Đêm tối như mực.
Ánh trăng bị đám mây dày che lấp.
Ngoài cửa sổ phòng nghỉ, từng thảm lớn hoa tường vi vàng lặng lẽ nở. Nhìn nét mặt Việt Xán vụt trở nên trống rỗng, Diệp Anh bỗng thấy vui.
Cô nói tiếp:
“Tôi thích anh ấy, anh ấy cảm nhận được điều đó, cho nên…”
Việt Xán hùng hổ chồm về phía cô!
Như con thú khát máu, anh ta dùng môi vít chặt môi cô, sức mạnh đó lớn như
thế, hung mãnh như vậy, khiến máu tanh bỗng trào ra lan trong miệng cô,
đôi môi trở nên sưng! Cố ngửa mặt ra sau, muốn thoát khỏi đôi môi anh
ta, nhưng nó vẫn vít cứng môi cô, quyết liệt bám riết, ép cô vào một góc đi văng, tham lam và hung hãn ngấu nghiến môi cô!
Cơn thịnh nộ của anh!
Mối hận thù của anh!
Anh trợn mắt, thô bạo hôn cô, đôi môi day, ép dữ dội trên môi cô. Cái hôn
tanh mùi máu như làm vỡ nứt, kích thích thứ gì đó trong người. Những ký
ức bao phen dày vò anh lúc đêm khuya, những ký ức mặc cho anh cố quên
thế nào vẫn như chất độc ngấm vào cơ thể, khiến anh đau, khiến anh hận,
khiến anh dẫu đập nát bản thân cũng không có cách nào…
Bị anh hôn như cào xé như vậy, cô đột nhiên mở mắt, không giãy dụa, cơ hồ như
không thèm quan tâm và cơn thịnh nộ của anh có vẻ cũng không ảnh hưởng
đến cô.
“Hãy nhìn tôi!”
Hơi rời môi cô, Việt Xán hét lên!
“…”
Hai môi bị hôn đỏ mọng như hoa tường vi đỏ chói, mắt cô di chuyển về phía
anh, đồng tử đen thẫm, cảm giác như cô không muốn quan tâm, cũng hoàn
toàn không quan tâm.
Việt Xán nhớ ra dáng vẻ đó của cô.
Trong ký ức xa xăm, khi còn là một cô gái nhỏ, cô cũng từng nhìn cậu thiếu
niên là anh như thế, dửng dưng, lạnh lùng, không buồn giải thích.
…
…
Khi ấy, mỗi ngày anh đều đứng trước cổng trường chờ cô tan học, rồi cuối
cùng cô cũng chấp nhận sự theo đuổi của anh. Như những mối tình học trò
khác, anh và cô thường hẹn gặp nhau, đi xem phim, ăn quà vặt bên đường,
và hầu như ngày nào sau giờ tự học buổi tối anh cũng đưa cô về nhà, cùng đi bộ qua vườn hoa nhỏ đầu đường nở đầy tường vi dại đỏ chói.
Cô thích đến hiệu bánh Tường Vi lần đầu tiên anh gặp cô.
Mỗi lần đến đó, cô đều mua hai chiếc bánh đậu đỏ, một chiếc gói mang về,
một chiếc cô ăn, có lúc cũng bẻ cho anh mấy miếng. Có lẽ ở nhà cô có
người rất thích ăn bánh đậu đỏ, đó là cảm nhận duy nhất của anh về hoàn
cảnh gia đình cô hồi đó.
Cô chưa bao giờ nói bất cứ chuyện gì về bản thân.
Mỗi lần chỉ cho phép anh đưa đến trước ngõ nhỏ đầu tiên chếch phía đông vườn hoa đó.
Hồi ấy, như mọi thiếu niên chớm yêu, anh yêu say mê, nóng lòng muốn biết
tất cả về cô nhưng lại sợ làm cô giận. Dù anh từng nắm tay cô, từng hôn
cô, ôm cô, nhưng trước sau cô vẫn có vẻ xa cách và có cảm giác như luôn
sẵn sàng bỏ anh bất cứ lúc nào.
Cảm giác đó khiến anh vô cùng bất an.
Mãi đến một hôm giữa hè, đột nhiên thấy cô mặc chiếc áo dài tay, cúc cài
đến tận cổ, môi dưới bị rách, hai môi sưng vù tấy đỏ nhìn rất hãi hùng.
Trong lòng bỗng nảy sinh bao suy đoán đáng sợ, anh đuổi theo hỏi đã xảy
ra chuyện gì. Nhưng trước sau, mặt cô vẫn lạnh tanh, thậm chí còn hất
tay, đi thẳng, bỏ anh lại đằng sau.
Anh nổi giận.
Trong
đêm, anh ép cô vào bức tường trong ngõ, phẫn nộ cởi chiếc khuy áo cài
khít trên cổ cô. Trên bức tường bám đầy rêu xanh ẩm ướt, mặt cô xanh
xao, hàng mi đen mướt, đồng tử đen láy, cổ áo được lật ra, suốt từ cổ
đến vai dầy đặc những vết máu tụ.
“Cái gì thế này?!”
Chàng thiếu niên kinh hoàng kêu lên!
“Không nhận ra sao?”
Ánh mắt lãnh đạm, dựa người vào bức tường rêu xanh, môi cô cong lên giễu
cợt, lại giơ tay cởi thêm cúc áo, lồ lộ, trên ngực thiếu nữ như ngọc tạc cũng đầy những vết máu tụ như thế.
“Đấy là những dấu hôn”, nheo
mắt nhìn anh, cô thờ ơ giải thích, đáy mắt đen sâu như vực thẳm, “Dấu
hôn chính là… bị người ta hôn rất mạnh xong, để lại dấu vết”.
“Em…!”
Cơn phẫn nộ bùng phát không thể kìm nén, anh đấm mạnh vào bức tường sau
lưng cô! Rêu xanh ẩm ướt, các khớp ngón tay đau muốn vỡ tung, hỏa khí
ngùn ngụt thiêu đốt lý trí anh, lòng vừa đau thắt vừa kinh hãi! Giây
phút đó anh thực muốn cắn đứt cổ cô, xem máu chảy ra rốt cuộc là màu gì, tại sao cô có thể nói ra những lời như chọc thủng màng nhĩ như vậy!
“Không chịu nổi hả?”
Cô cười châm biếm, như đã sớm đoán biết.
“Là kẻ nào?!”
Cố kìm nộ khí, anh ép chặt cô vào tường!
“Anh đi đi!”
Cô mệt mỏi rời mắt, ánh trăng chênh chếch đổ dài trong ngõ, dù đang là đêm hè nhưng loáng thoáng như sương mùa đông.
“Anh hỏi em, kẻ nào làm chuyện đó!”
Nắm chặt vai cô, giọng anh hung hãn nói dằn từng chữ!
“Anh đi đi, A Xán”, mi mắt cụp xuống, cô khẽ nói, “Em không phải là kiểu con gái như anh tưởng, em như đóa tường vi nhuốm máu, vĩnh viễn không thể
là màu trắng tinh khiết”.
Gió đêm thổi qua.
Mang theo mùi hương tường vi thoang thoảng phía xa.
Chàng thiếu niên nhìn cô.
“Anh thích em.”
Giọng hơi khàn, anh buông vai cô, cười đau khổ nói:
“Anh chưa bao giờ nghĩ em là người thế nào, lần đầu nhìn thấy em, anh đã thích.”
Hàng mi cô run run.
“Em sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục”, cô lạnh nhạt nói, “Bởi vì thế giới của tôi là hắc ám, tôi là con cú sinh ra trong đêm đen tối nhất”.
“Được.”
Anh chỉ nói một chữ.
“Mà, anh không chê tôi bẩn sao?“, nhướn mày, đôi mắt đen thẳm lại lóe sáng kiên cường, “Tôi đã không còn là…”.
Anh hôn cô.
Không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói, anh điên cuồng hôn cô, nhắm nghiền
mắt, những vết máu tụ như nhảy múa trước mặt. Bị môi cậu mút chặt, môi
cô nóng dần, hơi thở gấp dần, thậm chí cô quờ lưỡi vào miệng anh, vẫn có sợi khí tanh tanh, người run bần bật, cô ôm riết lưng anh, run run hôn
anh.
Cái hôn mỗi lúc càng không thể kiềm chế.
Chàng thiếu
niên lúc đó, cơ thể căng tràn khí huyết, sôi sục như sắp bùng nổ, bức
tường rêu ẩm ướt không thể làm dịu cái nóng rần rật trong người, ghì
chặt cơ thể mềm mềm thơm thơm của cô, không biết từ lúc nào hai người đã lăn ra tảng đá xanh trong ngõ.
Phía xa pháo hoa bùng nổ trên không.
Những tia sáng màu tím huy hoàng sáng rực bầu trời, mặc dù cơ thể non trẻ của anh nóng bỏng sôi lên như sắp bốc cháy, nhưng anh nghiến răng, người
run run hơi buông cô ra. Nằm trong lòng anh, mặt cô đỏ ửng từ từ mở mắt, trong đôi mắt đen thẳm có làn sương mong manh như ánh sao, dâng lên như sóng, lóng lánh hơn pháo hoa.
“Hãy để em quên những cái đó.”
Khẽ nói vào tai anh, bàn tay mang hơi lạnh của cô luồn trong áo phông, vuốt ve làn da nóng bỏng của anh. Đó là giọt nước cuối cùng tràn ly, cơ thể
chàng thiếu niên đã không thể kiềm chế, mút chặt môi cô, anh thở hổn
hển, đem ngọn lửa rừng rực trong người cô truyền hết sang cơ thể anh!
Pháo hoa phía xa lại vọt liên tiếp lên tầng không.
Trong ngõ vắng, ánh trắng chênh chếch chiếu lên hai bóng người đang quấn lấy
nhau, hơi thở nóng bỏng và gấp gáp, non trẻ và không quy tắc. Màn đêm
hòa trong ánh sáng rực của pháo hoa, mỗi lúc càng lộng lẫy, càng dày
đặc.
Ngọt ngào, tuyệt diệu đến nát lòng.
Đến điểm giới hạn cuối cùng trùng trùng điệp điệp như sắp bùng nổ, trong hơi thở hổn hển
và cuồng loạn không thể kiềm chế của cơ thể, cuối cùng đã tìm thấy lòng
thương cảm dịu dàng mà ấm áp.
Khi những quả pháo hoa cuối cùng đẹp nhất liên tiếp vọt lên không!
Chàng thiếu niên khẽ rên một tiếng ghì cứng cơ thể cô, cắn lên bờ vai trắng
lóa của cô, làm rỉ ra những giọt máu li ti, để lại dấu ấn của riêng
mình.
…
…
Còn bây giờ.
Ở cùng một nơi, cũng có một dấu hôn.
Trong phòng nghỉ, Việt Xán ngồi ngây nhìn bờ vai phải của Diệp Anh, trên làn da trắng lóa, dấu hôn đó không đậm.
Anh biết đó là do ai để lại.
Trước nhà bát giác phủ dây tường vi trắng, bên bể bơi cô quỳ trước mặt Việt
Tuyên, Việt Tuyên cúi người hôn cô, cái hôn rất dài, rất dài, dài đến
mức như biến thành một khuôn hình ngưng đọng.
“Anh sẽ mở
cho em một tài khoản, có thể rút tiền ở trong và ngoài nước, sau này sẽ
tiếp tục định kỳ chuyển khoản cho em”, Việt Xán lơ đãng nói, cơ hồ như
người vừa điên cuồng hôn cô không phải là anh, “Anh đã liên hệ với một
hãng thời trang ở Ý, em có thể vào thẳng bộ phận thiết kế ở đó, vài năm
nữa anh sẽ tài trợ vốn để em ra mắt bộ thiết kế riêng của mình”.
Diệp Anh nhìn anh ta.
“Những chuyện khác, nếu em muốn làm, anh cũng sẽ giúp”, Việt Xán day huyệt
thái dương, làm dịu cơn đau đầu bất chợt, “Coi như anh cầu xin em, hãy
rời khỏi Tạ gia”.
“Anh nhân từ quá, em rất cảm ơn”, Diệp Anh mỉm
cười, “Nhưng nếu anh thực sự muốn giúp em, hãy để em tham gia dự án
thiết kế thời trang cao cấp. Hơn nữa, em muốn trực tiếp phụ trách dự án
này, chứ không phải là Sâm Minh Mỹ”.
Đồng tử Việt Xán co lại, nhìn cô, nói:
“Em không hiểu ý anh sao?”
“Em hiểu. Chỉ có điều, giống như anh không thể ăn cơm thay em, mặc quần áo
thay em, không thể thay em vào trại cải tạo sáu năm, những việc bây giờ
em muốn làm, anh không thể làm thay.”
“Tường Vi.”
“Em tên
là Diệp Anh”, cô sửa, rồi trầm ngâm giây lát, nói tiếp, “Thực ra nghĩ
lại, những điều anh nói không sai. Có thật Nhị thiếu gia sẽ thích em, có thật sự giúp em không? So với Sâm Minh Mỹ, hầu như em chẳng có gì cho
anh ấy”.
Việt Xán đăm đăm nhìn cô.
“Cho nên, em nhất định
phải có tính toán cho riêng mình”, cô cười đau khổ, “Coi như anh giúp
em, hãy để em phụ trách dự án đó, em sẽ làm rất tốt. Cho dù có ngày bị
đuổi khỏi Tạ gia, cũng xem là đã có chút kinh nghiệm. Nếu không, chức
phó phòng thiết kế hiện nay của em chỉ là hư vị, nếu Nhị thiếu gia kết
hôn với Sâm Minh Mỹ, em sẽ rất khó có chỗ đứng ở đây”.
“Ha ha”,
Việt Xán cười lớn nhưng thần sắc vẫn bất động, “Em thay đổi thật rồi, có thể điềm nhiên nói ra những điều đó. Em nghĩ tôi sẽ bị mắc lừa sao? Em
rắp tâm muốn lấn át Sâm Minh Mỹ, em đã nghĩ chưa, để em phụ trách dự án
này, tôi biết nói thế nào với Sâm Minh Mỹ? Cô ấy đã ấp ủ dự án đó hơn
một năm rồi”.
“Em tin là anh có cách.”
Diệp Anh cười nhạt.
“Không thể”, Việt Xán cau mày, từ chối thẳng thừng, “Tôi nói lại lần nữa, em hãy rời khỏi Tạ gia, đi ngay ngày mai! Nếu không…”.
“Sao?”
“Khi Tạ gia biết rốt cuộc em là ai, em cũng chỉ có một lựa chọn là ra đi.”
“Anh uy hiếp em?”, cô cười.
“Nếu như vậy có tác dụng”, mắt Việt Xán sa sầm.
“Ha ha”, cô mỉm cười lắc đầu, ánh mắt lóng lánh nhìn anh, “Anh tưởng rằng
chỉ anh mới có thể uy hiếp em? A Xán, nếu Sâm Minh Mỹ biết, lần đầu tiên trong trắng của anh đã trao cho em, chính anh bố trí cho em đến Tạ gia, và dù anh với cô ta tình sâu ý nồng nhưng sâu trong lòng anh…”.
Những ngón tay mảnh dẻ chỉ vào ngực anh, cô cười ngọt ngào: ”… Sâu trong lòng anh, một tình yêu sâu sắc, không thể nào quên, chỉ có mối tình đầu là
em, anh nghĩ, cô ấy vẫn còn say mê anh, tin tưởng anh như bây giờ sao?”.
Việt Xán nhìn cô rất lâu.
Sau sáu năm xa cách, lần đầu tiên anh nhìn cô kỹ như vậy. Mái tóc đen dài,
đôi mắt đen thẳm, ngoài một vết sẹo trăng trắng thấp thoáng, dung mạo cô hầu như không mấy thay đổi. Nhưng, cô thiếu nữ cô đơn, kiêu ngạo, lạnh
như băng của ngày xưa, lúc này đang cười tươi thắm, hai mắt lóng lánh,
miệng nói những lời uy hiếp anh vậy mà thần sắc lại dịu dàng vô hại.
“Cô ấy sẽ không tin anh.”
Việt Xán nhắm mắt không nhìn cô nữa.
“Có muốn thử không?”, cô mỉm cười di chuyển ánh mắt, dừng lại trên bộ ngực
hơi phập phồng của anh, “Cô ấy đã nhìn thấy nốt ruồi son trên ngực anh
chưa? Nốt ruồi đẹp mê hồn như một dấu son, cô ấy có biết thực ra còn một nốt nữa, ở một nơi kín đáo hơn nữa trên người anh…”.
“Đủ rồi!”
Đường gân nổi trên mu bàn tay đang giật giật, trong giọng của Việt Xán như có hỏa khí bị đè nén sắp bùng phát.
“Sao em lại trở nên như thế!”
Sự phẫn nộ và thất vọng bộc lộ trong giọng nói đó khiến nụ cười của Diệp
Anh dần dần tan biến, cô nắm chặt bàn tay, ngồi lùi sâu trong đi văng
bọc nhung đỏ. Bên ngoài màn đêm tối tăm, cô thu lại vẻ dửng dưng trên
mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh nói:
“Chính anh đã khiến tôi thay đổi, không phải sao?”
Việt Xán trợn mắt nhìn cô.
“Muốn sinh tồn, muốn đạt được điều mình muốn, phải học cách thỏa hiệp, phải
học cách không từ thủ đoạn, đó là cuộc sống tăm tối sáu năm ấy đã dạy
tôi”, cô lạnh lùng chậm rãi nói, “Mà sáu năm đó, có một phần được anh
ban cho, không phải sao?”.
“…”
Cảm giác đau đớn bức bối dâng lên trong lồng ngực, Việt Xán tránh ánh mắt cô, giọng khàn khàn:
“Phải, anh biết. Em hãy tin anh, anh sẽ giúp em đạt được điều em muốn, sẽ
không kém một phân một tấc nếu em tự làm, tất cả những người từng làm
hại em, anh đều sẽ…”
“Anh tưởng tôi vẫn còn tin anh sao?!”
Diệp Anh trợn mắt, cơ hồ như nghe thấy tiếng cười của trời cao lồng lộng.
Cảm giác mọi thứ thật hoang đường, thật nực cười! Nhưng từng mảng, từng
mảng của bức tranh quá khứ tanh máu lóe qua đầu, khiến cô chẳng tài nào
cười nổi.
“A Xán, đến tận hôm nay mà anh vẫn bảo em hãy tin anh”, hai tròng mắt đen như vực sâu, lạnh lùng ngưng trên mặt anh, “Anh còn
nhớ không, em đã từng tin anh. Còn anh, đáp trả em thế nào!”.
…
…
Hồi đó, sự xuất hiện của A Xán giống như ánh sao yếu ớt trong màn đêm đen
kịt. Chàng thiếu niên ngang tàng đó chẳng dịu dàng, anh thích đánh nhau, trên mặt, trên người luôn xuất hiện những vết thâm tím, anh thường ghì
cô quá chặt, đến nỗi các khớp xương toàn thân cô đau điếng.
A Xán thích cô.
Thích đến phát điên.
Hồi đó, cô chẳng biết mình có thích anh ta không, nhưng sự si mê điên dại
của anh đối với cô, cô đều cảm nhận được, tức là cô chưa hoàn toàn vô
cảm, tình cảm của cô vẫn đang tồn tại. Trong những năm tháng quá khứ, cô dần dần tê liệt với những thứ bẩn thỉu, nhưng những vết dơ dáy lại một
lần nữa trở về và nó đang quá quá sức chịu đựng của cô.
A Xán phẫn nộ.
Nhìn thấy những vết roi xuất hiện trên người cô, rồi thỉnh thoảng lại có
những dấu hôn bẩn thỉu, A Xán phẫn nộ, gầm rít truy hỏi, rốt cuộc cô
sống trong một gia đình thế nào, tại sao không báo cảnh sát, tại sao
không bỏ trốn, tại sao cô không chịu nói gì.
A Xán cũng từng theo dõi cô.
Nhưng cô biết, chỉ cần đi vào con ngõ đó, bọn tay chân của người đó sẽ khiến anh ta không thể tiến thêm một bước.
Do sự im lặng của cô, nên A Xán đã hận cô.
Còn nhớ có lần cả tháng trời không thấy A Xán đến tìm. Đến khi xuất hiện
trước mặt cô, anh lại nói, anh phải đi. A Xán nói, anh phải ra nước
ngoài với người ta, sẽ không trở về nữa.
Cô lẳng lặng quay đi.
“Hãy đi theo anh!”
Trong đêm mưa tối đen, A Xán ôm cô từ phía sau, hai cánh tay chàng thiếu niên có sức mạnh hung hãn của núi lửa, khiến bụng và ngực cô bị anh ép đau
điếng.
“Tường Vi, hãy theo anh chạy trốn khỏi đây!”, trong màn
mưa lạnh, giọng nói của A Xán mang nỗi đau nóng bỏng, anh ghì chặt cô,
“Quá khứ của em, em không muốn nói thì anh có thể không hỏi, nhưng phải
đi theo anh! Chúng mình cùng rời khỏi đây!”.
Đó là lúc quen A Xán khoảng hơn nửa năm.
Đêm mưa đầu hạ, những nụ tường vi dại đỏ chói đang đung đưa theo làn mưa,
trong hốt hoảng cô nhớ ra khóm tường vi trắng trồng trước cửa sổ nhà
mình, hình như cũng có hai nụ hoa.
“Em có nghe anh nói không?!”
Bờ vai truyền đến cảm giác đau dữ nhức, A Xán cắn mạnh vai cô, cô ngoái
đầu nhìn lại thấy những giọt máu nhỏ ứa trên da thịt, đó là nơi anh
thích cắn nhất.
“Em nhất định phải đi theo anh! Nếu không…”, A
Xán nghiến răng, ánh mắt hung hãn bức ép cô, “Nếu không anh sẽ giết em!
Anh thề, anh nói là làm!”.
Màn đêm đen kịt, mưa như trút nước.
Chiếc ô đen trong tay cô đã bị gió cuốn bay, nước mưa lạnh vẫn không ngừng
tuôn xuống, bộ đồng phục ướt đẫm, mỏng manh như tờ giấy. Cơ thể A Xán
nóng rần rật ép vào lưng cô, giống như một trận sốt cao kịch phát. Giọng cô trở nên nghèn nghẹn hòa lẫn nước mưa đầy trời trước tiếng hét đầy vẻ phẫn nộ như bức ép của anh.
“… Nếu đi, em nhất định phải mang theo một người.”
Từ đêm đó, A Xán bắt đầu giúp cô vạch kế hoạch bỏ trốn, làm thế nào tránh
được đám tay chân của người đó, làm thế nào để chạy trốn thuận lợi, đón
cô ở đâu và sau khi chạy trốn làm thế nào nhanh chóng ra nước ngoài. Anh cũng giúp cô chuẩn bị giấy chứng nhận, hộ chiếu và các loại giấy tờ tùy thân khác có thể dùng đến.
Mỗi khâu đều bàn bạc rất tỉ mỉ với cô.
Thậm chí họ cũng đã tính đến tình huống nếu mẹ cô cố tình không chịu đi, sẽ
cưỡng bức đưa bà đi thế nào. Cuối cùng, thời gian hai người dự định khởi sự là sáu giờ tối, là thời gian người đó uống nhiều nhất trong ngày, là thời gian người đó ít khả năng xuất hiện nhất.
Mọi việc tiến hành theo kế hoạch.
Chỉ có điều mẹ cô như nhận ra đều gì đó, tính tình càng trở nên cáu bẳn dữ
tợn, ngày nào cũng chòng chọc nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ, rồi chửi bới,
rút roi trên tường đánh cô. Cô vẫn lặng thinh, có lẽ, có lẽ lần này thực sự có thể, càng gần tới ngày bỏ trốn, cô càng không thể chợp mắt, suốt
đêm không ngủ.
Tường vi ngoài cửa sổ vẫn dần dần lớn lên.
Đến hôm đó.
Là một đêm mùa hạ, ngoài trời lác đác hạt mưa, nhiệt độ xuống rất nhanh.
Đồng hồ trên tường trong phòng nhích từng giây từng phút, mẹ đã ngủ, cô
lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn trong tủ, lại kiểm tra thuốc của mẹ lần nữa
rồi ngước nhìn đồng hồ…
Mưa nhỏ từ cửa sổ hắt vào.
Nụ
tường vi trắng muốt trong đêm se sẽ nở, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng
cánh hoa từ từ hé dần, chính là những đóa tường vi đêm đầu tiên của mùa
hè năm đó. Nước mưa long lanh đọng trên cánh tường vi trắng muốt vừa nở. Không gian tĩnh mịch yên ắng khiến bầu không khí có vẻ bất an, máu
trong vành tai réo rần rật, cô căng thẳng nhìn đồng hồ…
Tích tắc.
Kim đồng hồ nhích dần.
Đúng tám giờ.
“Đêm đó tường vi tự tay em trồng đã nở, đêm đó em bỏ thuốc ngủ vào thức ăn
của mẹ”, ngồi thụt trong đi văng nhung đỏ thẫm như máu đông, nheo mắt
nhìn Việt Xán, mắt Diệp Anh sâu như vực thẳm, “Đêm đó, em đã giết người, em đâm bốn nhát dao vào ngực ông ta!”.
“Nhưng…”
Môi hơi nhếch, cười lạnh lùng nhìn sắc mặt đột nhiên trắng bệch của Việt Xán.
“… A Xán, đêm đó anh ở đâu?”
“Anh vẫn còn dám bảo tôi tin anh”, ánh đèn pha lê chiếu lên vết sẹo dài
trăng trắng ở góc trán, cô cười nhạo báng, “A Xán, em không muốn hận
anh, nếu trách chỉ trách em hồi đó đã tin nhầm người”.
Môi Việt Xán cũng trở nên trắng nhợt.
Anh trầm ngâm nhìn cô.
Đáy mắt dâng lên thứ gì dữ dội đang cào cấu, đau đớn, rất lâu sau, giọng anh khàn đặc vang lên.
“Anh rất xin lỗi.”
“Không cần, em cũng không muốn nhận”, mỉm cười tự giễu, cô nói: “Nếu anh cảm
thấy thực sự có chút gì gọi là có lỗi với em, thì hãy giúp em, đừng ép
em trở thành kẻ thù của anh”.
Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động.
Ánh mắt dừng lại ở vết răng trên vai cô, Việt Xán cứng đờ người, thở dài
nói: “Vậy ai là đồng minh của em? Việt Tuyên ư? Chuyện năm xưa em biết
được bao nhiêu, nếu không phải…”.
“Nhị thiếu gia, Sâm tiểu thư.”
Ngoài cửa vọng lại tiếng Tạ Phong trợ lý của Việt Xán, sau đó là tiếng chân
bước và tiếng bánh xe lăn đến gần, cửa phòng mở ra, Sâm Minh Mỹ mặc
chiếc váy dài đỏ, đẩy Việt Tuyên đi vào.
Việt Tuyên nhìn hai người trong phòng.
Diệp Anh đứng cạnh cửa sổ, Việt Xán ngồi trên đi văng màu đỏ tươi, cách nhau mấy mét, cảm giác như hai người không hề nói chuyện, nhưng không khí
trong phòng cơ hồ trở nên căng thẳng vô cùng.
Việt Tuyên cúi đầu.
Nhìn Việt Tuyên mặc dù thần sắc bình thường nhưng mặt lại lộ vẻ mệt mỏi.
Diệp Anh không ở lại lâu, cô chào Sâm Minh Mỹ, rồi ánh mắt lướt qua Việt Xán vẫn ngồi trên đi văng, sau đó đẩy Việt Tuyên đi ra.
“Cha, cha tuyên bố chuyện lớn như vậy, sao không nói trước với con một câu?”, trong thư phòng, Tạ Hoa Lăng nôn nóng đi lại lại, cố nhẫn nhịn, cuối
cùng vẫn không nhịn được nói với Tạ Hạc Phố, “Dù sao con vẫn là mẹ của
Việt Tuyên!”.
“Con nên nhớ, ban đầu Minh Mỹ chính là người con lựa chọn cho Tuyên.”
Tay vuốt râu, Tạ Hạc Phố đã thay bộ đồ ở nhà, suốt buổi lễ mừng thọ tinh
thần ông luôn vui vẻ minh mẫn, giờ đây sắc mặt lại trở nên trầm tư.
“Chính cha cũng nói đó là lúc đầu! Con bé Minh Mỹ một lòng si mê thằng con
hoang Việt Xán, khi Việt Tuyên bị tai nạn suýt bại liệt, nó lại ngang
nhiên hủy hôn với Tuyên!”, Tạ Hoa Lăng giận đến tức ngực, “Loại con gái
như vậy sao có thể xứng với Tuyên?”.
“Con muốn Diệp Anh là con dâu chăng?”
Tạ Hạc Phố ngồi trước bàn viết, từ trong đống lớn quà mừng thọ lấy ra một chiếc bình hoa thời Nguyên, chăm chú ngắm nghía.
Tạ Hoa Lăng cứng người, nói:
“Có bao nhiêu tiểu thư danh giá, cứ lựa chọn thoải mái, nhất định tìm được người tốt.”
Dùng kính phóng đại để xem kỹ hoa văn trên chiếc bình hoa, Tạ Hạc Phố trầm
ngâm: “Minh Mỹ cũng khiến cha hơi thất vọng, cha rất hiểu tâm trạng của
con”.
Tạ Hoa Lăng ngớ người.
Xưa nay ông luôn nghiêm khắc
với đứa con gái độc nhất của mình, nhưng lại quá cưng chiều đứa con gái
nhà họ Sâm, hai chữ “thất vọng” thật khó tin từ miệng cha nói về cô ta.
“Có điều, thằng Xán này, đứa con gái nào chẳng mê nó?”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, “Con bé Minh Mỹ cũng chỉ nhất thời mê muội, có thể tha thứ”.
“Cha!”
“Hơn nữa, Minh Mỹ dù gì vẫn là chính con chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ, biết
gốc biết rễ, tính khí thế nào cũng không lạ gì, còn hơn những người lai
lịch bất minh”, Tạ Hạc Phố nhìn con gái ý tứ sâu xa, “Con cũng đừng quá
câu nệ, bọn trẻ mà, làm gì có đứa nào không phạm sai lầm, có phạm sai
lầm mới biết cái gì là đúng, mới biết trân trọng”.
Nghe những lời điềm đạm nhưng thâm ý sâu xa của cha, mặt Tạ Hoa Lăng biến sắc không ngừng.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt.
Đèn trong vườn hoa lặng lẽ tỏa sáng.
“Nhưng…”
Tạ Hoa Lăng vẫn không cam lòng.
“Mấy hôm trước, Lạc Lãng đã gọi điện cho cha, đó cũng là ý của ông ấy”, Tạ
Hạc Phố xoay chiếc bình hoa để nhìn giá tiền dưới đế, “Ông ta nói, ông
ta hiểu con gái mình nhất, nói là con bé Minh Mỹ vẫn thích Tuyên nhất,
chỉ có điều tính Tuyên lạnh lùng, nó mới nhất thời bị Xán mê hoặc. Hy
vọng chúng ta có thể cho Minh Mỹ một cơ hội”.
Tạ Hoa Lăng mấp máy môi định nói, nhưng lại kiềm chế.
“Lạc Lãng còn nói, ông ta cũng sẽ gọi điện cho con, thay Minh Mỹ xin lỗi
con”, đặt bình hoa trở lại hộp gấm, hầu như không để ý vẻ mặt bất chợt
đỏ ửng của con gái. Tạ Hạc Phố lại thuận tay cầm lên một chiếc hộp gấm
màu tím, vô cùng tinh xảo, bên trong đựng sáu tẩu thuốc.
“… Cho
dù con có thể tha thứ cho Minh Mỹ”, một lát sau, Tạ Hoa Lăng chau mày,
“Nhưng bản thân nó cũng chưa chắc đồng ý, dạo đó nó mặt dày, nhất định
đòi hủy hôn với Tuyên, bây giờ đâu dễ dàng từ bỏ đồ con hoang kia để lấy Tuyên”.
Chiếc tẩu tráng men màu sắc rất đẹp, Tạ Hạc Phố hài lòng ngắm nghía, gật gù: “Minh Mỹ đúng là đứa hiểu biết”.
Tạ Hoa Lăng mặt cau có, bà không lạc quan như cha, nhưng so với Minh Mỹ,
một người bao dung nhẫn nại như Diệp Anh mà bà có trong tay càng không
thể chấp nhận.
“Cha, chắc cha đã xem báo cáo điều tra vụ tai nạn
của Tuyên!”, nói đến đây, hỏa khí của Tạ Hoa Lăng lại bùng phát, “Vụ tai nạn là có tay chân của Việt Xán nhúng vào, không còn nghi ngờ gì nữa!
Con không hiểu tại sao cha vẫn để mặc nó! Tại sao vẫn chưa đuổi cổ nó
đi!”.
“Đuổi nó đi, lấy ai điều hành Tạ thị”, Tạ Hạc Phố nhìn con gái, “Con ư? Cha cũng từng để con làm, kết quả thế nào?”.
Tạ Hoa Lăng cứng miệng.
“Hay là con định để Tuyên tiếp quản toàn bộ, con thấy sức khỏe của nó có
kham nổi không?”, nhìn con gái ấu trĩ như vậy, giọng nói của Tạ Hạc Phố
có chút bực bội.
“Có thể tìm một giám đốc chuyên nghiệp lại ưu
tú, chỉ cần trả thù lao thật cao, lo gì không tìm được người giỏi!”, Tạ
Hoa Lăng rõ ràng đã từng nghĩ đến vấn đề đó, “Hơn nữa, cha cũng có thể
đứng ra, đợi khi sức khỏe Tuyên tốt hơn…”.
“Mấy năm Xán tiếp quản công ty, nghiệp vụ mở rộng gấp năm lần, lợi nhuận tăng bảy lần”, Tạ Hạc Phố ngắt lời bà, “Tìm đâu ra giám đốc chuyên nghiệp nào khá hơn nó? Cha già rồi, giang sơn này cha không lo được nữa”.
“Nhưng Xán lòng
lang dạ sói! Trong thâm tâm vẫn ngấm ngầm ôm hận với Tạ thị, nó ở lại
đây không phải để phát triển Tạ thị, mà là để hủy hoại Tạ thị, là để báo thù!”, Tạ Hoa Lăng càng phẫn nộ, “Cha, cha nuôi ong tay áo rồi! Nhất
định phải đuổi Việt Xán trước khi thế lực của nó bành trướng hơn nữa,
buộc nó phải cút khỏi Tạ thị! Vả lại, nó có tư cách gì mang họ Tạ, nó
vốn không phải là người của Tạ gia, nó chỉ là đứa con hoang của Việt
Triệu Huy với con đàn bà đê tiện đó, không hề có một giọt máu của Tạ
gia!”.
Màn đêm vẫn như vậy.
Trong phòng đã thay một chiếc giường đôi cực rộng, đủ để hai người có thể
xoay mình thoải mái, không ảnh hưởng đến nhau. Rót trà cho Việt Tuyên,
nhìn anh uống, Diệp Anh giúp anh thay áo, lau người cho anh. Khi cô định massage toàn thân cho anh, sau suốt buổi tối phải chịu đựng không khí
ồn ào của bữa tiệc…
Việt Tuyên từ chối.
“Ngủ đi.”
Giọng anh bình thường, nhưng không hiểu sao lại có gì lạnh giá xa cách. Sau
đó, trong tấm chăn mỏng anh từ từ xoay người, quay lưng về phía cô, cơ
hồ như đã ngủ.
Nhẹ nhàng nằm xuống bên Việt Tuyên, kéo tấm chăn
mỏng lên người, Diệp Anh nhìn trần nhà trong bóng tối. Lâu lắm rồi không như thế, anh đột nhiên lạnh nhạt giống như cô là người lạ.
Là do tin về hôn lễ vừa công bố trong tiệc mừng thọ sao?
Cô thầm suy nghĩ.
Sâm Minh Mỹ đã nói chuyện gì với anh. Cô ta một lần nữa cầu xin anh từ bỏ
hôn ước, hay chuyện gì khác? Hay là tình cảm của anh đối với Sâm Minh Mỹ sâu sắc hơn cô tưởng, hay là anh muốn cô nhận ra mà tự nguyện rút lui.
Quả thực nếu tháng sau anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ thì sự hiện diện của
cô đúng là không hợp lý.
Trên trần nhà thấp thoáng in bóng tường vi ngoài cửa sổ.
Cô nhắm mắt.
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Cho dù kế hoạch chu toàn đến mấy, cũng sẽ gặp những tình huống ngoài dự
liệu. Cô không ngờ Tạ lão thái gia lại tuyên bố hôn lễ của Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ. Cô không thể phán đoán sự tiếp nhận và yêu thích bất ngờ
của Việt Tuyên đối với mình, rốt cuộc có mấy phần thật, còn Việt Xán…
Việt Xán…
Nhắm chặt mắt, những chuyện trong quá khứ cừ từng mảng từng mảng lướt qua
đầu, tường vi đêm đầu tiên nở rộ ngoài cửa sổ, cánh hoa trắng muốt, mùi
máu tanh ngập trời, như mơ như ảo. Máu tanh đỏ lòm như biển máu nhấn
chìm tất cả, không nhìn thấy gì hết, chỉ có một con dao trong tay!
Một con dao.
Một con dao.
Mùi máu tanh bắn lên mặt cô, hơi nóng, cũng bắn lên môi cô….
Run run.
Mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, mở mắt, trên trần nhà vẫn thấp thoáng bóng
tường vi, Diệp Anh biết mình lại gặp ác mộng. Cô thở sâu một hơi, lòng
hoang mang, nằm ngửa nhìn trần nhà, mãi mà thấy người vẫn chưa hết run.
Cô kinh hãi ngoái đầu…
Trên chiếc gối trắng muốt bên cạnh, Việt Tuyên sắc mặt trắng như sáp, cơ rút đang từ từ phát tác, anh nắm chặt nắm đấm, mồ hôi thấm ướt ga giường,
run run từng cơn, lồng ngực phát ra những tiếng “khè khè” kinh hoàng,
môi tím ngắt.
Màn đêm đen kịt.
Như không nhận ra bất cứ điều gì.
“Đuổi Xán khỏi Tạ thị?”, Tạ Hạc Phố nhìn con gái, ánh mắt băn khoăn, “Hoa
Lăng, cho dù bản thân con quên, nhưng sự thực con cũng từng nhận lời
Triệu Huy trước khi anh ta qua đời, cha cũng chưa quên. Một đời Tạ Hạc
Phố này không hẳn là người tốt, nhưng những gì đã hứa với người sắp
chết, cha không thể nuốt lời”.
Tạ Hoa Lăng bối rối.
“Còn
chưa nói năm xưa giữa con và Triệu Huy rốt cuộc ai sai nhiều hơn. Cho dù Triệu Huy trăm sai, vạn lỗi với con, nhưng anh ta đã chết thì cũng coi
như tạ tội với con rồi”, Tạ Hạc Phố thở dài.
Việt Triệu Huy nhà
nghèo, ngay từ trung học đã do một tay ông giúp đỡ. Sau khi tốt nghiệp
trường đại học danh tiếng của Mỹ thì được vào làm việc ở Tạ gia, thể
hiện năng lực khai thác quản lý xuất sắc, tuổi còn trẻ đã được đề bạt
làm phó tổng giám đốc. Do chỉ có một đứa con gái chẳng có tài cán gì,
ông ngầm suy tính sẽ để Triệu Huy làm giám đốc chuyên nghiệp quản lý
toàn bộ Tạ thị, hoặc là nhận anh ta làm con nuôi.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Con gái vừa gặp đã thích Triệu Huy, dứt khoát theo đuổi anh ta bằng được.
Thâm tâm ông cũng rất thích người trẻ tuổi tài năng đó, liền dùng một số biện pháp tác thành cuộc hôn nhân này.
Nhưng không ngờ kết cục là một bi kịch.
“Chính con đã hứa với anh ta, coi Việt Xán như con đẻ, đối xử với Việt Xán như Việt Tuyên, có quyền thừa kế như nhau.” Tạ Hoa Lăng lạnh lùng hừ một
tiếng, hồi đó lẽ ra bà không nên mềm lòng như vậy, do hối hận và hoảng
sợ, nhất thời đã nhận lời hứa với Việt Triệu Huy lúc anh ta lâm chung,
“Nhưng, chuyện đó hoàn toàn không thể!”.
“Đứa con hoang của con
đàn bà đê tiện, giọt máu hoang của một kẻ không hề có huyết thống với Tạ gia, sao có thể ngang bằng với Tuyên của con! Ấy là chưa nói nó lòng
lang dạ sói, mấy lần làm hại Việt Tuyên, lần này lại suýt lấy mạng của
Tuyên!”
Tạ Hoa Lăng phẫn nộ.
“Con nhất định phải đuổi nó
đi! Con nhất định phải cho nó trắng tay cút khỏi đây như một kẻ nghèo
kiết xác! Con phải khiến nó hối hận! Con phải buộc nó quỳ trước mặt con! Cho dù thất hứa với người chết sẽ bị quả báo con cũng dám một mình gánh chịu!”
“Câm mồm!”
Tạ Hạc Phố cau mày mắng, rồi lại thở dài:
“Có lẽ Triệu Huy đã sớm liệu con sẽ làm như thế, cho nên trước đó đã đem toàn bộ cổ phần của nó trong Tạ thị sang tên cho Xán.”
“Cái gì?!”, Tạ Hoa Lăng kinh hãi, “Toàn bộ cổ phần sang tên cho Xán, không
cho Tuyên một chút nào ư?! Hắn lại thiên vị đứa con hoang như vậy! Cha,
tại sao cha không nói với con!”.
Tạ Hạc Phố nhìn con gái.
Tạ Hoa Lăng khinh bỉ nói:
“Cho dù Việt Triệu Huy chuyển hết cổ phần của anh ta cho Việt Xán cũng chẳng đáng là bao, không đáng lo.”
“Tổng cộng là…”, Tạ Hạc Phố nói ra một con số.
Tạ Hoa Lăng mặt biến sắc, kinh hãi kêu lên:
“Sao có thể?! Việt Triệu Huy chẳng qua là kẻ làm thuê cao cấp, lại thêm anh
ta được nhận làm con rể rồi lấy thêm được ít cổ phần, tổng cộng cũng
không thể nhiều như vậy! Đồ lòng lang dạ sói! Cha con một duộc! Uổng cho con vẫn tưởng anh ta thanh cao, thì ra lén nuốt nhiều cổ phần của Tạ
thị như thế!”
Bà phẫn nộ đi đi lại lại.
“Sớm biết thế này, con đã không mềm lòng với Việt Triệu Huy và con đàn bà đê tiện đó! Đê tiện, tất cả bọn chúng là lũ đê tiện!”
“Hơn nữa những năm qua, luôn có người âm thầm thu mua cổ phần của Tạ thị”,
bỏ chiếc tẩu trong tay xuống, Tạ Hạc Phố đến bên cửa sổ, sắc đêm ánh lên mớ tóc bạc của ông, “Chưa tra ra hành tung của ai, nhưng những cổ phần
đã thu mua tổng cộng cũng đủ làm lung lay nền móng của Tạ thị”.
“Cha!”
“Hoa Lăng”, Tạ Hạc Phố thở dài, “Từ nhỏ cha đã quá nuông chiều, khiến con
trở nên ngang ngược độc đoán, nhưng bây giờ rốt cuộc con không còn nhỏ
nữa, mọi chuyện nên vì lợi ích toàn cục. Tạ thị tồn tại mấy trăm năm là
dựa vào đoàn kết một lòng, mặc dù Xán là con riêng của Việt Triệu Huy
nhưng dù sao năm xưa con đã thừa nhận nó, những năm qua nó điều hành Tạ
thị khá tốt. Tạ thị đến thế hệ Việt Tuyên, nhân lực mỏng, Tuyên sức khỏe lại kém, nên chung vai góp sức với nó, hơn tạo thêm thù kẻ hận với nó”.
“Nhưng dù con chịu tha cho Việt Xán, nó cũng không tha cho con.”
Tạ Hoa Lăng sắc mặt thê lương.
“Cha, chừng nào cha còn sống, Việt Xán còn có thể yên phận, nhưng nói một câu bất hiếu, một ngày kia nếu cha không còn, con sợ nó sẽ nuốt chửng con
và Tuyên.”
“Yên tâm, Tuyên không yếu đuối như con tưởng đâu”, mái tóc bạc trắng ánh màu đêm, Tạ Hạc Phố thở dài, “Chỉ có điều sức khỏe
không tốt, nếu không… haizzz, tóm lại con phải nhớ, không nên chọc tức
Xán. Coi như là vì Tuyên, cho nó thêm ít thời gian dưỡng bệnh”.
Đêm khuya dần.
“… Mặc tôi…”
Môi tím lịm, người liên tục co giật, Việt Tuyên nói ngắt quãng. Nhưng cơn
đau kịch phát càng khiến anh không thể thở, những tiếng rít từ trong cổ
càng nhanh, càng đáng sợ, mái tóc đen đẫm ướt mồ hôi.
Không suy
nghĩ nhiều, Diệp Anh vội ấn chuông gọi người. Người đầu tiên xông vào là Tạ Bình, sau đó hai y tá đặc biệt canh chừng 24/24 ngoài cửa cũng đi
vào. Mở cửa thông gió, một y tá lấy thuốc, một y tá xoa bóp hai chân co
rút của Việt Tuyên. Diệp Anh đỡ anh ngồi dậy, vuốt dọc sống lưng, làm
dịu cơn khó thở.
“Khè…”
“Khè…”
Ôm Việt Tuyên từ
phía sau, tay cô chạm vào lưng anh đang run lẩy bẩy, ướt đầm mồ hôi
lạnh, cơ hồ sinh mệnh anh như sợi dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Mặt anh trắng bệch, nhưng hai má lại đỏ hồng khác thường, đầu anh mềm
oặt ngả trên vai cô, bất giác cô ôm chặt anh, dùng hết sức ôm thật chặt.
“Nhị thiếu gia!”
Tạ Bình luống cuống.
Cơ hồ như một thế kỷ trôi qua.
Cơn đau giảm dần, Việt Tuyên yếu ớt nhắm mắt, người dựa vào vai cô hơi thả
lỏng một chút, tiếng thở cũng không còn rít lên, đáng sợ như vừa rồi. Tạ Bình đưa khăn bông, Diệp Anh thận trọng lau mồ hôi trên trán và cổ cho
Việt Tuyên.
Thấy tình hình ổn định, hai y tá lui ra. Tạ Bình mặc
dù chưa yên tâm nhưng biết Nhị thiếu gia cần yên tĩnh, cũng lặng lẽ nhìn Diệp Anh rồi từ từ đi ra.
Người Việt Tuyên rất lạnh.
Diệp Anh đỡ lưng anh, nhẹ nhàng đặt anh trở lại gối. Cô do dự một lát, bởi
ga giường, vỏ gối, chăn, áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi, sẽ rất khó chịu. Vậy là cô nhẹ nhàng giải thích với anh, lật anh nghiêng sang một bên, thay
xong, lại lật thay bên kia.
Gối, ga, chăn tất cả đều khô ráo thơm tho.
Cô mang đến một bộ đồ ngủ sạch sẽ, cúi người chuẩn bị thay cho anh, nhưng phát hiện anh đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
Diệp Anh ngây người.
“Sao thế?”
Một cách vô thức, cô chạm tay lên trán anh, lo lắng vừa rồi ra quá nhiều mồ hôi có thể anh lên cơn sốt. Vừa chạm vào vầng trán lành lạnh của anh,
Việt Tuyên lại nặng nề quay mặt đi, khiến tay cô bẽ bàng chơi vơi trên
không.
“…”
Mắt tối sầm, cô cười nhạt:
“Vừa mới
tuyên bố hôn lễ của anh và Sâm Minh Mỹ, là em đã không thể chạm vào anh
rồi ư?” Con người mới lúc tối trong vườn hoa, dịu dàng hôn cô, hỏi cô
làm thế nào để chứng minh anh thật lòng với cô, hình như hoàn toàn không phải là người đàn ông mặt xanh xao, lạnh băng, ngoảnh mặt nằm đó.
“Có phải anh mong em tự nhận ra, để lặng lẽ rời khỏi đây?”, cô hỏi nhỏ.
Đột nhiên ho mấy cái.
Hơi thở vừa bình ổn lại gấp lên, trên gối trắng tinh, hàng mi anh lại run
run, ho nhẹ từng tiếng, hai má lại hồng lên bất thường. Anh nhắm mắt,
trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, mãi không thấy tiếng cô, giống như cô
không còn tồn tại nữa, gió lay rèm cửa sổ, anh lấy tay che miệng ho một
lúc, mới từ từ mở mắt.
Trong phòng
không có ai.
Hai mắt anh tối dần.
Tối dần.
Giống như thời khắc đó, mọi sức lực trong người đã rời bỏ anh, ngay cả sức để ho cũng bị rút hết.
“Em chưa đi đâu.”
Diệp Anh từ phía đầu giường đi ra, miệng mỉm cười.
Có gì như trút gánh nặng, khe khẽ thở phào, ngồi bên mép giường, cô cúi người, cười cười nhìn vẻ lúng túng bất ngờ của anh.
“Đã không muốn để em đi, sao vừa rồi lại tỏ ra rất ghét em như thế, khiến
em buồn nẫu ruột”, lắc tay anh, cô nhìn anh đăm đăm, ánh mắt tội nghiệp, “Lúc ở vườn hoa vẫn còn tốt thế, sau khi nói chuyện với Sâm Minh Mỹ trở về là thay đổi, hừ, có phải cô ấy nói xấu gì em không!”.
Việt Tuyên không nén được, gượng cười.
“A, vậy là đúng rồi!”, mặt cô tỏ vẻ tủi thân, “Anh đừng nghe cô ấy, cô ấy
ghen với em, cô ấy ghen bởi vì, bây giờ anh đã là của em, cô ấy muốn
cướp lại cũng không được”.
“A Anh!”
Nhìn cô trêu chọc như
trẻ con rất đáng yêu, khóe môi Việt Tuyên hơi nhếch dịu dàng, nhưng rồi
lại đăm đăm nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mông lung khó hiểu.
“A Anh.”
Gió đêm mang hơi lạnh, tiếng anh rất nhỏ.
“Sao?”
Cô thôi cười, cũng trịnh trọng nhìn anh.
“Em muốn…”, giọng nặng nề xen lẫn chua chát, ánh mắt Việt Tuyên mông lung
nhìn cô, chậm rãi nói: “… tôi kết hôn với Minh Mỹ sao?”.
“Anh nói lại xem.”
Diệp Anh chớp mắt.
“… Em muốn…”, giọng Việt Tuyên khàn tắc, “… tôi kết hôn với…”.
“Anh còn dám nhắc lại lần nữa!”, Diệp Anh nghiến răng xông đến, hai tay ấp
lên má anh, vuốt ve, “Anh là của em! Em đã nói với anh từ trước rồi, anh là của em! Từ cái ngày Sâm Minh Mỹ bỏ anh, anh đã là của em! Sống là
người của em, chết là ma của em, hiểu không?!”.
“Sao em có thể muốn anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ!”
Cô lườm anh tỏ vẻ tức giận.
“Anh đã nói anh thích em, lại còn nói trước mặt bao nhiêu người như vậy, nói thẳng với ông nội anh, cho nên anh không có quyền hối hận! Nếu anh dám
bỏ em, đi kết hôn với cô gái khác, em sẽ… em sẽ…”
Việt Tuyên nhìn cô đăm đăm.
Dường như đang nghiên cứu cô nói thật hay đang diễn kịch.
“… Em sẽ cắn chết anh dần dần từng miếng!”, cúi đầu, cô cắn vào môi anh,
cắn thô bạo, làm rách môi anh. Anh khẽ rên, một chút máu nóng dính trên
môi cô. Ngẩng đầu, cô cười đắc ý, “Sợ chưa? Anh còn dám nhắc lại lần
nữa, em sẽ cắn lần nữa cho xem!”.
Môi dính máu anh.
Nụ cười diễm lệ như tường vi đỏ màu máu.
Nhưng lại không nhận ra.
Môi dưới của mình cũng có một vết rách nhỏ, Việt Tuyên khẽ nói: “Anh biết rồi”.
Nếu anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ, như vậy, cô ta càng có thể…
Nhưng cô ta từ chối.
Mặc dù không biết sự từ chối của cô ta có mấy phần là thật. Nhưng ngửi thấy mùi hoa tường vi trong gió, nhìn nụ cười diễm lệ kề sát mặt, anh không
muốn nghĩ thêm gì nữa.
Đêm hôm đó trôi thật chậm.
Diệp Anh ngáp dài, khi cô cũng chui vào tấm chăn mỏng kim đồng hồ trên tường đã
chỉ một giờ đêm. Tắt đèn, trong phòng tối om, chỉ có trần nhà vẫn thấp
thoáng đung đưa in hình bóng tường vi ngoài cửa sổ. Cô rất buồn ngủ
nhưng không thể nào nhắm mắt.
Việt Tuyên bên cạnh cũng không ngủ được.
Trong lòng có gì chua chát mềm yếu như đang lay động, cô lật người, nhắm mặt
thận trọng dịch tới gần gối anh. Mùi cơ thể anh bao bọc cô, cô khẽ cảm
nhận, đôi mắt vẫn nhắm, dưới tấm chăn mỏng lén thò một chân quờ quạng.
Trong đêm tối, cô vừa giả bộ ngủ vừa khẽ hỏi:
“… Như thế này có đau không?”
Tiếng nói nhỏ bật ra từ trong cổ, Việt Tuyên vẫn nằm yên, mặc dù trong bóng
tối có thể cảm thấy hơi nóng đó tỏa ra từ một bên tai anh, lát sau anh
trả lời giọng khàn khàn:
“Không.”
“Có cảm giác không?”
“… Một chút.”
“Cảm giác gì?”
Trong chăn, ngón chân cô se sẽ lần từ dưới lên.
“Vậy, ở đây có cảm giác không?”
“… Có.”
“Còn ở đây?”
“… Có…”
“Ở đây?”
“…”
Đến khi anh đỏ mặt, nặng nề lật người hôn môi cô!
Trong tấm chăn ấm áp, hai người nhẹ nhàng hôn dai dẳng, ép người vào nhau, dần dần ngủ thiếp.
* * *
Cũng màn đêm như thế.
Trong phòng tắm, chùm tia nước trắng bốc hơi nghi ngút chảy lên mắt và làn da màu tiểu mạch lõa lồ. Việt Xán nhắm mắt, mặt không biểu cảm đứng dưới
vòi sen, mặc cho dòng nước xối như mưa. Dòng nước lóng lánh từ từ đổ
xuống, từ mi mắt đến cổ, đến ngực…
Gần đến giữa ngực.
Chỗ nốt ruồi son đỏ tươi.
Rất lâu, rất lâu trở về trước.
Cô gái kiêu ngạo và cô đơn đó đã gục trên ngực anh, dùng móng tay gãi nhẹ
vào nốt ruồi son đó, cô nói trông nó giống như giọt máu, như giọt máu
chảy ra từ tim.
Cô hôn giọt máu đó.
Cô nói, nốt ruồi son này là của cô, cả đời này anh không thể để cô gái nào khác nhìn thấy nó.
Dòng nước ấm chảy suốt toàn thân anh.
Từ vầng ngực chầm chậm qua phần eo gọn săn chắc, Việt Xán đột nhiên nhắm mắt, nước từ từ chảy tới mé trong đùi.
Ở đó còn có một nốt ruồi son nữa.
Bản thân anh cũng không biết nốt ruồi ở đó, mãi đến khi bị cô phát hiện.
Lúc đó cô xấu hổ vờ nhắm mắt, sau đó là trấn tĩnh, dõng dạc nói, ở vị
trí này nó sẽ là nốt ruồi canh giữ cấm cung.
Nước làm ướt hàng mi khép chặt.
Đó là những hồi ức chôn sâu trong lòng anh, và chỉ có trong đêm khuya anh
mới lấy ra nhấm nháp từng chút một. Anh không dám nghĩ quá nhiều, chỉ sợ khi nghĩ đến ký ức đó sẽ bị va chạm với những thứ khác, và nó không còn tươi mới như vậy nữa.
Mà những thứ đó anh luôn cất giữ như một kẻ keo kiệt…
…
…
“… Lần đầu tiên trong trắng của anh đã trao em…”
Những ngón tay thon mảnh chỉ vào ngực anh, cô cười đắc ý.
“… Sâu trong lòng anh, yêu sâu sắc, không thể nào quên, chỉ có mối tình đầu là em…”
…
Mỉm cười nhìn đi chỗ khác, ánh mắt cô dừng lại trên vầng ngực hơi phập phồng của anh.
“Cô ấy đã nhìn thấy nốt ruồi son ở ngực anh chưa? Nốt ruồi giống như dấu
son ấy, nốt ruồi son đẹp mê hồn, cô ấy có biết thực ra còn một nốt ruồi
như vậy nữa ở chỗ khác trên người anh không, ở một nơi còn kín đáo hơn…”
…
Lại bị cô lấy ra uy hiếp anh.
Dòng nước như màn mưa, Việt Xán lại ngửa mặt nín thở, sau đó đột nhiên tắt
vòi hoa sen, choàng khăn tắm lên người, mở mắt, trong mắt chỉ còn một
màu đen băng lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...