Khi Cố Tiểu Tịch tỉnh lại, đập vào mắt chính là những tia nắng nhỏ xuyên qua màn cửa trắng tinh. Y nheo mắt lại cho bớt chói, sau đó thì nhận ra bản thân đang ở trong phòng của Ngụy Tiếu Ngữ.
Căn phòng thật im ắng. Ngụy Tiếu Ngữ thuộc loại khó ngủ, nên căn phòng được thiết kế cách âm triệt để. Giây tiếp theo tất cả các bộ phận trên cơ thể của y bắt đầu kháng nghị kịch liệt, cứ như bản thân đã ngược đãi chúng nó quá mức rồi. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, dù sao thời điểm đó ai mà có thể bình tĩnh để khống chế được tình huống đâu.
Cố Tiểu Tịch cẩn thận cuộn người lại, sau đó hít sâu vào một hơi, mà tiếp theo ngay cả ***g ngực cũng rất khó chịu. Y nhớ lại lần đầu tiên của Diệp Thu Sinh, hình như không được may mắn như bây giờ. Y còn nhớ rõ khi đó đã phải tự vệ sinh cho bản thân, không như lần này được người ta làm giúp, đúng là không được như kiếp này.
Cố Tiểu Tịch nằm trên giường bắt đầu hồi tưởng, kiếp trước muốn cái gì đều phải dựa vào thân thể này để đọat lấy, lòng tham càng ngày càng lớn, nhưng y lại chẳng có cách thu tay lại. Giờ đây chuyện đó lại xảy ra một lần nữa, tình cảnh cũng không tốt như trước. Cố Tiểu Tịch đau lòng nghĩ… Cuối cùng mày vẫn sai lầm, cũng chẳng học được cách chọn thời điểm thích hợp để thoát ra.
Đột nhiên y nghe được tiếng cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, nhưng đợi một lúc cũng không thấy tiếng bước chân nào. Khi Cố Tiểu Tịch còn đang thắc mắc, thì hai móng vuốt trắng tinh đầy thịt đặt lên giường, sau đó một cái đầu nho nhỏ thò lên, đôi mắt sâu hoẳm hai màu xinh đẹp nhìn y chăm chú.
Hèn chi không nghe thấy tiếng bước chân, hóa ra là con Shirley của Ngụy Tiếu Ngữ. Mà như thế này dù thính giác của Cố Tiểu Tịch nhạy đến đâu thì cũng không thể nghe được, huống chi dưới sàn còn được trải một lớp thảm rất dày.
Móng vuốt của Shirley cắm vào drap giường, rướn người nhảy lên. Nó đứng trên giường nhìn Cố Tiểu Tịch, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt y, cúi đầu liếm liếm ngón tay y, sau đó khẽ kêu một tiếng. Shirley cọ cọ đầu vào hõm vai Cố Tiểu Tịch, sau đó chui tọt vào lòng y, cuộn đuôi lại, trông y như một quả cầu trắng be bé, làm ổ trong chăn của Cố Tiểu Tịch.
“Shirley?” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ vang đến, sau đó Cố Tiểu Tịch nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
“Shirley?” Ngụy Tiếu Ngữ gọi thêm một lần nữa.
Con mèo Ba Tư vốn đang ủ mình trong lòng Cố Tiểu Tịch lập tức đứng dậy, đệm thịt mềm mại giẫm lên cổ tay Cố Tiểu Tịch, sau đó quay đầu lại nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, nho nhỏ kêu lên một tiếng.
“Xuống dưới,” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ có chút khó chịu.
Shirley tủi thân kêu lên, nhưng lại không nhúc nhích gì.
Ngụy Tiếu Ngữ đành phải bước tới: “Qua đây cho tao.”
Shirley chẳng những không nghe lời, còn tiếp tục dụi đầu vào ***g ngực Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch nhắm mắt lại, không lên tiếng, vốn thân thể đang đau nhức, nên y định mặc kệ người này với con mèo đó mà ngủ tiếp.
Cố Tiểu Tịch có thể cảm thấy được Ngụy Tiếu Ngữ nhón chân bước tới gần giường, sau đó vươn tay ôm lấy Shirley, hình như còn gõ đầu nó mấy cái, bởi Cố Tiểu Tịch nghe thấy tiếng kêu đầy oan ức của Shirley.
***
Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi chiều, thật ra cũng chẳng ngủ được là bao, nhưng giờ y cảm thấy rất đói.
Cố Tiểu Tịch chầm chậm ngồi dậy, dụi mắt. Không cần nhìn cũng biết, cả người bị bầm tím hết cả lên. Làm tình trong không gian chật hẹp của cái xe đúng là như bị tra tấn. Người bị xướt xát lẫn bị thương, tuy đã xử lý kỹ càng nhưng nhớ lại vẫn thấy đêm đó đã điên cuồng như thế nào.
Một cô bạn trước kia quả nhiên nói đúng, đàn ông động dục, ngay cả sư tử cũng phải nép qua một bên. Khi đó Cố Tiểu Tịch nghĩ cô nàng nói quá, nhưng giờ thì rất đồng tình, không hổ là bà chủ của câu lạc bộ SYS, có thể chỉ ra được bản chất của đàn ông.
Cố Tiểu Tịch ngó xung quanh, nhưng không phát hiện có gì để ăn. Căn phòng này chính là có khuyết điểm như vậy, phòng thì quá lớn, cách âm quá tốt, ở đây có ồn ào thì bên phòng khách cũng chẳng nghe thấy gì. May là con Shirley lại lén lút chui từ khe cửa vào, rồi lập tức nhảy lên giường.
Cố Tiểu Tịch vuốt ve bộ lông mềm của nó: “Ra ngoài kêu Ngụy Tiếu Ngữ vào đi.”
Shirley kêu khẽ một tiếng, sau đó xoay người chạy đi.
Ban đầu Cố Tiểu Tịch không biết mấy con mèo quý tộc này đáng giá ở chỗ nào, nhưng giờ thì cũng mơ hồ hiểu được. Chỉ chốc lát sau Ngụy Tiếu Ngữ liền tiến vào, hơn nữa còn thật cẩn thận gọi y: “Tiểu Tịch?”
Cố Tiểu Tịch nhìn thoáng qua Ngụy Tiếu Ngữ: “Tôi đói.”
Ngụy Tiếu Ngữ không nấu ăn, cho nên hắn đánh điện thoại cho phòng bếp ở tầng dưới, sau đó đưa một ly sữa ấm vào tay Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch vừa uống sữa, vừa chơi với Shirley.
Cố Tiểu Tịch lấy đầu ngón tay chấm một chút sữa, Shirley liền liếm ngón tay y. Lúc Cố Tiểu Tịch cười rộ lên, Ngụy Tiếu Ngữ tức khắc túm lấy Shirley ném ra khỏi phòng, rồi đóng sập cửa lại. Cố Tiểu Tịch chỉ nghe thấy tiếng gì đó va đập, không khỏi lo cho Shirley.
Nhưng một đôi môi liền ập tới, quét sạch vị sữa sót lại trong miệng, lưu lại mùi vị của người nào đó. Cố Tiểu Tịch chẳng có tí sức lực nào nằm trên giường, mãi cho đến khi kẻ kia thưởng thức đủ đầy mới chịu buông tha cho y.
“Anh bị trở ngại trong việc hô hấp hả,” Cố Tiểu Tịch khó chịu nói, sau đó cẩn thận đặt ly lên đầu tủ gần giường. Y không muốn làm rớt nó, mất công lại phải nhích người qua chỗ khác, mà hiện tại y lại chẳng hề muốn động đậy chút nào.
Ngụy Tiếu Ngữ cũng rất tự nhiên bước tới ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, bàn tay thò vào chăn, vuốt ve làn da mượt mà của y: “Xin lỗi vì đã làm em bị thương.”
Đối mặt với lời xin lỗi chẳng có tí thành y nào của hắn, Cố Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng rồi mặc kệ.
“Nhưng dù sao tôi cũng cứu em nha, hơn nữa như lời em nói thì tôi rất xứng lứa vừa đôi với em,” Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục biện hộ cho bản thân, “em biết không, có thể nhẫn nại mức độ như vậy trong tình huống đó… giờ nghĩ lại tôi thật rất khâm phục bản thân mình.”
Đây chính là điển hình được hưởng lợi còn tỏ vẻ, Cố Tiểu Tịch căm phẫn nói: “Thế sau đó sao không tiếp tục nhịn.”
“Bởi nếu cứ nhịn tiếp thì tôi sẽ điên mất,” Ngụy Tiếu Ngữ vô tội thanh minh, “tôi biết em rất hấp dẫn, nhưng em cũng không muốn một người đàn ông bị ép đến phát điên vì em chứ.”
“Vì sao không,” Cố Tiểu Tịch đảo mắt nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, “ít nhất chuyện đó có thể nhắc nhở tôi sau này ít tiếp xúc với mấy loại sinh vật nguy hiểm đi.”
Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên mắt y một cái: “Bác sĩ nói em không thể làm tình ít nhất mười ngày nữa, nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ nhịn không được…”
“…Anh sẽ không làm vậy đúng không,” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói, “anh để tôi suy nghĩ một chút…”
Cố Tiểu Tịch còn chưa dứt lời, thân thể đã bị Ngụy Tiếu Ngữ đè lên. Rõ ràng vừa rồi còn trong lòng hắn, giây tiếp theo đã bị đặt dưới thân, vị trí thay đổi hoàn toàn.
Y hơi kinh ngạc nhìn hắn — có lẽ gọi là hoảng sợ thì đúng hơn. Ngụy Tiếu Ngữ nheo mắt lại, đôi mắt xanh thẳm lấp lánh dưới hàng mi, rất gợi cảm.
Có lẽ tất cả phụ nữ sẽ thích dáng vẻ này của Ngụy Tiếu Ngữ, nhưng Cố Tiểu Tịch chỉ cảm thấy đau đầu. Y biết cái này là có ý gì, rất nhiều thanh niên trai tráng dễ bị nghiện, ăn một lần sẽ nhớ mãi, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ cũng không phải kiểu ngờ nghệch mới vào đời. Đương nhiên, cũng rất khó yêu cầu một vị thái tử xã hội đen trong tay nắm quyền sinh sát, giá trị con người không thể định hết đứng ở lập trường của mình mà nghĩ cho y, nhưng chẳng lẽ Cố Tiểu Tịch phải hy sinh quyền lợi phản kháng của chính mình.
“Nếu anh có tính người thì đã không làm vậy,” Cố Tiểu Tịch giãy dụa trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, “hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ phối hợp với anh!”
Dường như Ngụy Tiếu Ngữ đang tự hỏi lời này có nghĩa gì, cho nên hắn chần chờ một chút, cuối cùng mơ hồ nhìn y: “…Nhưng ở trên xe em rất nhiệt tình.”
“Mẹ kiếp, lúc đó tôi bị tiêm thuốc kích dục! Bộ anh tưởng tôi muốn lắm hả!” Nhắc tới chuyện này, Cố Tiểu Tịch liền cảm thấy phẫn nộ, bởi vì nó mà y không thể không cảm thấy chút xấu hổ nào khi đối mặt với Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ cười một chút, sau đó hôn lên trán Cố Tiểu Tịch, rồi ôm y vào lòng: “Vậy phải làm thế nào thì tôi mới có thể tiếp tục đây? Tuy ham muốn xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng khả năng tự kiềm chế của tôi cũng rất tốt nha.”
Cố Tiểu Tịch không tin lời hắn chút nào, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục thủ thỉ: “Chỉ mười ngày thôi, coi nè cũng gần hết một ngày rồi. Bác sĩ nói đợt này nhờ có thuốc nên thân thể cũng không bị thương nặng lắm, em đừng lo, tôi sẽ chăm sóc em cẩn thận.”
Cố Tiểu Tịch vừa định phản bác, Ngụy Tiếu Ngữ liền nhận được điện thoại, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tối tới.
“Chúng ta cứ tiếp tục thảo luận vấn đề này như vậy,” Ngụy Tiếu Ngữ mỉm cười dịu dàng, “thì cũng chẳng đạt được suy nghĩ chung, mà giờ cũng đến lúc ăn tối rồi, cả hai lại đều đói.”
Cố Tiểu Tịch đành chịu, gật đầu, Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch từ giường lên.
“Thật đúng là một lần làm tình mất sức,” Cố Tiểu Tịch ở trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ than vãn.
***
Cơm tối diễn ra vô cùnh thuận lợi, bởi Cố Tiểu Tịch thật sự rất đói, làm tình quả là chuyện hao phí thể lực, ngủ cũng thế. Thậm chí Cố Tiểu Tịch còn nghi mình mẩy đau nhức là vì y ngủ quá nhiều.
Ngụy Tiếu Ngữ đưa cho Cố Tiểu Tịch một ly nước chanh, Cố Tiểu Tịch nhận lấy, uống một hơi cạn ly, sau đó thở ra một hơi: “Tôi no rồi.”
Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch đến sofa xem TV, sau đó đặt trước mặt y một đống đồ ăn vặt, Shirley ở bên cạnh kêu lên meo meo.
“Buổi tối phải ra ngoài hả?” Cố Tiểu Tịch thấy Ngụy Tiếu Ngữ thay đồ.
Ngụy Tiếu Ngữ gật đầu, sau đó bỏ khẩu súng vào túi quần, thuận tiện dắt con dao nhỏ hiệu Smith vào bao bên hông. Hắn mặc đồ vest, mấy vật nguy hiểm đều bị che khuất. Hắn mỉm cười với Cố Tiểu Tịch: “Buổi tối có một số việc, nhưng tôi có thể về trước mười giờ.”
Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn Ngụy Tiếu Ngữ thắt cà vạt, bỗng nhiên nói: “Lát nữa anh phải đưa tôi về phòng, tôi không muốn cùng Shirley ngủ trên sofa đâu.”
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới hôn lên môi y một cái: “Tôi sẽ về trước mười giờ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...