Đêm nay cuối cùng cũng bình an vượt qua, có điều ngày hôm sau lúc Giang Hạ Ly nhìn thấy Khổng Phong, lòng vẫn còn sợ hãi, theo bản năng lui về sau mấy bước, rất sợ tên hải tặc này lại đột nhiên trở mặt, ném bọn họ vào bên trong địa huyệt tối đen kia.
Khổng Phong lại giống như hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, theo thường lệ cười lớn trò chuyện với Ôn Đình Dận, mà Ôn Đình Dận cũng là một bộ dáng thỏa mãn ăn ngon ngủ khỏe, ngay cả tươi cười cũng nhiều hơn ngày hôm trước rất nhiều.
Trở lại trên thuyền của Ôn gia, Ôn Thiên Tư duỗi lưng một cái, “Ôi, vẫn là ở trên đảo thoải mái hơn, cũng sẽ không lay đến lay đi giống như ở trên thuyền thế này.”
Ôn Đình Dận cười trêu nói, “Muội cứ việc nói thẳng là muội đang không nỡ đi đi, nếu không thì huynh cho muội ở lại làm trấn hải phu nhân, thế nào?”
Bị nói trúng nỗi lòng, cho dù có cởi mở nữa, cũng không khỏi đỏ bừng mặt, nàng giậm chân chạy về trong khoang thuyền của mình.
Giang Hạ Ly lại thở dài: “Nếu ngươi không tính gả muội ấy cho Khổng Phong, cần gì phải trêu đùa muội ấy như vậy? Tâm tư của nữ hài tử vốn rất tinh tế, đã giao tình cảm, là một đời một thế, nếu có một ngày ngươi và Khổng Phong trở mặt, ngươi bảo muội ấy làm sao chịu nổi?”
“Lúc trước Liễu Thư Đồng bỏ ngươi lấy người khác thì ngươi làm sao chịu được? Ngươi là người từng trải, ta cũng muốn lãnh giáo một chút, ngày sau cũng dễ đối phó với nha đầu Thiên Tư này.”
Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Ôn đại thiếu gia, lòng của Thiên Tư có cứng rắn như lòng ta hay không, ta không biết, chỉ là nếu ngươi thương tiếc muội muội mình, thì ngàn vạn lần đừng làm cho muội ấy chịu đựng những đau khổ ta đã chịu đựng qua, bởi vì đó tuyệt đối không vui vẻ.”
Ôn Đình Dận thấy nàng nổi giận phất tay áo bỏ đi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Lúc này, bên cạnh có người tiến lên bẩm báo: “Nhưng cái rương mà Khổng đương gia đưa lên thuyền đã được sắp xếp tốt rồi, hiện giờ có khởi động thuyền hay không?”
Hắn gật đầu: “Lái thuyền đi, dọc đường không cần dừng lại nữa, mau chóng chạy về kinh thành.”
Bởi vì Giang Hạ Ly đang tức giận với Ôn Đình Dận, không có khẩu vị ăn cơm, hơn nữa nàng vừa lên thuyền đã choáng váng, cho nên ở trong khoang thuyền nằm một ngày.
Lúc tối muộn, Ôn Thiên Tư đến đưa nước hoa quả cho nàng, hỏi nàng có phải không thoải mái hay không, có muốn lại đi tìm đại phu xem qua một chút hay không, nàng chỉ lắc lắc đầu, khách khí tạ ơn ý tốt của nàng ấy.
Ôn Thiên Tư cười bóc vỏ quýt thay nàng, “Muội biết tỷ nhất định lại tức giận với ca muội, huynh ấy người này a, tỷ đừng thấy huynh ấy miệng thối, thật ra cũng có một tâm địa tốt, tỷ có biết tại sao Khổng Phong đại ca lại có quan hệ tốt với ca muội như vậy không? Mấy năm trước, Khổng Phong vẫn chỉ là một ngư dân nhỏ, bởi vì chuyện chưa nộp thuế mà náo loạn với quan phủ, kết quả lôi kéo một đám huynh đệ chiếm giữ đảo nhỏ kia, làm hải tặc.”
“Có một năm thương thuyền của ca muội rời bến, gặp phải bọn họ, tỷ đừng thấy bọn họ tự dưng là hải tặc, có cỡ nào lợi hại, trên thương thuyền Ôn gia chúng muội chính là có đại bác lợi hại nhất, hai bên đánh nhau, có điều chưa bao lâu, Khổng Phong đã bị bắt làm tù binh, là ca muội đại nhân đại lượng, không tính toán với bọn họ, nói bọn họ chỉ là vì nuôi mấy miệng ăn trong gia đình, cũng không dễ dàng, liền thả bọn họ, cho nên về sau Không Phong chỉ cần nhìn thấy thương thuyền của Ôn gia sẽ lập tức tránh đi, không chỉ là sợ hỏa khí nhà chúng muội, cũng là cảm tạ ca muội lúc trước đã thả cho huynh ấy một con đường sống.
Duyên cớ trong chuyện này Ôn Đình Dận không đề cập qua với Giang Hạ Ly, nàng sửng sốt.
“Nhưng mà… bọn hắn dù đáng thương thế nào cũng là hải tặc, nếu ca muội thật sự có ý giúp hắn, tại sao không…”
“Sao không cho bọn họ làm những việc trong sạch, phải không?” Ôn Thiên Tư khẽ cười, “Lúc đầu muội cũng hỏi ca muội câu hỏi như vậy, nhưng ca muội nói, những người này xuất thân bần hàn, trong lòng vốn có một phần tự ti, hiện giờ trở thành hải tặc, khí thế đã tăng lên chút, dã tính trong lòng cũng nhiều hơn, nếu muốn hàng phục bọn họ cũng không khó, chỉ là bọn họ trở về làm kẻ hạ nhân, khẳng định không cam lòng, miễn cưỡng ngược lại không tốt, chằng thà thu lại để mình dùng, càng thêm có lợi.”
Nàng cười khan mấy tiếng: “Ha ha, quả nhiên là khẩu khí thương nhân, hám lợi.”
“Chẳng lẽ tỷ cảm thấy huynh ấy nói không đúng?”
“Đúng, đương nhiên đúng, ai bảo hắn là ca muội!” Giang Hạ Ly mặt ngoài cố ý trào phúng, nhưng trong lòng không phải không thừa nhận lời nói của Ôn Đình Dận. Dù sao muốn cho một người một con đường sống cũng không khó, muốn cho một người cảm thấy được mình còn sống có tôn nghiêm, lại rất không dễ dàng.
Nàng không phải là vì phần tôn nghiêm này, mới rời xa nơi chôn rau cắt rốn sao?
“Còn có a, tỷ xem quả quýt này…” Ôn Thiên Tư cười khanh khách nâng quả quýt lên, “Đây thật ra là ca muội bảo muội đưa cho tỷ, huynh ấy nói nhiều người say sóng ăn chút trái cây mát lạnh chua ngọt này, có thể làm giảm bớt chút khó chịu trong thân thể. Thế nào, huynh ấy có được tính là cẩn thận chu đáo chứ?”
Không ngờ tới Ôn Đình Dận lại biết nghĩ đến nàng, Giang Hạ Ly nhìn vỏ quýt màu cam sáng, khóe miệng rốt cục chậm rãi nhếch lên một độ cong.
Giang Hạ Ly cảm giác tình hình cơ thể mình tựa hồ khá hơn một chút, cũng có thể thích ứng tương đối với lay động của thân thuyền, liền xuống giường, dự định đi cám ơn quan tâm hiếm có của Ôn Đình Dận.
Nàng không suy nghĩ nhiều, trực giác hắn sẽ đợi ở trong buồng chỉ huy. Quả nhiên, nàng đẩy cửa ra liền phát hiện hắn ghé vào trên chiếc bàn to lớn kia, nặng nề ngủ.
Nghĩ đến đi một đoạn đường này, cho dù là hắn thành thói quen sinh sống trên nước, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, huống chi đêm qua còn cùng hải tặc đấu trí đấu dũng, thể xác và tinh thần lại càng mệt mỏi đi?
Nàng nhẹ tay nhẹ chân đi vào, sắp tới gần hắn thì ánh mắt của hắn đột nhiên mở ra một đường nhỏ, mông mông lung lung nhìn vào nàng, lại không nhìn thấy rõ, chỉ hàm hồ hỏi: “Thiên Tư?”
“Là ta.” Nàng không biết sao ngữ khí của mình lại trở nên nhu hòa như vậy, giống như là sợ quấy nhiễu đến hắn.
Hắn chống bàn ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Chịu ra ngoài gặp người rồi?”
Giang Hạ Ly đã sớm đoán được hắn chắc chắn sẽ không nói lời gì hay, cũng không tức giận, liền thuận theo lời hắn gật gật đầu.
“Đúng vậy, đi ra ngoài gặp người rồi, người đầu tiên muốn gặp chính là Ôn Thuyền Vương, để cho ngài biết, tù nhân ta đây cho tới bây giờ vẫn rất biết điều, chưa từng có bất kỳ ý chạy trốn nào.”
Hắn hừ cười nói: “Trên biển rộng mênh mông này, cho dù ngươi biết bơi lội, cũng không chạy được đi nơi nào, càng huống chi ngươi lại là một con vịt cạn.”
“Làm sao ngươi biết?!” Nàng kinh ngạc hỏi, không biết hắn nhìn ra từ chỗ nào.
“Người biết bơi lội sẽ không vừa lên thuyền nhỏ đã oa oa kêu to, một bộ dáng đại nạn đến nơi vậy.”
Thì ra lúc ở trên đảo nhỏ là hắn đã nhìn ra.
Nàng cười khổ nói: “Từ nhỏ đã không có cơ hội học, cũng không nghĩ đến tính mạng của ta sẽ giao cho biển rộng mênh mông này định đoạt.”
“Tính mạng của ngươi không phải giao cho biển khơi, là giao cho ta.” Hắn dùng khuỷu tay chống mặt bàn, bàn tay nâng mặt, cứ như vậy liếc nhìn nàng, ánh mắt có mấy phần hài hước, rồi lại như có mấy phần chăm chú.
Lông mi Giang Hạ Ly chớp lên, “Lúc trước, vì sao ngươi phải tiếp nhận khoai lang phỏng tay là ta vậy? Có liên quan với nghi phạm giết người, đối với ngươi lại không có chỗ tốt gì.”
“Không có biện pháp, Lưu Thanh Thụ là bạn cũ của ta, chuyện hắn nhờ ta, dù sao ta cũng không thể từ chối.” Ôn Đình Dận mệt mỏi lại nằm sấp xuống mặt bàn.
Thấy giấy hắn xếp trên bàn viết rất nhiều chữ, nàng liền tò mò vươn đầu vào nhìn, kết quả toàn là chi chít con số trên sổ sách.
“Hàng năm Ôn gia buôn bán hẳn là có trên trăm vạn lượng đi?” Giang Hạ Ly thấy hắn nhắm hai mắt, lại cũng không phải thật sự mệt mỏi.
Hắn hừ một tiếng, “Thế nào? Ngươi muốn thay quan phủ tra sổ sách của ta? Nên giao thuế, ta chính là một đồng cũng không thiếu.”
Giang Hạ Ly cười một tiếng, lại tới gần bên cạnh bàn, tinh tế nhìn mấy giấy tờ trên bàn.
“Đông Nhạc từ trước đến nay Bắc phú Nam bần, nhưng mấy năm nay bởi vì Bạch gia cùng Quân gia ở Đông Xuyên xuống dốc, đã dần dần không còn huy hoàng của ngày xưa, ngươi xem những thuyền này của ngươi, mười thành có đến sáu thành đi đến thành trấn vùng duyên hải phương Nam, con số thành giao cũng nhiều hơn phương Bắc ba thành, có thể thấy được phương Nam của Đông Nhạc đang chậm rãi nổi lên, khó trách thắt lưng của người Bành Thành dường như đều cứng nhắc rất nhiều.”
Ôn Đình Dận vừa nghe, lại lập tức ngồi dậy, hai mắt còn sáng hơn hồi nãy, “Ngươi đối với những con số cũng rất lưu tâm.”
Trên mặt của nàng cũng lộ ra mấy phần đắc ý, “Dù sao năm đó cha ta cũng để ta xử lý sổ sách trong nhà, xem nhiều, liền thành thói quen đem các chuyện nghĩ lại với nhau, có điều, chi phí một năm của nhà ta cũng không quá ngàn hai lượng bạc, không thể so được với nhà ngươi.”
Con ngươi hắn vừa chuyển, “Một Thị lang đại nhân nho nhỏ, bổng lộc một năm không cao hơn năm trăm lượng bạc đi, có thể dùng đến ngàn hai, không biết còn có khoản thu nhập ở nơi nào đây?”
Giang Hạ Ly phát hiện mình nói lỡ miệng, không khỏi le lưỡi, “Được rồi, người như ngươi đối với quan trường rõ như lòng bàn tay, còn có cái gì không rõ? Cha ta tham ô nữa, cũng tính là quan thanh liêm trong tham quan rồi, nếu không một năm sao lại chỉ tiêu xài có ngàn hai, nếu không phải mấy vị di nương kia rất thích trang diện, cũng không cần tốn nhiều bạc như vậy.”
Ôn Đình Dận kéo nàng đến bên cạnh bàn, cầm lấy một trang giấy hỏi: “Tính tính chiếc thuyền này, một chuyến vận chuyển đường biển, lợi nhuận bao nhiêu?”
Nàng nhìn thoáng qua con số bên trên, “Giá trị của hàng hóa trên thuyền là mười vạn bảy nghìn bốn trăm lẻ sáu lượng, hao tổn trên đường là hai trăm ba mươi mốt lượng, còn có phí thuyền công là một ngàn hai trăm bảy mươi sáu lượng, khấu trừ đi phí thuế là một ngàn một trăm mười hai lượng, sau khi vận chuyển đến bến cảng, phí vận chuyển hàng hóa là bốn trăm năm mươi bảy lượng, ngươi đem hàng hóa tăng giá lên ba thành rồi bán ra, cuối cùng lợi nhuận kiếm được là hai vạn tám nghìn hai trăm hai mươi ba lượng tám tiền.”
Nàng không tốn chút sức nào rất nhanh tính ra con số, còn nhịn không được líu lưỡi.
“Phí thuyền công một chuyến này của ngươi đã chiếm phần lớn trong khoản chi tiêu, còn cao hơn so với phí thuế, khó trách có nhiều người nguyện ý đến làm công trên thuyền Ôn gia như vậy.”
“Một chiếc thuyền hàng này cần phải ít nhất một trăm tên thuyền công, phân hai ban chèo thuyền, đi liên tục mười lăm ngày mới có thể hoàn thành một lần vận chuyển trên biển, tiền bọn hắn kiếm cũng là số tiền khổ cực, cho nên thông thường một người một hai tháng thì đi một lần thuyền, nếu không cơ thể không chịu nổi.”
Ôn Đình Dận nhìn nàng, “Ngươi tính sổ còn nhanh hơn so với những tiên sinh phòng thu chi ta tìm, những người đó chậm chậm chạp chạp, chút sổ sách này cần tính thời gian một chén trà, nếu đem khoản mục một năm tính toán rõ ràng, không đến mười ngày nửa tháng căn bản tính không xong.”
Giang Hạ Ly cười hỏi: “Thế nào? Hiện giờ cảm thấy ta có giá trị lợi dụng rồi? Không thì, ngươi giúp ta nói một chút với Hình bộ, để cho ta chờ xét xử ở bên ngoài trước, ngươi liền làm người bảo lãnh của ta.”
“Còn nói ta là thương nhân, ta thấy ngươi ngược lại rất biết lợi dụng người khác.” Ôn Đình Dận cười nói, “Chuyện này vẫn cứ đợi đến khi tới kinh thành rồi nói sau, nơi Hình bộ mặc dù ta có chút quan hệ, nhưng muốn nói hộ cho nghi phạm giết người là ngươi,… cũng cần phải đưa bạc, ngươi có bạc để cho ta đi đưa à?”
Nàng cúi thấp đầu, “Lúc đi vội vàng như vậy, nói không chừng người làm trong tiệm còn tưởng rằng ta đang bị giam ở trong đại lao đấy, chứ đừng nói đến bạc, hiện giờ người ta không có một đồng nào…”
Nàng nhìn thấy giấy bút của hắn ở trên bàn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Hay là ngươi cho ta mượn giấy và bút dùng, khụ khụ, đương nhiên không phải là cái giấy gì của Lưu Ly Trai cùng với mực hoàng thượng cho ngươi mà ngươi đang sử dụng, cứ bình thường nhất là được rồi.”
“Ngươi sẽ không phải lại muốn dựa vào bán văn hạng ba kiếm tiền chứ?” Lời Ôn Đình Dận nói ra vẫn không xuôi tai như cũ.
Lần này Giang Hạ Ly căn bản không tức giận, chỉ là nghiêng đầu cười với hắn, “Cho dù đúng thì sao? Ngươi khinh thường đồ của ta, nhưng có người lại coi trọng, nếu ngươi không tin, ta viết ra mấy chương, ngươi cho người lấy danh nghĩa của ta rao bán ở kinh thành, nhiều hơn ta không dám cam đoan, một ngày kiếm vào hơn mười lượng bạc cũng không thành vấn đề.”
“Hơn mười lượng bạc?!” Ôn Đình Dận cười xem thường, “Ngươi có biết một mạng người chết, ở Hình bộ gọi giá bao nhiêu không? Hơn mười lượng bạc, ngươi ngay cả thủ vệ cửa thiên lao cũng không hối lộ được.”
“Mạng của người chết cũng có người gọi giá?” Nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ngươi cũng viết về quan trường, chẳng lẽ không nghĩ tới điểm này?”
“Nghĩ tới là nghĩ tới…” Giang Hạ Ly nói có chút không kiên định, “Chỉ là không nghĩ tới quan trường trong hiện thực lại thật sự đen tối như vậy.”
“Đây cũng là mua bán, có mua tự nhiên sẽ có bán, huống chi so với hình phạt một con đường chết phía sau, nhiều hơn một con đường sống có gì không tốt? Đừng nói lời ngu xuẩn người nghèo chẳng lẽ đáng chết như vậy với ta.” Hắn nhìn chằm chằm môi của nàng, ngăn trở nàng sắp sửa buột miệng hỏi lại.
Nàng suy nghĩ, cười khổ nói: “Đúng là như thế, trên đời này nếu đã có tiền, sẽ không có khả năng có công bằng tuyệt đối, người nhiều tiền hơn tự nhiên là cao cao tại thượng, như ngươi, còn người ít tiền hơn thì tự nhiên sẽ thấp kém hèn mọn, như ta.”
Vẻ mặt Ôn Đình Dận trịnh trọng, “Tiền nhiều hay ít đều không liên quan đến việc có tôn quý hèn mọn hay không, quan trọng là ngươi cho rằng mình nên sống như thế nào, ta biết rất nhiều người nghèo, sống đều rất vui vẻ, bọn họ cũng không cho là mình hèn mọn thấp kém, ngược lại ngươi, có phải quá mức tự oán tự trách mình rồi không?”
“Lời nói như thế, nhưng một đồng tiền cũng sẽ làm khó được anh hùng hảo hán, thật sự đến tình cảnh cùng đường bí lối, còn có mấy người có thể tiêu sái cách biệt?”
Ôn Đình Dận nhìn nàng chỉ cười, không phản bác nữa.
Sau khi dùng xong bữa tối, một tiểu nha hoàn bưng văn phòng tứ bảo(1) đến gõ cửa phòng Giang Hạ Ly, nói là đại thiếu gia sai nàng ta đưa những thứ này tới.
Nàng như lấy được vật báu, luôn miệng dặn nha hoàn kia nhớ truyền đạt lại lời cảm ơn, trải trang giấy ra, tự mình bắt tay vào mài mực.
Tuy mấy ngày nay không ít chuyện phiền lòng, con đường phía trước dài đằng đẵng không biết rõ, nhưng chỉ cần vừa vùi đầu vào thế giới dưới ngòi bút của mình, nàng thật sự có thể làm đến không buồn không lo.
Ôn Thiên Tư biết nàng đang viết văn, muốn được nhìn thấy trước, lại sợ quấy rầy đến nàng, vài lần chỉ dám thò đầu ra nhìn ở cửa, không dám vào trong.
Có một lần nàng vừa chạy đến cửa nhìn lén, bị Ôn Đình Dận gặp được, hắn liền giễu cợt muội muội: “Cũng không phải là tân nương nhìn tân lang, lén lén lút lút như vậy làm cái gì? Đi vào xem không phải là được rồi!”
“Huynh không biết rồi, người viết văn phiền nhất bị người khác cắt ngang suy nghĩ.” Ôn Thiên Tư xua tay, muốn đuổi hắn đi.
Ôn Đình Dận nhìn Giang Hạ Ly đang múa bút thành văn ở trong khoang thuyền, không khỏi cười nói, “Huynh không hiểu tâm tư của nữ hài nhi các muội, một chuyện xưa được qua loa viết ra, còn khiến cho muội nóng ruột nóng gan đến như vậy.” Hắn lôi kéo muội muội đi vào trong gian phòng của nàng, “Nếu muội thật sự sợ quấy rầy đến nàng ấy, thì ít đến nơi này phiền nàng ấy đi, cứ mỗi lần muội chạy tới, làm sao biết được nàng ấy không bị làm phiền?”
Ôn Thiên Tư tâm không cam tình không nguyện mà đi trở về, quả nhiên cả ngày đều nhịn không chạy đến.
Giang Hạ Ly viết mệt mỏi, liền trực tiếp nằm thẳng xuống ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục viết, cứ viết cả ngày cả đêm như vậy gần hai ngày, vừa cảm giác tỉnh ngủ thì đột nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như đã thanh toán hết một cọc tâm sự vậy.
Mở to con mắt suy nghĩ một lúc lâu, còn cẩn thận suy nghĩ, là đêm hôm qua nàng rốt cục đã viết xong cuốn chuyện này rồi, tâm nguyện nhiều ngày không phải là giải quyết rồi sao?
Mở cửa khoang ra, ánh mặt trời bên ngoài trực tiếp chiếu vào trên người nàng, trong nháy mắt đó, ánh sáng cùng ấm áp giống như bạn cũ ôm lấy nàng, khiến cho cả người nàng đều tràn ngập cảm giác ấm áp.
“Chịu ra ngoài gặp người rồi?” Vẫn là ngữ khí hài hước kia, dùng từ giống như đúc.
Nàng vừa muốn cười đáp lại, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, xoay người bỏ chạy về phòng, đóng chặt cửa khoang lại.
Cũng không phải sợ nói chuyện với Ôn Đình Dận, mà là nàng bỗng nhiên nhớ ra mình hai ngày qua, hoàn toàn quên phải rửa mặt chải đầu, chỉ sợ sớm đã trở thành một bộ dạng giống quỷ, như vậy còn dám đi ra ngoài gặp người?
May mà không bao lâu sau, có một nha hoàn bưng chậu nước nóng cùng khăn vải tiến vào, cười khanh khách nói: “Đại thiếu gia nhà chúng ta nói có lẽ ngài cần dùng đến.”
Giang Hạ Ly vừa dùng khăn vải lau mặt, vừa nghĩ—Ôn Đình Dận thật sự không đáng giận như nàng từng nghĩ lúc trước, ít nhất hắn còn là một người rất hiểu biết săn sóc người khác, nếu miệng của hắn không đến mức cay nghiệt như vậy, người này,… kỳ thực còn rất đáng yêu.
“Thuyền cũng sắp cập bờ rồi, thiếu gia nói đã chuẩn bị cho ngài một bộ quần áo khác, trước khi lên bờ xin ngài thay đổi.”
Nàng nhìn y phục của mình, đã mặc mấy ngày, vẫn là bộ Ôn Thiên Tư tặng nàng, một câu phân phó thay quần áo này của Ôn Đình Dận, làm cho lòng nàng trầm xuống một chút.
Thay quần áo, càng là quần áo dạng gì đây? Chẳng lẽ là tù phục?
Chờ y phục kia được lấy đến trước mặt nàng thì nàng không khỏi nở nụ cười.
Đó là mộ bộ váy áo màu hồng đào, màu sắc diễm lệ giống như đào ngày xuân chín sớm, đừng nói là tù nhân, ngay cả tân nương tử chưa chắc sẽ mặc hoa lệ như vậy.
Nàng cầm y phục này đi tìm Ôn Đình Dận, “Ta sẽ mặc bộ y phục này đi Hình bộ chờ thẩm tra à? Những quan lão gia của Hình bộ sẽ không cho là ta cố ý thị uy chứ?”
Hắn cười hỏi lại: “Ngươi sợ rồi?”
“Không có khả năng không sợ, ta không sợ chết, sợ chính là chết oan.” Giương mắt nhìn lên, đã có thể nhìn thấy đường bờ biển, bến cảng cách kinh thành gần nhất đang ở trước mắt, nàng biết, từ nơi này đổi ngồi xe ngựa, chỉ cần lộ trình một ngày đường nữa thôi, là có thế đến nội địa của kinh thành, ở nơi đó, có người nàng không muốn gặp nhất, nàng có thể trốn tránh không?
_________________________________________________
(1) Văn phòng tứ bảo: Gồm bút, nghiên, giấy, mực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...