Cố Tiểu Tịch nằm trong lòng Ngụy Thất nhìn người thanh niên đang quỳ trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ. Trên người cậu ta đều là máu. Nằm cạnh cậu ta là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc đen xoăn dài xõa tung ra, bồng bềnh mềm mại, một nửa tóc đã dính đầy máu trên nền nhà.
Cô gái chưa chết, vẫn còn thở gấp hết sức khó khăn. Cố Tiểu Tịch nhìn vết đạn trên ngực cô ta, xem ra đã thủng phổi rồi, tay cũng bị trúng đạn, cô ta đang cố gắng hít thở nhưng xem ra lại không được gì.
Trong bộ váy đỏ, làn da cô gái trông thật nhợt nhạt— có lẽ là do cuộc sống bị giam cầm suốt một thời gian dài. Váy dài bao kín thân thể mảnh mai, tà váy lộn xộn dán lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, uốn lượn như dòng máu đang chảy.
Cố Tiểu Tịch mở to mắt nhìn cô ta, người hôm qua y còn mới gặp, Đoàn Nhã! Đứa con gái mà Đoàn U thương yêu nhất. Thật lâu về trước Đoàn U đã từng kể y nghe, Đoàn Nhã hơi bị rối loạn thần kinh, khi đó, y cũng lơ đễnh, không để ý mà đi an ủi ông ấy, không sao đâu, ông cũng biết mấy cô gái lúc nào chẳng có chút suy nghĩ kì lạ.
Đương nhiên Cố Tiểu Tịch không còn tâm trạng nhớ lại tình huống cụ thể khi đó, y quan tâm đến tình trạng lúc này hơn.
Cách cánh tay của Đoàn Nhã không xa là một khẩu súng, tuy bị dính máu, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn có thể nhận ra đó là khẩu Derringer DA38 Double Action, một loại súng ngắn thích hợp cho nữ giới…
Vừa rồi cô ta muốn làm gì… Cố Tiểu Tịch không khỏi suy đoán.
Y ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, Ngụy Tiếu Ngữ đang nói gì đó với Ngụy Tiếu Khiêm. Nhìn dáng vẻ cả hai thì như thể đây chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì, cả căn phòng đầy máu này chỉ như cảnh trong phim nên thật buồn cười, bọn họ có đề tài trò chuyện riêng, tất cả những thứ ở đây chẳng có tí xíu nào liên quan tới bọn họ.
Cố Tiểu Tịch không biết giờ gọi cấp cứu liệu còn cứu được cô ta không, dù gì cô ta vẫn còn thoi thóp… tuy phổi bị bắn trúng…
Người thanh niên bên cạnh Đoàn Nhã – chính là người Cố Tiểu Tịch thấy đầu tiên, cậu ta đang quay lưng về phía y, quỳ trên mặt đất mà cả người run lẩy bẩy, như thể trời lạnh đến mức đóng băng cả người.
Cố Tiểu Tịch gặp cậu ta không chỉ một lần, đó là Đoàn Thù, đứa con trai duy nhất của Đoàn U.
Cố Tiểu Tịch cũng không ghét Đoàn Thù vì đã bắt cóc y, dù sao thì kế hoạch của cậu ta cũng thất bại. Trong mắt Cố Tiểu Tịch, cậu chủ xã hội đen có chút ngạo mạn này vẫn chỉ là một đứa trẻ, dù gì trước kia Diệp Thu Sinh và Đoàn U có thể xem nhau là bạn, cho nên y càng coi Đoàn Thù như đứa con của ông bạn mình, y có thể dùng ánh mắt khoan dung, nuông chiều để đối đãi cậu ta.
“Thả tôi xuống.”
“Tiểu Tịch, tôi không thể” Ngụy Thất dịu dàng ôm lấy y, nói, “cậu không cần đi vào đâu, xong nhanh lắm.”
Ngụy Tiếu Ngữ lấy di động ra bắt đầu gọi điện, chỉ đơn giản dặn dò mấy câu là cúp máy, tiếp đến quay sang nói vài câu với Ngụy Tiếu Khiêm, rồi sau đó thật cẩn thận bước tới.
“Sao lại đem Tiểu Tịch tới đây?” Ngụy Tiếu Ngữ nhăn mày hỏi Ngụy Thất, khéo léo chắn người trước mặt Cố Tiểu Tịch.
Ngụy Thất đành giao người thiếu niên sang cho Ngụy Tiếu Ngữ: “Cậu biết cậu Tiếu Khiêm không thích chờ đợi rồi mà, đỡ phải chờ quay lại đó một lần nữa.”
Cố Tiểu Tịch bị Ngụy Tiếu Ngữ ôm lấy, bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng.
“Anh giết người?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi.
Đôi mắt màu lam Ngụy Tiếu Ngữ thật bình tĩnh: “Tôi không giết người.” Hắn cúi đầu hôn lên trán y, “Xin lỗi, tôi định đợi chuyện ở đây giải quyết xong mới quay lại tìm em, không ngờ Tiếu Khiêm lại trực tiếp đưa em tới…”
Cố Tiểu Tịch nắm chặt lấy áo của Ngụy Tiếu Ngữ, đó là chiếc áo len thật mềm, những sợi len mềm mại được đan tỉ mỉ mang theo nhiệt độ của người này, song Cố Tiểu Tịch chỉ thấy thật lạnh.
“Đoàn Nhã… còn cứu được không?” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ nhỏ giọng đáp lại: “Chỉ sợ qua không được.”
“Đoàn U đâu?”
“Bị cô ta giết.” Ngụy Tiếu Ngữ dùng chất giọng đầy nuối tiếc tiếp tục, “Đoàn U nhất định không ngờ mình sẽ có ngày như vậy.”
“Kĩ năng của Đoàn Nhã rất tốt,” Ngụy Tiếu Khiêm lạnh lùng nói, “mười phút nữa cảnh sát sẽ tới, chúng ta đi thôi.”
“…Đoàn Thù thì sao?” Cố Tiểu Tịch đột nhiên hỏi. Từ góc của y thì chỉ có thể nhìn thấy dáng người đang run rẩy của Đoàn Thù. Cậu ta giống như bị đả kích nặng nề, đứng trước mọi thứ lại như không nhìn thấy hay nghe thấy âm thanh nào hết…
“À, Đoàn Thù giết chị gái nó,” Ngụy Tiếu Ngữ khoái trá đáp lại, “em coi đi, chúng ta cũng không định chiếm lấy Đoàn gia đâu, chỉ tại chúng cứ thích đến tìm phiền toái thôi.”
Cố Tiểu Tịch há miệng, y muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi y đang ngủ, cơn ác mộng khủng khiếp nào đã tiến vào nhà họ Đoàn. Nhưng y lại chẳng nói lên lời nào, y chỉ thấy lạnh, da đầu cũng run cả lên. Y có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Ngụy Tiếu Ngữ, khi hắn ôm y bước đi, cả người cũng bị tác động, thậm chí y còn có thể nghe được tiếng tim hắn đập, chỉ là… Y đột nhiên nghĩ, có lẽ Ngụy Tiếu Ngữ chính là như vậy.
Hắn chính là ác ma tiến vào nhân gian này…
Y nhìn Ngụy Thất đeo găng tay vào, chậm rãi đóng cửa căn phòng kia lại. Bóng dáng run rẩy của Đoàn Thù bị cánh cửa che khuất, cả những vết máu đỏ tươi cùng tiếng hô hấp nặng nề…
Cố Tiểu Tịch chỉ cảm thấy bản thân đang tiến vào cảnh mộng thật hoang đường, lúc nãy khi bước vào nhà chính, rõ ràng chẳng thấy bất cứ ai, nhưng hiện tại con người lại xuất hiện, bọn họ không hoảng hốt, không ngừng vội vàng làm việc của chính mình.
Thời điểm bốn người bọn họ đi xuống, thoáng chạm mặt những người kia, vậy mà lại không khiến họ chú ý đến. Cứ như thể là người vô hình, hoặc nói tựa như hình chiếu lập thể vậy, hai người vốn không cùng một đường nhìn.
“Lạnh à…?” Ngụy Tiếu Ngữ dịu dàng hỏi, hắn có thể cảm nhận được thân thể y không ngừng run lên. Cố Tiểu Tịch nghe thấy hắn đang trách anh trai mình, “Đáng ra anh phải bắt cậu ấy mặc thêm áo chứ, cậu ấy chỉ mặc có một cái sơmi này!”
“…Lần sau anh ôm cả chăn bông tới luôn là được chứ gì.” Người kia đáp lại thật chẳng có chút thành ý nào.
Khi còn đang nói chuyện thì họ đã tới cửa bãi đậu xe của Đoàn gia.
Lúc này đã là hoàng hôn, sắc trời thật ảm đạm, có lẽ nhiệt độ ban ngày hơi cao, nên giờ thậm chí còn hiện ra đám sương mờ.
Đám sương này làm mọi vật xung quanh đều sinh ra một vẻ đẹp mông lung, mờ ảo.
Cố Tiểu Tịch bị Ngụy Tiếu Ngữ ôm lên xe, ngồi ghế trước là Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Thất. Trong xe lập tức mở máy điều hòa lên, cả vách ngăn với ghế trước cũng được kéo lên. Ngụy Tiếu Ngữ ngồi ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, nhiệt độ cơ thể mới chậm rãi tăng trở lại.
Xe bắt đầu khởi động, lúc rời khỏi cổng chính của Đoàn gia cũng đã khá trễ, trời chiều đã hoàn toàn biến mất, bóng đêm bắt đầu buông xuống.
Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu nhìn vô số ngọn đèn đường lập lòe, cho dù trong xe cách âm rất tốt, nhưng y vẫn có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát vẳng tới.
Cảnh sát đến rồi.
Đoàn U chết. Cố Tiểu Tịch nghĩ, con gái ông ấy cũng đã chết, cả sự kiện phải có một hung thủ, thì đó là Đoàn Thù còn tại căn phòng kia…
Cố Tiểu Tịch đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì đầu bị quay lại, đôi mắt xanh đậm nhìn y thật dịu dàng: “Tôi đã nói là sẽ an toàn mà, mọi chuyện đã xong rồi…”
Hắn sấn tới hôn lên bờ môi mềm mại của Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch vươn tay lên muốn ngăn lại, nhưng thân thể lại chẳng có tí sức lực nào.
Có lẽ là bởi vì sợ hãi, hoặc có lẽ vì chuyện khác.
Nụ hôn của Ngụy Tiếu Ngữ thật dịu dàng, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ lạnh lùng ban nãy, cái khí chất tương tự với Ngụy Tiếu Khiêm cũng đã biến mất.
Hiện tại, hắn lại cười tít mắt nhìn y như xưa, thật không khác gì khi họ mới bước tới nơi này. Có chút lười nhác, vô lại, trong đôi mắt màu lam đó là sự cưng chiều cũng như không muốn rời xa y, giống như trước kia sẽ ôm lấy y, lải nhải không ngớt, hoặc là sấn tới hôn y một cái…
Cố Tiểu Tịch cẩn thận nghĩ lại xem lúc mình còn là Diệp Thu Sinh có phải đã làm mấy chuyện bán nước cầu vinh, giết người phóng hỏa gì không…Được rồi, y thừa nhận mình cũng chẳng phải người dân tốt bụng gì, nhưng giờ cũng không cần gặp phải báo ứng chứ! Bắt y cả đời bị tên đàn ông này quấn lấy.
“Em yêu?” Người đàn ông đối diện thật cẩn thận hỏi han, “em sao thế, hay là còn thấy lạnh?”
“…Rốt cuộc là chuyện gì… Vì sao bọn họ đều chết…?”
“Không phải Đoàn Thù còn chưa chết sao?” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn chỉnh lời.
“Vậy có gì khác nhau, cậu ta giết chị gái, hơn nữa mấy người còn gọi điện cho cảnh sát…” Cố Tiểu Tịch nói, “nửa đời còn lại của cậu ta sẽ phải ngồi trong tù bóc lịch…”
“Tôi thật hạnh phúc khi chúng ta đang ở Trung Quốc,” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói, “Em có biết các quốc gia ở Châu Âu thời gian chịu phạt thường chỉ khoảng một phần ba, ở Mỹ là một phần hai thời gian bị tuyên cáo…” đôi mắt xanh lam hơi nheo lại trông thật nguy hiểm, “mà Trung Quốc là một trăm phần trăm không.”
Cố Tiểu Tịch trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: “Rốt cuộc… sao lại thế này?”
Ngụy Tiếu Ngữ vuốt ve mái tóc mềm mại của y: “Thà để tôi trở lại một chuyến đưa em đi còn hơn, nhưng Tiếu Khiêm… Em biết lão ấy luôn thích tiện lợi mà.”
“Tôi không muốn em xem cảnh tượng kia chút nào,” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ êm dịu, giống như mọi khi tao nhã mà rõ ràng, “Em có biết chuyện thần kinh Đoàn Nhã có vấn đề không, cái kiểu tự gây áp lực quá độ mà sinh ra ảo giác… Khi tôi quen cô ta, vốn không biết chuyện đấy. Có điều nghe nói bệnh tình bây giờ mới trở nên nặng hơn.
“Tôi không biết bọn họ vì sao lại đem chuyện bệnh cô ta trở nặng đổ lên đầu tôi,” Ngụy Tiếu Ngữ vô tội phân trần, “tóm lại Đoàn U thậm chí còn hy vọng tôi chịu trách nhiệm về bệnh của cô ta, mà con trai lão lại đổ lỗi cho em… Đúng như Tiếu Khiêm đã nói, bọn họ phải học lại quy củ.”
Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nhìn hắn: “Quy củ? Người cũng chết rồi…”
“Đoàn Thù không phải còn sống sao?”
“…Cậu ta sẽ chết trong ngục giam sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ cười cười: “Em chắc hiểu được, Trung Quốc đối với quy định tài sản chung quy không phải khoan dung như thế, chiếm đoạt tài sản của nhà họ Đoàn vốn không dễ dàng… Dù sao tôi cũng không thể để xảy ra cảnh không có người nào thừa kế, tài sản đều quy hết về quốc khố, tôi phải từ từ chuyển đi đã.”
“Cho nên sau khi anh làm xong việc của mình, Đoàn Thù sẽ chết trong ngục giam sao?” Cố Tiểu Tịch cắn môi hỏi.
Ác ma này! Cố Tiểu Tịch nghĩ, y thích sự quan tâm, dịu dàng của hắn, thậm chí cả cảm giác khi ở bên nhau… Nhìn hắn làm cái gì đi này.
Y biết hắn muốn đoạt lấy Đoàn gia, nhưng là… Y thật không biết là phương thức đó lại tàn nhẫn, đẫm máu như vậy.
“…Nhưng, ba của anh không phải bắt anh kết hôn với Đoàn Nhã sao, thu tài sản của bọn họ như vậy cũng có thể à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...