Tửu Sắc Tham Bôi

Trở lại Dạ Ngữ, Cố Tiểu Tịch đi vào quán bar trước, còn Tư Đồ Thượng Lam thì theo ở đằng sau. Lúc cả hai vừa bước chân vào quán, Ngụy Thất hơi chau mày lại. Nhưng khi Cố Tiểu Tịch chọn Sherry, Ngụy Thất vẫn rót rượu cho cả hai, dù sao cũng không phải giờ làm việc của Cố Tiểu Tịch, cho nên hai người chính là khách.

“À, Ngụy Thất, tôi nhớ ra anh.” Người đàn ông điển trai ngồi bên cạnh Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.

Ngụy Thất nở một nụ cười lịch sự: “Rất vui được gặp lại anh.”

Tư Đồ Thượng Lam không nói thêm gì nữa, quay mặt sang tán gẫu cùng Cố Tiểu Tịch. Ngụy Thất chống cằm, nhìn một bóng người đang chạy tới gần, cuối cùng tạo thành cái cọc ở giữa Cố Tiểu Tịch và Tư Đồ Thượng Lam.

“Tiểu Tịch, bây giờ em không thích hợp đi lung tung đâu,” Cái cọc ở giữa cười tươi rói với Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Tiếu Ngữ, anh không nên chen vô đây như vậy, chỗ này chật quá.”

Ngụy Tiếu Ngữ mỉm cười liếc nhìn Tư Đồ Thượng Lam: “Thật xin lỗi, Thượng Lam, Tiểu Tịch cần nghỉ ngơi, bác sĩ tôi đã dặn vậy.”

Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng giải thích: “Bây giờ Tiểu Tịch chính là đang nghỉ ngơi.”

Cố Tiểu Tịch nhún vai, không hiểu sao hai người này lại khiến y có cảm giác nước đang chảy cuồn cuộn. Y nhích mông qua ngồi sang ghế khác, vừa uống rượu vừa kể cho Ngụy Thất về chuyện của Giang Lai. Một lát sau Tư Đồ Thượng Lam bước tới chào ra về, sắc mặt trông không được tốt lắm, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì lại nhởn nhơ, vênh váo vô cùng.

Cố Tiểu Tịch tiễn Tư Đồ Thượng Lam đến cửa, lúc trở lại Dạ Ngữ thì thấy Ngụy Tiếu Ngữ đang trò chuyện với Ngụy Thất. Y bước tới đem chỗ rượu Sherry uống nốt, chờ bọn họ nói chuyện xong.

“Ngày mai tôi có thể đi làm lại được rồi.” Cố Tiểu Tịch nói với Ngụy Thất.

Ngụy Thất nhìn y có chút khó xử: “Xin lỗi, cậu đến lúc nào cũng được, nhưng ông chủ bảo cậu không cần làm việc.”

Cố Tiểu Tịch ngẩn người, quay đầu nhìn sang Ngụy Tiếu Ngữ đang ngồi, một lúc sau mới nói: “Có lẽ chúng ta cần nói chuyện với nhau.”

“…Tôi ở trong phòng chờ em.” Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy xoay người đi trước.

Ngụy Thất đưa cho Cố Tiểu Tịch một ly rượu: “Baileys?”


“Vâng.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng đáp lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Thất, “Anh ta bị làm sao vậy?”

“Hả?”

“Vì sao anh ta… ý tôi là, anh ta không được quản tôi thích gì, làm bạn với ai, cả cách sống của tôi nữa,” Cố Tiểu Tịch nhận lấy ly rượu, “tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc sống được người khác bao nuôi sẽ thế này.”

Ngụy Thất trầm mặc thật lâu: “Thật xin lỗi, Tiểu Tịch, bởi cậu ấy chưa yêu bao giờ. Cậu thấy cậu ấy có tài, kinh doanh giỏi, kiếm được nhiều tiền, có mối quan hệ rộng, nhưng chuyện yêu đương thì phải từng trải qua mới biết được.”

Cố Tiểu Tịch dùng một hơi uống cạn ly rượu: “Trước giờ Ngụy Tiếu Ngữ chưa từng thích ai sao?”

Ngụy Thất nhún vai: “E là vậy.”

Cố Tiểu Tịch giơ ly về hướng anh lắc lắc: “Anh nói thế làm tôi nghĩ mình không thể thuyết phục được hắn rồi.”

Ngụy Thất lại rót thêm rượu vào ly cho Cố Tiểu Tịch: “Yêu đương với người như vậy cũng thật vất vả.”

“Ê! Tôi chưa yêu đương gì với anh ta đâu nha!” Cố Tiểu Tịch nhảy dựng lên.

Ngụy Thất chớp mắt, sau đó nhìn Cố Tiểu Tịch nói: “Cậu thích cậu ấy không?”

“Không thích.” Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Thất phủ nhận.

Ngụy Thất nhún vai: “Cậu đang nói dối.”

Cố Tiểu Tịch ngẩn người: “Vì sao anh lại khẳng định vậy?”

Ngụy Thất cười, sau đó tự rót cho bản thân một ly Baileys: “Rất nhiều người cho rằng lúc nói dối người ta không dám nhìn vào mắt đối phương, nhưng sự thật thì lại ngược lại.”

“Thế hả?” Cố Tiểu Tịch nheo mắt lại.


“Lúc nói dối, người ta thích nhìn đối phương,” Ngụy Thất hớp nhẹ một ngụm Baileys, “bởi anh ta có thể quan sát được vẻ mặt của đối phương.”

Cố Tiểu Tịch ngẩn người: “Anh là nhà tâm lý?”

Ngụy Thất lắc đầu: “Đừng nói dối với tôi, vẻ mặt của con người có đôi khi sẽ thể hiện tất cả.”

Cố Tiểu Tịch cười lớn: “Nhưng anh có thể nói cho tôi biết hiện tại tôi phải nói thế nào để thuyết phục Ngụy Tiếu Ngữ đây?”

Cố Tiểu Tịch vừa nói vừa vươn tay định lấy chai Baileys, nhưng bị Ngụy Thất ngăn lại: “Chuyện này phải tự giải quyết thôi, nhưng tôi vẫn nhắc nhở cậu, tính tình mấy cậu chủ nhà họ Ngụy hơi quái đản.”

“Có khuynh hướng SM hả?” Cố Tiểu Tịch nhăn mày.

Ngụy Thất cười phá lên: “So với cậu Tiếu Khiêm, cậu Tiếu Ngữ hay thay đổi hơn nhiều, nói chung làm người ta càng thêm đau đầu.”

“Anh thật giống mấy bậc thầy tình yêu,” Cố Tiểu Tịch đứng dậy, trả lại ly không cho Ngụy Thất.

Ngụy Thất nhận cái ly, mỉm cười: “Thượng đế đã tạo ra hai người, và định trước không thể nào thu hồi lại được.”

Cố Tiểu Tịch hiểu được ý của anh, hai người dù thế nào cũng không thể trở thành một, khăng khăng trói buộc nhau sẽ chỉ dẫn đến tổn thương, y đã sớm hiểu được điều này.

Cố Tiểu Tịch có thể hiểu được sự bất đắc dĩ, sự thương tiếc trong mắt Ngụy Thất, Ngụy Thất tất nhiên đã trải qua những việc này, mỗi người đều sẽ trải qua nó. Lúc mới yêu, là thời điểm tình cảm mãnh liệt, rồi cả tính chiếm giữ đối phương cũng nhiều nhất, rồi cũng chính nó mà ra những trận cãi vã, những thương tổn, chuyện đối phương sẽ nghe theo mình trở thành không thể. Cho đến khi chia tay rồi, tình yêu kết thúc, chín chắn, trưởng thành hơn mới hiểu được.

***

Lúc Cố Tiểu Tịch đẩy cửa bước vào, Ngụy Tiếu Ngữ đang ngồi trên sofa coi TV, Shirley ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng hắn, nhưng khi y bước vào thì cái tai nhỏ của nó liền giật giật. Cố Tiểu Tịch đang lo lắng phải thương lượng với Ngụy Tiếu Ngữ chuyện này thế nào, việc hai người ở chung không phải thứ dễ dàng thốt ra được.

“Tôi đi tắm trước.” Y nói với người đang ngồi trên sofa, rồi đi vào phòng tắm.


Lúc Cố Tiểu Tịch trở ra, người đàn ông vẫn ngồi đó, mèo Shirley nhảy ra khỏi lòng Ngụy Tiếu Ngữ, rất biết điều mà giơ đuôi lên chạy mất.

Ngụy Tiếu Ngữ vươn tay ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, cúi đầu đặt môi hôn lên cổ y. Thân thể mảnh mai, hấp dẫn mới tắm xong đang tản ra hương vị tươi mát, sạch sẽ, hắn gần như là tham lam hút lấy nhiệt độ thân thể y.

“Anh làm tôi đau…” Cố Tiểu Tịch đẩy hắn ra: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Ngụy Tiếu Ngữ ngồi ở sofa, đôi mắt xanh thẳm nhìn y: “Tôi nghe.”

Cố Tiểu Tịch cảm thấy hơi sởn gai ốc, nhưng y tự nhủ với lòng không có gì phải sợ, nên ngồi xuống: “Thứ nhất, Tư Đồ Thượng Lam là bạn tôi, anh không nên có thái độ thù địch với anh ấy.”

Ngụy Tiếu Ngữ chỉ hừ lạnh một tiếng.

Cố Tiểu Tịch tiếp tục: “Thứ hai, tôi không thích mỗi ngày đều vô công rồi nghề, tôi cũng có những việc muốn làm, tình cảm của chúng ta cũng chưa đến mức quản lý nhau đâu.”

Ngụy Tiếu Ngữ không đáp lại, nhưng dáng vẻ của hắn thì nói rõ hắn bất mãn với lời của của Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện này anh cần chín chắn một chút.”

Ngụy Tiếu Ngữ mở miệng phản bác: “Em mới hơn mười tám tuổi thôi đó.”

“Cho dù tôi chỉ hơn mười tám nhưng vẫn chín chắn hơn anh.”

Ngụy Tiếu Ngữ nhìn cậu trai tóc đen, trên người y ngập tràn vẻ hấp dẫn, không thể tìm ra nơi khởi nguồn, nhưng có thể cảm nhận được. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy xinh đẹp, sau đó đôi mắt chậm rãi dời đi, lông mi thật dài… Hắn nghiêng người tới, hôn lên bờ mi của y, rất nhiều người thường khoe khoang mình rất tự chủ, nhưng khả năng khống chế bản thân thật ra lại chẳng tốt mấy. Trong nhiều việc, hắn thường lựa chọn tốc chiến tốc thắng, như vậy có thể giải quyết mọi chuyện một cách hoàn hảo theo ý của bản thân. Chẳng qua giây phút này hoàn toàn không có ích lợi gì.

Đàn ông luôn có dục vọng chiếm giữ kỳ lạ, hắn cũng không là ngoại lệ.

Cố Tiểu Tịch đẩy nhẹ hắn ra: “Đề nghị của tôi anh thấy thế nào?”

Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày nói: “Thứ nhất, gã Tư Đồ Thượng Lam kia rất nguy hiểm. Thứ hai, em căn bản không cần phải đi làm.”

“Cho dù Tư Đồ Thượng Lam là nhân vật nguy hiểm, nhưng tôi vẫn cần công việc.” Cố Tiểu Tịch ở trong lòng hắn phản đối.

“Vì sao, lần nào em đi ra ngoài cũng gặp nguy hiểm hết,” Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên môi y, “Tôi đã nói từ trước rồi, ở bên tôi thì không cần phải làm việc nữa. Tôi cam đoan sẽ không để em đói, muốn tiêu tiền thế nào cũng được, nhưng không được tìm nhân tình bên ngoài.”

Cố Tiểu Tịch bị giọng điệu của hắn làm cho phì cười: “Vậy tôi có khác gì với thịt cấm(1)?”


“Đại khái là không khác gì.” Ngụy Tiếu Ngữ cười cười, đôi mắt xanh thẳm thật dịu dàng, nhưng lại khiến Cố Tiểu Tịch thấy thật lạnh lẽo.

Hắn không phải đang nói đùa, trong khoảnh khắc đó Cố Tiểu Tịch có thể cảm giác được như vậy. Trong đôi mắt ấy không có ý cười, tuyệt đối là nghiêm túc. Cố Tiểu Tịch nghĩ vậy thì thấy không được tự nhiên, đẩy Ngụy Tiếu Ngữ đang đè trên người mình ra.

Ngụy Tiếu Ngữ bắt lấy tay y đưa lên hôn: “Tôi giỡn đấy, đương nhiên tôi sẽ không làm vậy, em đừng sợ.” sau đó dịu dàng ôm lấy y, “Xin lỗi, tôi chỉ nói chơi thôi.”

Cố Tiểu Tịch không nói gì, Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên tóc y: “Không sao, Tiểu Tịch, em thích sao thì cứ làm vậy đi, đương nhiên em có thể đến quán bar làm việc, nhưng em không thể ở cạnh Tư Đồ Thượng Lam, cách xa tên đó ra, hắn rất nguy hiểm, tôi sợ em bị thương, tôi chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”

Người đàn ông ở bên trên nhỏ giọng nói như là đang hối lỗi, nghe đúng kiểu một đứa con nít khi phạm lỗi, đôi mắt thì chất chứa nét dịu dàng cùng tình yêu.

“…Tiếu Ngữ, đừng như vậy…” Cố Tiểu Tịch định đẩy người kia ra một chút, nhưng y lại chẳng làm được gì.

“Tiểu Tịch… Tôi thích em.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói, “tôi biết như vậy với em không tốt, nhưng tôi hy vọng em hiểu được.”

Những lời này nghe dường như có ý Ngụy Tiếu Ngữ sẽ không nhượng bộ. Nhưng rất nhanh, Ngụy Tiếu Ngữ liền nói: “Tôi sẽ nghe theo ý của em, không can thiệp tự do của em… Đương nhiên, tôi thật sự cảm thấy Tư Đồ Thượng Lam không thích hợp làm bạn,” người đàn ông này bắt đầu phỉ báng người đàn ông khác, “tôi cũng hi vọng em nghe ý kiến của tôi… Được rồi, tôi thỏa hiệp, em có thể như trước kia.”

Tuy Cố Tiểu Tịch không biết Ngụy Tiếu Ngữ đang có chủ ý gì, nhưng đối với kết quả này thì cũng cảm thấy vừa lòng: “Tốt lắm, đầu tiên anh xuống khỏi người tôi đi.”

Ngụy Tiếu Ngữ ngoan ngoãn tránh ra, nhưng tay thì vẫn bám trên người y như cũ: “Tôi muốn em nói một câu.”

“Câu gì?”

“Nói em vĩnh viễn thuộc về tôi.”

“À, hóa ra là chờ tôi nói vậy hả.” Cố Tiểu Tịch nheo mắt lại.

“Dáng vẻ em như vậy thật quá hấp dẫn, cưng à,” Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên mắt y, khiến người kia hừ lạnh một tiếng.

“Có thể.” Cố Tiểu Tịch sảng khoái nói, “Em vĩnh viễn thuộc về anh, Tiếu Ngữ.”

Ngụy Tiếu Ngữ có chút bất ngờ nhìn y, dường như không nghĩ tâm nguyện này lại dễ dàng đạt được như vậy.

Cố Tiểu Tịch đứng dậy vặn mình một cái, sau đó nhìn hắn, mỉm cười quyến rũ: “Đợi pháp luật thừa nhận quan hệ này hẵng.” sau đó xoay người vô phòng ngủ, để lại Ngụy Tiếu Ngữ hối hận không kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui