Tường Vy Khống


Tối thứ bảy, Ôn Noãn được cử đi phiên dịch cho buổi dự tiệc tối.
Tần Lâm giao cho cô nhiều công việc nhất.

Tất cả những người khác trong nhóm không muốn nhận nhiệm vụ sẽ giao lại cho cô
Tối nay cô mặc bộ váy sơ mi màu trắng, eo hơi thắt lại, chiếc trâm pha lê hình hoa tulip cài lên cổ áo, trang trọng nhưng không lạc lẽo
Ở cổng khách sạn, cô được trợ lý hướng dẫn đến gặp đối tác, đối tác là ông chủ sản xuất xe hơi.
Vị này ở độ tuổi 60, người lùn, bụng phệ, tóc hói.

Vừa nhìn đã biết là loại người quanh năm trên bàn rượu, cũng là bộ dáng thường thấy của người giàu có.
Chỉ có Kỷ Lâm Thâm là khác
Người nọ nhìn thấy cô, vẻ mặt phấn khích rõ.
Ôn Noãn giả vờ không nhìn ánh mắt của ông ta "Xin chào, tôi là Ôn Noãn.

"
Vương tổng không đáp lại lời chào của cô, mà lẩm bẩm: "Ôi, xinh đẹp, xinh đẹp..."
Ôn Noãn kiên nhẫn chờ một lát, bình tĩnh hỏi lại.
"Ay ay, Ôn tiểu thư, tốt, tốt." Vương tổng cười ha hả vài tiếng, vươn tay ra.

Nhưng thấy Ôn Noãn chỉ hơi khom người, không có ý bắt tay với ông ta, nên thu tay lại vuốt cằm.
Nhân viên đến đón, Ôn Noãn đi theo Vương tổng vào hội trường.
Đây là một địa điểm không lớn không nhỏ, trông giống như một bữa tiệc riêng tư, quy mô không lớn, khách mời cũng hạn chế.

Hội trường trang trí lộng lẫy, ánh đèn vô cùng rực rỡ.
Khách bên trong không nhiều lắm, tốp năm tốp ba thấp giọng nói chuyện với nhau.
Ôn Noãn nhìn lướt qua một vòng, bỗng nhiên phát hiện ở đây không có người nước ngoài.
Tóc đen da ngâm, đều là người trung quốc.
Vậy cần cô phiên dịch cái gì?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên giọng nói Vương tổng truyền tới: "Ôn tiểu thư làm phiên dịch viên kiếm được bao nhiêu? "
Vấn đề thẳng thắn này khiến Ôn Noãn khẽ nhíu mày, thu nhập trong ngành cần phải giữ bí mật, cô chỉ hàm hồ nói: "Không nhất định, tuỳ theo trình độ của phiên dịch viên, dao động từ ba đến năm chữ số.

"
Vương tổng nghe vậy làm ra vẻ đáng tiếc: "Ít tiền quá, cô vất vả rồi.

Tại sao không tìm việc gì dễ dàng hơn? "
Ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết, Ôn Noãn đoán được kế tiếp ông ta sẽ nói cái gì, cô suy nghĩ xem làm thế nào để ông ta câm miệng.
Bên cạnh có một giọng nói vang lên, cắt ngang lời nói tiếp của ông ta: "Vương tổng, đã lâu không gặp.

"
Ôn Noãn nghiêng đầu, thấy một gã trung niên đi tới, chào hỏi Vương tổng.
Sau khi hai người bắt tay, tầm mắt người nọ liếc người cô, kinh diễm mở to mắt, rồi quay đầu cười với Vương tổng.
Ôn Noãn nhíu mày, cô biết nụ cười đó có ý gì.
Quả nhiên, người nọ vỗ vai Vương tổng: "Tôi bị choáng rồi.

"
Thanh âm của hắn không nhỏ, không thèm để ý cô có nghe được hay không.

Bởi vì cô nghĩ như thế nào cũng không sao cả, cô chỉ là người phụ nữ được mang đến.
Đến lúc này, cô cũng hiểu được chuyện gì.

Cô nghiêng đầu, quay đi chỗ khác, đè nén sự chán ghét, cố gắng duy trì tư thế chuyên nghiệp
Nếu không cần cô phiên dịch, thì cô chỉ cần chịu đựng qua hai giờ là được.
Nhưng hai giờ này sẽ không yên bình trôi qua.
Bỗng nhiên, gã trung niên nhìn phía sau cô, lập tức mặt mày hớn hở.
"Kỷ tổng!"
Hắn vội vàng nghênh đón.
Nghe được cái tên này, trong lòng cô run lên.
Giống như gặp ma, thấy được sẽ sợ hãi.

Đặc biệt trong tình cảnh bây giờ.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, không nhanh không chậm, cùng cảm giác đè nén bức người, Ôn Noãn chậm rãi quay đầu đối diện với ánh mắt Kỷ Lâm Thâm.
Ánh mắt anh không dừng trên người cô, mà nhìn lướt qua Vương tổng đứng bên cạnh.
Gã trung niên kia rất ân cần, vội vàng giới thiệu: "Kỷ tổng, đây là Vương tổng, từ Motor Changtu"
Kỷ Lâm Thâm không mở miệng, nhìn thoáng qua Ôn Noãn.
"A, vị kia." hắn nghiêng người, hạ thấp giọng nói "Đó là phiên dịch viên của ông ta "
Hắn ta nhướng mày với anh, không cần giải thích quá nhiều, đàn ông bọn họ đều hiểu.
"Kỷ tổng." Vương tổng không rảnh giới thiệu Ôn Noãn, vội vàng đưa danh thiếp của mình lên, khom lưng, "Sau này có việc gì cần, tôi nhất định sẽ tận lực, nhất định sẽ tận lực.

"
Kỷ Lâm Thâm giơ tay nhận lấy danh thiếp, mắt khẽ híp lại, thản nhiên hỏi một câu: "Cái gì cũng được sao? "
"À à, đương nhiên, Kỷ tổng vừa mở lời, tôi khẳng định cố gắng hết mình..."
Lão còn chưa vỗ mông ngựa xong, bỗng nhiên nghe anh nói: "Vậy tôi muốn cô ấy "
Hai người nọ ngây ngẩn cả người, nhìn theo ánh mắt anh.
Khóe miệng lão Vương giật giật, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Ông ta nghe nói công ty dịch thuật nhiều nữ phiên dịch xinh đẹp, nên tới hợp tác mang đi tham dự yến tiệc như đặt món hàng, mặc kệ có cần phiên dịch hay không.
Nhìn Ôn Noãn cực kỳ xinh đẹp, ông ta muốn cho cô một ít tiền để cô bên cạnh mình, còn chưa kịp thương lượng đã bị một thanh kiếm đoạt lấy.
Chuyện này...
Ông ta còn đang do dự, gã trung niên nháy mắt với lão.

Tiền quan trọng hay phụ nữ quan trọng?!
Lão bất đắc dĩ nói: "Đây là phiên dịch viên, Kỷ tổng cần cô phiên dịch, ờm...!Vậy đi phiên dịch cho Kỷ tổng đi.

"
Ôn Noãn im lặng đứng ở bên cạnh, không lên tiếng phản đối.
Kỷ Lâm Thâm nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì, xoay người đi về phía bên kia hội trường.
Ôn Noãn đi theo, bước chân dần dần nhanh.

Ở cạnh anh còn hơn mấy người đáng khinh đó
Kỷ Lâm Thâm đi thẳng, đi qua hội trường tới sân thượng bên ngoài.
Bóng đêm dày đặc, trên sân thượng không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng dội từ trong hội trường.
Vừa đi ra hai bước, Kỷ Lâm Thâm xoay người, dừng lại trước mặt cô.
Ôn Noãn rút chân không kịp, suýt chút nữa đụng vào ngực anh.
"Cô thiếu bao nhiêu tiền?".
"Tôi được công ty phái đi." Ôn Noãn nói "Không ngờ mấy người đó lòng lang dạ sói "
"Cô biết người ta lòng lang dạ sói tại sao còn đứng bên cạnh?" Giọng anh tức giận.
Tại sao cô không bỏ đi, hay tát vào người đàn ông đó?
"Tôi đang làm việc." Sắc mặt cô bình tĩnh "Tôi phải cân nhắc đến hậu quả.

"

"Hậu quả? Còn tiền mất tật mang thì sao? " Anh mất đi bình tĩnh, ngữ khí càng lúc càng nóng nảy "Cô có nghĩ tới lão ta sẽ kêu cô làm gì không? Cô có dám từ chối không..."
Thậm chí anh còn tự hỏi, nếu không có anh, cô sẽ làm gì?
Vừa rồi thấy cô đứng bên cạnh người đó, nếu không phải không còn lý trí, anh đã kéo cô đến bên mình.
"Kỷ Lâm Thâm." cô ngắt lời anh.
Lông mi cô khẽ run "Chuyện này liên quan gì tới anh?"
Lời vừa nói ra, xung quanh lâm vào tĩnh mịch.
Bầu trời nhuộm mây đen, vì sao biến mất
Anh không nói nữa, môi mím thẳng, nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt chìm vào màn đêm, vừa tối vừa sâu, như cái giếng không đáy.
Lời nói xé rách mọi giả dối.
Bọn họ biết được bộ dáng non trẻ của nhau, vận mệnh vô số lần giao nhau, bọn họ từng va chạm xác thịt thấm thiết.
Nhưng không quan trọng.
Tại sao anh chất vấn cô?
Anh không đủ tư cách nói những lời này.
——
Về đến nhà, Ôn Noãn vừa tắm rửa xong, điện thoại vang lên, là Tần Lâm gọi tới.

Tần Lâm nói nhiệm vụ lần này là sai lầm của cô ấy, đánh giá bên A sẽ không tính vào thành tích của cô nên cô không cần lo lắng.
Ôn Noãn đáp lại rồi cúp điện thoại.
Cô biết ai đã giải quyết chuyện này.
Cô tiện tay đặt điện thoại lên bàn, lấy dùng khăn lau tóc, đi ra ban công nhìn cảnh bên ngoài.
Khu chung cư cũ này không có cảnh đêm phồn hoa, không có xe cộ ùn ùn kéo dài, chỉ có một ít đèn đường mờ ảo
Cô nhìn bức tường trắng bên trái.
Lịch trên tường từng trang từng trang bị xé ra, nhắc nhở cô thời gian không bao giờ vì gian nan của bất luận kẻ nào mà dừng bước.
Có lẽ, cô không nên chọc giận anh.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên.
Cô xoay người đi vào phòng khách, cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số xa lạ.
Nhấn phím trả lời.
Sau khi kết nối, bên kia im lặng một lúc lâu.
Ngón tay cô siết chặt điện thoại, dán sát vào bên tai, nhưng không chủ động mở miệng.
"Tới đây." Giọng điệu lạnh lùng, thanh âm hơi khàn.
Ngay lập tức cô nhận ra giọng của ai, tim đập loạn.
Đúng như cô đoán.
"Cái gì?" Cô vô thức hỏi.
"Tới đây." Kỷ Lâm Thâm không giải thích, lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
"Ở đâu?" Ôn Noãn ném khăn lên ghế, hít sâu một hơi "Nói địa chỉ cho tôi.

"
Bên kia cúp máy.
Sau đó, điện thoại nhận được một tin nhắn
Ôn Noãn nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm địa chỉ kia.
Cô bước vào phòng, thay đồ ngủ mặc một chiếc váy đỏ không tay, nhanh chóng phủ một lớp trang điểm nhẹ nhàng.
Trước khi ra khỏi cửa, chợt nhớ tới một chuyện, cô kéo ngăn tủ ra lấy viên thuốc bỏ vào trong túi.
Đã quá mười giờ, Ôn Noãn ra ngoài chặn một chiếc xe, bốn mươi phút sau mới tới.
Địa chỉ anh gửi tới là một căn hộ tọa lạc tại khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, an ninh rất nghiêm ngặt.

Ôn Noãn đứng bên ngoài tiểu khu, ngửa đầu nhìn tòa nhà sang trọng.
Thật ra cô đoán được anh gọi cô tới đây là vì cái gì, nhưng cô thật không ngờ, anh thật sự để cô đến nhà anh.
Có lẽ bảo vệ chung cư đã nhận được thông báo trước, cho nên cô không bị cản trở
Căn hộ rộng rãi và thoáng mát.

Diện tích bên trong rất lớn, vừa vào cửa có tủ treo áo ngoài rộng mười mét vuông, tương đương với kích thước một căn phòng bình thường.
Lối vào rộng mở, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen sáng bóng, tông màu tối càng thêm âm trầm.
Ôn Noãn đi vào trong, nhìn chiếc tủ ở cửa.
Nhìn thoáng qua cô đã nhận ra, tay nắm cửa tủ giày được làm bằng ngọc thạch Nam Phi, bình thường chỉ dùng làm mặt dây chuyền hoặc trang sức, giá trị không dưới sáu con số, giờ được khảm trên cửa tủ màu xám đậm, toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Sang trọng nhưng không ấm áp
Cô nhìn lướt qua, có vẻ việc trang trí nhà cửa không phải do anh tự quyết định, hẳn là giao cho công ty trang trí.

Phong cách rập khuôn, ngôi nhà trông không được cầu kỳ, như thể chưa có ai đặt chân đến đây ngoại trừ chủ nhân của nó
Kỷ Lâm Thâm sớm đứng ở lối vào chờ cô, mặc bộ quần áo ở nhà màu xám.

Nút áo trên cùng cởi ra, vạt áo phía trước lộ ra chút da thịt
Ôn Noãn nhìn anh, ngửi thấy mùi rượu.
"Anh uống rượu à?" Cô hỏi.
Kỷ Lâm Thâm không trả lời, xoay người đi về phòng khách.
Anh đã uống rượu whisky nồng độ cao, rượu mạnh làm nóng ruột, cảm giác buồn nôn đang trào dâng trong dạ dày.
Cảm giác này đã mất từ lâu.
Xuất thân thấp kém, không có bối cảnh, năm xưa một mình lăn lộn, không thể thiếu xã giao trên bàn rượu.

Hiện tại địa vị cao, không cần phải uống, không phải kẻ nào cũng có tư cách cùng anh uống rượu.

Anh không muốn uống dù gặp chuyện gì
Nhưng hôm nay, gấp không chờ nổi, muốn tê dại chính mình.
Anh chủ động gọi cho một người phụ nữ.
Một người phụ nữ không muốn có quan hệ gì với anh.
Ôn Noãn đi theo, nhìn Kỷ Lâm Thâm ngồi trên sofa dài giữa phòng khách, dựa vào đệm sô pha, hai chân dài duỗi về phía trước, một tay đặt lên tay vịn, tư thái lười biếng.
Bộ dáng ở nhà của anh hoàn toàn khác với lúc làm việc, đầu tóc không chải chuốt, tóc bù xù, rũ một ít xuống trán.
Trên bàn ngoại trừ chai rượu, còn có lon bia, tài liệu, đồ đạc rơi đầy xuống đất.
Ôn Noãn không ngồi xuống ghế, chỉ đứng một bên.
Kỷ Lâm Thâm nhướng mắt, chậm rãi nhìn cô.

Mặt mày cô tinh xảo, váy đỏ tôn lên làn da trắng ngần, đường cong xương quai xanh mượt mà, ngay cả đường cong từ vai đến cổ tay cũng mê người.
Anh khẽ cười ra tiếng, giọng điệu trào phúng: "Hơn nửa đêm còn ăn mặc quyến rũ làm gì? "
Nghe vậy, cô cũng không tức giận, mà cười khẽ, hỏi ngược lại: "Anh bị mê hoặc rồi à? "
Đôi môi đỏ mọng mấp máy, ánh mắt đảo tới.
Anh thoáng ngẩn người, cứng rắn nói: "Không có.

"
Ôn Noãn lấy thun ra buộc tóc lại, khẽ mím môi: "Cho dù tới đây hầu hạ anh, tôi cũng phải làm người hầu tốt "
Nói xong, cô khom lưng cầm túi lên, nhặt rác vào.
Cô biết trong lòng anh có nút thắt, lúc trước mẹ anh làm người giúp việc ở Ôn gia, bây giờ cô làm người giúp việc cho anh.

Chỉ có cách này, mới đem lại cho anh cảm giác cân bằng, xoa dịu cơn giận tích tụ bấy lâu nay của anh
Cô không quan tâm đến bất cứ mặt mũi, tôn nghiêm gì đó, mắt thấy ngày đấu thầu ngày càng đến gần, cô chỉ muốn sớm kéo cha mẹ từ trong đầm lầy ra.
Cô không nên chọc giận anh
Nhưng vừa dọn một chút, cổ tay cô bị anh nắm chặt, bóp mạnh đến xương cốt cô đau nhức.
"Ai bảo cô làm thế?" Anh híp mắt, thuận thế kéo về phía sau, ném cô xuống sô pha.
Tóc lập tức xoả tung, tản ra trên sô pha.

Tóc còn chưa khô hoàn toàn, có chút ẩm ướt.

Một vài sợi rơi xuống môi cô.

Khuỷu tay anh chống bên gáy cô, khuôn mặt hai người gần nhau, anh oán hận nói: "Cô nghĩ hơn nửa đêm tôi gọi cô tới để cô dọn dẹp? "
Ôn Noãn nằm im không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh: "Đương nhiên không phải.

"
Kỷ Lâm Thâm rũ mắt nhìn cô, hai người không nói gì nữa.
Đột nhiên, anh nhíu mày, cúi đầu kề sát vào cổ cô, hít một hơi: "Xịt nước hoa à? "
Cô không phủ nhận.
Ngón tay Kỷ Lâm Thâm chậm rãi gạt mấy sợi tóc ra khỏi môi cô, nắm cằm cô: "Thật sự đến quyến rũ tôi? "
Cô cắn môi dưới, biểu tình nhàn nhạt: "Không thể sao? "
Anh hừ một tiếng, giọng điệu lãnh đạm châm chọc: "Cô nghĩ cô là ai? Cô dâng thân thể cho tôi, tôi sẽ từ bỏ mảnh đất kia sao? Cô cho rằng cô còn là tiểu thư Ôn gia cao quý sao? "
"Tôi là ai cũng không quan trọng." Cô nhìn thẳng anh, chậm rãi mấp môi "Anh cảm thấy tôi đáng giá, tôi sẽ đáng giá.

"
Kỷ Lâm Thâm nhìn cô, lòng ngực phập phồng, dòng nước ngầm bắt đầu dâng trào.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nhận ra âm thanh gió thổi qua, mang theo chút khát vọng dục vọng chuẩn bị nồng cháy.
Lúc cô định nhắm mắt lại, bàn tay đặt bên cạnh cô thu hồi.
Cô mở mắt ra, thấy anh đã đứng dậy.
Anh không nhìn cô nữa, đi về phía phòng ngủ, đóng cửa lại.
Một mình cô nằm thẳng trên sô pha, sống lưng lạnh toát, ngực phập phồng, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy mất mát.
——
Ngày hôm sau, khi cô từ phòng khách đi ra, mặt trời đã lên cao, ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ sát đất chiếu vào, lấp đầy hơn phân nửa phòng khách.
Dưới vầng sáng ấm áp, đồ nội thất màu tối cũng không còn quạnh quẽ nữa
Ôn Noãn nhìn thoáng qua phòng Kỷ Lâm Thâm, thấy cửa đóng chặt.

Không biết anh đã đi ra ngoài chưa
Cô dứt khoát đi đến phòng ăn, lấy hai lát bánh mì trên bàn, tùy tiện ăn hai miếng.
Bỗng nhiên, cô chú ý tới trên ghế có một chiếc áo khoác của anh
Rồi nhìn lướt qua phòng khách một vòng, trên sô pha có vài cái, trên móc tủ ở cửa ra vào cũng có.
Không giống sự nghiêm ngặt tại nơi làm việc, cuộc sống rất giản dị.
Cô nghĩ nghĩ, đi qua nhặt hết quần áo lên, ôm vào phòng giặt quần áo.
Thiết bị giặt ủi bên trong có sẵn, có hai cái máy giặt, bên cạnh có một máy sấy khô.
Phía trên có một dãy tủ, bên trong là các loại chất tẩy rửa, chia làm nhiều loại.
Cô không tin mỗi ngày anh bận rộn còn dành thời gian nghiên cứu giặt quần áo, hẳn là có bảo mẫu.
Chỉ là không biết khi nào sẽ đến quét dọn.
Cô đưa tay lấy hai chai xuống, nhìn kỹ hướng dẫn, rồi phân loại quần áo theo màu sắc và theo hướng dẫn của nước giặt, bỏ đồ vào máy khác nhau.
Đang chuẩn bị đóng nắp, bỗng nhiên nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm không biết từ lúc nào đứng trước cửa, khoanh tay lẳng lặng nhìn cô.
Động tác cô dừng lại: "Còn quần áo cần giặt sao? "
"Không có.

"
Cô quay đầu, đóng cửa máy giặt lại.
Kỷ Lâm Thâm nhìn cô cầm một cái bình màu xanh trắng, mở nắp hộp nhỏ phía trên máy giặt, đổ hai muỗng chất lỏng màu lam vào.

Sau đó lấy ra một chai màu vàng khác, lặp lại quá trình.
Động tác thuần thục gọn gàng
Mái tóc được cô buộc lỏng lẻo, tóc hai bên thái dương hơi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, góc nghiêng tinh xảo.

Dù lúc làm việc nhà cũng mang lại khí chất thuần khiết trong sáng, giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn lòng người.
Nhịn không được sinh ra ảo giác, cảm thấy mọi thứ quá tốt đẹp, không gì tuyệt vời hơn lúc này.

Nhịn không được mong cô ở đây mãi
Kỷ Lâm Thâm xuất thần nhìn cô, cúi người xuống.
Thấy bóng dáng của anh tới gần, Ôn Noãn đột ngột né tránh: "Anh làm gì vậy? "
Nhìn thấy động tác theo bản năng cùng sự cự tuyệt không che giấu được trong ánh mắt của cô, anh bừng tĩnh, biểu tình khôi phục lại vẻ nghiêm nghị.
Anh đứng thẳng dậy, thanh âm lạnh băng: "Cô muốn nói điều kiện gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui