Một tuần sau, Ôn Noãn cầm phiếu đánh giá đến công ty Trí Viễn.
Kỷ Lâm Thâm đã hồi phục xuất viện.
Lại tới nơi này, nhìn tòa nhà kia, trong lòng cô bình tĩnh hơn nhiều, không còn thấp thỏm hoảng sợ nữa.
Cho đến bây giờ, cô chỉ có thể cúi đầu thuận ý, tiếp nhận điều này.
Cô điều chỉnh cảm xúc, tiến vào đại sảnh công ty.
Đang đi về phía thang máy, bỗng nhiên nghe thấy phía sau "phanh" một tiếng.
Cô quay đầu, thấy cánh cửa kính bị phá vỡ, một người đàn ông lao vào.
Theo bản năng cô lui về phía sau.
Trong đại sảnh, mọi người đồng loạt nhìn qua, là một gã trung niên, làm cho người ta kinh hãi là trong tay hắn cầm một chai nước khoáng chứa chất lỏng trong suốt, một tay khác cầm bật lửa.
Người nọ thoạt nhìn có chút chật vật, cúc áo bung ra, tóc rối bời, tròng mắt đỏ tươi, vẻ mặt điên cuồng, miệng la hét lung tung: "Muốn chết thì cùng chết!" ", "Công ty không tha cho tôi, tôi không cho các người! "
Trong lúc nhất thời, chung quanh lâm vào hỗn loạn.
Mọi người ở đây tránh không kịp, chạy trốn khắp nơi.
Người nọ chặn ở cửa, mọi người không có cách nào chạy ra ngoài, chỉ có thể đụng, va vào nhau.
Xung quanh tràn ngập tiếng giày giẫm xuống đất, ly nước bị hất tung lên, bàn ghế hất sang một bên, tiếng người thét chói tai.
Ôn Noãn không thất thần chạy loạn, duy trì bình tĩnh, tay nắm chặt dây đeo túi xách, tay kia duỗi vào bên trong tìm điện thoại báo cảnh sát.
Đồng thời ánh mắt dò xét, xem có vật gì có thể tạm thời dùng để phòng thân.
Lúc này, đối phương đã xông vào bên trong.
Nắp chai trên tay không có đậy nắp, theo bước chân lắc lư của hắn bắt đầu tràn ra bên ngoài, đổ ra trên mặt đất đá cẩm thạch
Mùi xăng bắt đầu tràn ngập vào không khí, làm mọi người không thở được.
Cô chú ý tới ngoài cửa lớn có một chiếc xe màu đen dừng lại.
Là xe của Kỷ Lâm Thâm.
Trở về thật khéo.
Tiếng phanh thu hút sự chú ý của người đàn ông, hắn quay đầu lại
Hai mắt đỏ tươi mở to hơn, lập tức xoay người chạy tới.
Trong miệng không ngừng kêu lên: "Ha ha ha ha, chính là mày, chính là mày hại tao táng gia bại sản! Tao đến đây để liều mạng với mày! Dù sao con mẹ nó cái gì tao cũng không còn, chỉ còn cái mạng này! Tao giết mày "
Bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, Trợ lý Trần xuống xe, mở cửa xe phía sau.
Kỷ Lâm Thâm từ trên xe đi xuống, từ cửa chính đi vào trong.
Ôn Noãn nhìn bóng lưng người nọ xông thẳng về phía anh, theo bản năng la lên: "A ——"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ôn Noãn còn chưa dứt lời, bốn người từ bên cạnh vọt vào.
Bọn họ nhào tới, đem người nọ ấn trên mặt đất, khống chế hai tay hắn.
Chai nước khoáng rơi xuống đất, nắp chai văng ra, xăng bên trong chảy ra.
Bật lửa trên tay bị ném ra ngoài, vừa vặn rơi xuống phía trước chân cô.
Cô nhanh chóng tiến tới, nhặt lên nắm trong tay, tránh cho tia lửa bùng lên.
Người đàn ông nằm sấp trên mặt đất ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên bật lửa trong tay cô, rồi đối diện với cô.
Ánh mắt kia tràn ngập tuyệt vọng, thống khổ cùng bất lực, khiến cô kinh hãi.
Ôn Noãn theo bản năng nắm chặt bật lửa, tim đập nhanh đến mức không thở nổi
Đồ vật trong tay, nặng trịch như khối sắt.
Thế cục trước mắt trong nháy mắt nghịch chuyển.
Từ thân thủ nhanh nhẹn của những người này nhìn ra được bọn họ là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Sự an toàn của Kỷ Lâm Thâm được bảo vệ nghiêm ngặt, trong vòng 5m không ai có thể chạm vào anh.
Ngay từ đầu, người đàn ông này đã thất bại.
Thắng làm vua thua làm giặc, bất quá chỉ là như thế.
Tầm mắt Kỷ Lâm Thâm xẹt qua người trên mặt đất, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Noãn nhìn sườn mặt anh, phát hiện vẻ mặt anh vẫn nhàn nhạt như trước, lạnh lùng vô cảm.
Anh không nói gì, chỉ gật đầu với vệ sĩ, nhấc chân đi về phía trước.
"Đưa cho tôi." Anh trầm giọng nói.
Ôn Noãn sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy anh đã tới trước mặt, vươn tay về phía cô.
Đầu óc cô trống rỗng sau vài giây mới phản ứng lại, anh muốn cô đưa bật lửa cho anh
Trải qua căng thẳng kịch liệt như vậy, câu đầu tiên của anh không phải hỏi cô có sợ hãi hay không.
Cô chậm rãi giơ tay lên, đặt bật lửa vào lòng bàn tay anh.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, có chút lạnh lẽo.
Bàn tay Kỷ Lâm Thâm lớn hơn cô nhiều, cái bật lửa kia có vẻ nhỏ hơn.
Sau khi giao ra, rốt cục như buông xuống được gánh nặng, cả người căng thẳng cuối cùng được thả lõng.
Nhưng cô vẫn chưa hoàn hồn, hơi thở hổn hển.
Lúc này, Trần Lượng đến đây, thì thầm nói: "Ngô tổng ở trên lầu chờ ngài.
"
Kỷ Lâm Thâm gật đầu, không nói chuyện với cô nữa, giao bật lửa cho trợ lý, dặn dò thêm hai câu, xoay người đi về phía thang máy.
Ôn Noãn thấy anh có khách, không vội vàng đuổi theo, ngồi trong đại sảnh chờ một hồi, mới đi thang máy.
Giờ phút này trong thang máy đã chật ních người, bọn họ tự nhiên nghị luận chuyện vừa rồi.
Hai năm trước, khi công nghệ taxi vừa ra mắt, một số công ty làm chủ công nghệ đang nắm giữ thị phần.
Lúc đó công ty của Kỷ Lâm Thâm là kẻ đến sau, vừa bước vào lĩnh vực này đã bắt đầu chiến đấu giá cả, hoạt động thua lỗ, liên tục đốt tiền vào bên trong.
Các công ty khác vì không muốn bánh ngọt trong tay bị chia, bất đắc dĩ làm tới cùng.
Nhưng ngay sau đó, một số công ty không thể đủ khả năng chi trả nên rút khỏi thị trường.
Vừa rồi công ty của người kia vay mượn nợ, nhưng không chống đỡ được tài chính hùng hậu của Trí Viễn, cuối cùng lỗ sạch, trên lưng gánh khoản nợ lớn.
Dẫn đến sự điên rồ ngày hôm nay.
Ôn Noãn đứng trong góc thang máy, không nói một lời.
Cô sớm biết anh làm nên sự nghiệp lớn như vậy, nhất định không phải người tốt.
Anh nhất định phải tàn nhẫn hơn người, mới có thể ở trong thương trường chém giết, an toàn trở ra.
Lòng bàn tay còn lưu lại xúc cảm cái bật lửa kia, như khối sắt lạnh như băng, làm lưng cô lạnh toát.
Cô hiểu cuộc đấu trên thương trường, vốn là nơi anh chết tôi sống, nếu như không đánh ngã người khác, thì người bị giẫm dưới chân chính là mình.
Cho dù hiểu, cũng cảm thấy tàn khốc.
Phía dưới tư bản, đều là máu tươi chảy ròng.
Cô nhớ tới những lời bàn tán của những người trong thang máy
Công ty kia cuối cùng lỗ vốn...
Một khoản vay khổng lồ...
Nếu đổi nhân vật chính,
Thì đó là nhà cô.
——
Ôn Noãn đến tầng 22, văn phòng của Kỷ Lâm Thâm, cửa đóng chặt, nhân viên ban thư ký bảo cô đến phòng nghỉ bên cạnh chờ một lát.
Cô pha một ly cà phê, ngồi yên lặng, nhìn cánh cửa màu nâu sẫm.
Khoảng 20 phút sau, cánh cửa mở ra.
Ôn Noãn đứng lên, ném ly cà phê vào thùng rác, đang chuẩn bị đi về phía bên kia, bỗng dừng nhìn người đó đi ra.
Người đàn ông đó...
Cô thật không ngờ, Ngô tổng mà Kỷ Lâm Thâm gặp lại là ông ta.
Cô ngây ngốc đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn người kia đi ngang qua cô.
Trong đầu cô trống rỗng, ánh mắt không tiêu cự nhìn theo bóng dáng người nọ, cho đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách tầm mắt cô.
Kỷ Lâm Thâm không trở về phòng.
Anh dừng đi tới bên cô.
"Có việc gì không?" Anh đứng trước mặt cô.
Ôn Noãn đờ đẫn thu hồi tầm mắt, không chần chừ hỏi: "Anh có biết người của Hồng Thịnh Capital không?" "
"Thế nào?"
"Ông ta...!Trước đây ông ta là đối tác của cha tôi, kéo cha tôi vào bẫy tài chính.
"
Lúc đó ông Ôn có một dự án lớn, nóng lòng gây quỹ, nhưng khổ nỗi không tìm được nhà đầu tư sẵn sàng góp vốn, vì vậy người kia giới thiệu vốn cho ông.
Cuối cùng mới biết đó là khoản vay xấu.
Bởi vì lãi gấp ba nên khi dự án thất bại, nợ nần chồng chất, cuối cùng phá sản
Ngô tổng là giám đốc điều hành Hồng Thịnh Capital, ông ta và cha cô kết giao thân thiết, cũng thường xuyên đến nhà chơi cho nên cô liếc mắt một cái liền nhận ra.
Hiện tại, Hồng Thịnh Capital muốn hợp tác với Trí Viễn?
Cô muốn nhắc nhở Kỷ Lâm Thâm, cẩn thận người kia.
"Phải không?" Kỷ Lâm Thâm hơi cúi người xuống, đối diện với con ngươi cô, giọng điệu lạnh nhạt "Nhưng chuyện này có liên quan gì với tôi? "
"Tôi chỉ muốn nói anh phải cẩn thận -"
Ôn Noãn bỗng nhiên im lặng, nhìn anh.
Những lời cô muốn nhắc nhở bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể phát ra lần nữa.
Nhìn chằm chằm biểu tình không thèm để ý cùng ánh mắt không có nhiệt độ của anh, bỗng nhiên trong lòng không khỏi toát ra một ý niệm, làm cả người cô lạnh sống.
Cô bình ổn nhịp tim càng đập dồn dập, tận lực không muốn nghĩ về phương hướng đó.
Nhưng một khi có manh mối, không kiềm chế được càng lún càng sâu.
Rốt cuộc, cô vẫn do dự hỏi: "Kỷ Lâm Thâm, anh sớm biết rồi sao? "
Cô bất chấp, lần đầu tiên gọi tên anh.
Kỷ Lâm Thâm từ chối cho ý kiến, rũ mắt nhìn cô, tương đương với chấp nhận.
Giọng nói Ôn Noãn run rẩy: "Cho nên không phải là, phải hay không, anh..
Là anh, làm công ty cha tôi phá sản? "
Ý nghĩ này thật khủng khiếp, nhưng không phải không có căn cứ.
Kỷ Lâm Thâm hận nhà cô, anh mưu tính tâm kế, không từ thủ đoạn, hoàn toàn có thể cùng người nọ làm loạt kế hoạch này.
Nghĩ đến hai năm qua Ôn gia suy sụp, công ty Kỷ Lâm Thâm ngày càng vươn lên, trùng hợp thời gian...
Sau khi cô hỏi ra, ánh mắt không chớp nhìn anh, lông mi không kiềm chế được khẽ run rẩy.
Kỷ Lâm Thâm không trả lời câu hỏi, chỉ nhìn cô, vẫn từ chối cho ý kiến.
Như cam chịu, như trào phúng
Con ngươi được che khuất bởi sương mù mùa đông, hàn ý lạnh lùng
Ngón tay Ôn Noãn bắt đầu run rẩy, toàn bộ thân thể đều run rẩy, càng ngày càng mãnh liệt.
Trong đầu trống rỗng, cô nhớ khi cả gia đình rơi vào tình trạng nợ nần, hoàn cảnh khó khăn.
Ngân hàng, chủ nợ, còn có rất nhiều người, cách năm ngày chạy tới nhà đập phá nhà cửa.
Đồng thời có rất nhiều người tránh xa, như bạn bè trước kia xưng anh em với cha, như họ hàng thân thích ngày lễ tết luôn cùng một chỗ tụ tập, như bạn bè tốt của cô...
Không ai giúp họ.
Người mẹ luôn tươi cười, một đêm tóc bạc trắng, người cha không bao giờ ngã xuống trong nháy mắt già đi mười tuổi.
Trong nhà cái gì nên bán đều bán, bao gồm cả bất động sản mua trước đó dưới danh nghĩa của cô, còn có trang sức, toàn bộ cô đều lấy ra, chủ động đề nghị bán đi trả nợ.
Tất nhiên, bao gồm căn biệt thự đó.
Cô bước qua con đường lát đá xanh mỗi ngày nhìn bụi hoa tường vy yêu thích của cô.
Cho nên tất cả những chuyện này, đều do anh gây ra?
Đây có phải sự trả thù của anh không?
Với tính cách của anh, cô thế nhưng còn ảo tưởng, anh sẽ cho qua mà thôi.
Nhưng người đàn ông điên cuồng cầm xăng vừa rồi hiện lên trong đầu cô.
Ánh mắt thống khổ, tuyệt vọng, cuồng loạn.
Không biết năm đó cha có trải qua cảm giác đó không?
Nếu anh chọn cách này, một nhà ba người bọn họ hiện tại sẽ thế nào?
Một giờ trước, trong phòng nghỉ, cô nghĩ cô chỉ là người ngoài cuộc.
Lại không biết, mình đã sớm trở thành con mồi trong vở kịch.
Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn chằm anh, gian nan mở miệng: "Nợ máu trả bằng máu, chúng tôi đã trả hết rồi.
"
Vậy trong khoảng thời gian này anh đang làm gì?
Cô đang làm gì?
Kỷ Lâm Thâm hơi cúi người, bóng đen bao phủ trên người cô, ánh mắt tối sầm, giọng điệu lạnh lùng: "Còn chưa trả hết.
"
......
Ôn Noãn không biết mình đến sảnh thế nào.
Cô chỉ nhớ, sau khi Kỷ Lâm Thâm nói xong, cửa thang máy đối diện vừa vặn mở ra, cô bước vào.
Một khắc cũng không muốn ở lại, không muốn ở chỗ này, không muốn giẫm lên địa bàn của anh, thậm chí không muốn hít thở chung bầu không khí với anh
Đi trên nền đá cẩm thạch sáng bóng trong đại sảnh, cô choáng váng mệt mỏi.
Tất cả mọi thứ trong công ty này, đều làm cho nội tâm cô buồn nôn.
Cô loạng choạng chạy về phía cửa.
Nhưng vừa định ra khỏi cổng công ty, tay bị túm lấy.
Lực đạo mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô.
Cô quay đầu lại, phát hiện Kỷ Lâm Thâm đuổi theo.
Trước mặt trợ lý, thư ký, còn có những người khác trong công ty, anh đuổi theo cô.
"Cô đi đâu?".
Ôn Noãn kéo tay về nhưng bị anh nắm chặt.
Cô không muốn trả lời, không có gì để nói với anh cả.
Từ sau khi gặp lại nhau, mấy ngày nay cô tận lực bù đắp sai lầm của mình, phục tùng anh tất cả.
Bởi vì cô cảm thấy tội lỗi, bởi vì cô muốn bù đắp.
Nhưng hôm nay mới biết được, anh đã sớm để Ôn gia trả hết nợ.
Anh là thủ phạm khiến nhà cô lưu lạc đến tình cảnh hiện tại, từng bước từng bước lừa cha cô vào bẫy, đem tâm huyết nửa đời người hủy diệt toàn bộ.
Sự việc năm đó, cha cô một chút cũng không thẹn với anh.
Cha cô không đáng bị trả thù như vậy.
Kỷ Lâm Thâm nhìn cô giãy dụa, dứt khoát kéo cô lại gần hơn chút, giữ chặt hai cánh tay cô không cho cô nhúc nhích.
Xung quanh có nhiều ánh mắt, tất cả đều là cấp dưới của anh, thích thú theo dõi vị sếp sắt đá của mình đuổi theo mỹ nhân trẻ tuổi.
Anh không muốn tránh nghi ngờ, càng siết chặt cô hơn: "Sau khi đi về không được uống rượu làm càn."
Ôn Noãn nhìn anh chằm chằm, cô say khướt từ khi nào? Tại sao làm càn? Anh ta đang tưởng tượng quái gì vậy?
"Tôi không đi, anh buông ra!" Ôn Noãn bất chấp hình tượng la lên.
Anh không quan tâm, tất nhiên cô cũng không quan tâm.
Anh buông ra, làm cô nhất thời không đứng vững, lảo đảo lùi lại.
Anh không đỡ cô mà chỉ lấy điện thoại ra: "Tôi kêu tài xế đưa cô về."
Ôn Noãn đứng đối diện với anh, nghiến răng cọ xát cổ tay.
Cô còn đang tính toán lựa thời điểm thích hợp chạy đi, nhưng xe đã chạy tới cửa rồi, chính là chiếc xe mà anh đang sử dụng, tài xế xuống xe mở cửa cho cô.
Cô không nhìn anh nữa, quay người ngồi lên.
Trở về nhà, Ôn Noãn ngã ở trên giường, vùi đầu vào gối, đầu óc trống rỗng, ép buộc chính mình không nghĩ tới nữa.
Cơn buồn ngủ đến nhanh chóng, nhưng cô ngủ không ngon.
Ác mộng khiến cô hoảng sợ, không thở nổi.
Vừa tỉnh dậy đã thấy màn hình điện thoại đang bật sáng, hiển thị tin nhắn của Tần Lâm: [Trí Viễn có nhiệm vụ phiên dịch tiếng Pháp trong một tuần, đi không? 】
Ôn Noãn không quan tâm đến cơn đau đầu, vội vàng gõ chữ từ chối: [Chị Tần, gần đây em cảm thấy không khỏe, chị đổi người được không? 】
Trong giây tiếp theo, cô nhận được cuộc gọi từ Tần Lâm: "Ôn Noãn, cô không muốn đi sao? Cô làm sao vậy? Cô đã làm dự án này, cô quen thuộc nhất.
Bây giờ thời gian gấp gáp ai có thể làm được? "
Tần Lâm thuyết phục: "Chẳng phải cô luôn muốn kiếm nhiều tiền hơn sao? Công ty của họ hào phóng, cấp ngân sách lớn.
Hiện tại khó kiếm được công ty nào như vậy, những người khác đỏ mắt cũng không tìm được.
"
Cũng không cần ý kiến của cô, tự mình quyết định.
Không muốn đi cũng phải đi.
Không có biện pháp, Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, trả lời "Được"
========
@Ro: misunderstand~~~~~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...