Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Ta nói trói đứng này? Rốt cuộc đã quyết định dứt khoát hay chưa?"
"Ai là trói đứng chứ? Huynh mới là trói đứng! Cả nhà huynh đều là trói đứng." Lam Thiếu Lăng nghe Tống Ngạn Triệt vừa nói như thế liền không vui, miệng nhị ca này của hắn thật không tha người, thôi thôi, vươn cổ cũng nhận một đao, rụt cổ cũng bị ngã xuống, cứ như vậy thôi.
Chém xà nhà, phá phòng ốc, oanh một tiếng, trong đại trạch Lam gia, nóc nhà Lam Thiếu Lăng sụp đổ, mọi người trong Lam gia sợ hãi cho là động đất.
Trong lúc ngủ mơ, mọi người trong Lam gia đồng loạt đứng dậy, tán loạn bốn phía, cũng không biết phải làm gì tốt hơn, thậm chí còn cuống quít, cũng không cứu gì ra ngoài, lại bưng cả bồn cầu đi ra.
Thiếu chút nữa cười rớt cả răng hàm, người khác cười lên, nhưng Lam Thiếu Phó không cười nổi, nhìn bóng lưng Lam Thiếu Lăng và Tống Ngạn Triệt cực kì tức giận mắng to.
Lam Thiếu Lăng cũng không quan tâm được nhiều như vậy, may mắn, cha hắn thể cốt còn cường tráng, không bị hắn làm cho tức chết.
Đêm khuya cũng không tiện đi quấy rầy phụ nữ có thai, Lam Thiếu Lăng liền ở trong sương phóngự bị của Đường Cửu, sao sáng ngày thứ hai, lúc ăn điểm tâm, liền gặp được Lam Tú Hề.
Cũng không có ai có khẩu vị ăn điểm tâm. Tống Ngạn Triệt đã đuổi đám người làm hai bên từ lâu, d;ien/danl,e.quyd,on Lam Tú Hề nói ra Thượng Quan Hành đang đánh chủ ý lên ngự tửu, hơn nữa còn nói ra một bí mật kinh người.
Lam Tú Hề đột nhiên sử dụng thủ ngữ khi còn bé chơi đùa với nàng và Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng, sau khi Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng nhìn tuy giật mình, nhưng cũng không biến sắc.
Nhưng vẻ mặt Đường Cửu khác thường, theo đạo lý mà nói, dù Lam Tú Hề, Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng có chuyện gạt nàng, nàng đã hỏi trực tiếp rồi, đây mới là tính tình của nàng, nhưng nàng lại lộ ra vẻ mặt khiến Tống Ngạn Triệt cảm thấy có chút hung ác.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trên bàn khẩn trương khác thường, Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng đột nhiên ra tay đánh về hướng Đường Cửu, mặc dù Đường Cửu trải qua huấn luyện của Tần Mộ Sắc, nhưng không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong hai người này, chứ đừng nói là cả hai, không được ba chiêu liền bị hai người này hợp lực bắt giữ.
"Tống Ngạn Triệt, ngươi điên rồi sao?!" Đường Cửu bị quặt tay đặt trên bàn, không thể động đậy, vô cùng tức giận mắng to. Giãy dụa không thoát, liền bắt đầu tức miệng mắng to Lam Tú Hề, "Lam Tú Hề, ngươi thật độc ác, ngươi đã nói cái gì với bọn họ, đừng cho là ta không thấy các ngươi ra ám ngữ. Nàng là Thượng Quan Hành phái tới, các ngươi đừng mắc mưu nàng."
"Bảo Cốc thần y đến đây đi, nàng trúng Kim Linh Nhiếp Tâm Thuật của Tần Mộ Sắc, giống như Tiêu Tuyết, đã quá lâu, cũng không khống chế được mình rồi. Đám rượu kia dùng để mời tiệc quần thần, nếu đưa vào hoàng cung, chỉ sợ sẽ khiến thiên hạ đại loạn." Lam Tú Hề ôm bụng, vô cùng tỉnh táo nói, d.iend/anl,e/quydon nếu không phải mấy ngày nay nàng ở Ma Giáo hiểu rất rõ suy nghĩ của Thượng Quan Hành, nàng cũng không thể vạch trần âm mưu Thượng Quan Hành.
Nói cho cùng Thượng Quan Hành ném nàng ra ngoài, chỉ là muốn Lam gia mất thể diện, di;end.anl,equyd.ion khi đó nếu nàng lộ ra nửa phần mình đã biết được chuyện Đường Cửu bị Nhiếp Tâm Thuật khống chế, chỉ sợ hôm nay vẫn còn ở Ma Giáo, trong nhà tù rồi.
Đường Cửu oa oa kêu loạn, vẫn không chịu thừa nhận mình bị trúng Nhiếp Tâm Thuật cái gì. Không phải là nói nhảm sao? Chính nàng cũng không biết mình trúng chiêu.
Đợi đến Cốc thần y cầm một đốngchâm dài ghim nàng thành một con nhím, nàng mới tỉnh táo lại. Vậy mà trí nhớ chỉ dừng lại lúc ở trong thạch thất Ma Giáo, Tống Ngạn Triệt không ngờ vẫn chung đụng với Đường Cửu không tỉnh táo, không thành thật những ngày qua như thế. Mặc dù phát hiện Đường Cửu không đanh đá chua ngoa như ngày trước, nhưng chỉ cho là gặp những biến cố này, mới dẫn đến, lại không nghĩ rằng Đường Cửu bị Tần Mộ Sắc lấy Nhiếp Tâm Thuật khống chế.
Đường Cửu vỗ đầu một cái, phát hiện mình cũng không phải là hoàn toàn không có lúc tỉnh táo, chỉ là cái loại tỉnh táo đó cũng mơ hồ, tỷ như nàng và Tống Ngạn Triệt thẳng thắn về thân thế của mình, khi đó Tần Mộ Sắc sẽ giảm lực khống chế lực, dùng cái này thức tỉnh trí nhớ của bản thân Đường Cửu, Nhiếp Tâm Thuật thật sự là một môn công phu thần kỳ.
Nhưng bọn họ đã không có thời gian để cảm khái rồi, hiện tại phải chuẩn bị ngự tửu lần nữa, hơn nữa phải bí mật tiến hành, không thể để Thượng Quan Hành phát hiện. Mặt khác, Tống Ngạn Triệt bắt đầu bí mật liên lạc với Tống Ngạn Lãng. Nói ra Tống Ngạn Triệt còn phải cảm tạ Thượng Quan Hành! Không có Thượng Quan Hành cố ý tiết lộ, hắn cũng không thể biết hắn còn có một đệ đệ như vậy.
Bằng vào trí nhớ, Lam Tú Hề vẽ bản đồ Ma Giáo, thì ra lần trước không phải Ma Giáo không có người, mà là bọn họ không tìm được mà thôi. Di.end;an l,equyd/on Thì ra là phía sau đại điện Ma Giáo còn có một tòa đại điện, quay lưng lại với chính điện thạch thất, nơi đó mới là đại bản doanh chân chính của Ma Giáo, thạch thất tinh vi nghiễm nhiên trở thành một tòa mê cung, đại điện Ma Giáo cũng không dễ tìm.
Mặc dù lần trước Tống Ngạn Triệt bọn họ đi qua, nhưng nếu không có bản đồ chính xác của Lam Tú Hề, muốn tìm thêm một lần nữa cũng không dễ dàng.
Lam Tú Hề không hổ là tài nữ đệ nhất trong kinh, tài năng nhanh nhẹn, Tống Ngạn Triệt rất khó tưởng tượng Lam Tú Hề nghĩ như nào để quen thuộc địa hình Ma Giáo, một người chịu tù, làm như thế nào được? Gian khổ trong đó tất nhiên là không muốn ai biết.
Lam Tú Hề và Thượng Quan Hành càng tiếp xúc, càng biết Thượng Quan Hành bất trị, sao khi người này lộ ra bộ mặt thật, đáng sợ khiến người ta giận sôi, nhưng cùng lúc đó Lam Tú Hề cảm thấy Thượng Quan Hành rất đáng thương, thuở nhỏ phiêu bạt trên giang hồ, nước mất nhà tan, gánh vác trách nhiệm phục quốc, chắc chắn trong lòng hắn rất khổ sở.
Lam Tú Hề nghĩ tới nghĩ lui, máu mủ trong bụng nàng tuyệt đối không thể trở thành công cụ báo thù của Thượng Quan Hành, nàng cũng không muốn nhìn thấy phụ thân của đứa bé vạn kiếp bất phục, tình yêu khiến người mù quáng. Di,end;anl,e.quyd/on Đệ nhất tài nữ kinh thành Lam Tú Hề cũng chưa từng ngoại lệ, nàng từng bị vỏ bên ngoài che mắt, vì tình yêu mà đầu óc mụ mị, không để ý lễ giáo mà chạy về phía tình yêu.
Hôm nay, Lam Tú Hề chỉ muốn cứu hắn, không thể cứu hắn, cũng không thể đứng nhìn Thượng Quan Hành tiếp tục sa xuống, thừa dịp hắn còn chưa kinh động triều đình, lúc này thân thế của hắn còn lừa gạt được, Lam Tú Hề và Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng thương nghị lấy thế lực giang hồ để giải quyết chuyện này.
Ma Giáo cùng võ lâm chính phái phân tranh đã lâu, mượn tay bọn họ để đánh Ma Giáo, có thể áp chế nhuệ khí kia, Ma Giáo hao binh tổn tướng, sẽ không có sức hưng binh tạo phản, trong một khoảng thời gian sẽ không thể tạo phản.
Hiện tại Lam Tú Hề lo lắng nhất chính là, một khi nghiệp lớn nghìn đời bị phá hủy, Thượng Quan Hành sẽ không nổi điên chứ?
Nhưng vì thiên hạ thái bình, vì không muốn nhấc binh đao, vì không để Thượng Quan Hành khiến thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông, Lam Tú Hề phải quyết tâm.
Tống Ngạn Triệt một lòng nghiên cứu địa đồ, Tống Ngạn Lãng theo thư của Tống Ngạn Triệt từ bồ câu truyền ra, đã liên lạc võ lâm các phái, tuy chuẩn bị tiến đánh Ma Giáo, lần tiến công này, cũng không phải để tru diệt, mà để nhốt toàn bộ người trong Ma Giáo lại, phái cao tăng Thiếu Lâm sẽ giảng kinh mỗi ngày, để hóa giải thù hận trong lòng bọn họ.
Giờ phút này, Tống Ngạn Triệt nhìn bản đồ cùng nhân số Tống Ngạn Lãng đưa tới, bắt đầu bài binh bố trận, thầm nghĩ hẳn là giống như Lam Tú Hề, di,eind;anl,eq.uyd,on đột nhiên hắn phát hiện hắn cũng không phải là không thể tha thứ cho Thượng Quan Hành được, càng không hận Tần Mộ Sắc.
Thượng Quan Hành, Tần Mộ Sắc trả thù Tống gia, Tần Mộ Sắc là kẻ chính tay đâm kẻ thù giết cha, cũng không có lỗi gì, mặc dù Tống Ngạn Triệt không thể tha thứ cho Thượng Quan Hành, càng không có thể tha thứ cho Tần Mộ Sắc, nhưng lại có thể hiểu tâm tình của bọn hắn.
Thượng Quan Hành và Tần Mộ Sắc sống trong cảnh thù hận, so sánh, Đường Cửu sống hạnh phúc hơn nhiều, mặc dù cũng thường sống dưới sự giám thị của Ma Giáo, nhưng Thượng Quan Hành vẫn không có ý quấy nhiễu cuộc sống của vị muội muội này. Cho đến khi hắn định lợi dụng ngự tửu báo thù, mới bày ra cách để Đường Thủy Sinh đánh bạc, cùng với sự an bài của Tống phu để lấy Dao Trì Tiên của Đường Cửu.
Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa Tống gia đã hủy dưới mưu đồ của Thượng Quan Hành, nếu không nhờ Lam Tú Hề.
Nếu không phải Thượng Quan Hành trêu chọc Lam Tú Hề, ý đồ dùng Lam Tú Hề trả thù Lam gia, cũng sẽ không bị vạch trần âm mưu. Tống Ngạn Triệt nghĩ đến đây, không khỏi thở dài một tiếng, hắn thường cho là mình có tài hoa, cậy tài khinh người, hôm nay nghĩ lại, mình so sánh với Thượng Quan Hành lão luyện, thật sự là rất ngây thơ, những thứ kia của mình, cũng chỉ là lý luận suông, công tử kiêu ngạo cuối cùng không biết thói đời gian nguy, lòng người hiểm ác.
Sau khi Đường Cửu tỉnh táo lại, không thể tưởng tượng được Thượng Quan Hành lại bảo Tần Mộ Sắc dùng Nhiếp Tâm Thuật gì đó với mình, cũng rốt cuộc hiểu rõ tại sao Lịch Nhược Hải không rời khỏi Ma Giáo rồi, thì ra Biệt Tiêu Tuyết cũng trúng Nhiếp Tâm Thuật như vậy, bị Tần Mộ Sắc khống chế.
Uy lực khi Tần Mộ Sắc dùng Nhiếp Tâm Thuật nàng cũng từng thấy, lúc trước kia cứu Đậu Phù Dung Tần Mộ Sắc đã từng dùng, vậy thì đúng thật là muốn người khác làm gì, người ta sẽ làm cái đó.
Về phần ngự tửu, cũng may Đường Ký có chút hàng tồn kho, là nàng len lén để lên, muốn xem Dao Trì Tiên để mười năm hai mươi năm có hương vị ngọt ngào hơn những loại rượu lâu năm khác hay không.di;end’anl,e.quyd.on Hiện tại cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích, dùng Dao Trì Tiên năm xưa thay thế Dao Trì Tiên mới rồi. Hái chút cánh hoa tươi, sau khi trải qua chưng nấu, dùng hơi nước ngưng kết thành giọt nước phía trên, nhỏ chút lên mặt niêm phong của hũ rượu lâu năm.
Lại dùng cánh hoa đào chôn vò rượu xuống, mỗi ngày lặp đi lặp lại phương pháp này, bảo đảm nước và cánh hoa luôn mới, mấy ngày sau, mặc dù vị kém Dao Trì Tiên mới cất, nhưng cũng có tám phần chín tương tự, chỉ là đáng tiếc cho những bông hoa đào kia, tất cả đều bị hái xuống rồi.
Hy vọng có thể dùng cái này để lừa dối! Nếu không, chỉ sợ Tống gia đại họa lâm đầu.
Cũng may, Đường Cửu nghiên cứu ra Dao Trì Tiên cũng chỉ mới được hai năm. Năm thứ nhất chỉ chế tạo ít, người từng dùng cũng không nhiều lắm, năm thứ hai tuy nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn đều bị thương nhân nơi khác mua đi. Vùng này lắm người giàu, hoàng thân quốc thích sẽ không đến tiểu phường Đường Ký này mua rượu.
Cũng khiến cho không có bao nhiêu hoàng thân quốc thích, quan lại quyền quý uống được Dao Trì Tiên, coi như chỉ có số ít người hưởng qua, trên ngự yến, ai lại dám nói hoàng thượng biết Dao Trì Tiên được ban cho mùi vị không thuần khiết đâu!
Chỉ cần hoàng thượng và Vũ nương nương chưa uống, nên cái gì cũng dễ nói. Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt nghĩ như vậy, tảng đá trong lòng cũng coi như rơi xuống đất.
Bắt đầu toàn tâm toàn tính ngày tiến đánh Ma Giáo, d;iend/anl,eq’uyd,on Đường Cửu không biết kết quả của Thượng Quan Hành và Tần Mộ Sắc sẽ như thế nào, nàng không muốn bọn họ chết, nhưng đến lúc đó chỉ sợ không ai khống chế cục diện được, chỉ có yên lặng cầu nguyện trong lòng, hi vọng ông trời phù hộ, tất cả mọi người không làm sao.
Rốt cuộc cũng là huyết mạch tương liên, mặc dù Đường Cửu nói không biết làm như thế nào để đối mặt với người ca ca này, huynh trưởng này không giống huynh trưởng, nhưng vẫn như cũ không hy vọng hắn vì chấp mê của bản thân mà đánh đổi cái giá cao là mạng sống.
Càng không hy vọng Tần Mộ Sắc cùng vô số giáo chúng Ma Giáo vì thế mà đánh đổi cái giá cao là mạng sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...