“Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, mà tôi vẫn không thông minh lên được chút nào,” Giang Lai nhàn nhạt nói, “người ta thường nói trên đời này không phải không có ai thì sống không nổi, nhưng cảm giác này rất khó chịu, khó chịu đến mức chỉ muốn chết đi.”
Cố Tiểu Tịch nghe Giang Lai nói xong, cũng không biết trở về phòng của mình bằng cách nào nữa.
Trong phòng, Ngụy Thất đang ngồi ở đó, còn Shirley thì đã sớm ngủ.
“Trông tinh thần cậu không tốt lắm,” Ngụy Thất lo lắng cho Cố Tiểu Tịch.
“…Tiểu Lai điên rồi.” Cố Tiểu Tịch khẳng định.
Ngụy Thất nhún vai, tỏ vẻ “tôi biết từ lâu rồi”.
Cố Tiểu Tịch ngồi xuống sofa: “Tôi chưa thấy ai ngốc hơn cậu ấy.”
“Tôi cũng chưa từng.”
“Trước kia tôi có một người bạn, bởi yêu người không yêu mình, nên đã tự sát,” Cố Tiểu Tịch thở dài, “cậu ta còn hiểu phải buông tay, nhưng Tiểu Lai thậm chí còn không hiểu nó.”
“Còn tôi thì mong thà rằng cậu ta không hiểu,” Ngụy Thất nói, “như vậy cậu ta sẽ không cần lựa chọn cái chết.”
“…Anh…” Cố Tiểu Tịch quay đầu sang nhìn Ngụy Thất, “anh ở đây làm gì?”
Ngụy Thất lộ ra một nụ cười hoàn hảo: “Tiểu Tịch, mua chuộc tôi đi.”
“Hả?” Cố Tiểu Tịch kinh ngạc hỏi lại.
“Cậu nói Tiểu Lai là người tình của cậu,” Ngụy Thất cười thật hòa ái, song lại khiến Cố Tiểu Tịch thấy sợ hãi không thôi, “Là người của Ngụy gia, tôi nên chuyển nguyên văn lời này đến cậu Tiếu Ngữ mới phải.”
“…Anh sẽ không làm vậy chứ…” Cố Tiểu Tịch khẽ rên lên.
Ngụy Thất vẫn cười hiền như gió xuân, anh nhoài người tới, kề sát với Cố Tiểu Tịch: “Kết quả quá rõ ràng rồi, nếu cậu Tiểu đây muốn hối lộ, thì tôi đương nhiên sẽ kín miệng như bưng, tuyệt đối không hé ra chữ nào.”
“Tại tôi muốn làm tên Thiệu Đình Chi chết tâm nên mới thế, tôi là vì… Tiểu Lai mà…” Cố Tiểu Tịch ý đồ đánh động lòng trắc ẩn của Ngụy Thất.
Ngụy Thất mỉm cười hòa nhã, môi gần như dán lên môi Cố Tiểu Tịch: “nhưng câu kia là từ miệng cậu mà ra nha. ”
Cố Tiểu Tịch cau mi, chuẩn bị bày ra dáng vẻ thảm thương.
Ngụy Thất thò tay lên sờ sờ tóc Cố Tiểu Tịch, dùng giọng rất dịu dàng mà dụ dỗ “Cho nên… Đến đây đi, đến hối lộ tôi đi.”
“…Anh muốn cái gì?” Cố Tiểu Tịch cắn cắn môi, tủi thân chớp chớp mắt.
***
Trong ấn tượng của Cố Tiểu Tịch, Ngụy Thất là một người tự kiềm chế vô cùng giỏi, đương nhiên, cũng rất khó tưởng tượng ra, người giỏi kiềm chế đến thế lại yêu một sát thủ đáng sợ.
Hơn nữa tên sát thủ kia – hoàn toàn chẳng giống với định nghĩa sát thủ lãng mạn trong phim truyền hình, nếu nhất định phải nói ra bằng lời, thì trên người đàn ông đáng sợ kia tràn ngập hơi thở của tử thần, càng ngày Cố Tiểu Tịch càng tin tưởng chắc chắn người đàn ông đó là tử thần hóa thân ở nhân gian. Những nơi hắn đi qua, đất liền không còn một ngọn cỏ, hô hấp của hắn lan ra không khí tất nhiên sẽ làm sinh viên lớn lên mang theo độc được – đoạn này để hình dung Ngụy Tiếu Khiêm thật sự là quá chuẩn.
Nhưng giờ ngẫm lại – có thể ở cùng với loại sát thủ như vậy, chỉ sợ cũng không phải người bình thường nhỉ?
Bởi mọi khi Ngụy Thất đều biểu hiện hết sức hiền lành vô hại, giống người anh trai hoặc bậc đàn anh khiêm tốn – thế là che mắt được Cố Tiểu Tịch, kỳ thật Ngụy Thất này cũng là một ác ma.
Đưa ra được kết luận này thật không dễ dàng gì, Cố Tiểu Tịch thở dài, nhìn Ngụy Thất đang đứng ở cửa chính của Dạ Ngữ vẫy vẫy tay với mình, y theo bản năng đi về hướng Ngụy Thất ngoắc, sau đó lại thở dài—tám chín phần là mình về không được.
Cố Tiểu Tịch uể oải ngồi vào xe, nhìn đường phố sầm uất vượt qua vai mình, liền có mong muốn nhảy xuống xe trốn đi.
“Mình nhất định sẽ không bị gì đâu,” Cố Tiểu Tịch tự nhủ với lòng, hòng giúp bản thân trấn tĩnh lại một chút, “bọn họ cũng không ở trong nước, giờ mình đến đó chắc cũng không có gì nguy hiểm…”
Cố Tiểu Tịch nghĩ vậy liền an tâm đi đôi phần, song cảm giác bất an vẫn cứ bủa vây lấy y, ngay cả khi có đem theo khẩu súng Ngụy Tiếu Ngữ đưa cho vẫn không khiến y thấy dễ chịu thêm chút nào.
Xe chạy như bay, ra khỏi nội thành, chạy về khu biệt thự xa hoa ở ngoại thành. Ngụy Tiếu Khiêm ở nơi đó.
Ngụy Tiếu Ngữ từng kể, từ khi lên mười, Ngụy Tiếu Khiêm đã cùng Ngụy Thất sống ở đó, mặc dù trong nội thành cũng có nhà, song kiểu không phải đi làm hằng ngày giống người khác như Ngụy Tiếu Khiêm thì càng thích ở trong biệt thự hơn.
Hôm nay, nắng thật rực rỡ, chiếu lên căn biệt thự toàn bộ dựa vào núi khiến nó có vẻ vô cùng tráng lệ.
Cố Tiểu Tịch thở dài, thật chẳng giống như đến khu biệt thự chút nào, mà càng như phải đạp chân tiến vào bãi tha ma ấy. Lái xe chính là tài xế của Ngụy gia, sóng gió từng gặp qua không ít, nhưng khi đứng dậy, hắn hình như càng mong trở về vật lộn với những cơn bão to đó hơn.
Cố Tiểu Tịch cúi đầu ủ rũ xuống xe, tài xế khẽ thở phào nhẹ nhõm, đoạn đường còn lại dẫn vô biệt thự chỉ có thể đi bộ, do nó là các bậc thang, nên hắn chỉ có thể đưa Cố Tiểu Tịch đến đây.
Cố Tiểu Tịch nhìn bậc thang dài trước mắt, cảm giác thật chẳng khác gì ý nghĩ phải chấp nhận chịu chết.
“Tôi đợi cậu ở đây được chứ?” lái xe đáng thương hỏi, lo lắng nhìn bậc thang, “hay là tôi đưa cậu lên hết chỗ bậc thang này, rồi sau đó trở lại đây chờ?”
— này thì khác gì nhau chứ?
Cố Tiểu Tịch thở dài: “Anh cứ ở đây chờ là được rồi.”
Lái xe như được đại xá, vội vàng gật đầu: “À, vậy cậu Tiểu xin cẩn thận, tôi sẽ ở đây chờ cậu.”
Cố Tiểu Tịch cố nhếch môi cười khó coi, xoay người bước lên bậc thang.
Bỏ qua hành động lần này mà nói cảnh ở đây rất đẹp, không khí cũng trong lành vô cùng. Hai bên bậc thang đá được trồng một loạt trúc, lúc gió thổi tới liền vang lên tiếng xào xạc, khiến tâm trạng người nghe tại chỗ liền bình tĩnh trở lại.
Bầu không khí ở đây rất thoáng đãng, trong lành, nên những người giàu có đều thích tậu cho mình một mảnh, cứ cuối tuần hoặc khi đến kì nghỉ lại tụ tập về đây, thậm chỉ cả những chính khách, thương gia có tuổi cũng muốn đến chỗ này nghỉ dưỡng.
Có điều điều kiện giao thông ở đây không thuận tiện lắm, cho nên bình thường nơi này rất vắng vẻ.
Cố Tiểu Tịch từng nghe nói Ngụy Tiếu Ngữ cũng mua ở đây một căn biệt thự.
“Tôi thích hồ bơi,” khi đó Cố Tiểu Tịch nghiêm túc bày tỏ sở thích.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng đầu nhìn y: “Ồ, thích hồ bơi hả? Vậy cạnh Tiếu Khiêm có một căn đó.”
“Tôi rất ghét hồ bơi.” Cố Tiểu Tịch lập tức đổi ý, “cho nên… mua căn nào xa xa với căn của anh cả nhà anh đi nhé.”
“Nhưng chỗ đó không có hồ bơi.” Ngụy Tiếu Ngữ tủi thân kêu lên, “tôi muốn có hồ bơi.”
“Tôi không thích chỗ kia…” Cố Tiểu Tịch kiên quyết không chịu, “nếu không cuối tuần một mình anh đến đó ở đi.”
“…Vậy thôi không cần hồ bơi nữa.” cậu hai Ngụy gia bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Lại nói tiếp, đúng là chưa ở căn biệt thư kia lần nào nhỉ… Đợi chuyện của Tiểu Tuyết ổn rồi, cũng nên cùng Ngụy Tiếu Ngữ đến đó chơi hai bữa, cảnh ở đây đẹp thật đấy…Cố Tiểu Tịch vừa khen một câu liền lập tức nhớ ra lần này tới đây không phải để ngắm cảnh.
Nghĩ vậy y liền bước nhanh hơn – phải nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện thôi.
Tại bậc thang cuối cùng là căn biệt thự sang trọng nhất khu — cậu cả họ Ngụy đúng là rất biết chọn.
Nghe nói, khi không có vụ làm ăn nào, Ngụy Tiếu Khiêm sẽ đến đây nghỉ ngơi.
Năm nay Ngụy Tiếu Khiêm đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dường như cũng không cần tự mình ra ngoài nhận việc mà phần lớn thời gian đều ở đây— vậy cũng thật là, vì sao Cố Tiểu Tịch lại có thể đụng phải hắn ở Dạ Ngữ chứ.
“Chẳng qua…” Cố Tiểu Tịch nuốt nước miếng nhìn căn biệt thự trước mắt, “biệt thự lớn như vậy mà chỉ có một người ở hay sao?”
Nhìn căn biệt thự của Ngụy Tiếu Khiêm, thật không ngờ vậy mà nó đã được mười bảy, mười tám năm rồi. Như lời của Ngụy Tiếu Ngữ nói thì Ngụy Tiếu Khiêm cực kỳ thích căn biệt thự này, cứ hai năm lại tân trang một lần.
“Em chưa thấy cảnh ổng chăm sóc cây đâu,” Ngụy Tiếu Ngữ khoa trương kể, “…Em sẽ không thích đâu.”
Cố Tiểu Tịch tự chuẩn bị tư tưởng cho bản thân, sau đó lấy trong túi ra một chìa khóa mà Ngụy Thất đưa cho, sau đó bấm mật mã ở cửa.
Tiếp sau đó, y ngẩng mặt lên để camera ở cửa ghi lại hình ảnh— nghe nói đó là một hệ thống phòng trộm trọn vẹn, thông qua máy nhận dạng khuôn mặt của camera, chỉ khi được chủ nhân cho phép, người bên ngoài mới có thể đi vào.
Thật khiến cho người ta kinh ngạc, Ngụy Tiếu Khiêm vậy mà cũng đưa mặt mình vào… Cố Tiểu Tịch bất an nghĩ ngợi, sau đó đẩy nhẹ cửa ra.
Vào cái ngày Tiểu Tuyết xảy ra chuyện, Ngụy Tiếu Khiêm còn ở bệnh viện, sau đó Tiểu Tuyết bị chuyển đi trong đêm — phỏng chừng Ngụy Tiếu Khiêm trực tiếp đi cùng. Xét về sự quyết đoán, thì quả thật Ngụy Tiếu Khiêm mạnh hơn Ngụy Tiếu Ngữ nhiều.
Từ lúc đó, Ngụy Tiếu Khiêm hẳn là chưa từng trở lại.
Bước qua cửa là đi đến đại sảnh, bố trí tại đây rất thoải mái — chẳng qua có thể khẳng định, bày biện kiểu này không thích hợp với đứa trẻ mới hơn mười tuổi lắm. Kéo rèm cửa ra, nên trong nhà cũng không tối lắm, ngược lại khiến người ta có một cảm giác dễ chịu, như hòa vào một buổi chiều.
Bộ vest đắt tiền bị Ngụy Tiếu Khiêm vắt đại trên lưng ghế, có mấy cái đệm bị rơi xuống dưới đất, trong máy pha cà phê đặt tại nhà ăn chỉ còn có một nửa, cả hộp sữa đã mở nắp cũng bị đặt ở trên bàn.
Cố Tiểu Tịch đẩy cánh cửa phía bên kia nhà ăn ra, đằng sau là một cái vườn nhỏ, cảnh trước mắt làm Cố Tiểu Tịch muốn quay đầu trốn về— lý do gì mà nó được gọi là vườn chứ?
Đây rốt cuộc là nơi nào — một mảnh cát vàng, trên đó trồng đầy những cây xương rồng.
Y rốt cuộc là đang ở nhà của một sát thủ hay là trên một sa mạc vô danh nào đó hả trời.
Sự thật chứng minh, là hai trong một, thật ra cũng chẳng khác gì.
Loại xương rồng này sinh trưởng ở đây đặc biệt ẩm, dù sao không khí ở đây ẩm ướt hơn ở sa mạc nhiều.
Sa mạc này bị biệt thự rào lại, ở giữa nó là một hồ bơi, ngoài cái hồ bơi ra thì xung quanh thật bình thường, Cố Tiểu Tịch thật không hiểu nổi nơi này vậy mà cũng được gọi là vườn hoa nữa…
Đương nhiên, hiện tại cũng không phải lúc để cảm khái, y còn có chuyện quan trọng hơn, sau khi hoàn thành – chắc là an toàn nhỉ.
782
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...