Lúc mẫu tử Lạc Hoa và Cầm Thiên quay trở lại bản, Linh Lan cũng vừa quay về tới.
Linh Lan nhìn quanh, không thấy Anh Ngọc nên hỏi:
- Tiểu quỉ kia đâu?
Lạc Hoa gạt nước mắt, không trả lời.
Cầm Thiên mới lên tiếng:
- Kì Phong và A Khuê tỉ phụng chỉ theo Phạm Nghị trở về kinh thành rồi!
Linh Lan tỏ ra căng thẳng, vội nói:
- Nguy rồi! Không kịp báo cho hắn biết, nhị sư huynh muốn đoạt long khí của hắn.
Bảo hắn phải thận trọng mới được!
Nàng nói xong liền định chạy đi.
Cầm Thiên vội gọi lại:
- Sư thúc! Cái gì mà long khí? Mạnh Kì Phong sao lại có long khí được?
Linh Lan quay lại nhìn vẻ mặt ngơ ngạc của cả hai mẫu tử kia, nàng khẽ thở dài nói:
- Lúc nãy chính nhị sư huynh dùng ngải thuật khống chế A Khoa muốn mượn tay A Khoa đoạt mạng của Kì Phong.
Trên người của Mạnh Kì Phong này không hiểu thế nào lại có long khí.
Là long khí thuộc dòng dõi hoàng tộc mới có.
Nhưng hồn phách của hắn mới là quái lạ.
Hồn phách của hắn không phù hợp với mệnh cách của thân xác hắn nhưng lại có hào quang chính khí bao quanh.
Kẻ này cực kì quái dị.
Có lẽ hắn là mượn hồn đoạt xác của một vương tôn nào đấy!
Cầm Thiên nghe xong cũng trợn tròn mắt.
Nếu nói mượn hồn đoạt xác, y đây cũng chính là một hay sao? Nhưng sư thúc cũng không nói y quái dị, lại chỉ nói Mạnh Kì Phong.
Kẻ kia thật sự đến cùng là sẽ là nhân vật lợi hại đến thế nào đây?
- ------------------
Ở Thái An dược phường, Lê Duy Khải ngồi gác chân lên bàn, vừa cắn hạt dưa, trong khi cạnh bên Ngô Tố Liên đang vừa nhìn sách, vừa phân loại thuốc.
Lê Duy Khải lười nhác hỏi:
- Biểu muội, muội nghĩ xem tên Mạnh Kì Phong đó rốt cuộc là loại người gì?
Ngô Tố Liên nghe đến tên Kì Phong, nàng dừng tay, nhìn Lê Tư Thành một lúc rồi nói:
- Muội không biết.
Tại sao biểu ca hỏi vậy?
Lê Duy Khải vừa cắn hạt dưa vừa nói:
- Không hiểu hắn là muốn làm cái gì nhỉ? Hắn thân trói gà không chặt, đương không lại xin lãnh binh đến Phồn An.
Rất nhiều người đồn đoán hắn vì Đinh Mộng Khuê.
Nhưng mà hắn là thái giám không nói đi, lại còn là...
Nghĩ nghĩ, Lê Duy Khải lại quay sang hỏi Ngô Tố Liên:
- Mà biểu muội này, ta hỏi thật muội, muội có thích cái kẻ tên Mạnh Kì Phong đó không?
Ngô Tố Liên nghe Lê Duy Khải hỏi thẳng như vậy, mặt nàng thoáng đỏ lên nhưng rất nhanh tỏ ra thật bình thản nói:
- Không có.
Hắn...không phải là...thái giám sao?
Lê Duy Khải ngồi ngay dậy, mỉm cười nói:
- Ngay cả thái giám cũng không phải.
Muội tin nổi không, hắn thật ra là nữ nhân đó!
Ngô Tố Liên giả vờ ngạc nhiên, quay sang hỏi Lê Duy Khải:
- Làm sao biểu ca lại biết?
Lê Duy Khải cười cười nói:
- Muội còn nhớ vị cô nương buổi tối đi cùng muội trên đường bị ta ngã đè phải hay không? Chính là hắn.
Không, phải nói là ả là nữ nhân, cải trang thành nam nhân.
Ngô Tố Liên không nói gì.
Nàng nhìn nhìn biểu ca.
Biểu ca đã nhận ra Mạnh Kì Phong là nữ, xem ra cũng sẽ nhiều người nữa nhận ra.
Như vậy, người ấy không phải sẽ rất nhiều nguy hiểm sao? Còn có cửu tiểu thư Nguyễn gia.
Nàng ấy liệu có biết hôn phu của mình thật ra là nữ tử hay không?
Lê Duy Khải thấy Ngô Tố Liên không nói, y lại nói tiếp:
- Nhưng mà muội biết không, khắp nơi nơi của kinh thành đều đồn đãi Mạnh Kì Phong đi Phồn An thật ra là vì Đinh Mộng Khuê.
Bọn họ cho rằng hắn là một kẻ si tình, dù đã bị tịnh thân nhưng vẫn không quên được Đinh Mộng Khuê.
Thật là buồn cười! Nếu họ mà biết Mạnh Kì Phong thật ra cũng chính là nữ cải nam trang, chắc họ sẽ điên mất.
Lê Duy Khải nói xong, phá lên cười thật to.
Ngô Tố Liên nhìn y cười đến khiếm nhã như thế, nàng nhíu mày bất mãn hỏi:
- Huynh việc gì mà cười cợt nhã đến vậy? Người ta là nữ nhân thì...mắc gì đến huynh?
Lê Duy Khải nói:
- Hắn thì không mắc gì ta.
Nhưng ta nghe nói hắn vì một nữ nhân mà đi đánh trận thì thật là buồn cười.
Một nữ nhân mà lại đi sá mạng vì một nữ nhân khác.
Đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời!
Ngô Tố Liên không thèm nghe Lê Duy Khải nói, nàng đóng sách lại, vừa quay lưng đi chỉ để lại một câu:
- Nhiều lúc huynh thật dở người như kẻ ngốc vậy!
Lê Duy Khải nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ nhếch môi cười thầm: "Muội cũng nghĩ ta ngốc thì tốt rồi, nhưng không biết ta có qua mặt nổi hoàng huynh hay không?"
Vừa lúc ấy, Lê Trung, thuộc hạ thân tín nhất của Lê Duy Khải đi vào dâng cho y một bức thư.
Lê Duy Khải xem thư xong liền biến sắc:
- Cái gì? Hoàng huynh đã ra tay? Cả năm nhi tử của Nguyễn Chấn đã bị xử trảm?
- ----------------
Theo đoàn quân hồi kinh, Anh Ngọc lo vết thương của Mộng Khuê vừa lành lại, sợ nàng ngồi ngựa sẽ không chịu nổi nên lệnh Phạm Nghị cho người chuẩn bị một cổ xe ngựa.
Phạm Nghị nhìn nhìn đám thuộc tướng dưới trướng, thấy tất cả đều lộ ra vẻ bất mãn không muốn nghe theo.
Phạm Nghị mới bước lên, viện cớ nói rằng:
- Bẩm quận công, ở đây đường núi hoang vắng, không thể kiếm được xe ngựa.
Cố gắng thêm mấy canh giờ nữa đến địa phận Qui Hợp, mạt tướng sẽ sắp xếp xe ngựa cho Đinh tiểu thư!
Anh Ngọc nhìn Phạm Nghị rồi liếc sang đám hạ tướng kia, cũng không thèm để ý đến nữa.
Nàng đỡ Mộng Khuê lên ngựa rồi chính mình cũng nhảy lên ngựa, ôm lấy Mộng Khuê rồi phi ngựa phóng đi.
Đám thuộc tướng ở phía sau nhìn theo, ghét bỏ nói:
- Thật là đáng ghê tởm! Một thái giám, còn làm hơn cả nam nhân! Vì nữ nhân đó quay chúng ta như con trùng con dế.
Bây giờ tất cả đều mang tội kháng chỉ.
Chưa biết về kinh là nguy hay an, hắn còn tâm tư ôm ấp nữ nhân! Đáng hận mà!
Phạm Nghị không nói gì, nhìn theo bóng lưng Anh Ngọc rồi lệnh cho đoàn quân tiến theo.
Đêm tối, cả đại quân dừng lại dựng trại giữa rừng.
Cả ba vạn quân nhưng chỉ dựng có ba lều trại.
Một cho chủ soái, một của phó soái, còn lại là của các vị tướng quân.
Toàn bộ binh lính đều trải lá nằm dưới trời sương.
Anh Ngọc dìu Mộng Khuê vào lều chủ soái, để nàng nằm vào giường rồi quay trở ra bên ngoài.
Mộng Khuê lo lắng vội gọi hỏi:
- Kì Phong, người đi đâu?
Anh Ngọc quay lại mỉm cười nói:
- Ta sợ muỗi.
Ta tìm người hun ít lá cây đuổi muỗi rồi quay lại.
Nàng yên tâm, chúng ta đã bái thiên địa.
Ta đêm nay đương nhiên sẽ ở cùng nàng.
Mộng Khuê bị nàng nói, ngượng quá đỏ mặt lên, khẽ đánh nhẹ lên bả vai nàng mắng:
- Đáng ghét! Ta hỏi không phải ý này!
Anh Ngọc chỉ khẽ cười, quay lại hôn nhẹ lên chóp mũi nàng rồi nói:
- Đợi ta, sẽ quay lại ngay!
Một mùi thơm cỏ được đốt lên, Anh Ngọc cũng phủi tay, quay trở vào lều soái.
Nhìn Mộng Khuê vẫn còn ngồi trên giường, nàng bước đến gần, nắm tay Mộng Khuê hỏi:
- Đi đường không mệt sao? Tại sao không nằm nghỉ?
Mộng Khuê âu yếm nhìn Anh Ngọc, nắm tay nàng trong tay mình khẽ hỏi:
- Là người tự mình đi hái cỏ đốt đuổi muỗi sao?
Anh Ngọc bị nói trúng, gượng cười nói:
- Biết làm sao hơn! Ta làm chủ soái nhưng chỉ hữu danh vô thực.
Binh lính đều ghét bỏ ta, không ai chịu nghe ta sai khiến.
Chúng ta về kinh lần này mang danh nghĩa là dẫn quân thắng trận hồi kinh nhưng lại giống hai người chúng ta bị ba vạn quân áp giải về kinh.
Cũng không biết phải nói sao cho hết!
Mộng Khuê ngã đầu áp vào lòng Anh Ngọc thỏ thẻ:
- Người đừng lo lắng.
Dù có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt.
Anh Ngọc cũng đan tay mình vào tay nàng, môi đặt bên tai nàng nói:
- Ừm! Nắm chặt tay nhau, một bước cũng không rời!
Đêm trong rừng, chỉ có tiếng lá đung đưa trong gió.
Thỉnh thoảng mới có tiếng cú đêm gọi nhau.
Anh Ngọc đỡ Mộng Khuê nằm xuống giường, ngồi bên cạnh nàng nhìn vào hông nàng khẽ nói:
- Mộng Khuê, để ta xem vết thương của nàng!
Mộng Khuê vội giữ tay Anh Ngọc lại, nàng thẹn thùng khẽ lắc đầu:
- Thiếp...không sao rồi.
Vết thương đã lành tốt.
Không cần phải xem đâu!
Anh Ngọc vẫn lì lợm tay lọt giữa tay nàng, xen đến trước thắt lưng nàng nhẹ tháo xuống:
- Cứ để ta nhìn xem.
Dù đã lành tốt cũng phải thoa thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.
Nàng để ta!
Vừa nói, tay Anh Ngọc lại càng nhanh hơn gỡ phăng thắt lưng của Mộng Khuê xuống.
Mộng Khuê lo lắng, chụp lấy tay Anh Ngọc, năn nỉ:
- Đừng mà Kì Phong! Ở đây...giữa bao nhiêu người...!
Anh Ngọc khẽ mỉm cười, kề môi nói nhỏ vào tai nàng:
- Nàng yên tâm! Bọn họ dù có ghét ta cũng không có lá gan đến gần lều soái của ta, nói chi là xông vào đây.
Mộng Khuê vẫn không chịu, cật lực giữ chặt tay Anh Ngọc, vừa lắc đầu vừa lắp bắp nói:
- Không...thật không nên đâu.
Kì Phong!
Anh Ngọc biết nàng ấy vừa ngượng vừa sợ.
Nàng cũng không tiếp tục ép buộc, cũng buông tay, bước lại soái án cầm bình rượu rót ra chung uống một mình.
Mộng Khuê nhìn nàng như vậy, đoán là nàng giận.
Mộng Khuê cũng không biết phải làm sao? Nhưng thật sự ở đây là giữa ba vạn nam nhân, chỉ có hai nàng là nữ nhân.
Tuy rằng ở trong soái trướng thật sự sẽ không có binh tướng nào dám tự ý xông vào.
Nhưng Mộng Khuê thật không dám nghĩ ở tại đây lại để Anh Ngọc cởi ra y phục của nàng.
Mà người kia như thế nào lại giận dỗi nàng? Không phải chỉ là không cho xem vết thương thôi sao, vậy mà cũng giận ư?
Mộng Khuê đợi một lúc, Anh Ngọc vẫn ngồi như thế.
Cuối cùng nàng không chịu nổi, phải lên tiếng:
- Kì Phong! Người làm sao vậy? Tại sao...không ngủ?
Anh Ngọc hời hợt uống nốt chung rượu rồi nói:
- Nàng ngủ trước đi! Ta chưa muốn ngủ.
Mộng Khuê nhìn Anh Ngọc như thế, nàng đành thở dài, khẽ nhóm người ngồi dậy, vô tình làm động đến vết thương vừa lành ở bụng mới khẽ rên một tiếng.
Anh Ngọc vội vã buông chung rượu, chạy qua xem nàng:
- Nàng làm sao rồi? Không cẩn thận lại bị đau phải không?
Mộng Khuê không đáp, khẽ nắm tay Anh Ngọc, áp lên má mình hỏi:
- Ta làm người mất hứng có phải không?
Anh Ngọc khẽ lắc đầu, sau đó gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu cười gượng nói:
- Nàng cứ nghỉ ngơi tốt đi.
Ta ngồi một lúc rồi ngủ.
Mộng Khuê khẽ lắc đầu, dựa vào lòng Anh Ngọc nói:
- Kì Phong, kì thực chúng ta đã bái thiên địa.
Thiếp không...không phải là từ chối người.
Nhưng ở đây...thật sự...rất ngại!
Vốn là Anh Ngọc không có nghĩ đến chuyện gì khác, nàng thật chỉ muốn xem vết thương cho Mộng Khuê mà vì Mộng Khuê kháng nghị, nàng có cảm giác buồn và bất lực vì không thể chăm sóc thật tốt cho Mộng Khuê.
Phần cũng là lo lắng chuyện về kinh thành sắp đến nên phiền não, muốn mượn rượu giải sầu.
Nhưng Mộng Khuê lại nhìn ra thành nàng giận dỗi vì không được Mộng Khuê đáp ứng.
Nàng ấy không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Anh Ngọc liền thấy nóng trong người.
Nghĩ đến khi về kinh phải đối diện bao nhiêu chuyện, sống chết chưa biết.
Tại sao không nhân lúc còn có thể bên nhau, tận hưởng những ngày thật hạnh phúc?
Nghĩ xong, Anh Ngọc khẽ mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt diễm lệ trong lòng mình, nói:
- Phải ha, chúng ta đã bái thiên địa, đã chính thức là phu phụ của nhau rồi.
Đêm nay chân chính phải là đêm động phòng.
Nương tử, nàng nói xem! Chúng ta về đến kinh thành, xem tình hình, ta phải về phủ quận công của ta, nàng phải về Đinh phủ của nàng.
Phải phân cách nhau như vậy, thật không biết sau đó sẽ như thế nào...
Anh Ngọc vừa nói, vừa làm ra bộ dạng lo lắng bất an.
Mộng Khuê nhìn nàng như thế, liền động lòng, nhưng vẫn không được thoải mái nói:
- Kì Phong, nhưng ở đây...ở đây thật không thể.
Bên ngoài đều là nam nhân cả!
Anh Ngọc cúi người, cắn nhẹ lên vành tai nàng đáp:
- Mặc kệ họ.
Ta đã nói họ sẽ không dám xông vào.
Dù sao thì ta vẫn cầm ấn soái.
Họ làm càn.
Ta xử theo quân pháp ngay.
Mộng Khuê biết không lay chuyển được ý định của người kia.
Nàng đỏ mặt, cúi đầu nấp vào lòng Anh Ngọc.
Anh Ngọc biết là nàng đã thuận theo, khẽ mỉm cười đắc ý, ôm Mộng Khuê đặt nằm lại giường.
Sau đó nàng ngồi bên giường, cúi thấp người xuống hôn lên người nằm bên dưới.
Mộng Khuê bất chợt kêu lên:
- Kì Phong, đèn dầu còn chưa tắt.
Anh Ngọc kéo ngón tay nàng lên môi hôn nhẹ, nói:
- Không sao, để đèn ta còn muốn nhìn thấy nàng.
Mộng Khuê đỏ mặt, rút tay lại, quay mặt đi:
- Không được.
Người nên thổi tắt đèn!
Anh Ngọc cười cười.
Cô nương này thật thẹn thùng quá mà! Đêm nay tối như vậy, không có trăng cũng chẳng có sao.
Phải tắt đèn, không thể nhìn thấy bộ dạng của Mộng Khuê lúc động tình, thật sự là có chút tiếc nuối.
Nhưng Anh Ngọc biết nếu không thổi tắt đèn, nàng ấy nhất định sẽ không chịu cho nàng chạm vào.
Anh Ngọc hết cách, đứng dậy thổi đèn sau đó quay lại ngồi bên giường, chống hai tay nâng cằm nhìn Mộng Khuê.
Mộng Khuê nhìn bộ dạng ngây ngốc kia, nhịn không nổi buồn cười, nàng đánh khẽ lên má Anh Ngọc nói:
- Thật là ngốc mà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...