Tương Vong Giang Hồ FULL


Công Tôn Mang không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi một chút, trầm ngâm một lát.

Mộ Dung Thiên không khỏi quay đầu nhìn nhìn Tà thần y, phát giác y vẫn là đang nhìn chằm chằm Công Tôn Mang, không biết từ khi nào, trong ánh mắt ôn nhu đã hoàn toàn biến thành lạnh lẽo.

Bước ngoặc này lại không phải là điều Mộ Dung Thiên trong lúc nhất thời có thể đoán được.

Công Tôn Mang ngẩng đầu cười nói, "Ta cùng với hai vị huynh đệ, thật là mới gặp mà như quen biết đã lâu, chỉ lo nói về bản thân mình.

Không biết hai vị huynh đệ là từ đầu tới, tới đây cũng là vì việc luận võ kia sao?" Y này vừa hỏi, lại là ôn tồn lễ độ, khiêm nhường quân tử, cùng trước đó tự kiềm chế khác nhau như hai người.

Mộ Dung Thiên ẩn ẩn có chút thất vọng, nhìn thần sắc y, đề tài trước đó e là sẽ không tiếp tục nói tiếp.

Mộ Dung Thiên cười nói: "Hai chúng ta là thân thích, từ Lạc Dương tới, vốn là phải về nhà, trên đường nghe người ta nói nơi này có hội nghị kiếm đạo.

Lại từ lâu đã được nghe đại danh Công Tôn tiên sinh, ngưỡng mộ không thôi, lần này nếu như có thể thấy Công Tôn tiên sinh thể hiện tư thế kiếm thánh, thật sự là tam sinh hữu hạnh, cố đi đường vòng mà đến." Trong lời nói đã đem Công Tôn Mang đại đại khen tặng một phen.

Hắn vốn không phải người có tính tình thích lấy lòng người khác, nói như thế là sớm đã nghĩ tốt muốn khước từ, người bình thường khi nghe được người khác khen tặng chính mình, cũng sẽ không tiếp tục truy vấn thêm quá kỹ.

Công Tôn Mang đối với lời vỗ mông ngựa thoáng như không ngờ tới, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ liêu liêu ứng hai câu, "Hư danh mà thôi." Lại chần chờ nói, "Lạc Dương......, kia......!Lại là một nơi tốt."

Mộ Dung Thiên cười: "Mẫu đơn ở Lạc Dương là đẹp nhất thiên hạ, chỉ là hiện tại thời tiết đã qua, hoa đã muốn tàn."
Công Tôn Mang cười, "Lạc Dương địa mạch hoa tối nghi, mẫu đơn vưu vi thiên hạ kỳ.

(Lạc Dương là nơi thích hợp trồng hoa nhất, mẫu đơn ở đây đặc biệt kỳ lạ nhất thiên hạ).

Nhiều năm trước, ta cũng từng ở Lạc Dương cư trú một đoạn thời gian, kia chính là khoảng thời gian trôi qua nhanh nhất trong cuộc đời ta......" Hắn nâng chén nói, "Tới tới, chúng ta cạn, nhân sinh đắc ý tu tận hoan (đời người khi đắc ý thì nên tận tình vui sướng), câu thơ này ta đã được nghe khi còn nhỏ, nhưng đạo lý bên trong là thật lâu sau này mới hiểu được a."
Nghe vậy, Tà thần y cả người chấn động, hé miệng, sau một lúc lâu, lại rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.

Công Tôn Mang chính đang đúng lúc ngửa đầu uống rượu, cũng không nhìn thấy biểu tình của y muốn nói lại thôi.

*******************************
Uống hết một bầu rượu, Công Tôn Mang liền đứng dậy cáo từ, quả thực như lời nói chỉ là uống xoàng mấy chén.

Nghĩ đến người này cả đời, tiến thối có độ, an nhàn thư thái, hiếm khi làm việc gì quá trớn.

Chỉ là hắn cùng Tà thần y, lại không biết là trong quá khứ không biết là có chuyện gì.

Sau khi tiễn Công Tôn Mang về phòng, trong phòng đã trống không, Tà thần y không biết từ khi nào không thấy.

Mộ Dung Thiên ngược lại cũng không đi tìm, tóm lại người này nguyên bản hành sự quỷ bí, tìm cũng chưa chắc tìm thấy.

*******************************
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Thiên rửa mặt xong, lại nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, thỉnh thoảng còn có tiếng động lớn.

Rõ ràng là bên dưới lầu có người đang cãi nhau, đại khái lại là vì việc dừng chân.

Đi đến cửa cầu thang nhìn, quả nhiên là một đội thương nhân muốn ở trọ.

Nghe được tiểu nhị nói không còn phòng, đang ầm ĩ.

Mộ Dung Thiên trong lòng thầm nói, ngày mai là ngày hai đại cao thủ quyết chiến, giờ phút này tới dừng chân, đích thực là khó tìm được khách điếm.

Đột nhiên linh quang chợt lóe, thương đội vì sao sáng sớm tìm nơi ngủ trọ? Chẳng lẽ buổi tối bọn họ ở trên đường đi tới?? Ban đêm đi đường dễ gặp đạo phỉ, vốn dĩ là người làm buôn bán tối kỵ nhất mới đúng.


Những người này thật là thương nhân? Nếu không phải, vì sao lại phải cải trang?
Nghĩ đến điều này, dưới chân không khỏi chần chờ xuống dưới, hai mắt tả hữu trước sau đảo qua, lại thoáng nhìn phía sau đám người ồn ào, ngoài cửa lớn, trên lưng ngựa, một người mặc áo màu xám như thương nhân, hắc sa che mặt, trước ngựa hai người hầu hạ, hiển nhiên là người đứng đầu thương đội.

Một trận gió thổi qua, hắc sa kia bị nhấc lên một góc, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn có chút sưng đỏ, ngạo nghễ ngưng mắt đang nhìn vào trong khách điếm, thình lình đúng là Khâm Vương Lý Tuyên, trong lòng kinh hãi, vội vàng cúi đầu.

.

ngôn tình sủng
Trong lúc mọi người đang ồn ào, chỉ thấy trong đội một thanh y thư sinh tiến lên, diện mạo tuy rằng bình thường, lại là nhất phái văn nhã, cùng chưởng quầy thì thầm vài câu, lại từ trong lòng ngực móc ra cái gì cho chưởng quầy.

Chưởng quầy thấy vật, thần sắc sáng ngời, gật đầu đáp ứng.

Cao giọng quát, "Hôi tử, ngươi về nhà đi, nói với phu nhân, bảo nàng đem phòng trong viện dọn dẹp sạch sẽ, dẹp ra mất gian phòng, cho người ta tới ở lại hai ngày." Chỉ thấy Hôi tử vừa trả lời vừa hướng hậu viện mà đi, nguyên lai nhà của chưởng quầy là ở phía sau khách điếm.

Bên cạnh liền có người cười, "Như thế nào, chưởng quầy ngươi liền phòng ngủ của chính mình cũng đem ra nhường, có phải hay không lão bà cũng liền nhường ra một hai ngày a?"
Chưởng quầy cũng không giận, chỉ cười nói: "Ngươi đi mà đem lão bà của mình nhường ra đi, tiền tới tay mà không kiếm, thiên lý khó dung a.

Tiên sinh xin yên tâm, đệm chăn nhất định đều là sạch sẽ đổi mới." Câu sau là đối với vị tiên sinh kia nói.

"Ngươi đã cầm qua rất nhiều bạc, nên cũng đừng keo kiệt quá, đi mua mấy bộ mới tới.

Lão gia nhà ta nhưng không muốn ngủ trên đồ vật đã từng bị người nằm qua, ngươi hãy chọn loại tốt mà mua.

Hầu hạ tốt, ắt có ban thưởng." Thư sinh kia nhíu mày nói.


Chưởng quầy thấy gặp được Thần Tài, sớm mắt khai mi cười, vội vàng gật đầu.

Bên này, Lý Tuyên cũng xoay người xuống ngựa, mang theo người ngựa đi theo vào viện, thật náo nhiệt.

**************************************
Mộ Dung Thiên trên mặt đeo mặt nạ, thật ra không sợ bị nhận ra, nhưng trong lòng nôn nóng.

Này Tà thần y vừa đi không trở về, nếu là uống say giống như ngày hôm qua, đem mặt nạ đã quên mang, bị Lý Tuyên đụng tới, chính là vô cùng không xong.

Đợi Lý Tuyên và bọn người vào hậu viện, Mộ Dung Thiên đi ra cửa, ở gần khách điếm chờ, mua hai cái bánh bao vừa gặm vừa chờ, chỉ mong có thể gặp được Tà thần y trước.

Một lần này, chính là chờ từ lúc mặt trời vừa mới lên đến khi ánh nắng chiều tan mất, cũng không nhìn thấy một sợ tóc Tà thần y.

Thủ hạ Lý Tuyên lui tới xuất nhập bao nhiêu vòng, cũng không thấy Lý Tuyên lộ diện.

Chung quanh đèn đã lên rực rỡ, Mộ Dung Thiên chỉ phải trở về khách điếm.

Đợi sau khi dùng cơm trở về phòng, đang muốn đi nghỉ, lại nghe cửa sổ "Phanh" một tiếng mở rộng ra, một người nhảy vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận