Editor: Lục NặcHai tay lớn của Chiêu Quân tùy ý đặt lên ngực của tôi, dùng sức nắm lấy đẫy đà mềm mại, trên đôi môi đỏ mọng của tôi đặt xuống một nụ hôn quyến luyến trằn trọc.
Giọng nói thanh nhã róc rách giống như tiếng nước chảy qua bên tai khéo léo thanh lịch, hắn hói: “Tường Vi, anh lúc nào cũng sẽ nhớ đến em, trong trái tim đều tràn ngập hình bóng của em, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày, nụ cười…”.
Tôi giơ tay lên, đặt lên ngực của hắn, dùng sức đè xuống, chu môi mở ra, nói: “Chiêu Quân, em cũng vậy… sẽ rất nhớ anh, em… không thể rời xa anh”. Giọng nói có chút nghẹn ngào, đôi mắt có chút cay cay, tầm mắt có chút mơ hồ.
Cảm giác quen thuộc như thế, không phải xa cách ngắn ngủi, vì sao nước mắt tôi không nghe sai sử muốn chảy ra?
Vì sao trong nội tâm tôi đột nhiên nổi lên cảm giác khủng hoảng, giống như thứ quan trọng nhất cả đời này theo gió mà đi?
Rõ ràng rất muốn giữ lại, nhưng cuối cùng chẳng thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn nó một chút một chút cách biệt, biến mất khỏi sinh mệnh của chính mình…
Loại cảm giác bất lực này…
Từng giọt nước mắt giống như châu ngọc trong suốt rơi xuống.
Được một lúc, tôi khóc không thành tiếng.
“Đợi anh một thời gian, sau khi xong việc nhất định sẽ đi tìm em”. Một cái tay lớn vô cùng thân thiết dịu dàng vuốt ve mái tóc như tơ, mượt mà của tôi, một tay khác không ngừng lau nước mắt cho tôi. Nhìn những giọt nước mắt của tôi, hắn cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng nói, lời nói tựa giống nhẹ thổi qua: “Chim nhạn của anh, em cứ tự do bay nhảy, nhưng nhất định phải nhớ rõ, không được rời anh quá xa. Lúc em bay nhảy, nhất định phải dụng tâm nghe anh tấu lên khúc nhạc, nơi đó nhất định là phương hướng em trở về nhà. Anh sẽ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chăm chú người yêu nhất cuộc đời này…”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nheo lại, men say chọc người, thâm tình nồng đậm từ bên trong tràn ra, ngọt ngào yêu thương.
Tôi lắc đầu, không nói lên lời, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống, làm thế nào cũng không dừng lại được, đáy lòng có một giọng nói đang gào thét: “Không muốn, không cần… Đừng rời khỏi em…”
Cảm giác khủng hoảng khó có thể nói thành lời đánh tới, tôi ôm chặt lấy hắn, nước mắt tùy ý làm ướt nhẹp quần áo hai người.
…
Cái gì gọi là hối hận?
Hối hận chính là trong lúc vô tình đã bỏ rơi cô. Khi hắn bỗng nhiên quay đầu, phát hiện ra cô cách quá xa, lại không thể quay đầu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của cô dần dần biến mất.
Tồn tại của Tường Vi, tựa như sương mù trong rừng rậm lúc sáng sớm, càng ngày sương mù càng dày đặc, dáng người cô thản nhiên uyển chuyển ở trong một mảnh sương mù trắng xoá dày đặc dần dần biến mất, khi hắn nhìn quanh bốn phía đã không thấy bóng dáng của cô.
Thế là, hắn hoảng sợ.
Giống như miếng thịt trong lòng bị người ta mạnh mẽ lấy đi, hắn hoảng hốt muốn đuổi theo, điên cuồng truy đuổi nhưng lại không tìm thấy phương hướng.
Đây là câu nói của cổ nhân, quan tâm sẽ bị loạn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao?
Lông mi dài của Bạch Kỳ rung lên, giống như lá thu đang nhảy múa trong gió, đôi mắt đen láy nhìn phương xa.
Rõ ràng tâm tư trước kia của cô, hắn đều có thể đoán được tám chín phần.
Còn hiện tại thì ngược lại đoán không ra nhất cử nhất động của cô.
Còn có một Chiêu Quân ở bên cạnh cô, bảo hộ cẩn thận như vậy…
Hắn hơi nhíu mi, thoáng mím môi, tựa như tranh thuỷ mặc, gương mặt anh tuấn giống như đang suy nghĩ gì đó
Binh pháp Tôn Tử viết: Biết người biết ta, bách chiến bách thắng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...