Ngụy Hựu Tuyết khóc thật lâu, đến độ mắt sưng vù cả lên, thế nhưng nhìn cô nàng vẫn rất đáng yêu…
Cố Tiểu Tịch nghĩ, nếu fan của Ngụy Hựu Tuyết mà nhìn thấy cảnh thần tượng khóc như thế này không biết sẽ có cảm tưởng gì, hoặc nếu biết thần tượng của mình sắp phải rời màn ảnh thì sẽ thế nào nhỉ.
Cố Tiểu Tịch nghĩ thầm, bởi dù thế nào thì kết cục của Ngụy Hựu Tuyết cũng đã được định đoạt. Từ khi xuất hiện trên đời này cô đã được định trước sẽ sống trong cảnh ăn ngon mặc gấm, áo cơm vô lo, và cũng nhất định vô duyên với giấc mộng này. Ngụy Tiếu Ngữ nói, có một số việc đã được định trước, có một số giấc mơ không thể thực hiện được, nhưng bù lại sẽ được bồi thường bằng một thứ khác.
Ngụy Hựu Tuyết khóc, nói cô không cần nhiều tiền như vậy mà chỉ hi vọng được tiếp tục con đường nghệ thuật. Ngụy Tiếu Ngữ không khuyên cô, cũng không an ủi cô câu nào, lúc này dù nói gì cũng là vô dụng.
Cố Tiểu Tịch chưa từng có cảm nhận như vậy, mấy chuyện từ bỏ giấc mơ này nọ kiếp trước y chưa bao giờ gặp phải, mà ngay cả kiếp này cũng vậy. Trên đời này, rất ít người có thể kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình, mà có lẽ ngay cả lý do tại sao mình sống trên đời này cũng không biết. Diệp Thu Sinh theo đuổi hư vinh cùng tiền tài, Cố Tiểu Tịch theo đuổi chính là cuộc sống bình yên. Mà những người như Ngụy Hựu Tuyết, Ngụy Tiếu Ngữ, chắc chắn sẽ không có cái quyền theo đuổi giấc mơ của riêng mình.
Lúc đó, hai anh em trò chuyện ít đến đáng thương, nhưng Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên lại cảm thấy được thứ gọi là số mệnh. Sân thượng thật vắng lặng, gió biển thổi tới mang đến cảm giác mát mẻ, trong lành, Ngụy Tiếu Ngữ ôm cô em gái vì khóc nhiều mà thiếp đi vào lòng.
Lúc hắn quay đầu lại, đôi mắt xanh thẳm ánh lên một chút, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
“Tôi đưa nó về, cậu đi theo tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói. Cố Tiểu Tịch gật đầu đi theo hắn. Bóng lưng Ngụy Tiếu Ngữ rất đẹp, tỷ lệ hoàn hảo, cao lớn rắn rỏi, cho dù ở tình huống nào cũng luôn như vậy.
Lúc trở lại đại sảnh, Cố Tiểu Tịch ngó sang đồng hồ treo gần đó, đã là một giờ sáng. Cạnh hành lang có một thanh niên áo đen, tóc màu hạt dẻ cắt rất ngắn, nhìn qua chỉ độ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Y nhìn Ngụy Hựu Tuyết đang ở trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, sắc mặt thay đổi một chút, lập tức bước tới.
“Cậu Ngữ.” Người này cung kính cúi người xuống một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngụy Hựu Tuyết ở trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ.
“Ngụy Ngũ, đem Tiểu Tuyết về phòng đi.” Ngụy Tiếu Ngữ nói với người trẻ tuổi.
Cố Tiểu Tịch quan sát người trẻ tuổi này mấy lần, Ngụy Tiếu Ngữ vừa rồi kêu anh ta là “Ngụy Ngũ”, có vẻ người này có thân phận giống Ngụy Thất? Cố Tiểu Tịch cứ tưởng bọn họ xếp theo tuổi, nên nghĩ Ngụy Ngũ hẳn phải nhiều tuổi hơn Ngụy Thất, ai dè Ngụy Ngũ lại trẻ hơn.
Gương mặt của Ngụy Ngũ tràn đầy vẻ lo lắng cùng thương yêu, so với Ngụy Tiếu Ngữ, anh ta càng trông giống một người anh trai hơn. Người này thật cẩn thận vươn tay ra đỡ lấy Ngụy Hựu Tuyết từ trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, yêu thương nhìn Ngụy Hựu Tuyết.
Sau đó anh ta lên tiếng: “Cậu Ngữ, tôi đưa cô chủ đi nghỉ ngơi.”
Ngụy Tiếu Ngữ chỉ gật đầu chứ không đáp lại. Ngụy Ngũ ôm ngang Ngụy Hựu Tuyết đi lên cầu thang, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch ngẩn người, Ngụy Ngũ lập tức hạ mí mắt, ôm Ngụy Hựu Tuyết lên lầu.
“Anh ta là ai vậy?” Cố Tiểu Tịch đợi thấy Ngụy Ngũ đã đi một quãng xa mới hỏi Ngụy Tiếu Ngữ đứng ở bên cạnh.
“Anh ta là người chăm sóc cho Tiểu Tuyết,” Ngụy Tiếu Ngữ trả lời, “làm sao vậy?”
“Tôi cứ tưởng anh ta lớn hơn Ngụy Thất,” Cố Tiểu Tịch duỗi người một cái, hồi nãy đứng ở bên ngoài suốt mà chẳng làm sao mà bước vào đại sảnh y thấy cả người mỏi quá.
Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Ngũ ôm Ngụy Hựu Tuyết lên tầng bốn.
Trong ấn tượng của Cố Tiểu Tịch thì ngôi sao là cũng chẳng phải nhân vật cao quý gì cho cam. Khi y còn Diệp Thu Sinh, y cũng quen một vài người, nhưng cũng chỉ dừng ở mức quen biết sơ sơ. Giờ mấy cái quy tắc ngầm trong giới cũng bị người ngoại đạo biết rõ, mà một khi bị xuống dốc thì hào quang ban đầu cũng thật ảm đạm.
Cố Tiểu Tịch nghĩ, có lẽ giới nghệ sĩ cùng với thế giới của y cũng chẳng khác gì nhau, đều là hư vinh cùng thế lực, giao dịch để đổi lấy lợi ích, cuối cùng cũng chẳng biết cái nào cao quý hơn.
Chẳng qua có lẽ người của Ngụy gia luôn không giống với người thường.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ thở dài: “Tiểu Tuyết rất bướng bỉnh, tiếp tục như vậy thì không xong rồi.”
Cố Tiểu Tịch khoanh tay liếc nhìn hắn: “Vậy thì anh giúp em gái anh đi, cô ấy xem ra rất thích việc này.”
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tịch: “Tôi rất muốn giúp nó, nhưng không làm được.”
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn không nói gì.
“Giống như cậu có thể giết mười người, nhưng không thể làm một người chết đi sống lại được,” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói, “bởi vì đã định trước, nên không ai thay đổi được.”
Âm thanh của hắn thật nhẹ, nhưng Cố Tiểu Tịch biết, lần này người chủ của Ngụy gia đã quyết định kéo Ngụy Hựu Tuyết khỏi giới nghệ sĩ về với thế giới của bọn họ.
“Cô ấy có tự sát không?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ lắc đầu.
Cố Tiểu Tịch tiếp tục nói: “Trông cô ấy nhu nhược nên không dám dùng phương thức dữ dội vậy à? Cô ấy sẽ tuyệt thực không? Sẽ tự sát không?”
Ngụy Tiếu Ngữ cười rộ lên: “Đâu phải phim truyền hình đâu,” hắn kéo Cố Tiểu Tịch vào lòng, “mọi việc một khi đã được quyết định thì nó làm mấy trò đó có lợi gì. Mà đã không hiệu quả thì vì sao phải tổn thương chính mình?”
Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch lên lầu, Cố Tiểu Tịch trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói: “Nhà các anh thật đáng sợ.”
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu nhìn Cố Tiểu Tịch, gương mặt chàng trai không gợn một chút sóng, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự ghét bỏ trong giọng nói của y, đôi mắt đen láy kia rõ ràng chẳng có cái gì lại khiến người ta cảm thấy một sự bất mãn cùng kháng cự.
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên bước tới hôn y, Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu muốn tránh, lại bị Ngụy Tiếu Ngữ áp ở tay vịn, nếu lui tiếp sẽ phải nhảy xuống.
Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch hôn lên môi y, môi kề môi nói: “Có một số việc không thể thay đổi.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, cảm thấy trong lời của Ngụy Tiếu Ngữ có ý gì đó song lại không xác định là cái gì, mãi cho đến khi Ngụy Tiếu Ngữ rời khỏi môi y, Cố Tiểu Tịch mới đẩy hắn ra.
“Tối nay còn phải ở đây không?” Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu nói sang chuyện khác, y sợ nếu nói tiếp thì bầu không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng. Dù sao Ngụy Hựu Tuyết là em gái của Ngụy Tiếu Ngữ, chứ không là em gái y, không đáng phải so đo với hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ nói: “cậu nghĩ sao?”
“Tôi muốn về Dạ Ngữ.” Cố Tiểu Tịch nhàn nhạt nói.
Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên trán Cố Tiểu Tịch một cái: “Tôi đi lái xe.”
***
Gần như là đi suốt đêm thì về tới Dạ Ngữ. Lúc Ngụy Thất ra mở cửa cho Ngụy Tiếu Ngữ, đã là sáu giờ sáng.
Lúc về quán, Ngụy Tiếu Ngữ và Cố Tiểu Tịch đi bằng một chiếc xe thể thao, chứ không phải xe lúc đi, Ngụy Thất nhìn Cố Tiểu Tịch thiêm thiếp trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, kinh ngạc đến nỗi phải nhìn vài lần.
Ngụy Tiếu Ngữ thảy chìa khóa cho Ngụy Thất: “Xe này hình như là của Tiếu Khiêm, trả giúp tôi nhé.”
Ngụy Thất đáp lại một tiếng rồi vươn tay ra định đón lấy Cố Tiểu Tịch đang say ngủ. Ngụy Tiếu Ngữ không buông Cố Tiểu Tịch ra, mà nói với Ngụy Thất: “Tiểu Tịch đang ngủ, buổi tối đừng cho cậu ấy đi làm.”
Ngụy Thất đáp lại, đi phía trước Ngụy Tiếu Ngữ cho đến khi đưa bọn họ tới trước cửa phòng ở tầng trên. Ngụy Thất bước vào thang máy trở lại bar, nhìn chìa khóa trong tay, thở dài, vẻ mặt khó xử: “Sao lại cầm chìa khóa của cậu Khiêm vậy…”
Ngụy Thất trở lại quán, ở đó có mấy nhân viên đang chờ anh dặn việc, Ngụy Thất liếc mắt sang bọn họ: “…Chiều nay có ai rảnh không, đến Lam Sắc Lệ Thủy chút.”
“Em rảnh nè!”
“Em rảnh ạ! Mày rảnh hồi nào…”
“Tao mới rảnh nè! Chẳng phải buổi chiều tụi mày có việc phải làm à?”
“Quản lý! Để em đi đi! Chiều em rảnh đó!”
“Tôi đi! Tôi đi!”
Ngụy Thất lấy chìa khóa xe trong túi ra: “Đây là chìa khóa xe của cậu Tiếu Khiêm, các cậu qua đó trả cho giúp cậu Ngữ nhé!”
“…Ờ, chiều em còn phải lau bàn ạ.”
“Chiều em còn phải qua trụ sở chính, quản lý, anh quên rồi ạ?”
“Chiều nay em xin nghỉ phép nha… hôm qua em có nói với anh rồi đó…”
Ngụy Thất bất đắc dĩ nhìn mấy người đang tỏ vẻ công việc bận bù đầu.
Ngụy Thất cười lạnh một tiếng: “Cả một đám đều xuất thân lính đặc chủng, làm ở Ngụy gia cũng đã nhiều năm rồi, cũng biết làm gì cũng có luật riêng của nó, khó khăn cũng phải làm, mà giờ chẳng phải chỉ là đi trả chìa khóa thôi sao, làm gì mà cứ như phải nhận lệnh đi tự sát vậy.”
Ai nấy đều há mỏ như ăn phải mướp đắng: “Quản lý, người ta vẫn thường nói có cái chết nặng tựa Thái Sơn, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, vấn đề là tụi em tuy là xã hội đen thiệt, nhưng cũng không có ý định khó dễ sinh mệnh chính mình đâu nha.”
Ngụy Thất bóp trán: “Được rồi, mấy cậu ở lại quán, tôi đi trả chìa khóa.”
“Quản lý vất vả rồi!” một nhóm người mặc áo đen đồng loạt cúi đầu xuống với Ngụy Thất.
Ngụy Thất thở dài, nhìn đồng hồ — bây giờ còn sớm, nếu qua Lam Sắc Lệ Thủy liền thì có thể đổi xe trước khi Ngụy Tiếu Khiêm tỉnh lại. Theo Ngụy Thất biết, bình thường Ngụy Tiếu Khiêm phải ngủ thẳng tới ba giờ chiều mới dậy, nên… phải làm thật nhanh thôi. Nghĩ tới đây, lại ngó sang đám người đang giả bộ điềm nhiên như không, Ngụy Thất nhíu mày.
So với Ngụy Tiếu Ngữ khéo che dấu, Ngụy Tiếu Khiêm có thể coi như là thẳng thắn, hoặc có thể nói… người đàn ông kia luôn thẳng tính như vậy, chẳng chừa một chút đường nào để cứu vãn.
Ngụy Thất đi theo Ngụy Tiếu Khiêm mười năm, bắt đầu từ khi mười lăm tuổi, đến năm hai mươi lăm tuổi mới thôi. Người kia vẫn chưa bao giờ thay đổi, dù là tính tình hay bản lĩnh.
Người chủ của Ngụy gia đã chọn cho mỗi người trong nhà một vị trí, nơi của Ngụy Tiếu Ngữ là ở đây, còn vị trí của Ngụy Tiếu Khiêm là — ngồi lên ngai của tử thần. Người đàn ông đó hai tay dính đầy máu tươi luôn làm lòng người thắc thỏm sợ hãi, người đó là chiến thần của cả Ngụy gia, loại bỏ mọi chướng ngại cho Ngụy gia, là người luôn đi đằng trước.
Cho nên người như vậy— cũng tuyệt đối không phải đối tượng có thể ngồi yên mà nói chuyện yêu đương.
Ngụy Thất nhìn đồng hồ, bước nhanh rời khỏi Dạ Ngữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...