Vốn Đoàn Thù cũng không muốn dùng biện pháp này. Nhưng xã hội đen chính là thế đấy, vừa sinh ra thì Đoàn Thù đã biết. Hắn là đứa con trai độc nhất của Đoàn U, từ khi nhận thức được thân phận của bản thân, hắn đã biết cuộc đời này chính là một cuộc chiến. Hắn không ngại đánh giặc, cũng mặc kệ bị kẻ khác tính kế, thậm chí còn chẳng màng đến chuyện sống chết. Vậy nên “thương hại” xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp. Chị là người con gái rất tốt, mà kẻ đã tổn thương chị đương nhiên phải trả giá cho hành động của mình.
Ăn miếng trả miếng, trong thế giới của bọn họ, không có cái gọi là tranh luận và chất vấn.
Hắn đứng cạnh giường, nhìn làn da trắng nõn của người thiếu niên đang nằm trên giường đã ửng đỏ, ấn nhẹ một cái, trên da liền hằn lên một màu đỏ xinh đẹp. Đôi mắt vốn luôn tối đen nay dần trở nên ướt át, đôi mắt vốn sáng rõ, lạnh lùng, cũng đã ngân ngấn nước, khóe mắt xinh đẹp nhiễm ham muốn nhàn nhạt.
Ham muốn đó càng lúc càng đậm, tựa như hoa đào rơi lên hồ nước ngày xuân, cánh hoa mềm nhẹ, dính lên mặt nước, dập dềnh xinh đẹp.
Bây giờ y không cần bị người giữ tay chân nữa, y nhìn hắn, nói một câu gì đó. Đoàn Thù không nghe rõ, nhưng hắn biết người thiếu niên này sẽ không lặp lại lần hai. Bởi dược hiệu của thuốc kích dục rất mạnh, nhanh chóng xâm chiếm, khống chế năng lực suy nghĩ của y.
Gã đàn ông ở trên người y đã hóa thành mãnh thú đầy dục vọng, không chút thương tiếc xé nát áo sơ mi của y, lộ ra thân thể mảnh khảnh, gầy yếu. Điều khiến Đoàn Thù kinh ngạc chính là, Cố Tiểu Tịch nhìn qua tuy gầy gò, nhưng thân thể lại không nhu nhược chút nào. Đây là đương nhiên, ngẫm lại sự phản kháng của y lúc nãy, nếu không phải Đoàn Thù đã chuẩn bị từ trước, bên cạnh lại có nhiều người như vậy, có lẽ Cố Tiểu Tịch đã sớm lái xe chạy đi mất.
Đoàn Thù nhìn vào đôi mắt đen tuyền đầy cám dỗ ấy, hắn không biết vì sao chàng trai này lại có cặp mắt mê người như vậy, giống như là chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, hồn phách có thể cũng bị câu đi mất. Chẳng lẽ là do thuốc kích dục?
Đôi mắt kia nheo lại, màu đen láy không một tia sáng, tựa như bẫy rập khiến người ta dễ dàng lọt vào. Y không cần làm gì cả, mà con mồi sẽ tự mình dấn thân đến.
Gã kia hôn lên cổ y, người thiếu niên phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ như mèo kêu, làm những gã còn lại ghen tức vì không được làm người đầu tiên. Gã ở trên giường vừa định cởi quần mình ra thì đột nhiên có một lực đẩy gã lăn xuống dưới.
Gã tỉnh táo lại, thấy Đoàn Thù dữ tợn nhìn gã. Gã ngơ ngác nhìn Đoàn Thù, không rõ mình sai ở chỗ nào, gã vừa định hỏi thì nghe thấy âm thanh khàn khàn của Đoàn Thù: “Cút hết ra ngoài cho tao!”
“Cậu chủ?”
“Cút ra ngoài!” Đoàn Thù quát lên với mấy gã đó.
Không biết chuyện ra xảy ra, nhất định là có vấn đề… Đoàn Thù không hề muốn chửi tụi đó, nhưng hắn lại chẳng cách nào khống chế được hành vi của mình.
“Cút!” Đoàn Thù đẩy hết đám đàn ông kia ra, rầm một cái cánh cửa sập lại.
Lúc hắn quay đầu lại, nhìn chàng trai đang nằm trên giường. Bởi vì dược hiệu, nên thân thể y không còn chút sức lực nào, đôi mắt đen mê li như không còn tiêu cự, trông giống chú mèo mun nằm trên thảm nhung vừa tỉnh ngủ, biếng nhác nhưng lại đầy cám dỗ.
Áo sơmi đã bị cởi ra, lộ ra làn da mượt mà, trên bề mặt bắt đầu xuất hiện những tầng hồng nhạt.
Đoàn Thù tựa như bị thôi miên, say mê nhìn y, mái tóc đen tán loạn, cái gáy thanh nhã, thắt lưng mềm mại, mảnh mai, tóm lấy rồi nâng lên nhất định sẽ nguy hiểm… Từ ban nãy thân thể đã bắt đầu có phản ứng, lửa dục càng khiến hắn trở nên nóng nảy hơn.
Tiến gần đến, hạ thấp người một chút, vây Cố Tiểu Tịch lại, giữ chặt lấy hai cánh tay… Hắn cúi đầu hôn lên môi y, cánh môi mềm y như hắn đã tưởng tượng, nay vì dược hiệu mà trở nên nóng bỏng…
Đoàn Thù bỗng nhiên nghe “rầm” một tiếng, cửa bị đá văng ra, một tốp người tiến vào. Lúc này hắn mới tỉnh lại, nhìn chàng trai quyến rũ còn đang nằm trên giường, sau đó gáy bị dí súng vào.
“Tiểu Tịch!” một người đàn ông đi tới đá Đoàn Thù từ trên giường xuống, Đoàn Thù chỉ cảm thấy vừa rồi hắn như bị khó thở, không thể khống chế được hành động của bản thân. Hắn thở dốc, như bị thiếu dưỡng khí, mà cũng phải thôi, khi hắn đang là ở tình huống bị người ta dùng súng chỉa vào mình. Hắn tỉnh táo hơn chút, ngẩng đầu nhìn thấy người vào là Ngụy Tiếu Ngữ.
Hắn đã từng gặp Ngụy Tiếu Ngữ rất nhiều lần, trong bữa tiệc, khi tụ họp, hoặc có khi là đi chơi ở bên ngoài. Ngụy Tiếu Ngữ là người ăn chơi, ba hắn và Ngụy Tiếu Ngữ lại hay làm ăn với nhau, còn hắn với Ngụy Tiếu Ngữ cùng là kiểu công tử nhà giàu thích chơi bời. Đương nhiên trong phạm vi mấy cô chiêu cậu ấm, hình như Ngụy Tiếu Ngữ ai cũng quen, nhưng anh trai Ngụy Tiếu Khiêm của hắn thì chẳng mấy ai biết. Mối quan hệ này cũng không thể tính là bạn bè được, bỗng nhiên Đoàn Thù nghĩ, có lẽ lần này hắn xong đời rồi. Tác phong làm việc của Ngụy gia trước giờ chưa từng thỏa hiệp, bởi lịch sử lâu đời lại tăm tối đã trở thành cái rễ cắm quá sâu.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn dáng vẻ Cố Tiểu Tịch liền hiểu được, hắn nhìn thoáng qua Đoàn Thù ngồi ở góc tường, lập tức đem Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng. Người y rất nóng, khiến Ngụy Tiếu Ngữ còn tưởng y phát sốt, thậm chí còn lo liệu Cố Tiểu Tịch có sốt đến bại não không.
“Tiểu Tịch!” Ngụy Tiếu Ngữ kêu tên y, cả đời này chưa từng có khi nào hắn lại bối rối như bây giờ. Khi hắn quay lại bãi xe phát hiện ra di động của Cố Tiểu Tịch bị rớt lại, hắn liền biết y gặp phải chuyện rồi— đương nhiên, việc này đã bị cấm truyền ra ngoài, Ngụy Thất cũng sẽ không để lộ ra.
“Là thuốc kích dục.” Ngụy Thất ở bên cạnh lo lắng nói.
“Chuẩn bị thuốc ức chế.” Ngụy Tiếu Ngữ ra lệnh, ôm lấy Cố Tiểu Tịch, nỗ lực làm nhiệt độ cơ thể y giảm xuống một chút.
Tuy dáng vẻ của Cố Tiểu Tịch lúc này thật sự rất mê người, nhưng giờ không phải thời điểm muốn chuyện đó, Ngụy Tiếu Ngữ tự nhủ với lòng như vậy, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế mà dán lên thân thể kia. Còn thân thể nóng hừng hực của Cố Tiểu Tịch lại dán lên người hắn như đang mời gọi.
Đây chính là khảo nghiệm cho khả năng tự chủ của hắn.
Đôi mắt thật quyến rũ, Ngụy Tiếu Ngữ không dưới một lần tưởng tượng đến cảnh đôi mắt lạnh băng kia khi nhiễm lên màu sắc sẽ động lòng người thế nào… Sự thật chứng minh khiến hắn không phải thất vọng, đôi mắt đó lúc này dường như có thể khiến người ta bỏ đi hết thảy kiên trì, nếu tình huống hiện tại không phải nguy cấp như vậy.
Ngụy Thất rất nhanh chóng tiêm thuốc ức chế vào người Cố Tiểu Tịch, có người đã chuẩn bị xong nước ấm bên trong phòng tắm. Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch, nhẹ nhàng đặt vào trong bồn tắm.
Căn biệt thự này đã bị người của Ngụy Tiếu Ngữ khống chế, hắn ở bên bồn tắm nhìn những ấn đỏ nhợt nhạt hằn trên người Cố Tiểu Tịch, yêu thương sờ tóc y.
“Giải quyết người của Đoàn gia sao ạ?” Ngụy Thất cầm khăn tắm đứng cạnh hỏi.
“Giết.” Ngụy Tiếu Ngữ đau lòng nhìn Cố Tiểu Tịch, khả năng kiềm chế của hắn lúc này đã biến mất. Hắn nghĩ nếu chậm một chút thôi thì mất đi Cố Tiểu Tịch rồi, trái tim tựa như bị ép lại đến đau đớn. Không thấy Cố Tiểu Tịch, hắn đã liều lĩnh dùng đến cả lực lượng cảnh sát. Lần này hắn quá bất cẩn, hắn đã kéo Cố Tiểu Tịch vào thế giới của mình, nên giờ phải thật cẩn thận bảo vệ y…
Hay là lần sau nên lấy sự kiện này làm cái cớ, đem nhốt cậu chàng xinh đẹp này lại, không để kẻ khác được thấy…?
Một tiếng súng vang lên ở cách vách, Ngụy Tiếu Ngữ thấy mày Cố Tiểu Tịch nhăn lại, lớn tiếng nói với ra bên ngoài: “Dùng ống giảm thanh hết cho tôi!”
Có người đáp lại một tiếng, sau đó là âm thanh kéo lê, chắc là tha thi thể ra ngoài.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Cố Tiểu Tịch mới từ từ tỉnh lại, y mê man nhìn người đàn ông ở trước mắt, rồi vươn tay ra tát một cái.
Ngụy Tiếu Ngữ không có phòng bị, kết quả bị ăn tát, tủi thân bụm mặt lại: “Cậu xem cho rõ người mới đánh nha…”
Cố Tiểu Tịch mệt mỏi ngâm mình trong nước, y nhìn Ngụy Tiếu Ngữ: “Đánh anh đấy.”
“Vì sao…” đối phương càng thêm tủi thân.
“Giờ mới tới cứu, thiếu chút nữa ông bị chơi rồi.” Cố Tiểu Tịch ở trong nước nói, rất nhẹ, nhưng giọng điệu thì không giống đùa chút nào.
Ngụy Tiếu Ngữ nhích người tới hôn lên môi y. Cánh môi mềm mại cùng đầu lưỡi vô lực.
Ngụy Tiếu Ngữ vốn chỉ định dùng nụ hôn an ủi một chút, nhưng khi hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, bỗng nhiên phát hiện khả năng tự kiềm chế mà bản thân luôn kiêu hãnh lại chẳng còn chút nào. Hắn vươn tay cố định đầu Cố Tiểu Tịch lại, không để y có chỗ để né ra. Đầu lưỡi tiếp tục xâm nhập vào khoang miệng y.
Hắn biết bây giờ bản thân không nên làm như vậy, bởi thế này trông có vẻ cơ hội quá, Ngụy Tiếu Ngữ khinh thường làm như thế, nhưng hiện tại hắn không thể khống chế được. Đường nét trên khuôn mặt của người thiếu niên thật dịu dàng khiến người ta yêu thương, dưới tác dụng của thuốc mà mê man bất lực, lại càng thêm hấp dẫn.
Cố Tiểu Tịch đem tay ý đồ đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào, bồn tắm rất trơn, y ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn. Mà cái đầu lưỡi của người đàn ông kia linh hoạt như rắn xâm nhập khoang miệng của y, điên cuồng xâm phạm mọi ngõ ngách, lưu lại hơi thở của chính hắn.
Bởi vừa rồi có tiêm thuốc ức chế, lại ngâm trong nước nửa ngày, ý thức cũng tỉnh táo lên nhiều. Cố Tiểu Tịch biết chính mình không có biện pháp chống cự Ngụy Tiếu Ngữ, chẳng qua có câu “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, sớm muộn cũng sẽ khiến Ngụy Tiếu Ngữ phải hối hận.
Cố Tiểu Tịch nếm vị tanh nhàn nhạt trong miệng, là vừa rồi bị Đoàn Thù không cẩn thận cắn phải, thế nhưng sau đó đối phương vẫn không lưu tình mà tiếp tục “công thành đoạt đất” như cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...