Diêu Khiêm Thư lúc này đã đứng thẳng lên, từ xa cao giọng hô lớn.
Kim diễm bốc lên cao, một chân Cơ Động đã bước ra.
- Chờ một chút, Cơ Động, ta cũng không phải địch nhân của ngươi.
Hoàng Lê Minh lúc này đã vô cùng lo lắng, vội hét lên một tiếng, vội vã ngồi dậy.
Trong mắt Cơ Động toát ra một tia nghi hoặc, hắn trước giờ nhìn người đoán việc rất chuẩn, lúc này Hoàng Lê Minh đang lâm vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng, quang mang trong mắt cũng không phải là kích động, chỉ có chút vội vàng, tựa hồ cũng không phải là vì kéo dài chút thời gian. Hơn nữa, hắn cũng không có tiến hành khôi phục ma lực của mình.
- Hơn hai tháng trước ngươi bắt đầu truy sát ra, lại là Đội trưởng Cấm Vệ Quân của Trung Thổ Đế Quốc, ngươi còn dám nói không phải là địch nhân của ta?
Hoàng Lê Minh cười khổ nói:
- Lần đầu tiên khi ta đuổi theo truy sát ngươi, quả thật là ta định bắt ngươi đem về giao cho bệ hạ. Khi đó ta đúng là địch nhân của ngươi. Nhưng mà ngươi còn nhớ không? Trước khi ngươi bay đi mất, sau khi trúng phải công kích của ta, tuy rằng cũng không có làm ngươi bị thương, nhưng mà đã cướp được trên người ngươi một món đồ.
- Là cái gì?
Cơ Động nhíu mày.
Hoàng Lê Minh nói:
- Là một mặt dây chuyền đeo trên cổ ngươi, mặt dây chuyền có khắc tên ngươi.
Trong lòng Cơ Động chấn động, theo bản năng sờ sờ lên cổ mình, thấy thiếu mất sợi dây chuyền mà từ khi hắn vừa đi đến thế giới này đã đeo sẵn trên người. Trên mặt sợi dây chuyền có khắc hai chữ Cơ Động, thế nhưng hắn cũng chưa từng để ý qua, cũng chưa từng xem nó là vật quan trọng. Lúc này Hoàng Lê Minh ngeh Hoàng Lê Minh nhắc đến, hắn mới phát hiện ra, hóa ra sợi dây chuyền đã biến mất từ khi nào.
- Sợi dây chuyền kia thì làm sao?
Cơ Động lạnh nhạt hỏi.
Mặc dù lúc này khống chế khối thân thể này đã là linh hồn của Lý Giải Đống, nhưng mà, đối với thân thế của Cơ Động hắn vẫn vô cùng tò mò. Mà sợi dây chuyền kia, chính là vật phẩm duy nhất có thể chứng minh được thân phận của Cơ Động.
Hoàng Lê Minh nói:
- Trên mặt sợi dây chuyền kia có khắc hai chữ Cơ Động, đồng thời cũng có ký hiệu đặc thù, có lẽ ngươi cũng không có để ý tới, nhưng mà, ngươi có muốn biết lai lịch của nó hay không? Hoặc nói là, ngươi có muốn biết thân thế của mình hay không?
- Nói đi.
Quang mang trong mắt Cơ Động chợt bắn ra bốn phía, nhìn chăm chú vào Hoàng Lê Minh, thuộc tính áp chế lại xuất hiện. Kỳ thật, lúc này tình trạng thân thể của Cơ Động cũng hoàn toàn không ổn, sau khi phát ra một kích cường hãn kia, ma lực của hắn cũng cơ hồ hoàn toàn cạn kiệt. Nhờ sự giúp đỡ của hắn, bằng Dương Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận, không ngừng rót ma lực vào trong cơ thể, mới có thể duy trì Chu Tước Nội Giáp không có thu hồi vào cơ thể, miễn cưỡng có thể duy trì năng lực công kích nhất định. Đương nhiên, dựa vào Dương Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận, tốc độ khôi phục ma lực của hắn cao hơn so với của Hoàng Lê Minh rất nhiều, bởi vậy hắn cũng không sợ vị Bính Hỏa Thiên Sĩ trước mắt này giở thủ đoạn bịp bợm gì cả.
Hoàng Lê Minh nói:
- Thẳng thắn mà nói, đối với thân phận chính xác của ngươi ngay cả ta cũng không hoàn toàn biết rõ, nhưng ta có thể khẳng định một điều là, thân phận của ngươi cũng không giống như người bình thường.
Trong mắt Cơ Động toát ra một tia châm chọc:
- Ngươi đừng nói với ta rằng, ta là hoàng tử của Trung Thổ Đế Quốc đi. Không cần ngươi nói ta cũng biết, Cơ là dòng họ hoàng gia của Trung Thổ Đế Quốc. Nếu như ngươi muốn dựa vào lý do này mà thuyết phục ta tha cho tính mạng của ngươi, tuyệt đối không có khả năng. Loại lý do hoang đường này mà ngươi cũng dùng để lừa gạt ta sao?
Hoàng Lê Minh cười khổ nói:
- Ta chính là sợ ngươi không tin ta, nên mới vừa thấy mặt ngươi đã lập tức động thủ. Ta định sau khi bắt giữ được ngươi mới đem chuyện này nói lại cho ngươi rõ. Nhưng hiện tại xem ra, ta không có được cơ hội như vậy. Đúng vậy, ngươi chính là hậu duệ của hoàng thất, nhưng mà cũng không phải là hoàng tử, mà chính xác là vương tử mới đúng.
- Vương tử?
Cơ Động khẽ ngây người ra một chút:
- Nói tiếp đi.
Hoàng Lê Minh nói:
- Ta mặc dù là Đội trưởng Cấm Vệ Quân của Trung Thổ Đế Quốc, nhưng chủ nhân thật sự của ta cũng không phải là Hoàng đế của Trung Thổ Đế Quốc, mà là Bình Đẳng Vương điện hạ của Trung Thổ Đế Quốc. Tước vị Bình Đẳng Vương này cũng không phải là đời này mới có. Từ khi đế quốc được sáng lập đến nay, chức vị Bình Đẳng Vương đã tồn tại. Bản thân Bình Đẳng Vương cũng có xuất thân là hoàng thất. Năm đó, giang sơn của Trung Thổ Đế Quốc là do hai huynh đệ cùng chinh chiến nhiều năm mà lập ra. Sau đó một người lên làm Đế vương, người còn lại thì trở thành Bình Đẳng Vương. Ý nghĩa chữ Bình Đẳng Vương chính là Hoàng đế và Vương gia ngang hàng với nhau. Bản thân Bình Đẳng Vương có một loại ấn ký đại biểu, giống như đúc hoa văn trên mặt dây chuyền của ngươi. Chính vì vậy, ta mới lớn mật đoán rằng ngươi và Vương gia có quan hệ với nhau. Sau khi mang mặt dây chuyền kia về đưa lại cho Vương gia, đích thân Vương gia đã hạ một mệnh lệnh, ra lệnh cho ta bằng tất cả mọi giá phải đem ngươi bình an trở về. Ta đương nhiên không có khả năng đi hỏi Vương gia thân phận thật sự của ngươi là gì, nhưng ta có thể khẳng định, ngươi nhất định là có quan hệ mật thiết với vương gia.
Cơ Động nhàn nhạt nói:
- Vị Vương gia mà ngươi nói kia hẳn là cũng biết ta đã giết Cơ Dật Phong, hắn không sợ Hoàng đế của Trung Thổ Đế Quốc đến gây chuyện với hắn sao?
Hoàng Lê Minh khẽ nở nụ cười nói:
- Xem ra ngươi thật sự cũng không biết rõ tình huống của Trung Thổ Đế Quốc. Trong Trung Thổ Đế Quốc, mặc dù là Hoàng đế thống trị, nhưng mà, nhất mạch Bình Đẳng Vương từ trước đến giờ đều không chịu sự quản lý của Hoàng thất. Những quyền hạn mà Vương gia có được, ngươi không thể nào tưởng tượng ra nổi đâu. Đợi đến khi ngươi gặp được Vương gia, lúc đó ngươi sẽ rõ ràng.
Cơ Động mơ hồ cảm giác được vị Bình Đẳng Vương mà Hoàng Lê Minh đang nói hẳn là ẩn chứa rất nhiều quyền lực. Mà sợi dây chuyền của hắn thật sự có liên quan đến Bình Đẳng Vương hay sao? Hay là Hoàng Lê Minh vì bảo trì tính mạng của mình mà bịa đặt ra mọi chuyện?
- Cấm vệ Đội trưởng tiên sinh, hiện tại chỉ cần ngươi trả lời được một câu hỏi của ta, ta lập tức có thể tin lời ngươi nói.
- Cơ Động, không được.
Diêu Khiêm Thư lúc này đã đi đến bên cạnh Cơ Động, nghe hắn nói thế nhịn không được nhắc hắn một câu.
Hoàng Lê Minh nói:
- Ngươi có thắc mắc gì cứ hỏi, chỉ cần ta biết, ta nhất định dùng hết khả năng trả lời cho ngươi.
Cơ Động nhìn xuống ngọn hỏa diễm màu vàng kim trên tay mình:
- Vị Bình Đẳng Vương này nếu đã là Vương gia của Trung Thổ Đế Quốc, như vậy có thể khẳng định một chuyện, thuộc tính hắn nếu không phải Mậu Thổ Hệ thì cũng là Kỷ Thổ Hệ, đúng không. Nhưng mà, ngươi cũng thấy đó, thuộc tính của ta lại là Hỏa Hệ, hơn nữa lại còn là Cực Hạn Chi Hỏa. Ngươi giải thích cho ta biết, vì sao ta và hắn có quan hệ ruột thịt, mà ta lại có thể chất Hỏa Hệ cơ chứ?
- Chuyện này…
Hoàng Lê Minh ngẩn ngơ, vấn đề này quả thật hắn không biết. Đối với thân thế của Cơ Động, hắn cũng không có hoàn toàn biết rõ, nhưng hắn lại nhớ rất rõ ràng, khi Bình Đẳng Vương nhìn thấy mặt dây chuyền kia, sắc mặt đã hoàn toàn đại biến, sau khi hạ lệnh cho hắn tìm mọi cách đem Cơ Động về, đã vội vã đi vào bên trong cung.
- Vấn đề này ta thật sự không biết. Có lẽ thuộc tính của ngươi là kế thừa từ mẫu thân của ngươi.
Hoàng Lê Minh bất đắc dĩ nói.
Cơ Động nở nụ cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng:
- Hoàng Lê Minh, trò hề này quả thật không khiến ta cười nổi. Nếu ta đoán không sai, vị Bình Đẳng Vương điện hạ này chắc hẳn cũng là một vị ma sư vô cùng cường đại. Chẳng lẽ thực lực của mẫu thân ta còn mạnh hơn hắn nữa hay sao? Ngươi hẳn là cũng biết, khi kế thừa thuộc tính, thuộc tính của đứa con sẽ di truyền từ thuộc tính của người mạnh hơn. Đối với người bình thường mà nói, một đứa nhỏ khi mới sinh ra, nếu là thuộc tính Âm Dương Cân Bằng Hỏa Hệ, tuyệt đối là một phế vật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...