Nói thực thì Cố Tiểu Tịch luôn nghĩ Ngụy Tiếu Ngữ tuy rằng không sắc bén như Ngụy Tiếu Khiêm mà có thể chém gió thành hai nửa, nhưng ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ, ôm chặt cứng lấy y, dáng vẻ nhất quyết không thả ra.
“Anh về từ khi nào?” Cố Tiểu Tịch vươn tay ra cố với lấy cái điều khiển, hi vọng mở TV lên sẽ điều tiết lại được không khí kì dị ở trong phòng.
TV mở lên, là một tin tức giải trí.
Giọng nói duyên dáng của MC thu hút sự chú ý của hai người.
Cố Tiểu Tịch nghe xong đoạn tin, quay đầu lại nhìn Ngụy Tiếu Ngữ: “Tiểu Tuyết thật là phải kết hôn à?”
“Phải,” Ngụy Tiếu Ngữ đem đầu kê lên vai Cố Tiểu Tịch, “tụi tôi đều bị nó sắp đặt, ngay cả Ngụy Đại cũng bị nó ngấm ngầm mưu tính.”
“Hôn lễ… khi nào thì cử hành?”
“Nhanh nhất cũng phải vào dịp Giáng Sinh năm nay,” Ngụy Tiếu Ngữ suy nghĩ trong chốc lát nói, “tình hình là thân thể nó khôi phục không tốt lắm, với Ngụy Đại muốn chờ nó khỏe lại tương đối, sẽ ghép tủy cũ lại.”
“Ôi, thật là quá khổ,” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng thở dài, tuy Ngụy Tiếu Ngữ gần như tựa cả người lên y, nhưng y cũng không đẩy người này ra.
“Ngụy Ngũ cũng quá kín đáo,” Ngụy Tiếu Ngữ thở dài, “lúc trước Ngụy Đại thiếu chút là đánh chết Ngụy Ngũ.”
“Ngụy Ngũ… sao rồi?” Cố Tiểu Tịch hỏi, nhớ tới người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Ngụy Hựu Tuyết.
“Gãy xương, nội tạng xuất huyết, trên người có không ít vết thương,” Ngụy Tiếu Ngữ lúc này rốt cuộc cũng buông Cố Tiểu Tịch ra, “Ngụy Ngũ vì Tiểu Tuyết mà suýt nữa thì mất mạng.”
Cố Tiểu Tịch có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Ngụy Đại thì sao…”
Ngụy Tiếu Ngữ vừa định nói chuyện, di động lại đổ chuông, hắn sờ tay cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình, rồi nhanh chóng đáp: “…Còn chưa buông tha đâu.”
Sau đó Ngụy Tiếu Ngữ trả lời điện thoại: “Đúng vậy, chúng tôi đã về nước.”
“…Tiếu Khiêm sao chứ, tôi không rõ… sao anh không hỏi trực tiếp anh ấy!”
“…Chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi cả, anh tự mình nhìn thấy đủ rồi.”
Nói xong, Ngụy Tiếu Ngữ gập di động lại, sau đó ngồi xuống một bên trầm mặc.
Cố Tiểu Tịch đi đến sau quầy bar lấy từ tủ một chai Baileys, rót vào một nửa ly sữa, sau đó rót cho Ngụy Tiếu Ngữ một ly khác.
“Lại là Baileys…” Ngụy Tiếu Ngữ nhỏ giọng phàn nàn, nhưng vẫn đón lấy ly.
“Vừa rồi là Ngụy Đại gọi tới hả?” Cố Tiểu Tịch quẹo đầu sang hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ lắc lắc ly trong tay, tựa hồ có chút không muốn nói đến: “Là Ngụy Đại… Anh ta không muốn buông tha cho Tiểu Tuyết.”
“Em có biết, vị hôn phu của Tiểu Tuyết có vị trí rất đặc biệt,” Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày, “bố cậu ta là quan chức lớn của chính phủ, có quan hệ mật thiết với ngành nghề của chúng tôi, cậu ta thấy Tiểu Tuyết rất phù hợp, Ngụy gia cũng quá ổn…”
“Cho nên chuyện lần này là anh ta giúp?” Cố Tiểu Tịch hỏi, xem ra Ngụy Hựu Tuyết quả thật rất thông minh, nếu bố của Lâm Du Nhiên đã đích thân ra mặt, ít nhất Ngụy Hựu Tuyết có thể bị tra tấn ít hơn, lễ cưới lại tổ chức vào mùa đông năm nay, như vậy cô nàng có ít nhất ba tháng để nghỉ ngơi, hồi phục thân thể.
“Đúng vậy,” Ngụy Tiếu Ngữ thở dài, “Tiểu Tuyết nó… chính là vắt óc tìm kế, giới showbiz cũng không thể thiếu hậu trường được, tôi đã sớm biết nó sẽ không rời khỏi cái dù Ngụy gia được.”
Cố Tiểu Tịch đồng ý gật đầu: “Quả nhiên, người Ngụy gia đều là kẻ xảo trá.”
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu, nhìn y: “Em bôi xấu tôi đó hả?”
Cố Tiểu Tịch uống một ngụm rượu: “…Chỉ là khách quan mà đánh giá chút thôi.”
Cố Tiểu Tịch vừa nói xong, cái ly trong tay cũng bị người bên cạnh lấy mất, y có chút hoang mang nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
“Tiểu Tịch…” Đôi mắt xanh đậm của Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y chăm chú.
“Ừ…” Cố Tiểu Tịch nghi hoặc lên tiếng.
“Có nhớ tôi không?” Ngụy Tiếu Ngữ nhoài người tới, ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng.
“Anh mới đi có mấy ngày thôi mà…” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói, cảm thấy người đang ôm mình sa sầm mặt xuống, lập tức chuyển giọng, “nhưng rất nhớ anh.”
Ngụy Tiếu Ngữ đem Cố Tiểu Tịch đặt xuống sofa, nheo mắt nói: “Tôi nghe nói gần đây em với Tư Đồ Thượng Lam hay qua lại với nhau?”
“À… chỉ là bạn bè thôi,” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói, đương nhiên, nếu ngày đó tại Lam Sắc Lệ Thủy, Tư Đồ Thượng Lam không đặt y ở sofa, bây giờ âm thanh của y có lẽ sẽ lớn hơn một chút.
“Tôi còn nghe nói, hai người lại đi Lam Sắc Lệ Thủy?” Ngụy Tiếu Ngữ cười nhạt nhìn y, dáng vẻ này làm người ta có cảm giác rất nguy hiểm. Tuy cảm thấy hắn và Ngụy Tiếu Khiêm không giống nhau, nhưng sự thật thì bọn họ là cùng loại người, lần đó tại chỗ của Đoàn Thù, y còn có một cảm giác mãnh liệt, bản chất hai người đó là giống nhau.
“Lam Sắc Lệ Thủy… ờm, thì ăn cơm thôi.” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng giải thích.
“Cùng vị hôn phu của Tiểu Tuyết hả?” Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục dùng âm thanh dịu dàng hỏi
“Vị hôn phu của Tiểu Tuyết… Anh là nói Lâm Du Nhiên hả… à, là bạn hồi trước thôi…” Cố Tiểu Tịch trả lời, hay nói đó là kẻ thù kiếp trước thì tốt hơn nhỉ?
“Rốt cuộc em đã làm những gì…” Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên thở dài, “có lúc tôi thật không biết rốt cuộc em là ai nữa.”
Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ mờ mịt không che dấu, không phải tức giận, cũng không phải bất mãn, mà chỉ là hắn cảm thấy không hiểu.
“Em coi, vị trí của tôi rất đặc thù, tôi nắm giữ mạch máu kinh tế của Ngụy gia,” Ngụy Tiếu Ngữ từ trên người Cố Tiểu Tịch nhổm dậy, “tôi và Tiếu Khiêm, gần như đem tất cả tâm tư đặt lên Ngụy gia – đây là chuyện đương nhiên, chúng tôi thuộc về Ngụy gia, hơn nữa hưởng thụ vinh quang, quyền lực mà nó đem lại, nhưng trái lại, chúng tôi đều biết, có một ngày chúng tôi phải trả cái giá tương xứng.”
“Cho nên?” Cố Tiểu Tịch tựa người vào sofa như trước, đôi mắt đen láy nhìn hắn. Y không thích Ngụy Tiếu Ngữ nhắc đến mấy chuyện này lắm, tuy nó vốn là thực tế khách quan, song sự tồn tại của nó dường như luôn nhắc nhở Cố Tiểu Tịch, nếu có một ngày Ngụy Tiếu Ngữ biến mất, y sẽ chẳng có con đường nào để trút hết bi thương.
“Từ những việc đã trải qua, ta có thể nhìn ra rất nhiều chuyện khác,” Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu, “nhưng từ quá khứ của em tôi lại chẳng nhìn ra được cái gì, em tựa như… một người khác.”
Cố Tiểu Tịch im lặng nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Anh muốn đáp án không?”
Ngụy Tiếu Ngữ gật đầu: “Em có thể không nói, nhưng tôi muốn biết.”
“Đây đều là quá khứ rồi, anh có thể không cần biết.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ vuốt tóc y, giọng thật mềm: “Vậy tôi sẽ không hỏi.”
Cố Tiểu Tịch trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhích người tới, ghé vào lòng hắn: “Tiếu Ngữ, anh đã giết người.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ tênh đáp: “Đúng vậy, nhiều đến độ không còn nhớ rõ.”
Cố Tiểu Tịch lại trầm mặc một hồi mới nói: “Em không liên quan gì tới ân oán của anh, em chỉ là Cố Tiểu Tịch. Em quen Tư Đồ Thượng Lam, là bạn bè, chỉ vậy thôi.”
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc một hồi lâu, vòng tay ôm lấy Cố Tiểu Tịch: “Tôi tin em.”
“Em không phải không muốn nói, chỉ là nó không quan trọng,” Cố Tiểu Tịch tiếp tục, “như vậy, có thể chứ?”
“Đương nhiên,” Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu hôn lên mái tóc ngắn của y, “tôi tuyệt đối tôn trọng quyền riêng tư của em.”
“Vậy…” Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghiêng người, đè lên hai vai Ngụy Tiếu Ngữ, ấn hắn xuống sofa, “Vì sao anh phải phái người theo dõi em?”
“A…” Ánh mắt Ngụy Tiếu Ngữ ngắm nghía thân thể Cố Tiểu Tịch.
Bởi vì vừa rồi trêu chọc nên quần áo của Cố Tiểu Tịch có chút xộc xệch, mấy cái khuy trên chiếc sơmi đen bị bung ra, để lộ khuôn ngực trắng muốt, mảnh mai.
Xương quai xanh của y rất đẹp, bởi động tác hiện tại mà càng hiện rõ. Bên dưới là làn da trắng muốt, làm nổi bật hai quả anh đào, tạo nên phong cảnh đầy hấp dẫn…
“Này, nói đi.” Cố Tiểu Tịch ấn xuống vai Ngụy Tiếu Ngữ, thân thể đặt ở trên người Ngụy Tiếu Ngữ.
Thân thể mảnh khảnh bên trên dịch chuyển làm người ta thật sự muốn chết… Ngụy Tiếu Ngữ nắm chặt tay lại, nghĩ, áo sơmi để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài thẳng tắp mở ra đặt trên người hắn…Đáng chết… Thật đúng là thủ đoạn tra khảo tàn khốc.
“Này, này, nói chuyện đi…” Cố Tiểu Tịch bất mãn la lên, lắc lắc cổ áo Ngụy Tiếu Ngữ, điều này làm cho thân thể y cũng động đậy, “đừng im lặng như vậy chứ, vừa rồi anh hỏi câu nào, em đều trả lời hết, cho nên anh cũng phải nói cho em…”
“Tôi sẽ nói cho em biết…” Ngụy Tiếu Ngữ đột ngột giữ chặt lấy tay Cố Tiểu Tịch, một tay khác rất tự nhiên sờ lên eo Cố Tiểu Tịch, “Tôi cử người theo dõi em là… vì…”
“Là vì sao?” Cố Tiểu Tịch chớp mắt hỏi.
“Bởi em sẽ tìm nhân tình khác…” Bàn tay vốn đang giữ lấy tay Cố Tiểu Tịch, đột ngột chuyển sang giữ khuôn mặt y, ép môi y kề sát môi hắn.
Cố Tiểu Tịch theo bản năng muốn phản kháng, nhưng eo lại bị Ngụy Tiếu Ngữ cố định, chỉ có thể giãy dụa chút ít trên người Ngụy Tiếu Ngữ.
Nụ hôn của Ngụy Tiếu Ngữ rất kỹ xảo, mặc dù Ngụy Thất đánh giá, cậu chủ này có chút ngây thơ kỳ lạ, nhưng tại phương diện *** thì lại như vượt trăm sông, kinh nghiệm đầy mình.
Cố Tiểu Tịch rất nhanh nhận ra ý thức của bản thân bị Ngụy Tiếu Ngữ lôi kéo, khi tỉnh táo lại chút thì cảm thấy bên dưới của Ngụy Tiếu Ngữ đã cứng lên rồi.
Thật vất vả Cố Tiểu Tịch mới có thể tự ho hít thở, tầm mắt lập tức chuyển đi – y không biết mình bị lật vị trí từ lúc nào.
Bị đặt bên dưới, những môi hôn cực nóng của đối phương còn đang rơi trên gáy Cố Tiểu Tịch, ngón tay hắn cách lớp quần áo mà vuốt ve, cuối cùng áo sơmi bị bung ra, khuy áo bắn xuống nền đất.
“Này này…” Cố Tiểu Tịch kêu lên, “đây là sofa đấy…”
“…Cũng làm trên xe rồi, sofa thì có sao đâu.” Ngụy Tiếu Ngữ thở gấp nói.
Cố Tiểu Tịch vừa nhấc chân muốn đá người, mắt cá chân lại bị Ngụy Tiếu Ngữ nắm chặt, sau đó ngón tay của hắn bắt đầu cởi thắt lưng của Cố Tiểu Tịch.
“…Thật không chịu nổi anh…” Cố Tiểu Tịch khẽ thở dài, nhưng rất nhanh bị tiếng rên rỉ không thể kiềm nén thay thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...