vẫn khó nén đi hào quang tỏa rạng, từng điệu bộ Nhiếp Quỳnh giơ tay nhấc chân đều khí thế bội phần.

Tiểu nhị khó xử gãi gãi đầu, ngoảnh lại nhìn ông chủ.

Nhiếp Quỳnh thuận theo ánh mắt gã mà nhìn đến, thấy một nam tử áo xanh đang cầm hồ lô rượu đưa lên miệng, trông lại.

Gương mặt màu đồng cổ, mắt phượng dưới mày kiếm đen nhánh như than, dung mạo không thể nói là quá tuấn tú, nhưng tuyệt đối cũng không khó coi, chỉ là quần áo tóc tai lộn xộn, vẻ mặt ngà ngà say.

Nam tử đánh giá Nhiếp Quỳnh, đôi mắt lờ đờ xao động híp lại, hồi lâu mới nói: "Chuẩn bị đồ ăn cho y!".

ngôn tình hay
Tiểu nhị cầm lấy ngọc bội, hí ha hí hửng chạy tới trình lên cho nam tử kia, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

Một tiểu nhị khác dẫn Nhiếp Quỳnh ngồi xuống, bưng trà nóng tới.

Vài đĩa đồ nhắm bình thường rất nhanh chóng được bưng lên.

Nhiếp Quỳnh đang đói bụng, cũng không so đo việc thức ăn đơn giản, cầm đũa ăn vội.

Đảo mắt một cái, bốn món đồ ăn và một món canh đã bị ăn sạch sành sanh.

Một khối ngọc bội ngự ban chỉ đổi được bữa cơm canh bình thường, thực sự có chút không cam tâm, hy vọng ngày sau có cơ hội chuộc về.

Nhiếp Quỳnh cơm nước xong xuôi, đang muốn lấy mấy cái bánh bao từ chủ quán để chuẩn bị cho cơn đói dọc đường, ai ngờ quán rượu tự dưng đóng cửa, chốt then, tên tiểu nhị nọ đi tới trước mặt y, chìa tay ra nói:
"Tính tiền!"
Nhiếp Quỳnh nhất thời không hiểu được: "Tiền gì?"
"Tiền cơm đó, chẳng lẽ nhà ngươi muốn ăn quỵt?"
Nhiếp Quỳnh từ nhỏ đã ra vào giữa triều đình và dân chúng, có dạng nhân vật gì chưa từng thấy qua chứ, ấy thế mà cái thứ vô lại xóm làng vặt vãnh này mới lần đầu được thấy.

Nhất thời nổi trận lôi đình, y quay đầu nhìn lại tên chủ quán nọ, một chân hắn gác trên ghế dài, tay phe phẩy ngọc Thanh Long đang ánh lên mấy tia sáng, trên gương mặt ngà ngà say mang ý cười nhàn nhạt.

"Ăn quỵt gì chứ hả? Ngọc của ta cũng đã đưa cho các ngươi rồi!" Với mặt ngọc kia đừng nói là ăn một bữa cơm, ngay cả tiệc Quỳnh Lâm (*) cũng ăn được, lấy đồ của y còn muốn vu cáo ngược lại y, rõ là nực cười!
(*) tiệc Quỳnh Lâm: yến tiệc đãi các tân khoa sĩ
Chủ quán đung đưa mặt ngọc, nhẹ nhàng nói: "Đây là giả, dùng khối ngọc giả đến ăn cơm, tiểu tử ngươi thật có gan."

"Cái gì giả chứ? Nếu ngươi đã không biết nhìn hàng thì trả lại cho ta!"
Nhiếp Quỳnh muốn tiến lên đoạt lại ngọc bội nhưng lại bị hai tên tiểu nhị ngăn cản: "Ông chủ của chúng ta nói giả thì chính là giả! Ngươi còn càn quấy nữa thì đưa ngươi lên huyện nha đấy!"
Chủ quán loạng choạng đi lên phía trước, đẩy tiểu nhị ra, cười tủm tỉm nói: "Đừng dọa y, nếu không, kẻ khác lại ở sau lưng mắng người của Mai Hoa Độ (*) chúng ta xem rẻ người khác.

Nhưng mà ấy, giả chính là giả, cũng may mấy năm trước ta vào nam ra bắc, kiến thức cũng không ít, bằng không thật đúng là bị lừa mất rồi."
(*) Độ (渡): bến đò, bến phà - thường gắn với địa danh
Ba tên tiểu nhị cùng kêu lên phụ họa: "Ông chủ anh minh!"
Lời này chọc giận Nhiếp Quỳnh đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên (*), chưởng thương trước ngực lại bắt đầu đau, chỉ muốn tống cho tên quỷ rượu này một cước bay ra ngoài.

(*) nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên (一佛出世, 二佛升天): chết đi sống lại
Bọn tiểu nhị thì tán dương, chủ quán thì rất đắc ý, ngửa đầu uống một ngụm rượu, còn nói: "Tuy ngọc là giả, chế tác lại coi như không tệ, chỉ sợ Huyện thái gia chúng ta thấy rồi cũng sẽ khen không dứt miệng, lại thừa sức phán ngươi tội danh lừa bịp."
Chính xác đã gặp trúng thứ vô lại, nếu là mọi khi, với thân thủ của y muốn thu phục mấy tên lưu manh xóm làng cỏn con thế này là dễ như trở bàn tay, đáng tiếc giờ đây y đang mang thương tích trong người, lại đương lúc lẩn trốn, không muốn rước thêm chuyện, thế là thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"
Chủ quán đặt tay lên vai y, hương rượu thanh khiết truyền đến, trong đôi mắt phượng nhìn y chứa lẫn men say và ý cười đong đầy.

"Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, chỉ là nhất thời lầm đường lạc lối, không muốn làm khó dễ ngươi.

Thế nhưng những món ăn này cũng không thể ăn không, Tiểu Vạn, đem bàn tính ra đây."
Nhận lấy bàn tính, chủ quán dùng hai ngón tay giữ lấy hồ lô rượu, ba ngón khác thì lướt như bay, gảy bàn tính đến mức những viên gỗ va vào nhau tạo nên tiếng kêu giòn giã.

"Canh Phỉ Thúy hai lượng, Bạch Ngọc Phủ Sương hai lượng, Hoàng Kim Đầy Đất một lượng tám đồng, Ngọc Thế Thúy Sơn ba lượng, cộng thêm ba bát cơm trắng một lượng, tổng cộng là chín lượng tám đồng, trả tiền đi."
Theo âm thanh của chủ quán, ánh mắt Nhiếp Quỳnh cũng theo thứ tự lướt qua một tô canh cải trắng, một đĩa đậu hũ chiên, một đĩa trứng rán, một đĩa măng xanh xào đậu hũ, chỉ cảm thấy ngực càng thêm đau nhức, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Đại quốc Vĩnh Thặng mênh mông, sao lại có loại điêu dân như thế này? Xem ra bình thường phụ vương vẫn luôn bị người ta bưng tai bịt mắt, đến mức phía dưới có sâu mọt mà không hay, y nhất định phải giúp phụ vương diệt trừ tận gốc đám sâu mọt này!
Ế mà, trả tiền, đào đâu ra tiền?
Nhiếp Quỳnh lòng đầy căm phẫn cả nửa ngày, quay về với hiện thực, lập tức phì mũi: "Ta...!không có tiền."
Quả nhiên là anh hùng mạt lộ (*), hổ lạc đồng bằng, ngọc bội bị lừa mất, y cũng không dám đưa thêm thứ nào nữa.

(*) Anh hùng mạt lộ: anh hùng đến bước đường cùng.

Hai tay đưa lên, tên ma men lục soát trên người y một hồi, rất nhanh sau đó thanh đoản kiếm phỉ thúy đã bị moi ra.

Nhiếp Quỳnh muốn đoạt lại, nhưng chỗ ngực co rút đau đớn một trận làm mất hết sức lực, chỉ đành trơ mắt nhìn thanh đoản kiếm bị hắn lấy đi, chiêm ngưỡng một phen rồi cất vào trong ngực.

Cằm bị nhấc lên, chủ quán nhìn y, gương mặt say rượu tràn đầy nuối tiếc: "Bản thân vốn là giai nhân, cớ sao phải đi làm kẻ lừa đảo? Nhìn dung mạo ngươi mi thanh mục tú, không tưởng tượng được lại là một tên chuyên đi phạm tội, trên người mang theo không ít hàng giả, ngay cả nửa đồng tiền cũng không có.

Vì để cho ngươi quay về với chính nghĩa, Chung Ly Túy ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo, hàng giả tịch thu sung công, ngươi ở nơi này làm việc, tiền cơm khấu trừ vào tiền công, cứ thế cho đến khi nào trả hết nợ mới thôi."
"Ngươi!"
Mới vừa gào lên một chữ, ngực lại đau nhói làm y nuốt hết mấy chữ còn lại trở về, trước mắt biến thành màu đen, Nhiếp Quỳnh hít vào một ngụm khí lạnh.

Chung Ly Túy vẫn với bộ dáng gợi đòn cười cười, ung dung hỏi: "Không đồng ý hả? Tiểu Bách, Tiểu Vạn, ta thấy mời vị tiểu huynh đệ này lên Huyện thái gia làm khách cũng được lắm đó, gần đây trấn trên không có chuyện gì to tát, ông ta đúng là nhàn sắp hoảng rồi..."
"Chờ đã!" Hù dọa mấy thôn dân quê mùa thì còn đơn giản, nhưng nếu tới công đường thì với ngọc Thanh Long và thanh đoản kiếm kia nhất định thân phận của y sẽ bị bại lộ.

Hiện nay chỉ có thể tạm thời đáp ứng, đợi thương thế lành hẳn rồi chuồn đi cũng không muộn, Tiểu Đào đã dẫn truy binh rời đi, có lẽ trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không tìm được đến nơi này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui