Ôn Noãn ngây ngẩn, lúc này mới nhận ra động tác theo bản năng của mình lại chạm đến vảy ngược của anh.
Tay cô đặt trên máy giặt, nhưng nhất thời không biết làm thế nào.
Cô cụp mắt, nhấn nút khởi động.
Ngay lập tức, tiếng rung vang lên, lấp đầy toàn bộ phòng giặt ủi, cũng lấp đầy khoảng cách lúng túng giữa hai người.
Ôn Noãn mấp môi: "Tôi..."
"Hôm nay tôi đến công ty." Kỷ Lâm Thâm ngắt lời cô.
"Vậy còn tôi thì sao? "
"Tuỳ cô"
Nói xong anh xoay người rời đi.
Cả ngày nay anh không có ở nhà.
Cho đến buổi chiều, cũng không thấy bóng dáng anh.
Cô không biết tối nay anh có quay về không, cô nhìn điện thoại trên bàn, cuối cùng vẫn không chạm vào.
Cô không đi.
Anh nói tuỳ cô, cô tự hiểu anh muốn cô ở lại.
Ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, giống như lòng đỏ trứng đang chảy ra, tông màu cam ấm áp tràn ngập bầu trời, kéo dài đến chân trời
Căn hộ này có tầm nhìn tuyệt vời, tận hưởng cảnh đẹp mà người bình thường không thể thưởng thức được.
Chỉ là không biết một mình anh ngồi ở đây có cảm thấy cô đơn hay không.
Cô hồi tưởng lại cảnh tượng buổi sáng, nhìn lại phản ứng của mình.
Do mâu thuẫn hay lảng tránh?.
Nhưng cô thật sự ghét anh sao?
Cô nhớ tới mười năm trước, khi bị bong gân, cô không chút do dự để anh ôm cô.
Cô không kháng cự anh nắm lấy mắt cá chân của cô, không kháng cự lòng bàn tay anh dán lên da cô.
Túi nước đá lạnh lẽo không làm tan chảy được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.
Anh cho cô cảm giác an toàn, cũng làm cho cô ỷ lại anh.
Thỉnh thoảng cô ngồi trong lớp thất thần, nhìn trộm bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, trong tâm trí nghĩ đến dáng người gầy gò mặc đồng phục màu xanh trắng.
Nếu không phát sinh nhiều chuyện liệu bọn họ có đi theo một hướng khác không?.
Có thể cô sẽ có một thân phận khác xuất hiện trong nhà anh, bọn họ sẽ có một mối quan hệ khác?
Hoàng hôn hoàn toàn biến mất ở cuối chân trời, chiều hôm buông xuống, sắc trời dần dần tối lại, che khuất mọi cảnh quan.
Ôn Noãn đứng dậy, lấy một ít quần áo trong túi xách, đi vào phòng tắm.
Cô phải tẩy sạch đầu óc của mình, không cho phép mình nghĩ ngợi nữa.
Dòng nước trong phòng tắm ào ào bắn tung tóe, Ôn Noãn đứng dưới vòi phun, nhắm mắt lại.
Chợt nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô tắt nước, nghiêng tai lắng nghe, hình như anh đã về.
Cô cúi đầu im lặng, dòng nước từng giọt từng giọt rơi xuống, sau đó bật vòi sen hết cỡ.
Sương mù bao phủ trong phòng tắm, bề mặt thủy tinh được phủ một lớp sương dày, ngưng kết thành từng luồng nước, uốn lượn chảy xuống.
Mặt cô nóng đỏ bừng, tai hơi ong ong, ý thức cũng được thả lỏng, cô tắt vòi sen, lấy khăn tắm ra khỏi kệ.
Ra khỏi phòng tắm, không có ai trong phòng khách.
Chỉ có chiếc đèn nhỏ ở cửa ra vào được bật, ánh sáng yếu ớt làm căn phòng khách được phủ lớp màu lạnh lẽo.
Ôn Noãn nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, khe hở dưới cửa có ánh sáng.
Xem ra anh không muốn gặp cô.
Nhìn ánh sáng đó một lúc, cô hạ quyết tâm, từng bước từng bước đi về phía cánh cửa
Đứng yên trước cửa một lát, rồi đặt tay lên nắm cửa, vặn xuống.
Cánh cửa mở ra, lẳng lặng không một tiếng động.
Người bên trong lập tức nhìn qua.
Kỷ Lâm Thâm đang ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách.
Ngọn đèn bàn trên đầu giường đang bật, đó là ánh sáng duy nhất trong căn phòng lớn này.
Vầng sáng màu vàng nhạt tỏa ra khắp phòng.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào ánh mắt anh, đáy mắt dần dần gợn sóng, rồi bình tĩnh trở lại.
Ôn Noãn nhìn anh, trở tay đóng cửa lại.
Rầm một tiếng, ngăn cách tất cả quấy nhiễu bên ngoài.
Sau đó một bước, bước thứ hai, bước thứ ba...
Theo từng bước chân, bóng dáng cô dần được chiếu sáng, chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, bóng ở xương quai xanh càng lúc càng sâu, dây mỏng trên vai lay động, làn váy đung đưa
Cô đi đến giường, nắm lấy mép chăn.
Nắm lớp vải cao cấp mịn màng, vén chăn lên, ngồi xuống.
Kỷ Lâm Thâm không nói lời nào, chỉ nhìn cô, ánh mắt tối tăm, kiềm chế mọi cảm xúc.
Đợi đến khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, mùi hương trên người cô lập tức quấn lấy anh.
Anh hơi rung động, môi khẽ mở, nhưng không lên tiếng.
Lồng ngực phập phồng khó khăn lắm mới duy trì được bình tĩnh.
Ôn Noãn không nói gì, nghiêng người vươn hai tay ôm lấy cổ anh, tựa như đã làm vô số lần.
Sau đó nhướng người, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Vừa nhu vừa mềm.
Như một chiếc lông vũ quét qua lớp băng khiến nó tan chảy thành nước từng chút một.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào làn da anh, mang theo hương thơm ngọt ngào
Đây là điều anh mơ ước không biết bao nhiêu lần.
Hai tay cô lướt qua cổ áo ngủ của anh.
Nút đầu tiên, nút thứ ba, hình dáng bộ ngực dần dần hiện ra.
Quả thật vóc người anh rất tốt, khi mặc quần áo chỉ thấy gầy gò, chỉ có lúc lộ ra mới thấy vòng ngực rắn chắc, mạnh mẽ toả ra hormone dụ hoặc cô
Đột nhiên anh bắt lấy tay cô.
Một giây sau, lưng cô dính chặt vào giường, chính diện là thân thể lực lưỡng không ngừng nóng lên.
"Cô muốn làm gì?" anh trầm giọng nói, ánh mắt như muốn xuyên thấu cô.
Ôn Noãn không trả lời, tay nhẹ nhàng giãy ra lòng bàn tay anh, ngón trỏ chạm vào môi anh từ từ vuốt ve xuống dưới, lướt qua ngực anh
Bàn tay lại bị anh bắt lại.
"Chắc chưa?" Thanh âm có chút khàn khàn, ngập ngừng hỏi cô
Cô mím môi nhìn anh.
Cô nghe được sự do dự, nhìn ra ánh mắt dò xét của anh.
Nếu cô lắc đầu, anh sẽ không tiếp tục.
Nhưng...
Lông mi cô khẽ run rẩy, nhưng cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Xung quanh yên tĩnh, góc màn cửa sổ bị gió thổi phất lên rồi chậm rãi hạ xuống.
Cô khẽ ừm một tiếng.
Một giây im lặng.
Anh hừ một tiếng, nắm đấm mạnh mẽ đánh xuống gối bên tai cô, lún sâu xuống.
Cô nghe anh mắng một câu.
Giây tiếp theo, cô không còn chủ động nữa.
Động tác của anh có chút nóng nảy, có chút thô bạo, không màng tất cả.
"Ôn Noãn, em đừng hối hận.
"
Cô nhắm mắt lại, mặc kệ động tác của anh, trong nháy mắt giữa hai người không còn chướng ngại nào.
Nhưng anh không làm bước tiếp theo.
Cô mở mắt ra, thấy anh cúi người mở ngăn kéo đầu giường.
Cô ngẩn ra, phản ứng đầu tiên không phải vì sao anh chuẩn bị thứ này, mà là anh lại chủ động dùng nó
Ngay sau đó cô không còn thời gian suy nghĩ nữa, thể xác và tinh thần đều bị anh chiếm lấy.
Dù đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, không ngừng cảnh báo bản thân: thả lỏng, thả lỏng.
Nhưng thân thể cô nhịn không được co rút, theo bản năng muốn cuộn mình lại.
Thấy hai mắt cô nhíu chặt, lửa giận trong lòng anh bừng bừng, cảm giác chua xót mãnh liệt dâng lên, anh bóp cằm cô, mạnh mẽ ra lệnh: "Mở mắt ra! "
Anh không cho phép cô đau đớn, không cho phép cô chán ghét anh
Buổi sáng ở phòng giặt ủi, cô theo bản năng tránh né khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh đến công ty để trốn thoát.
Lần đầu tiên trong đời, anh không dám đối mặt với vấn đề.
Cho đến trước khi vào cửa, anh không có can đảm để hỏi: Cô có rời đi không?
Khi nghe được động tĩnh của cô, không biết là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy nỗi bất an trong lòng buông xuống.
Anh không muốn hai người bối rối nên bước về phòng, không quấy rầy cô nữa, cho cô không gian tự do.
Hiện tại cô chủ động đi tới, lại làm ra vẻ mặt này chính là cố ý chán ghét anh, hành hạ anh sao?
Ôn Noãn chậm rãi mở mắt ra, nước mắt lưng tròng, đáp một tiếng: "Đau..."
m thanh run rẩy, như đang tố cáo sự thô bạo của anh, như mang ý tứ làm nũng cầu xin anh.
Kỷ Lâm Thâm dừng lại
Một lát sau, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Anh bắt đầu trở nên ôn nhu, trở nên kiên nhẫn, từng chút từng chút trêu chọc, làm phản ứng chống cự của cô chậm rãi biến mất.
Sự dịu dàng của anh làm cô phát hiện cô không bài xích tiếp xúc với anh như trong tưởng tượng.
Ngược lại thể xác cảm giác vui sướng khác thường, từ sâu thẳm trong trái tim không kiềm chế được dâng trào.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận.
Đèn đầu giường mờ đi vài độ, vầng sáng màu vàng nhạt chiếu rọi bóng người trên tường, như ngọn lửa bùng cháy, khó có thể dập tắt được.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc, Kỷ Lâm Thâm nhớ lại khung cảnh trước đây.
Lúc ấy anh ở trong sân Ôn gia cắt tỉa cành cây, bỗng nhiên bóng dáng Ôn Noãn xuất hiện.
Cô mặc chiếc váy trắng, trắng đến chói mắt, đi xuống con đường lát đá xanh, đạp lên bùn đất đi về phía bên này.
Rón rén muốn bắt một con bướm lớn sặc sỡ đang đậu trên nụ hoa.
Tay cô vừa duỗi lên giữa không trung, "cạch" một tiếng, anh cầm cây kéo lớn cắt nhánh cây trước mặt cô.
Cô giật mình rụt tay lại, con bướm kinh hãi bay đi.
Cô bất mãn nhìn anh, bĩu môi.
Lúc đó bọn họ chưa làm quen với nhau, cũng chưa nói quá một câu.
"Có độc." anh chỉ ngắn gọn nói ra hai chữ, không nhìn cô nữa, tiếp tục cắt cành cây.
Ôn Noãn không cảm kích anh, ngược lại trừng mắt nhìn anh, "Hừ" một tiếng, quay đầu rời đi, trở lại con đường lát đá xanh của cô.
Ánh mắt anh nhìn trộm qua bên kia, chú ý tới trên mặt giày của cô dính chút bùn đất.
Cô không nên đặt chân đến đây, bên kia mới là nơi cô nên ở.
Anh giẫm lên bùn đất, cô đi trên phiến đá xanh.
Giữa hai người có một khoảng cách không nên vượt qua.
Nhưng...
Kỷ Lâm Thâm thu hồi suy nghĩ, nín thở.
Vòng tay cô ôm lấy gáy anh, cằm đặt lên vai anh, ôm lấy anh, trong mắt lóng lánh hơi nước, ngân nga nhỏ nhẹ.
Bây giờ anh không nghĩ như vậy, giữa anh và cô, không thể có khoảng cách nào.
Bóng đêm tối mịt, cửa sổ khép hờ.
Theo làn gió đêm, hương hoa tường vy nở rộ trên bệ cửa sổ tràn vào.
Tràn ngập toàn bộ căn phòng, cùng họ kiều diễm dây dưa.
Cô gái trong lòng cuối cùng nở rộ như đóa tường vy.
——
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Noãn hơi nghiêng đầu, nhìn mái tóc dài đen nhánh của mình trải dài trên gối, như dải lụa uốn lượn.
Chỗ bên cạnh trống không, chỉ có tấm ga giường lộn xộn, chứng tỏ tất cả không phải là giấc mơ.
Bên kia có tiếng xào xạc, cô quay đầu nhìn qua, thấy Kỷ Lâm Thâm đang đứng bên cạnh giường.
Quần tây đã mặc, đang khom lưng cầm lấy áo sơ mi chuẩn bị mặc lên.
Cô chống cánh tay ngồi dậy, toàn thân đau nhức.
Thật ra tối hôm qua, anh chỉ muốn cô một lần, nhưng tâm tư cô kích động, cho nên cả người rất mệt mỏi.
Sau khi kết thúc, cô dựa vào lồng ngực anh ngủ thiếp đi, cả đêm ngủ cùng anh.
Cô cúi đầu, nhìn trước ngực, cánh tay, trên đùi mình đầy vết đỏ.
Rồi ngẩng đầu, thấy anh đang mặc áo sơ mi.
Trên tấm lưng trắng trẻo đầy vết xướt, đầu vai còn có dấu răng cắn.
Hai người đánh nhau một trận, anh là người bị thương nặng hơn.
Nhưng thật may, cuối cùng đã qua.
Mối quan hệ giữa anh với cô cuối cùng cũng kết thúc.
Nghĩ tới đây, cô gọi anh, anh quay đầu lại.
"Bây giờ đã giải quyết xong ân oán, khi nào anh thực hiện lời hứa?"
" n oán thanh toán xong?" Anh cài cúc áo, cười lạnh "Ai nói vậy?
Ôn Noãn mở to mắt, ngồi thẳng dậy.
Sở dĩ cô đồng ý giao dịch này là vì cô tin anh chính trực nghiêm nghị, ít nhất không nuốt lời.
Cô có chút nóng nảy, bất chấp xấu hổ: "Anh đồng ý nếu chúng ta ngủ với nhau sẽ không so đo chuyện trước kia nữa."
Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt hơi híp lại, giọng điệu lạnh lùng:
"Tôi có nói chỉ ngủ một lần?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...