Tửu Sắc Tham Bôi

Lâm Du Nhiên rõ ràng có chút kinh ngạc khi thấy Cố Tiểu Tịch lại sống trong một nơi như vậy.

“Căn hộ sang trọng quá,” Lâm Du Nhiên thấp giọng khen.

Cố Tiểu Tịch mời hắn vào phòng khách, cười cười: “Anh muốn uống gì?”

“Trà đi,” Lâm Du Nhiên ngồi xuống sofa mềm mại. Cố Tiểu Tịch xoay người đi pha trà, lá trà đắt đỏ đang nhẹ nổi trong tách của Lâm Du Nhiên. Cố Tiểu Tịch ngồi xuống cạnh Lâm Du Nhiên.

Lâm Du Nhiên đặt tách trà xuống, bắt đầu quan sát căn phòng. Nội thất sang trọng, mỗi một món đều thấy rõ giá trị cao, từ phòng khách là đến ngay phòng ngủ, căn hộ vốn thiết kế không gian mở nên ngồi tại phòng khách là có thể thấy rõ toàn cảnh phòng ngủ. Một căn hộ cao cấp như vậy, mà chỉ có một cậu bé đang sống tại đây, quả thật có chút quá xa xỉ.

“Sao vậy?”

Lâm Du Nhiên nhìn về phòng ngủ sau sofa: “…Phòng ngủ để mở vậy à.”

Cố Tiểu Tịch cười gật đầu: “Ừ, tại cũng chẳng có ai lạ tới đây, với lại lâu rồi cũng không có người nào tới.”

“Cậu sống một mình?”

Cố Tiểu Tịch nghiêng mặt đi hơi cúi đầu xuống: “…Đôi khi sẽ qua đây ở.”

“Nhà cậu có vẻ giàu ha?” Lâm Du Nhiên chớp mắt.

Cố Tiểu Tịch cười lớn: “Không, nhà tôi nghèo lắm, tôi còn chẳng được học đại học nữa là.”


Lâm Du Nhiên nhíu mày khó hiểu.

“Bởi quá nghèo, nên mới có người cho căn hộ này,” Cố Tiểu Tịch buông tách trà xuống. Lâm Du Nhiên dường như hiểu được cái gì, bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ.

Cố Tiểu Tịch rất nhanh cắt ngang: “Anh đến tìm tôi… có việc gì sao?”

Lâm Du Nhiên ngẩn người, dường như đã quên mục đích bản thân tới tìm Cố Tiểu Tịch, hắn trầm mặc một hồi lâu mà không nói gì. Cố Tiểu Tịch quay sang nhìn hắn: “Tôi đọc báo rồi, thấy tin Ngô Song đã chết.”

Lâm Du Nhiên có chút ảo não nghiêng đầu đi, không tiếp tục đề tài này. Cố Tiểu Tịch đặt tay trên vai hắn, kề bên tai Lâm Du Nhiên rủ rỉ: “…Là anh giết chị ta à?”

“Không phải tôi!” Lâm Du Nhiên quay phắt đầu, trong mắt là hối hận xen lẫn cả tức giận, “…Tôi không ngờ sự việc sẽ như vậy…”

Lâm Du Nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tiểu Tịch, y đang cười nhạt nhìn hắn, khóe mắt đuôi mày tản ra sự mê hoặc nhàn nhạt, đôi ngươi tĩnh mịch tựa đêm đen bí ẩn, nhanh chóng lặng lẽ phủ xuống.

“Anh giết Ngô Song phải không…?” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng hỏi tiếp, âm thanh mềm mại tựa lời ân ái của đôi nhân tình trên giường.

“Tôi không có…” Lâm Du Nhiên khô khốc phủ nhận, ánh nhìn chăm chú này làm hắn không tài nào dời tầm mắt được, “tôi chỉ… kể cho bố nghe, bởi tôi từng chất vấn Ngô Song… Cô ta phủ nhận, nhưng tôi không… Cho nên, tôi đã đi tìm bố…”

Nói tới đây, hắn trầm mặc: “Tôi không biết chuyện sẽ như vậy…”

Cố Tiểu Tịch kề sát Lâm Du Nhiên, đem cánh tay đặt lên vai Lâm Du Nhiên: “Anh có kể về tôi cho bố anh không… có thể nào tôi cũng sẽ bị giết chết không…?”

“Không! Tôi sẽ không để bố làm vậy…” Lâm Du Nhiên bỗng nhiên ôm choàng lấy Cố Tiểu Tịch, đặt y xuống sofa, “Cậu sẽ không có việc gì đâu! Bố tôi… Tuy tôi có kể cho bố một ít chuyện về cậu, nhưng tôi cũng dặn ông ấy rồi, không cho ổng chạm vào cậu…”


Cố Tiểu Tịch nhíu mày, không nghĩ tới sẽ động đến ông bố của Lâm Du Nhiên.

“Cậu sẽ không bị gì đâu…” Lâm Du Nhiên nhìn vào mắt Cố Tiểu Tịch, đó là đôi mắt tự ý thức rất mạnh, “cậu không giống người đàn bà kia đâu…Tôi sẽ không thương tổn tới cậu…”

Xem ra Lâm Du Nhiên đối Ngô Song vẫn có chút tình cảm — ông bố của Lâm Du Nhiên ra tay quá nhanh, đã giết chết Ngô Song, có khả năng lại liên lụy tới mình.

Cố Tiểu Tịch bị Lâm Du Nhiên đặt ở dưới thân, không thể động đậy, y giơ tay lên muốn đẩy Lâm Du Nhiên ra, nhưng hai tay lại bị Lâm Du Nhiên ấn xuống.

“Sao…” Cố Tiểu Tịch còn chưa nói hết lời đã bị Lâm Du Nhiên hôn xuống.

Khoảnh khắc này thời gian dường như dừng lại, Cố Tiểu Tịch hơi mơ hồ tình trạng lúc này — tuy y biết lực chống cự trước cám dỗ của mấy cậu con nhà giàu này không quá cao, nhưng là… hình như cũng quá nhanh đi…

Có lẽ sức hấp dẫn đời này không chừng lại cao hơn kiếp trước cũng nên… Cố Tiểu Tịch bắt đầu suy nghĩ viển vông. Cho đến khi Lâm Du Nhiên hôn dọc cánh tay Cố Tiểu Tịch đi xuống, y mới phục hồi lại tinh thần, bắt đầu giãy dụa: “Chờ, chờ một chút… ý của tôi là…”

Thân thể trong lòng tựa như đang dụ đỗ, cho tới giờ Lâm Du Nhiên chưa từng thấy một cơ thể nam tính lại khiến hắn mê muội như vậy. Đương nhiên, Lâm Du Nhiên không thiếu bạn giường, hơn nữa bất chấp nam nữ, nhưng…

Người thiếu niên này vậy mà làm hắn không cầm lòng nổi.

“Tôi sẽ cho cậu mọi thứ cậu muốn,” Lâm Du Nhiên nói, hôn lên bên trong cánh tay Cố Tiểu Tịch, “…Tôi rất nhiều tiền.”

Nhớ lại trước kia Ngụy Tiếu Ngữ cũng từng nói câu này, Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghĩ, tại sao giờ người nào người nấy đều thích nói như vậy nhỉ…


Đương nhiên, y tin Lâm Du Nhiên sẽ làm được, tuy rằng hắn và Ngụy Tiếu Ngữ khác nhau. Ngụy Tiếu Ngữ là người đứng đầu kinh tế Ngụy gia, tiền trong tay đương nhiên đếm chẳng hết. Nhưng họ Lâm có thể kết thông gia với họ Ngụy đã chứng tỏ gia đình bọn họ trong tương lai sẽ trợ giúp được gì đó cho Ngụy gia hoặc nhà đó có tiềm lực riêng.

Từ cái chết của Ngô Song thì thấy, ông bố của Lâm Du Nhiên nhất định rất quyền lực — nghe nói là quan chức chính phủ, mà mẹ là nữ danh nhân nổi tiếng — quả nhiên là một cậu ấm chẳng cần phải đụng tay làm việc kiếm tiền. Riêng điểm đó thôi, Lâm Du Nhiên xem ra đã nhỉnh hơn Ngụy Tiếu Ngữ một chút rồi, chí ít người này đơn giản hơn Ngụy Tiếu Ngữ không biết bao nhiêu lần…

“Tôi thích cậu, ngay từ lần đầu gặp mặt…” Lâm Du Nhiên thủ thỉ, song lời còn chưa nói hết thì đã bất tỉnh nhân sự, nằm bẹp trên người Cố Tiểu Tịch.

Ở sau lưng Lâm Du Nhiên, hoặc là nói phía sau sofa có một người đang đứng. Nhã nhặn tuấn tú, dáng vẻ đúng chuẩn một người trí thức, đôi mắt nâu nhạt mang theo ý cười nhìn Cố Tiểu Tịch.

“…Thượng Lam?” Cố Tiểu Tịch chớp chớp mắt, đẩy Lâm Du Nhiên trên người xuống sàn nhà. Trong lúc vô tình đầu gối đã xẹt qua thân dưới của hắn, liền phát hiện ra thế mà hắn đã chào cờ rồi.

“Sao cậu vào được…” Khuôn mặt Cố Tiểu Tịch hơi đỏ lên, không biết là vì phản ứng cơ thể của Lâm Du Nhiên, hay là do bị Tư Đồ Thượng Lam nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

“Lúc tôi vào, hai người hình như đang bận, nên không chú ý tới tôi.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ giọng nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch chống đỡ người trên sofa, khuya áo sơmi bởi giãy dụa khi nãy mà bung ra hơn phân nửa, để lộ khuôn ngực mảnh mai, bởi vì tâm trạng mà làn da hơi ửng đỏ, mơ hồ thật mê người. Hai chân y vừa nãy bị Lâm Du Nhiên tách ra, có thể nhìn rõ vòng eo mảnh khảnh. Dưới ánh mắt chăm chú lại hăng hái của Tư Đồ Thượng Lam, Cố Tiểu Tịch có chút xấu hổ, từ từ khép chân lại.

Tư Đồ Thượng Lam bước tới ngồi xuống ghế, mặc kệ anh chàng đang nằm dưới đất, nhích tới gần Cố Tiểu Tịch. Lúc trước khi mua sofa, Diệp Thu Sinh đã chọn loại rộng lại mềm nhất. Cho nên Cố Tiểu Tịch giờ vẫn bị lõm dưới ghế, không có lực để nhổm dậy.

Tư Đồ Thượng Lam nhìn Cố Tiểu Tịch, nhoài người tới: “…Tôi đã cứu cậu.”

“…Cám ơn,” Cố Tiểu Tịch khô khốc nói, tuy có chút thất thần, nhưng nếu Cố Tiểu Tịch thực sự ra tay, Lâm Du Nhiên cũng chẳng thể nằm sấp lên người y như vậy được, chẳng qua y không làm thôi.

“Cậu nên cảm ơn tôi.” Tư Đồ Thượng Lam nheo mắt lại.

Cố Tiểu Tịch hừ một tiếng, cả đám ai nấy đều như vậy, lần trước Ngụy Thất cũng y chang thế. Cố Tiểu Tịch vươn tay ôm lấy cổ Tư Đồ Thượng Lam, cười quyến rũ: “Vậy… có phải bác sĩ muốn tôi lấy thân báo đáp không?”


Nói xong Cố Tiểu Tịch hôn lên môi Tư Đồ Thượng Lam.

Đôi môi Cố Tiểu Tịch dừng trên khóe môi Tư Đồ Thượng Lam, đầu lưỡi khiêu khích xẹt qua. Thân thể mềm mại của y sát rạt với Tư Đồ Thượng Lam, áo sơmi trượt xuống vai, Tư Đồ Thượng Lam thậm chí có thể cảm giác khuôn ngực mảnh khảnh của y đang dán lên da của mình, đầu nhũ thật nhỏ đang từ từ trượt xuống, mang theo rung động khác thường.

Cố Tiểu Tịch dùng một tay di chuyển từ cổ Tư Đồ Thượng Lam đi xuống, đầu ngón tay cảm nhận được đường cong khỏe mạnh bên dưới lớp áo. Bàn tay theo bản năng vẽ xuống khu vực dưới bụng, sau đó sờ vào vật giữa hai chân…

Tư Đồ Thượng Lam chợt bắt lấy tay Cố Tiểu Tịch, sau đó đẩy Cố Tiểu Tịch ra, quay đầu nhìn vách tường đối diện, cách một hồi lâu mới dùng chất giọng khàn khàn đưa ra lời cảnh cáo: “…Đừng đùa với lửa.”

Cố Tiểu Tịch cũng không dám bỡn cợt nữa, vội ho khan một tiếng, rồi ngồi dậy, sau đó chầm chậm cài nút áo lại.

Tư Đồ Thượng Lam quay đầu, đôi mắt kia ánh lên vẻ thờ ơ, hấp dẫn anh từng quen thuộc, Diệp Thu Sinh luôn có thể đem hai vẻ này dung hợp hoàn hảo.

“Cậu định làm gì người này?” Tư Đồ Thượng Lam nhìn Lâm Du Nhiên vừa bị mình đánh ngất.

Cố Tiểu Tịch đứng dậy, vặn mình một cái, nhìn thẳng người đang nằm dưới sàn: “…Làm hắn ta cũng thử xem cảm giác bị đâm chết ra sao.”

Tư Đồ Thượng Lam thở dài: “Cậu quả nhiên không chịu nhượng bộ chút nào.”

Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Tôi đã nhượng bộ nhiều lắm rồi.”

Tư Đồ Thượng Lam tựa vào sofa, thả lỏng thân thể chính mình: “À… xem chừng cậu chủ ngây thơ này mà ở chung Ngụy Hựu Tuyết chắc sẽ chết rất khó xem nhỉ.”

“Hắn ta sẽ không chết đâu.” Cố Tiểu Tịch chớp mắt.

“Tôi chỉ giả dụ vậy thôi,” Tư Đồ Thượng Lam nhắm mắt lại nói tiếp, “không chừng tương lai còn gặp phải kiểu sống không bằng chết, biết đâu được.”

Đối với lời giải thích này, Cố Tiểu Tịch chỉ chớp mắt một cái, nhưng không phản bác lại. Tiểu Tuyết rất thông minh, cũng hiểu được bản thân muốn cái gì, cô là trưởng thành trong vùng đất đẫm máu của Ngụy gia, tính cách của cô nhất định sẽ chẳng thế trắng ngần như hạt tuyết được, mà là đóa hoa nhiễm sắc đỏ, xinh đẹp mà nguy hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui