- Một lũ vô dụng! Một đám ăn hại mà! Như thế nào đã phân làm lục bộ, lại cứ nhầm lẫn phạm vi phụ trách lẫn nhau.Có bao nhiêu chuyện, bộ này báo qua, bộ kia lại báo trở lại.
Điên mất, phiền chết mất trẫm rồi! Dẹp hết đi! Các người cuốn gói về quê hết đi! Một đám vô dụng như vậy lại là nhất phẩm đương triều hay sao? Các ngươi đỗ tiến sĩ, đỗ trạng nguyên như thế nào chỉ mấy việc thế này mà làm không trọn vẹn! Thật khốn kiếp! Tức chết trẫm mà!
Lữ Vệ chưa từng thấy Lê Duy Minh nổi giận đến vậy.
Gã rùng mình than thầm trong lòng.
Hoàng thượng đang phát hỏa như thế, kẻ nào mà đưa đầu vào cũng sẽ bị hoàng thượng giận cá chém thớt mắng cho té tát.
Gã than thầm trong bụng, cũng thầm oán sáu vị thượng thư kia thật là hại người mà.
Đang lúc tâm tình lo lắng như thế, lại nhìn thấy Anh Ngọc từ bên ngoài tiến vào.
Mắt Lữ Vệ sáng rỡ! Ông trời quả thật thương gã, đã đưa cứu tinh đến đây! Gã liền trưng bộ mặt hớn hở chạy ra chào đón Anh Ngọc.
Anh Ngọc vẫn nhớ lời giao ước của nàng với Lữ Vệ lúc nàng ở trong đại lao hình bộ.
Nàng đã hứa với Lữ Vệ, chỉ cần nàng qua được đại nạn thì về sau sẽ tận tụy phụng mệnh cho Lê Duy Minh, ra sức lấy lòng Lê Duy Minh.
Ờ thì...lấy lòng theo cách mà nàng nghĩ có thể sẽ không giống với ý của Lữ Vệ.
Thật ra thì nàng cũng không chắc ý tứ của Lê Duy Minh là muốn gì ở nàng nhưng nàng đã quyết định sẽ nhờ vào sự ân sủng này của Lê Duy Minh mà từng bước thu thập quyền lực về tay mình.
Nhất định phải như vậy, nàng muốn bảo vệ được mình và Mộng Khuê, nàng cần phải có quyền lực.
Chỉ sợ chính biến Vĩnh Hưng sắp tới, nàng không tự thủ thì không được.
Tuy rằng nàng biết về sau Thành đế Lê Duy Khải làm vua sẽ là minh quân tốt hơn Lê Duy Minh.
Nhưng làm sao mà biết được trong lúc chiến loạn và sau khi chiến loạn lại thêm cớ sự gì xảy ra? Tốt nhất, nàng phải có chuẩn bị.
Mặc kệ thiên hạ này ai làm vua.
Nhưng Anh Ngọc nàng quyết phải thủ trong tay mình một phần quyền lực.
Ít ra sẽ không thê thảm như trước đây, ai cũng có thể ép chết nàng.
Lữ Vệ ba hoa một hồi với nàng về Lê Duy Minh, sau đó trịnh trọng nói nhỏ:
- Quận công, ngài biết không, hoàng thượng gần đây vì lo lắng cho chuyện của ngài đã mất ngủ nhiều hôm, lao lực rất nhiều.
Lại thêm việc của lục bộ tấu loạn cả lên khiến người phiền lòng quá độ.
Quận công, ngài nên cố an ủi hoàng thượng.
Hoàng thượng lúc này ngoài ngài ra sẽ không chịu nghe lời ai.
Anh Ngọc trước thì nhướng mày sau thì nheo nheo mắt.
Thật không chịu nổi! Lữ Vệ này nói như nàng là cục cưng trong lòng Lê Duy Minh hay sao? Ngoài nàng ra Lê Duy Minh không chịu nghe ai? Ặc! Ý nghĩ này vừa nảy ra, trái tim Anh Ngọc liền muốn nảy lên đến cổ họng! "Ôi ông vua Lê Duy Minh thần thánh của ta! Ông muốn ta làm cái gì cũng được nhưng đừng có nghĩ bắt ta làm cục cưng nha?"
Anh Ngọc vừa gãi đầu, vừa gãi cổ cật lực trấn tĩnh chính mình khỏi cái suy nghĩ hắc ám kia.
Chậc! Vốn là nàng không rõ Lê Duy Minh muốn gì ở nàng cho nên nàng luôn sợ hãi khi tiếp xúc với hắn.
Nhưng bất quá cũng đã biết rồi, vậy thì một bên tìm cách tránh né, một bên thì dẫn dụ chú ý của hắn sang mặt khác của nàng đi.
Chẳng hạn như nàng phải thể hiện năng lực của nàng trước hắn...
Vừa nghĩ đến thể hiện năng lực, nàng đã đứng trước bên ngoài ngự thư phòng của Lê Duy Minh.
Nhìn số tấu sớ bị vứt bừa ra, có quyển còn văng hẳn ra trước cửa phòng.
Anh Ngọc cúi đầu xuống nhặt lên, mắt sơ ý lướt qua một phen thấy bên trong chi chít những chữ.
Nàng thu lại ánh nhìn, bước thẳng vào đến trước mặt Lê Duy Minh quì xuống hành lễ:
- Thần Mạnh Kì Phong tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Lê Duy Minh đang ngồi ngả lưng trên long ỷ, tay bóp trán biểu lộ hết sức mệt mỏi.
Vừa nghe đến tên Mạnh Kì Phong, hắn liền mở mắt, nhìn lên:
- Khanh đến rồi, bình thân đi!
Giọng Lê Duy Minh khá hòa nhã nhưng Anh Ngọc vẫn nghe được tâm khí bốc hỏa còn vương lại không nhẹ đâu.
Nàng đứng dậy, đi vòng quanh ngự thư phòng nhặt hết những tấu chương bị ném kia lên, dâng lên bàn cho Lê Duy Minh rồi kính cẩn hỏi:
- Bẩm hoàng thượng, triều sự mệt nhọc như thế, hoàng thượng cũng nên lưu ý bảo trọng long thể.
Tránh lao lực mà quá mà hại thân!
Lê Duy Minh nghe nàng nói, khẽ nặn ra một nụ cười, chỉ tay vào ghế gần đó bảo nàng:
- Khanh ngồi đi! Lữ Vệ có nói với trẫm, khanh muốn tiến cử mình vào binh bộ.
Mạnh ái khanh lại hứng thú với binh quyền hay sao?
Lê Duy Minh nói rất thản nhiên nhưng nghe ngữ khí, Anh Ngọc cũng khẽ rùng mình một tiếng.
Vị vua này đa nghi, thận trọng lại còn rất khắc nghiệt tàn nhẫn.
Liệu hắn ta có nghi ngờ nàng muốn vào binh bộ là có ý đồ với quyền lực hay không?
Anh Ngọc chắp tay, nhẹ nhàng giải bày:
- Bẩm hoàng thượng, thần thật ra chỉ muốn được phụng sự cho hoàng thượng.
Cũng không nhất thiết là phải vào binh bộ, hay hình bộ.
Chẳng qua là thần vừa lĩnh binh ra trận.
Cũng đã tiếp xúc với các qui luật luyện binh, điều binh.
So trong các bộ, thần nghĩ binh bộ có thể sẽ thích hợp.
Nhưng phận là thần tử, chỉ cần giúp được cho hoàng thượng.
Thần cam nguyện hết mình tận tụy phụng sự!
Lê Duy Minh khẽ cười, hắn đứng lên đi đến trước nàng, chắp tay sau lưng nói:
- Trước thì trẫm đề cho ngươi quyền nắm quân giữ thành, ngươi lại từ chối.
Bây giờ thì đã có người ứng vào chỗ ấy.
Ngươi có muốn thì cũng muộn rồi.
Anh Ngọc chỉ cúi đầu.
Thật sự ngày ấy nàng chưa nghĩ ra lợi ích của việc giữ quân nên không biết tranh thủ.
Thời đại quân quyền, nàng lại sơ suất làm tổn mất cơ hội.
Đáng tiếc thay!
Lê Duy Minh thấy nàng không nói gì.
Hắn quay lại nhìn nàng, vô tình nhìn lại đống sớ của lục bộ dâng, nghĩ đến liền sinh nóng giận.
Hắn chỉ tay vào đống sớ nói:
- Khanh xem đó, phụng sự dưới chân trẫm có hàng trăm triều thần, đều xuất thân từ danh môn, không thì cũng là tiến sĩ, trạng nguyên.
Mà khanh xem, tấu chương của bọn họ viết, bọn họ muốn trẫm phát điên lên được.
Anh Ngọc thấy Lê Duy Minh nói chuyện mà mặt cũng đỏ lên.
Phải là thật sự rất tức giận đây.
Nàng nghĩ nghĩ, chợt bạo gan lên tiếng:
- Dạ bẩm, lúc nãy thần có nghe Lữ tổng quản nói qua là hoàng thượng thực phiền lòng vì các vị đại nhân của lục bộ dâng tấu các việc bị trùng lắp nhau.
Hơn nữa, phạm vi quản hạt của các bộ, các đại nhân vẫn chưa thống nhất được phải không ạ?
Lê Duy Minh gật đầu:
- Khanh nói xem, chỉ có chút việc đấy, mà mấy tháng nay, bọn họ đều làm loạn cả lên.
Trẫm thật sự rất mệt.
Cứ mỗi lần xem tấu của bọn họ, lại đùn đẩy trách nhiệm với nhau.
Chẳng biết, bọn họ thi cử thế nào mà làm được đại quan đầu triều đây?
Anh Ngọc nghĩ nghĩ, cũng chợt nảy ra một ý định liền bình thản bước lên nói:
- Dạ bẩm, thần có thể thay hoàng thượng hoạch lại một cách chi tiết phạm vi quản hạt của từng bộ.
Hoàng thượng chỉ cần ghi rõ trách nhiệm quyền hạn và giới hạn hoạt động của từng bộ.
Thần nghĩ các bộ sẽ thống nhất với nhau sẽ dễ tiến hành hơn.
Lê Duy Minh nghe nàng nói nhiều từ hơi khác lạ, liền nheo mắt hỏi lại:
- Khanh nói thế nào, nói rõ lại trẫm nghe xem!
Anh Ngọc bắt đầu ôn tồn giải thích.
Thật ra tiền triều qui định trong triều chỉ có ba bộ.
Lê Duy Minh đăng ngôi, liền lập ra thành sáu bộ.
Thêm nhiều bộ làm cơ quan điều hành thì cũng không có gì xấu nhưng do quá trình tiến hành Lê Duy Minh có ý tưởng, mà lại không chân chính chỉ đạo cho tới nơi chốn.
Khiến lục bộ vừa thành lập lại không nhất quán với nhau về phạm vi quyền lực lẫn nghĩa vụ thành ra cứ phát sinh rối sự là bắt đầu đùn đẩy cho nhau.
Lê Duy Minh thì tính nóng, các đại nhân lại không dám tùy tiện đưa ra ý kiến thẳng thắn trước mặt hắn cho nên sự việc cứ kéo dài.
Lê Duy Minh càng vì vậy mà phát thịnh nộ.
Anh Ngọc thấy Lê Duy Minh có vẻ chịu nghe nàng trình bày.
Nàng liền lấy giấy bút, ghi ra các ý tưởng của mình.
Thật sự thì mấy công việc của lục bộ vốn cũng không phải khó nghĩ gì.
Chẳng qua là các vị đại nhân ngại trách nhiệm mình quá nhiều nên cứ lãng tránh để bớt việc.
Bất quá, bây giờ nàng giúp Lê Duy Minh ghi rõ từng phần nhiệm vụ và quyền hạn kia.
Lê Duy Minh công bố ra, lục bộ cũng không thể giả mù sau mưa mãi được.
Ghi xong phần phân định phạm vi nhiệm vụ cho lục bộ, Anh Ngọc nhớ lại trong tấu chương, các đại nhân cứ sợ vua đọc ít chữ sẽ không vui hay sao nên viết đầy cả mặt giấy.
Đừng nói là Lê Duy Minh nhìn nhiều mà choáng, Anh Ngọc chỉ mới liếc có một chút còn muốn stress sấp mặt rồi.
Nàng nghĩ nghĩ một chút, bắt đầu ghi thêm những điểm lưu ý nàng thấy cần cải thiện trong cách viết tấu chương rồi đưa cho Lê Duy Minh.
Lê Duy Minh đang mải mê nhìn nàng chăm chú cặm cụi viết.
Bộ dạng ấy của nàng vô tình khiến hắn dậy lên một cảm xúc thích thú cho nên cứ nhìn đến đắm đuối mà không hay.
Anh Ngọc cũng mải miết tập trung mà không biết tự lúc nào hoàng đế kia đã nhích đến ngồi sát bên nàng.
Thậm chí là gần đến mức không thể gần hơn.
Anh Ngọc viết một lúc, không nghe Lê Duy Minh nói gì mới ngẩng lên muốn tìm hắn.
Nào ngờ vừa nhích mình, liền đụng vào hắn ở ngay sát bên cạnh.
Nàng giật mình, vội định tránh thoát.
Ai ngờ Lê Duy Minh bất chợt nắm lấy nàng, kéo vào lòng hắn.
Anh Ngọc hoảng hồn, theo bản năng liền đẩy hắn ra.
Lê Duy Minh chẳng những không chịu thu tay, còn nắm kéo nàng lại vừa cười cợt vừa nói:
- Ngươi làm sao vậy? Ngươi cũng không phải là nữ nhân.
Chẳng lẽ ngươi sợ trẫm làm gì ngươi?
Anh Ngọc chửi thề trong bụng.
Cái bộ mặt này của Lê Duy Minh thì đừng nói là nữ nhân hay nam nhân, có khi đều sẽ bị ăn sạch! Nàng vừa nghĩ đến liền nổi hết gai ốc lên, vô tình chọc cho Lê Duy Minh hứng thú thêm.
Hắn chạm nhẹ mu bàn tay nàng, cười cười nói:
- Kì Phong, ngươi nói xem, tại sao một nam nhân như ngươi lớn lên thế nào lại có thể ôn nhu, lại còn rất có phong vị cao nhã.
Trẫm thấy ngươi mà là nữ tử, hẳn sẽ rất mê hoặc lòng người đó.
Anh Ngọc hoảng đến phát run.
Nàng sao lại sơ ý đến thế, để hắn đến gần như vậy cũng không phát hiện ra.
Ặc, nếu hắn mà làm càn...nàng sẽ chết ngay tại đây! Nàng cố sức chống đỡ nhưng Lê Duy Minh vốn là người luyện võ, sức lực rất lớn.
Vòng tay hắn xiết lấy nàng, thật sự là...không thể vùng vẫy nổi!
Lê Duy Minh ôm nàng vật ngã xuống đất.
Anh Ngọc chỉ còn nước sắp phải cắn lưỡi tự tử thôi thì Lê Duy Minh chợt thu lại một tay, ở phía trên nàng, vuốt nhẹ khuôn mặt nàng nói:
- Thật ra trẫm cũng không biết tại sao...trẫm...thật rất muốn được chạm vào ngươi.
Lê Duy Minh nói ra lời này, tự nhiên khuôn mặt cũng đỏ lên.
Bộ dạng hắn rất thâm tình, đôi mắt nhìn nàng cũng tha thiết, lại nói:
- Kì Phong ngươi đừng sợ.
Trẫm không...hiểu nổi mình nữa.
Nhưng mà nếu ngươi là một nữ nhân thì thật tốt quá.
Trong đời này của trẫm, chưa từng thấy ai giống như ngươi vậy...
Lê Duy Minh càng nói, khuôn mặt càng đỏ, hơi thở càng nóng.
Hắn nhìn Anh Ngọc đang sợ đến mức sắp biến thành con thỏ trong tay hắn rồi.
Bất chợt hắn cúi người thật thấp xuống, thật là muốn xem nàng như một nữ nhân mà hôn lên.
Anh Ngọc hoảng đến tột độ.
Nàng nhắm mắt, cắn răng...Chợt lúc nguy cấp bàn tay nàng bị đè áp bên dưới chạm phải một món đồ bỏ quên.
Anh Ngọc mừng rỡ, vội nhích ngón tay bật nắp lọ tử tinh hoa.
Không đến ba giây, Lê Duy Minh rũ người ngả sấp xuống đất.
Anh Ngọc đỡ hắn nằm qua một bên, giả bộ khó xử thở dài nói:
- Thần đã từng nói với hoàng thượng, thần là luyện độc cho nên thân thể đều bị ngấm độc.
Người khác chạm vào không thể chạm vào.
Ài! Bất quá, chất độc này không nguy hại lắm.
Hoàng thượng, Kì Phong thật sự không phải cố ý.
Người chịu khó nằm nghỉ một chút sẽ không có việc gì.
Người...đừng có trách tội thần được không?
Lê Duy Minh nằm xụi lơ, cười khổ nói:
- Mạnh Kì Phong, ngươi hay lắm! Ngay cả trẫm ngươi cũng dám dùng độc? Ngươi có biết đấy là tử tội không?
Anh Ngọc vội quì sụp xuống nói:
- Dạ bẩm, thần không có.Thần thật không phải cố ý.
Bẩm hoàng thượng, thần đã từng nói trước với người.
Thần cũng không nghĩ...không nghĩ hoàng thượng lại đột nhiên...đột nhiên như thế mà.
Lê Duy Minh bị nàng vặn ngược, bất chợt nghẹn ngang.
Thật ra hắn cũng rất thẹn chuyện bản thân tự dưng mất tự chủ mà ôm lấy nàng.
Hắn là một nam nhân, tự nhiên lại sinh hứng thú ôm một nam nhân khác.
Cho dù đó là một thái giám nhưng thật là quá mất bình thường, chính hắn cũng không tiếp nhận nổi.
Bất quá, hắn là vua, không thể nhận sai được.
Hắn hắng giọng, làm ra vẻ uy nghiêm nói:
- Ngươi nói độc là thấm trên người ngươi không ai có thể chạm ngươi.
Vậy thì tại sao, Phạm Nghị báo lại ngươi và nữ nhân Đinh Mộng Khuê kia cứ như hình với bóng.
Hai người ngồi cùng ngựa, lại luôn ở trong xe ngựa với nhau.
Tại sao nàng ta không trúng độc?
Anh Ngọc bí bách, nói liều:
- Dạ bẩm, độc của thần là vạn âm chi độc.
À...thật ra thì độc này chỉ tác dụng với nam nhân...!Hoàng thượng, người cũng hiểu thần luyện độc chỉ vì tự vệ.
Bao nhiêu người muốn lấy mạng nhỏ này của thần.
Nếu không phải nhờ độc này, thần e rằng đã thác oan từ lâu...
Lê Duy Minh nghĩ lại, lúc trong đêm chính biến, toàn bộ người trúng độc bất động khi ấy đều là nam nhân.
Xem ra những lời này không phải giả dối.
Quan trọng nhất là, nàng có thể độc cho Lê Duy Minh bất động, hoàn cảnh tốt như thế lại không có ý tổn hại hắn.
Rõ ràng nàng không có tư tâm phản hắn.
Nghĩ đến đây, Lê Duy Minh cũng thấy an lòng hơn.
Anh Ngọc thấy hắn không nói gì, nàng liền đỡ hắn nằm lên long ỷ rồi quì xuống nói:
- Bẩm, thần thật sự không phải cố ý! Hoàng thượng cầu xin người thứ tội ạ!
Nàng bày ra bộ dạng đáng thương quì mọp ở đó chờ đợi hắn.
Lê Duy Minh cũng không biết nói làm sao.
Ừ thì nếu nàng không có lòng mưu hại hắn, là do hắn bất cẩn động vào người độc kia thì thôi đi, bắt tội thế nào được? Hắn khẽ gật đầu nói:
- Vậy thì ngươi ở đó, đến khi nào trẫm có thể bình thường lại thì thôi! Hừ!
Anh Ngọc làm bộ sợ hãi cúi đầu sát đất, trong bụng cười thầm một tiếng: "Ai bảo ngươi háo sắc, còn định sàm sỡ với ta.
Nếu không cho ngươi một bài học, ngày sau ta cũng khó sống lắm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...