Tôi không ngờ sau khi nghe tin tôi đi cùng anh trai, cậu ta lại có phản ứng mạnh như vậy.
Cuối ngày hôm đó, cậu ta còn nói: “Chi Chi, mình thích cậu. Bây giờ mình mới hiểu, người mình thích thực ra chính là cậu.
Nếu cậu không thích Lâm Sương thì mình sẽ không ở bên cô ấy nữa, được không?
Cậu chia tay người đó đi, chúng ta bắt đầu lạ từu đầu, cho mình thêm một cơ hội nữa.”
Tôi lắc đầu và nói với cậu ta: “Kỳ Ngôn, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”
Tất nhiên là có, tôi đã từng rất thích cậu ta.
Nhưng tình yêu đó
Từ lúc va phải cậu ta và Lâm Sương quấn lấy nhau ở cầu thang.
Từ lúc tôi biết cậu ta đã lừa dối tôi từ đầu đến cuối.
Nó đã kết thúc rồi.
Nó hoàn toàn kết thúc rồi.
Không cần biết câu ta đối với tôi là chân tình hay giả ý.
Dù sao thì tôi cũng không có sở thích nhặt rác.
Vì vậy, không thể quay lại.
Giọng cậu ta run run khi hỏi tôi: “Chi Chi, cậu thật sự tàn nhẫn như vậy sao?
Cậu không thể cho mình thêm một cơ hội nữa sao?"
Tôi không trả lời.
Sau đó thấy Kỳ Ngôn chợt mỉm cười:
“Vậy thì cậu đi chết với mình đi.”
CHƯƠNG 32
Tôi nhắm mắt lại.
Nhưng nỗi đau như dự liệu đã không đến.
Ngược lại, sức mạnh vừa giam giữ tôi vừa biến mất.
Sau đó, tôi nghe thấy có người hỏi với vẻ không vui:
“Cậu là Kỳ Ngôn phải không?”
Đó là giọng của anh trai tôi.
Tôi chợt mở mắt.
Tôi nhìn thấy Giang Dục đang đứng trước mặt tôi.
Đối diện với anh là Kỳ Ngôn, đang khom người một tay ôm vai, trông có vẻ thảm hại.
Kỳ Ngôn nhìn tôi và Giang Dục với vẻ ngờ vực.
Sau đó cậu ta nhếch lên khóe môi khinh thường chế nhạo:
"Chà, người quen cũ à?
"Chi Chi... Vừa rồi cậu tỏ ra vẻ uất ức, bây giờ xem ra đối với tôi có lẽ cậu cũng không trong sạch như vậy.
Cậu quyến rũ cậu ta từ khi nào vậy?”
"Câm miệng!"
Kỳ Ngôn vừa dứt lời. Truyện Sủng
Giang Dục hơi giơ tay lên bảo vệ tôi ở phía sau.
Anh lạnh lùng nói:
“Chi Chi là để cậu gọi à?”
CHƯƠNG 33
Kỳ Ngôn đem theo một đám anh em đến.
Cậu ta đương nhiên sẽ không dễ dàng để bọ tôi rời đi.
Vì vậy, ngày hôm đó Kỳ Ngôn và đám anh em của cậu ta bị đưa đến đồn công an.
Còn Giang Dục ít không địch lại nhiều, máu me đầy người.
Anh ấy được cứu thương đưa đến bệnh viện.
Khi tôi chạy vội đến bệnh viện thì anh ấy vừa được chuyển vào phòng bệnh nhân thường.
Màu da của Giang Dục rất trắng.
Bây giờ anh đang nằm trên giường bệnh.
Nó lại càng diễn giải đầy đủ hơn bốn chữ “mặt mày tái nhợt”.
Khi nhìn thấy tôi bước vào, anh ấy ép mình ngồi dậy, mỉm cười và nhẹ nhàng vẫy tay với tôi:
"Chi Chi? Lại đây ngồi đi."
Tôi khịt mũi và bước tới theo lời anh.
Sau đó "bộp" một tiếng, tôi quỳ xuống trước giường Giang Dục.
Giang Dục đột nhiên hoang mang, giọng điệu vừa sợ hãi, vừa tức giận vừa lo lắng:
“Làm gì vậy?
"Đứng dậy!"
Tôi lắc đầu nắm lấy bàn tay gầy gò xanh xao không có ống truyền của anh:
"Giang Dục...anh...
Em sai rồi.
Anh, em xin lỗi.
Em không nên hẹn hò cùng Kỳ Ngôn, nếu không phải do em yêu đương mù quáng chọc tức cậu ta, anh cũng sẽ không phải vào bệnh viện.
Đều là lỗi của em...
Anh à, tất cả là lỗi của em."
Giang Dục muốn đỡ tôi đứng dậy.
Nhưng bản thân anh ấy cũng vừa mới tỉnh dậy, còn yếu đến mức không thể đứng dậy chứ đừng nói đến việc đỡ tôi.
Anh khuyên tôi mấy câu
Nhưng tôi vùi đầu khóc òa, không thể nghe lọt được một lời.
Cuối cùng, anh chỉ có thể đặt tay lên lưng tôi và vỗ nhẹ.
Một thời gian trôi qua.
Khi tiếng khóc của tôi lắng xuống, tâm trạng của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Giang Dục chậm rãi sờ sờ đầu tôi, ấm áp nói:
"Chi Chi, đừng khóc nữa.
Lỗi không phải của em mà là của cậu ta.
“Đến cậu ta còn không cảm thấy mình có lỗi. Em là nạn nhân, tại sao em lại ở đây mù quáng trách cứ bản thân?
Em càng không nên thấy có lỗi với anh.
Anh đã nói với em từ lâu rồi, anh trai em sẽ luôn ở bên cạnh em.
Bất cứ điều gì anh làm cho em, đều là anh cam tâm tình nguyện."
CHƯƠNG 34
Kỳ Ngôn dẫn đầu một nhóm người nhàn rỗi thực hiện hành vi tàn bạo trên đường phố.
Gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu.
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, trường học đã quyết định buộc thôi học cậu.
Dường như đến bây giờ người cha rẻ tiền, tham lam, dâm đãng của cậu mới nhớ ra sự tồn tại của đứa con trai này.
Sau khi hoàn tất thủ tục thôi học, ông dẫn Kỳ Ngôn rời khỏi thành phố.
Điều tôi chưa nói với Giang Dục là Kỳ Ngôn đã đến gặp tôi một lần nữa trước khi rời đi.
Cậu ta hỏi tôi: “Cậu có vẻ… thích anh trai cậu phải không?”
Nhưng nếu cậu không muốn ở bên mình nữa, cũng không hẳn là cậu không thích mình chút nào, có thể chỉ là vì mình đã lừa dối cậu nên cậu không thể buông bỏ được sự oán hận trong lòng.
Vậy thì cùng một đạo lý... Chi Chi.
Nếu cậu thích Giang Dục, cậu chưa chắc đã hoàn toàn thích anh ta, có lẽ chỉ là vì cảm kích, thậm chí là cảm thấy có lỗi với anh ta.
Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Tôi mỉm cười và nói với giọng thờ ơ:
“Trước hết cảm ơn cậu.
Cậu phải đến nhà máy siết ốc vít và vẫn còn thời gian quan tâm đến vấn đề tình cảm của tôi.
Thứ hai, hiện tại tôi chỉ ghét cậu và không thích cậu chút nào.
Cuối cùng, cậu không cần phải lo lắng về tôi và Giang Dục.
Tôi và anh ấy là người nhà, sau này cho dù có phân tách, chúng tôi vẫn phải cùng nhau về nhà ăn cơm tối giao thừa."
CHƯƠNG 35
Kể từ ngày đó, tôi không gặp lại Kỳ Ngôn nữa.
Lâm Sương rời khỏi cậu ta, đột nhiên như người mất hồn.
Người từng học thuộc từ mới ngay cả trong giờ ra chơi,giờ đây ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ cả lớp, chìm đắm trong suy nghĩ.
Điểm số của cô ta tụt dốc.
Khi đến kỳ thi lần thứ ba, tổng điểm thậm chí còn không đạt mức trung bình.
Người theo dõi trước đây của cô xuất hiện và tung tin đồn với mọi người:
"Mọi người vẫn chưa biết nhỉ? Lân Sương đã yêu thầm Kỳ Ngôn từ khi bắt đầu lên cấp 3, và cô ấy thậm chí còn không đến lớp một cách nghiêm túc."
Sở dĩ trước đây điểm số của cô ấy cao như vậy là vì Kỳ Ngôn đã giúp cô ấy gian lận.”
CHƯƠNG 36
Tuy nhiên, Giang Dục thực sự đã đạt được kết quả rất tốt.
Trong thời gian nằm viện, anh đã bỏ lỡ rất nhiều bài học.
Nhưng sau khi trở lại trường, không tốn nhiều công sức để theo kịp tiến độ ôn tập của mọi người.
Ngày tháng trôi qua cho đến ngày thi tuyển sinh đại học.
Trước khi vào phòng thi, Giang Dục nhẹ nhàng nhéo cổ tay tôi.
Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi: “Lê Chi.
Sau khi có kết quả thi đại học, anh sẽ nói cho em một bí mật.”
CHƯƠNG 37
Cho nên sau khi nghe Giang Dục nó câu đó, tôi lần đầu tiên có thói quen xé lịch theo ngày và đếm thời gian.
Sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học.
Lâm Sương thi trượt mà không có chút boăn khoăn nào.
Tôi và Giang Dục lần lượt là người đạt điểm cao nhất và đứng thứ hai về tổ hợp môn khoa học tự nhiên trong toàn thành phố.
Trong buổi họp lớp cuối cùng ở trường trung học, tôi mượn hơi men rượu ghé sát vào tai Giang Dục và nói với anh:
Anh ơi, không phải anh nói muốn kể cho em một bí mật sau kỳ thi tuyển sinh đại học sao?
Em sẽ không để anh nói bí mật này một cách vô ích.
Em cũng sẽ nói cho anh biết một bí mật của em. Chúng ta hãy viết nó ra giấy rồi trao đổi nhé?"
Giang Dục gật đầu.
Mỗi người chúng tôi viết ra những suy nghĩ chưa ai biết của mình lên tờ giấy trắng từng nét một.
Sau đó trao đổi tờ giấy.
Mở ra.
Tôi viết là: [ Em thích anh. 】
Giang Dục đã viết:
[ Khi còn nhỏ, em có một chiếc nơ trên băng đô mà em không thể tìm thấy, thực ra anh đã làm mất nó. Anh xin lỗi. ]
Khi nhìn thấy dòng anh viết, máu trong tôi lập tức dâng lên và khó có thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Sắc mặt trắng bệch run rẩy cầm tờ giấy: "Giang Dục, anh..."
Và Giang Dục ấn nhẹ tay tôi xuống.
Anh ấy đến gần tôi và cẩn thận hôn lên mặt tôi.
Anh lại cười nhẹ: “Không sao đâu, Chi Chi.
"Anh cũng thích em."
- Hết-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...