Những năm tháng ngọt ngào như mật đó, những đêm đầu hạ trắng sáng vằng vặc đó, những mùa hoa tường vi chưa nở đó.
Đêm tối, đom đóm bay lượn, lấp lánh, lập lòe, ánh sáng đèn đường vàng nhạt, những giọt sương ươn ướt trên cánh hoa tường vi cũng lấp la lấp lánh,
tiếng côn trùng lúc xa lúc gần trong vườn hoa trung tâm càng làm cho
cảnh vật trở nên vô cùng tĩnh mịch. Cuộc sống như cõi mộng, anh cầm cặp
sách cho cô, đi bên cạnh cô, nhưng lại chỉ thấy được khuôn mặt nghiêng
nghiêng, trắng hồng của cô. Mái tóc dài, đen nhánh che mất khuôn mặt,
chỉ để lộ chóp mũi thanh thoát và hàng mi cong dài của cô.
Không chỉ một lần, anh yêu cầu cô buộc tóc lên.
Ít nhất để anh có thể nhìn thấy cả gương mặt cô.
Cô luôn làm như không nghe thấy, chẳng hề lưu tâm. Nhưng khi anh hung hăng muốn tự mình buộc tóc cho cô, cô lại lạnh lùng lườm anh một cái, khiến
anh phải chịu thua.
Thế là, anh đi giật lùi trước mặt cô.
Cơn gió đêm mang trong mình hương hoa tường vi, cuối cùng cũng có thể thấy
được gần hết gương mặt cô. Cô dường như không vui, làn da mát lạnh tựa
tuyết trắng, đôi mắt đen láy, u sầu như vũng nước sâu thẳm, anh chưa
từng nhìn thấy nụ cười thật sự thoải mái nơi cô.
Vườn hoa trung tâm về đêm không có ai khác.
“…
Ánh trăng sáng trắng ôm trọn mặt biển sâu
Anh thẫn thờ ngắm biển, trái tim không biết bay đi đâu
Nghe thấy anh ta đang nói với em
Rằng anh ta thật lòng thích em
Anh không biết nên trốn về đâu
Yêu một người phải chăng cần hiểu nhau
Anh tưởng rằng em sẽ hiểu mỗi khi anh nhìn em
Bí mật mà anh chôn giấu
Trong mỗi sớm mai
…”
Anh đi giật lùi trước mặt cô, bắt đầu hát cho cô nghe, bắt chước động tác
của các ca sĩ thời đó một cách khoa trương, tay gảy cây đàn ghita tưởng
tượng, giọng khàn khàn hát Rock, đột nhiên cất giọng nam trung trầm bổng du dương, nồng nàn tha thiết, sau đó lại vừa hát vừa ra sức nhảy những
bước trong MV.
“…
Nguyện dùng một cây bút chì đen
Vẽ nên vở kịch sân khấu trầm mặc
Ánh đèn sáng hơn nữa cũng ôm chặt lấy em
Nguyện đứng trong góc tối cất giọng ca khàn khàn
m thanh lớn hơn nữa cũng đều dành cho em
Xin hãy chăm chú lắng nghe, chẳng cần lên tiếng
Nguyện dùng một cây bút chì đen
Vẽ nên vở kịch sân khấu trầm mặc
Ánh đèn sáng hơn nữa cũng ôm chặt lấy em
Nguyện đứng trong góc tối cất giọng ca khàn khàn
Xin hãy thứ tha cho anh chẳng biết đường ăn nói
Nguyện dùng một cây bút chì đen
Vẽ nên vở kịch sân khấu trầm mặc
Ánh đèn sáng hơn nữa cũng ôm chặt lấy em
Nguyện đứng trong góc tối cất giọng ca khàn khàn
Tình yêu tron g lòng, chẳng cần lên tiếng
…”
(Chẳng cần lên tiếng – Eason Chen, lời Tiểu Kha)
Anh hát đủ các thể loại.
Càng hát càng hăng, khi anh sắp gây sự chú ý với cảnh sát tuần tra, thì cuối cùng cũng thấy được nét cười trong đáy mắt cô. Tuy đôi môi cô vẫn mím
hững hờ, song nét cười ánh lên trong mắt lại như đóa tường vi nở rộ, đẹp đến nỗi khiến tim anh đập thình thịch như bị điện giật, trong phút chốc có một cảm giác hạnh phúc không biết mình đang ở nơi đâu.
“Rầm.”
Chắc tại phía sau có hòn đá, cũng có thể bởi tim đập liên hồi làm đôi chân
loạng choạng, anh đang đi giật lùi thì ngã ngửa, trời đêm ngàn sao lấp
lánh, trước mắt anh cũng xuất hiện vô số sao vàng vì cú ngã. Anh đau đến méo miệng, cô ngồi xổm bên cạnh anh, nét cười trong đáy mắt càng nhiều
hơn, miệng mắng anh ngốc nghếch, nhưng những ngón tay trắng muốt lại xoa xoa chỗ sưng sau gáy anh. Nằm trên đất, bên cạnh rặng tường vi, anh
nhìn cô đắm đuối, rồi nắm lấy tay cô, đặt lên môi mình và hôn thật sâu.
Đêm đầy sao, phảng phất hương tường vi, những ngón tay thon dài tao nhã nằm gọn trong lòng bàn tay anh, anh hôn hương thoang thoảng trên đó, còn cả ý cười nhẹ nhàng trong đôi mắt cô, nụ hôn mang hơi ấm của những ngón
tay cô, anh của tuổi trẻ không cưỡng lại được, cắn mạnh đầu ngón tay
xinh đẹp của cô…
Lưới sắt khung cửa sổ màu đỏ rực đung đưa trong gió.
Ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi trên người dần thấm lạnh cơ thể, Việt Xán
lòng dạ rối bời ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm bên ngoài cửa
sổ, giấc mơ thời tuổi trẻ chân thực đến mức dường như chỉ cách một hơi
thở. Anh còn nhớ, từ sau đêm đó, cô đã ngầm cho phép anh luôn được nắm
tay cô.
Những năm tháng gần đây không có cô bên cạnh.
Xung quanh anh người đẹp nhiều không đếm xuể, họ đều rất yêu quý và chăm sóc đôi tay tới mức vô cùng mịn màng, mềm mại.
Nhưng anh chỉ luôn nhớ tới đôi bàn tay cô.
Mười ngón tay cô trắng nõn khác thường, dường như không hề hồng hào, nhưng
lại tỏa ra hương thơm thoang thoảng tựa hương tường vi mới nở. Ngón tay
cô thon dài, mảnh mai, gầy guộc, đẹp như thể mang trong mình sức sống
quật cường. Nắm bàn tay ấy trong lòng bàn tay mình, có chút cộm tay, do
vậy mỗi lần anh đều nắm chặt tay cô, nắm càng chặt càng cảm thấy gần gũi và hạnh phúc như thể máu thịt hai người hòa làm một vậy.
Bàn tay trống vắng.
Cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay hơi nâu của mình, Việt Xán chậm rãi hồi
tưởng lại, xúc cảm trong giấc mộng ban nãy đã dần trở nên mơ hồ. Nhắm
mắt lại, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô và Việt Tuyên tay trong tay
trong bữa tối, khóe môi liền cong lên đầy băng giá.
Lưới sắt khung cửa sổ màu đỏ rực khẽ lay mình trong gió.
Ánh sao bên ngoài cửa sổ nhuốm màu huyết mờ ảo, rặng tường vi trước cửa,
sau khi nở rộ, giờ chỉ còn sót lại những tán lá xào xạc, lay động. Đợi
thêm vài tháng nữa, khi mùa đông sang, chúng sẽ chỉ còn trơ lại những
sợi dây leo đen khô.
Nắm chặt tay, ánh mắt Việt Xán dừng lại trên những phiến lá xanh ngắt đang khẽ rung rinh, trái tim quặn thắt. Nếu
như… nếu như tất cả có thể làm lại. Những năm tháng ngọt ngào như mật
đó, những đêm đầu hạ trăng sáng vằng vặc đó, những mùa hoa tường vi chưa nở đó.
Những giọt sương long lanh đọng trên phiến lá xanh ngắt,
đó là đêm đầu hạ trăng sáng ngời sáu năm về trước, khi những đóa tường
vi chưa nở, nhưng những nụ hoa non nớt chỉ chờ một trận gió thổi qua là
nở rộ ngập trời những đóa tường vi dại đỏ tươi nồng nhiệt.
Năm ấy, anh đã đưa hộ chiếu cùng vé máy bay của cô và mẹ cho cô. Cô xem qua, rồi cẩn thận bỏ chúng vào ngăn kín trong cặp sách.
“Đây là căn nhà ở nước ngoài của chúng ta, em xem có thích không?”, anh hào
hứng lấy ra mấy tấm ảnh cho cô xem, “Mẹ em ở tầng một, anh và em ở tầng
hai. Đây sẽ là phòng của em, em xem có thích không? Nếu không thích
phong cách này, đến lúc đó sẽ sửa lại thành kiểu em thích!”.
Trong ảnh là một ngôi nhà gỗ nguyên khai hai tầng, có vườn hoa rộng. Phòng
của cô bài trí tao nhã, đơn giản, giấy dán tường sọc màu lam trắng, có
một cửa sổ gỗ lớn màu trắng. Nhìn bức ảnh, cô hỏi: “Ngoài cửa sổ có thể
trồng hoa tường vi được không?”.
“Bồn hoa đã làm xong rồi, cánh
cửa sổ cũng thay bằng loại mở phía trong”, anh cười đắc ý, “Anh còn chọn riêng giống tương vi, và đã nhờ người làm vườn ở đó trồng giúp, khi em
đến cũng đúng vào mùa hoa nở”.
“Giống hoa tường vi nào và màu gì hả anh?”, cô tò mò hỏi.
“Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết”, nắm lấy những ngón tay cô và hôn nhẹ, anh
chỉ vào một góc vườn trên bức ảnh, thích thú nói, “Ở chỗ này, anh định
làm một căn nhà kính. Chỉ cần điều chỉnh tốt giống cây và nhiệt độ, thì
một năm bốn mùa em đều có thể ngắm nhìn hoa tường vi!”.
Cô cười, lườm anh một cái.
Cái lườm khiến trái tim anh loạn nhịp, anh ôm cô vào lòng, không nhịn được, hôn liên hồi lên trán cô. Bỗng nhiên, mặt anh đỏ bừng, có chút lúng
túng:
“Cái đó…”
“Hử?”
“… Bên nước ngoài,
hình như qua mười sáu tuổi là có thể…”, có chút bối rối, mặt chàng thiếu niên đỏ bừng, thì thầm bên tai cô, “… có thể kết hôn rồi, hay là, chúng mình… chúng mình cũng…”. Cô đỏ mặt toan đẩy anh ra. “Được không?”, ôm
chặt lấy cô, gò má đỏ ửng của anh kề sát vào gò má đỏ ửng của cô, giọng
nồng nhiệt, “Em… em có thích anh không? Nếu thích anh, chúng mình… sau
khi ra nước ngoài, kết hôn luôn được không…”.
Trong màn đêm mịt
mùng, đôi hàng mi đen nhánh khẽ rung lên, Diệp Anh sợ hãi bừng tỉnh khỏi giấc mơ! Hơi thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Rèm cửa kín bưng, màn đêm bên ngoài không thể lọt vào, trong phòng, đèn ngủ nhỏ xinh sáng dịu, trần nhà sạch sẽ không chút mạng nhện.
Hơi thở khẽ run.
Cô cứ nghĩ mình đã quên từ lâu.
Những chuyện hoang đường, nực cười đã qua đó, những mảnh vỡ nhuốm máu đó.
Vậy mà, những ký ức cứng đầu vẫn ngự trị trong cô.
Hơi thở dần trở lại bình thường.
Trong ánh sáng dịu của đèn tường, cô lặng lẽ nhìn lên trần nhà cho đến khi
cảm nhận được hơi thở ấm áp bên cạnh. Trên chiếc gối trắng muốt, cô chậm rãi nghiêng đầu sang, thấy Việt Tuyên đang say giấc.
Nét mặt anh khi ngủ thật êm đềm.
Tuy các nét trên khuôn mặt vẫn tạo cảm giác xa cách, nhưng anh không chau
mày nữa mà giãn ra, khóe môi cũng thả lỏng. Cô nhìn anh, rất lâu, rồi
chạm nhẹ vào bàn tay trái ấm nóng của anh trong chăn. Trước đây, bàn tay anh không ấm áp cũng chẳng lạnh giá, nhưng lại xa cách đến mức dường
như không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.
Đang say giấc, ngón tay
Việt Tuyên động đậy một cách vô thức, nắm lấy tay cô. Cô giật mình, lập
tức rút tay ra khỏi tay anh theo phản xạ tự nhiên! Một giây sau, trong
lòng lại vì hành động này mà dấy lên cảm giác hối lỗi. Cô cúi đầu, đặt
một nụ hôn lên trán anh, rồi nhẹ nhàng kéo dịch chăn đặp lên cằm cho
anh.
Cảm giác dịu êm và áy náy đan xen vào nhau khiến cô thẫn thờ hồi lâu, không tài nào trở lại nằm cạnh anh được nữa. Cô lấy chiếc áo
khoác choàng lên người, rồi nhẹ nhàng đi về phía cửa, xoay nắm cửa bước
ra sau đó nhè nhẹ khép lại, không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh.
Bên kia cánh cửa.
Tiếng bước chân cô ngày càng xa, rồi dần dần mất hút.
Dưới tia sáng hắt hiu trong phòng, Việt Tuyên mở mắt, hơi ấm trên ngón tay lạnh dần theo tiếng bước chân ngày càng xa của cô.
***
Màn đêm tĩnh mịch.
Trời đêm sâu thẳm lấp lánh ánh sao, từng đốm sao sáng tỏ, con đường mòn nhỏ trong vườn cũng dễ đi hơn mọi khi.
Trong đêm tối đầu thu, gió đã mang chút hơi lạnh, Diệp Anh kéo chặt áo khoác, chậm rãi bước đi trong khu vườn tĩnh lặng.
Cuối con đường mòn nhỏ là một bể bơi lộ thiên. Mặt nước nhấp nhoáng ánh sao. Trạm nghỉ chân màu trắng, những dây tường vi xanh ngắt vẫn lan ra khắp
nơi, những rặng tường vi trắng đẹp như thác nước đã hoàn toàn không còn
tồn tại. Càng đi Diệp Anh càng thấy khu vườn rộng lớn hơn tưởng tượng
của cô, có rất nhiều nơi trước đây cô chưa từng đặt chân đến. Khắp nơi
trong khu vườn hầu như đều trồng hoa tường vi. Các loại tường vi khác
nhau, dưới gốc cây, bên tảng đá, nơi góc tường bám đầy dây leo. Bên cạnh con đường nhỏ, chiếc ghế dài, rất nhiều loại mà cô không biết tên. Dưới ánh sao, cành lá tường vị nhẹ nhàng phát sáng, những phiến lá xanh với
vô số răng cưa nhỏ xinh, um tùm sinh sôi, lan rộng.
Diệp Anh lặng lẽ bước đi.
Rẽ qua con đường nhỏ phía trước hồ bơi, trong màn đêm, phía xa xa tựa như
cõi mộng trong những câu chuyện cổ tích, sừng sững xuất hiện một căn nhà kính như được làm từ pha lê! Bóng lộn, long lanh, sáng chói, đẹp như
giấc mộng. Dưới màn đêm đầy sao, căn nhà kính trong suốt dường như chỉ
tồn tại trong mộng tưởng.
Nhìn căn nhà kính, Diệp Anh dừng bước,
trong phút chốc, cô mơ màng tưởng rằng mình đang nằm mơ, bên tai thấp
thoáng giọng người thanh niên hoang dại hào hứng nói với cô năm nào: “Ở
chỗ này, anh định làm một căn nhà kính. Chỉ cần điều chỉnh tốt giống cây và nhiệt độ, thì một năm bốn mùa em đều có thể ngắm nhìn hoa tường vi!”
Bên trong nhà kính tràn đầy mùi bùn đất.
Ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Diệp Anh bước vào, nhìn thấy cả một thế giới tường vi, từng khóm, từng khóm tường vi các loại. Trong không khí
ấm áp, ẩm ướt, có một khóm tường vi nhú ra đầy nụ đỏ tươi, như thế sau
phút chốc sẽ nở rộ thành một biển hoa rực rỡ.
Trước khóm hoa tường vi đỏ tươi đó.
Một chiếc xẻng nhỏ vừa được dùng để xới đất, mép xẻng còn dính đầy bùn đất, một bình tưới màu cam, mấy bao phân bón và thuốc trừ sâu, Việt Xán đang chăm chú vun xới khóm hoa đó, mái tóc đen rối bời như thể đã ở đây cả
đêm không ngủ. Mãi đến khi tiếng bước chân cô đến gần, anh mới đứng
thẳng lên bất ngờ quay đầu. Khi nhìn thấy cô, đáy mắt anh lập tức ánh
lên tia nhìn phức tạp.
Dưới ánh sáng trong căn nhà kính.
Cô mặc chiếc váy ngủ satin trắng rộng rãi, dài đến mắt cá chân, bên ngoài
khoác tạm chiếc áo dệt kim màu đen. Đen là đen sẫm, trắng là trắng tinh, đôi mắt cô cũng đen láy, lạnh nhạt, thờ ơ nhìn anh, vẻ đẹp gần như ma
mị.
Cô như vậy làm anh nhớ lại nhiều năm về trước. Lần đầu tiên
trông thấy cô tại một cửa hàng điểm tâm kiểu u, tay cô cầm chiếc ô màu
đen ướt đầm nước mưa, những ngón tay trắng bệch khác thường, lạnh lùng
đi qua trước mặt anh.
“Hoa tường vi ở đây đều do anh trồng?” Khóe môi có ý chế nhạo, Diệp Anh chậm rãi tiến đến gần khóm tường vi kết đầy nụ đó. Những nụ hoa chúm chím đỏ tươi chưa nở, không có hương thơm,
những chiếc gai nhỏ mềm trên đài hoa đâm vào ngón tay cô. Đây là khóm
tường vi dại, khi nở sẽ là những đóa hoa đơn cánh, không đẹp và đầy đặn
như loại tường vi lai.
“Sao vẫn chưa ngủ?”, đồng hồ trên tường
kính đã điểm ba giờ sáng, Việt Xán chau mày. “Anh cũng chưa ngủ”, Diệp
Anh nói rồi ngắt một nụ hoa, gai nhọn trên thân cây đâm vào tay đau
buốt, một giọt máu chảy ra, cô chậm rãi ngậm đầu ngón tay vào miệng,
ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi:
“Sao không ở cùng Sâm Minh Mỹ? Tôi
tưởng bây giờ là thời khắc hai người ăn mừng chiến thắng chứ. Hai người
không phải đã tìm ra cách giải quyết việc của Phan Đình Đình rồi sao?”
Nếu không, lúc ăn tối, Sâm Minh Mỹ đã chẳng đắc chí đến vậy.
“Lần này cô thua chắc rồi.” Kiềm chế bản thân không nhìn vào ngón tay cô
đang ngậm, Việt Xán nhướn mày, nhìn khóm hoa tường vi trước mặt, nói.
“Ồ? Tự tin thế sao?” Ngón tay không còn chảy máu, Diệp Anh mỉm cười, mâm mê đài hoa đỏ tươi vừa ngắt đó. “Tiện thể nói cho tôi biết, hai người rốt
cuộc đã làm gì để thuyết phục Phan Đình Đình từ bỏ lễ phục của tôi mà
chọn lễ phục của Sâm?”
Bên ngoài, màn đêm lạnh lẽo, bên trong nhà kính lại ấm áp như đầu hạ, Việt Xán nhìn nụ hoa sắp nở, thần sắc không
có gì thay đổi, trả lời: “Một số việc có thể khiến Phan Đình Đình động
lòng”.
Để thắng trong ván bài này, để khiến cô chịu thua mà rời
khỏi đây, ngoài việc đồng ý cho Phan Đình Đình làm đại diện một số quảng cáo của tập đoàn Tạ thị với giá cao, anh thậm chí còn đáp ứng Phan Đình Đình việc mà anh từng cho rằng tuyệt đối không thể đáp ứng.
Khi
Phan Đình Đình cảm thấy mãn nguyện, nở nụ cười khoái chí, anh đã hiểu
rằng, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ cần cô có thể rời khỏi đây.
“Ừm, thật muốn biết đó là những việc gì?” Dò xét nét mặt Việt Xán, Diệp Anh
cười nói, ánh mắt long lanh: “Người phụ nữ có tham vọng lớn như Phan
Đình Đình chắc không dễ làm cô ta thỏa mãn nhỉ?”
Việt Xán mặt tối sầm.
“Không lẽ”, chớp chớp mắt, Diệp Anh cười mỉa, “Còn cần Đại thiếu gia dùng mỹ
nam kế mới có thể thu phục Phan tiểu thư sao? Theo tôi được biết, từ lâu Phan Đình Đình đã có tình ý sâu đậm với Đại thiếu gia đây, từng vì Đại
thiếu gia mà suýt chút nữa từ biệt showbiz”.
Nhìn nét mặt không
chút biểu cảm của Việt Xán, cô cười nói: “A, lẽ nào bị tôi nói trúng
rồi? Chỉ có điều, nếu Sâm tiểu thư mà biết Đại thiếu gia đây bán sắc cho Phan tiểu thư, không biết có tức giận không nhỉ?”. Dừng lại một chút,
cô như đột nhiên hiểu ra điều gì, nói, “À, tôi thật ngốc! Khi thử lễ
phục, Sâm tiểu thư đã mời anh đích thân đến giúp, quyến rũ Phan tiểu thư như vậy, chắc đã được Sâm tiểu thư gật đầu đồng ý, đúng không?”
“Quyến rũ…”, khuôn mặt Việt Xán không chút biểu cảm nhắc lại lời cô.
“Anh đã yêu Sâm Minh Mỹ đến mức có thể vì cô ta đi quyến rũ người đàn bà
khác, còn Sâm Minh Mỹ cũng dốc lòng tin vào tình yêu của anh dành cho cô ta như vậy, tin rằng, anh sẽ thực sự không động lòng trước Phan Đình
Đình.” Siết chặt nụ hoa trên tay, có chút gì đó cười không nổi, Diệp Anh thở dài yếu ớt, “Anh thật sự rất thích, rất thích Sâm Minh Mỹ, đúng
không?”
Trong căn nhà kính.
Những nụ tường vi đỏ tươi âm thầm chờ đợi khoảnh khắc bừng nở.
“Đúng vậy, tôi thích cô ấy.”
Việt Xán nhướng mày, trả lời cô.
“Soạt” gai nhọn trên nụ hoa lại một lần nữa đâm vào ngón tay Diệp Anh, trong
nháy mắt một giọt máu chảy ra. Có vẻ lại đâm vào cùng một chỗ, cô đau
tới mức hơi chau mày, trái tim cũng như thắt lại, khác với lần trước,
lần này gai nhọn đâm sâu vào thịt. “Xán, anh việc gì phải thế.” Ấn đầu
ngón tay, nhìn từng giọt máu chảy ra, Diệp Anh cười gượng gạo, nói: “Tôi không tin anh thích cô ta. Anh biết rõ là tôi hận cha cô ta, tôi hận là không thể xé nát cha cô ta ra! Biết rõ tôi hận cô ta và cha cô ta, sao
anh có thể thích cô ta cơ chứ?”.
“Tôi với cô thì có quan hệ gì?”, thoáng chút tàn khốc nơi khóe miệng, Việt Xán nhìn cô mỉa mai: “Cô nghĩ quá nhiều rồi đấy, Diệp Anh. Cô thật sự cho rằng, nếu tôi còn nhớ đến
cô, nếu tôi còn quyến luyến quá khứ giữa tôi và cô, mà trong thời gian
sáu năm tôi không đi thăm cô lấy một lần, sau khi cô ra ngoài cũng không một lần liên lạc với cô sao?”.
“Tôi qua lại với cô, chẳng qua là vì còn chút thương hại cô thôi. Cô lại được đằng chân lân đằng đầu,
muốn làm tổn thương Minh Mỹ, muốn lợi dụng quá khứ giữa tôi và cô để uy
hiếp tôi, phá hoại tình cảm giữa tôi và Minh Mỹ.”
Anh cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng.
“Vì Minh Mỹ, tôi có thể khuyên Phan Đình Đình thay đổi quyết định, có thể
đuổi cô ra khỏi nhà họ Tạ! Kể cả cô có kể những chuyện đã qua với Minh
Mỹ, cô cho rằng Minh Mỹ sẽ tin rằng hiện giờ tôi vẫn còn tình cảm với cô sao? Diệp Anh, cô tự tin quá đấy, sáu năm trước, tôi còn quá trẻ, chưa
hiểu về tình yêu, thấy cô mang vẻ đẹp băng giá nên muốn chinh phục, sau
sáu năm, có loại đàn bà nào mà tôi chưa từng gặp cơ chứ! Cô là cái thá
gì?”
“Nói hay lắm.” Đầu
ngón tay đau như bị kim châm, máu khô dần, Diệp Anh mặt trắng bệch, đôi
mắt u tối nhìn anh chằm chằm, giọng não nề: “Đáng lẽ anh nên nói thế này với tôi sớm hơn, chứ không phải là nói những lời giả dối, nào là tốt
cho tôi, nào là muốn tôi từ bỏ việc báo thù, sống một cuộc sống hạnh
phúc! Đáng lẽ anh nên để tôi sớm bỏ cuộc! Sáu năm tròn, trong trại cải
tạo, nếu tôi bỏ cuộc, là có thể để mặc họ giày xéo tôi, chà đạp tôi, và
tôi đã không phải chịu nhiều đau khổ vô ích như thế!”.
Giọng cô u ám lạnh lùng.
“Xán, tôi đã tìm rất nhiều lí do để bao biện cho anh. Đêm đó có lẽ anh bị tai nạn, có lẽ anh bị bệnh nặng, có lẽ anh vướng bận việc gì đó. Tôi đã đợi chính miệng anh nói với tôi! Anh nên sớm nói với tôi những điều này mới đúng! Nói rằng, anh chẳng có lý do gì hết, nói rằng anh đã hối hận, nói rằng sau này anh sẽ có vô số đàn bà, chẳng cần dính vào đứa phiền phức
như tôi!”
Đột nhiên đứng bật dậy, Diệp Anh trân trân nhìn anh,
sâu thẳm trong đôi mắt cô có ngọn lửa u tối như ma trơi đang đốt cháy
rừng rực, chậm rãi nói với anh từng câu:
“Rất tốt. Cảm ơn anh đã
cho tôi biết những điều này, để cuối cùng tôi có thể thôi không còn ảo
tưởng, để tôi có thể hoàn toàn tỉnh táo tiến hành những việc tôi vốn do
dự trước đây!” Cô nắm chặt nụ hoa đỏ tươi trong lòng bàn tay, nỗi đau
sâu sắc càng làm môi cô thêm nhợt nhạt, ánh mắt đã có chút điên dại,
quay lưng bước đi một cách kiên định.
“Đủ rồi, những mánh khóe này của cô có thể dừng lại được rồi đấy!”
Giọng âm trầm mà tức giận, Việt Xán túm lấy tay phải cô, nhìn bàn tay cô bị
gai nhọn tường vi đâm chi chít. Nghiến răng kèn kẹt, anh vừa phẫn nộ vừa khinh miệt, nói: “Cô cho rằng trò khổ nhục kế trẻ con này có tác dụng
với tôi sao?! Người đàn bà tự phụ, cô dựa vào đâu để chắc chắn rằng tôi
vẫn còn thích cô, không nỡ nhìn cô đau, không nỡ nhìn cô khổ?!”.
“Từ lúc gặp lại cô, hết lần này đến lần khác, lúc thì ám chỉ, lúc thì thể
hiện rõ, cô không hề hận tôi, cô vẫn còn tình cảm với tôi, cô ghen tuông khi tôi và Minh Mỹ yêu nhau!”
Việt Xán khinh miệt, chế giễu, càng nắm chặt bàn tay bị thương của cô như cố ý làm cô đau thêm.
“Cô giở đủ trò, cho rằng tôi sẽ mắc lừa? Sao cô có thể không hận tôi, là
tôi khiến cô phải vào trại cải tạo sáu năm! Nếu có người hại tôi như
vậy, tôi sẽ chỉ mong người đó chết đi! Sao có thể vẫn còn có thứ tình
cảm nhảm nhí là ‘thích’ được cơ chứ! Đóa tường vi nhỏ bé của tôi, cô của sáu năm trước băng giá, sắc bén đến độ toàn thân đầy gai nhọn, lẽ nào
sáu năm sau, cô lại giống như được ánh sáng của Chúa soi sáng, trong
lòng chan chứa tình yêu và sự tha thứ đối với tôi, kẻ đã từng làm hại
cô?!”
Gương mặt nguy hiểm kề sát mặt cô, Việt Xán hơi nheo mắt, lạnh lùng đến tàn nhẫn:
“Tôi không mắc lừa cô đâu! Xin cô hãy thôi đi! Cô nghe cho rõ đây, cho dù cô hận tôi hay không, yêu tôi hay không, tôi cũng chẳng thèm bận tâm! Tôi
chỉ cần cô nhớ rằng, cô đã đồng ý với tôi, chỉ cần cô thua trong chuyện
của Phan Đình Đình, thì sẽ ngoan ngoãn cút khỏi nhà họ Tạ!”
“Ha ha.”
Đối diện với sự tức giận và lạnh lùng đến tàn nhẫn của Việt Xán, Diệp Anh
nhếch mép, đôi mắt lạnh băng, cười nhạo, nói: “Rất xin lỗi, tôi sẽ khiến anh thất vọng.”
Dường như trong lòng vô cùng sảng khoái, cô nhìn anh đầy ác ý, nói: “Thỏa thuận đó, không lẽ anh lại ngây thơ đến mức
coi là thật sao. Chẳng qua chỉ là một cuộc cạnh tranh nho nhỏ, thắng thì thắng, thua thì thua, có gì đáng nói? Hôm đó, tôi chẳng qua thuận miệng nói, anh lại cho là thật, hạ mình van nài Phan Đình Đình đừng mặc lễ
phục của tôi sao? Ha ha, thật muốn biết rốt cuộc anh đã đáp ứng Phan
Đình Đình chuyện gì, hy vọng đến lúc đó, anh không hối hận đến hộc máu”.
“Cô…”
Việt Xán hận là không thể bóp nát cô ra:
“Cô là đồ đàn bà bất tín, vô liêm sỉ!”
“Bất tín là tôi học được từ anh đấy.”
Mỉm cười một cách yêu kiều, đáy mắt Diệp Anh vẫn lạnh băng, như thể có đau
khổ thêm cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình, “Vô liêm sỉ ư, anh cũng nào
có khác gì tôi. Để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tạ, anh thậm chí còn có thể
tạo ra vụ tai nạn xe hơi, muốn đấy tôi vào chỗ chết!”.
“…”
Tròng mắt Việt Xán đột ngột co lại.
“Có cần phải giả bộ thế không?” Cô cười nhạo, nói: “Lúc ở Pháp, anh tạo ra
vụ tai nạn xe hơi, làm Việt Tuyên bị thương nặng, làm tôi suýt chút nữa
chết cùng. Lần này lại trực tiếp rat ay với tôi. Đại thiếu gia, muốn một người chết, có rất nhiều cách, anh việc gì phải chọn mỗi cách gây tai
nạn ô tô?”.
Nét mặt vô cảm, giọng anh ngù ngờ:
“… Cô nghĩ đó là tôi?”
“Có phải anh làm hay không, trong lòng anh biết rõ! Tôi có nghĩ là do anh
làm hay không, anh sẽ bận tâm sao? Việt Xán, để tôi nói cho anh biết,
tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Tạ, sẽ không từ bỏ bất cứ việc gì tôi muốn
làm! Muốn tôi cút khỏi đây, trừ phi anh giết tôi! Bằng không, cho dù có
bắt cóc tôi, chỉ cần tôi có thể chạy thoát, tôi vẫn sẽ quay trở lại
đây!”
“Tất nhiên, anh không thể đích thân ra tay, có rất nhiều
người sẽ đồng ý phục vụ anh.” Khóe môi nhếch lên tự giễu, cô nói, “Tôi
sẽ đợi”.
Căn nhà kính sáng rực.
Những nụ hoa đỏ tươi chi
chít, những nụ hoa sắp nở lặng im chờ đợi trong hơi ấm của căn nhà kính, có thể trong tích tắc sẽ nở bung như thác hoa, cũng có thể chưa kịp nở
đã tàn rụng. Việt Xán lặng lẽ, chăm chú nhìn chúng.
Anh đã đợi ba đêm rồi.
Mỗi đêm, anh đều nghĩ đó sẽ là đêm đầu tiên chúng nở, nhưng đợi đến tận bây giờ vẫn chưa nở.
“Anh có biết tôi hận anh điều gì nhất không?”
Trước cửa nhà kính, giọng cô nhạt nhòa:
“Có lẽ anh đúng, có lẽ trong đáy lòng tôi chỉ có sự thù hận đối với anh, có lẽ tình cảm của tôi đối với anh phức tạp đến mức bản thân tôi cũng
chẳng thể biện bạch rõ ràng. Nhưng điều mà tôi hận anh nhất chính là anh không bằng lòng thử một lần.”
“Việt Xán, từ trước đến nay, người có lỗi với tôi là anh. Nếu trong chuyện tình cảm, ngay cả dũng khí để
nếm trải và giành giật cũng không còn nữa, thì tất cả đều hoàn toàn chấm hết.”
***
Năm ngày sau.
Một chiếc máy bay quốc tế từ từ hạ cánh xuống sân bay nước Mỹ.
Phan Đình Đình đeo kính râm lớn, mặc đồ u màu hồng, dáng điệu kiều diễm,
bước vào phòng chờ trong vòng vây bảo vệ, người quản lý và các trợ lý,
các phóng viên truyền thông Trung Quốc cùng các nước khác đã đợi ở đó từ lâu, vô số micro và máy quay, đèn flash liên tiếp không ngừng, làm sáng bừng cả một vùng.
Trên màn hình ti vi, qua ống kính có thể nhìn
thấy một trong những trợ lý đứng sau Phan Đình Đình đang hết sức cẩn
thận ôm một hôp lớn đựng lễ phục, LOGO trên hộp là chữa Sâm theo phong
cách thủy mặc.
“Nếu cô không yên tâm, tôi có thể đến giúp cô
chỉnh lại bộ lễ phục”, đứng trước rèm buông trong phòng suite của khách
sạn xa hoa bậc nhất Hollywood, Sâm Minh Mỹ mặt mày hớn hở nói với Phan
Đình Đình ở đầu dây bên kia, sau đó cười lớn, “Ha, ha, ha, dáng người cô đương nhiên vẫn đẹp như vậy. Trong lễ trao giải ngày mai, những minh
tinh phương Tây sẽ hiểu ra rằng trước đây họ đã hiểu lầm đáng sợ thế nào về phụ nữ phương Đông!”.
Đoạn tin về Phan Đình Đình trong bản tin kết thúc.
Dù đã kết thúc cuộc gọi, nụ cười vẫn ngự trị trên môi Sâm Minh Mỹ. Đúng
lúc đó, Liêu Tu đến nói với cô, tiệc mừng tối mai đã sắp xếp ổn thỏa,
Nhị thiếu gia và Diệp Anh cũng đã kiểm tra khâu chuẩn bị cho tiệc mừng.
“Hừm.”
Mắt Sâm Minh Mỹ tối sầm. Việt Tuyên và Diệp Anh cùng cô bay tới Hollywood, ở ngay cạnh phòng cô. Việt Xán phải giải quyết một số việc của tập đoàn,
ngày mai mới tới được.
“Liêu Tu, lát nữa cô đến khách sạn Phan
Đình Đình ở, lỡ cô ấy có bất kì điều gì không hài lòng về bộ lễ phục
hoặc cảm thấy cần chỉnh sửa bất cứ chỗ nào, anh phải báo cho tôi ngày!”, Sâm Minh Mỹ cắn môi nói với Liêu Tu.
“Vâng.”
“Cho đến
trước lễ trao giải tối mai, anh đều phải ở bên cạnh Phan Đình Đình, nhất định phải chính mắt nhìn thấy Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục của Sâm!”
“Vâng.”
Đêm nay, Sâm Minh Mỹ có chút bất an, ở lì trong phòng khách sạn, không bước chân ra ngoài. Liêu Tu có gọi điện thoại đến, nói anh đã giúp Phan Đình Đình thử lại bộ lễ phục phượng bào lần nữa, không cần phải chỉnh sửa gì về kích cỡ.
Đêm nay, trong giấc ngủ Sâm Minh Mỹ đã mơ rất nhiều.
Cô mơ thấy cha, mơ thấy những mảnh ghép muôn màu muôn vẻ của tuổi thơ, mơ
thấy mình đích thân đi đốt cửa tiệm MK của Diệp Anh, mơ thấy bộ lễ phục
xanh thẫm như bầu trời sao, mơ thấy nữ hoàng Veka đột nhiên xuất hiện
trên sàn catwalk, mơ thấy Phan Đình Đình…
“A!!!”
Sâm Minh Mỹ kinh hãi bừng tỉnh, mồ hôi nhễ nhại.
Sâm Minh Mỹ mắt mở trừng trừng, tim đập liên hồi, không, lần này cô sẽ
không thua cuộc, khi Phan Đình Đình bước lên thảm đỏ, Sâm sẽ lập tức trở nên nổi tiếng! Không có ai là đối thủ của cô! Không ai có thể ngăn cản
cô đi đến thành công!
Mặt trời lên.
Quỳnh An giúp Sâm Minh Mỹ làm tóc. Cô mời nhà trang điểm chuyên nghiệp trang điểm tỉ mỉ cho
mình. Khoảng năm giờ chiều, Việt Xán xuống máy bay rồi đến khách sạn
luôn. Nhìn thấy Việt Xán trong bộ lễ phục nhung màu đen, đẹp trai, lịch
lãm như thế, phát ra hào quang, Sâm Minh Mỹ cuối cùng cũng yên tâm.
Màn đêm buông xuống.
Liêu Tu gọi điện đến, Phạm Đình Đình đã mặc lễ phục của Sâm, đang trên đường đến dự lễ trao
giải, khoảng bảy giờ tối cô ta sẽ đặt chân lên thảm đỏ.
“Tốt, tốt!”
Trong giọng nói không giấu nổi kích động, Sâm Minh Mỹ thở một hơi dài. Chỉnh
đốn lại dung nhan một lần nữa, Sâm Minh Mỹ thay bộ lễ phục cô đã chuẩn
bị kĩ lưỡng, rồi cùng Việt Xán và Quỳnh An đến lễ trao giải.
Địa điểm tổ chức lễ trao giải lộng lẫy như cung điện.
Bên ngoài trải thảm đỏ lấp lánh, đã bắt đầu có một số minh tinh xuất
hiện.“Tách! Tách! Tách! Tách!”, các phóng viên truyền thông đến từ khắp
nơi trên thế giới, giơ cao máy ảnh, vây kín thảm đỏ. Đây là lễ trao giải điện ảnh toàn cầu diễn ra mỗi năm một lần, là bữa tiệc lớn được vô số
đài truyền hình các nước truyền hình trực tiếp, cùng với việc ngày càng
nhiều minh tinh đắt giá bước lên thảm đỏ, lễ trao giải dần lên đến cao
trào!
Trong hội trường lễ trao giải, các ngôi sao Hollywood vẫn
đang chầm chậm tiến vào, giới thời trang quốc tế cơ bản đã có mặt. Họ ăn mặc đẹp đẽ, nói chuyện với những người xung quanh, không khí vừa quen
thuộc vừa náo nhiệt.
“Khi nào Phan Đình Đình mới bước vào vậy?”
Nhìn màn hình LED trong hội trường đang tường thuật tình hình sôi động trên
thảm đỏ bên ngoài, Sâm Minh Mỹ căng thẳng nói với Việt Xán bên cạnh. Rất khó lấy được thẻ ra vào hội trường lễ trao giải, Quynh An và Liêu Tu
đành đợi ở ngoài, hai chỗ ngồi còn trống bên trái Việt Xán là của Việt
Tuyên và Diệp Anh.
Không phải là không dám đến đấy chứ.
Sâm Minh Mỹ nghĩ một cách mỉa mai, biết rõ Phan Đình Đình sẽ chọn lễ phục
của cô, Diệp Anh sẽ kiềm chế tốt tới mức đến chúc mừng cô sao? Đang mừng thầm trong lòng, bỗng nghe tiếng Việt Xán bên cạnh:
“Tuyên.”
Bộ lễ phục màu ghi bạc, áo sơ mi màu trắng ngọc trai, cổ thắt khăn lụa
cũng màu ghi trắng, khan lụa bóng nhạt làm toát nên khí chất điềm tĩnh,
cao quý, tuy gần gũi nhưng lại khiến người khác không dám ngước lên nhìn của Việt Tuyên. Điều khiến Sâm Minh Mỹ ngạc nhiên nhất là Việt Tuyên
không ngồi xe lăn, mà để Diệp Anh dìu một bên.
Diệp Anh cũng mặc
bộ váy màu ghi bạc, tóc buộc hờ, trang điểm nhẹ nhàng, đeo đôi hoa tai
bằng ngọc trai để phù hợp với trang phục của Việt Tuyên, toàn thân thư
thái nhưng vô cùng duyên dáng. Đôi mắt long lanh, cô tươi cười nhìn Việt Xán và Sâm Minh Mỹ. Sau khi đỡ Việt Tuyên ngồi xuống chiếc ghế phía bên trái Việt Xán, cô mới ngồi xuống, nói:
“Đêm nay Sâm tiểu thư thật lộng lẫy.”
Phía đầu thảm đỏ bên ngoài.
Các ngôi sao Hollywood được từng chiếc RV đen chở đến, trong khoảnh khắc
cửa xe mở ra, vô vàn ánh đèn flash lóe sáng, tiếng la hét vang trời, ánh sao lấp lánh, rực rỡ vô cùng. Liêu Tu, Quỳnh An, George và Tracy mắc
kẹt trong đám đông người hâm mộ, bị dòng người đẩy tới đẩy lui, bốn
người đều dán mắt vào chiếc RV đen phía đầu thảm đỏ.
Các ngôi sao Hollywood càng xuất hiện sau càng là những ngôi sao đắt giá.
Phan Đình Đình có lẽ sắp xuất hiện rồi.
Liêu Tu và Quỳnh An rất kích động. Phan Đình Đình xuất hiện càng muộn càng
nổi trội, càng gây được sự chú ý với truyền thông các nước, càng có hiệu ứng tuyên truyền cho nhãn hiệu Sâm, tuy nhiên tâm trạng mong ngóng sớm
được nhìn thấy Phan Đình Đình mặc lễ phục Sâm cũng rất bức thiết. Vẻ mặt George và Tracy có chút buồn bã. George khẽ mắng nhiếc một tiếng:
“Dùng thủ đoạn này cơ đấy!”
Rõ ràng bộ lễ phục do Diệp Anh thiết kế thích hợp với Phan Đình Đình nhất, rõ ràng Phan Đình Đình cũng đã chọn bộ lễ phục của Diệp Anh, vậy mà đột nhiên bị Sâm Minh Mỹ phá hoại bằng những thủ đoạn hạ lưu! Nếu không
phải Diệp Anh ngăn cản, George điên tiết mấy lần định đến công ty xông
vào phòng thiết kế chất vấn Sâm Minh Mỹ cho ra nhẽ, cô ta rốt cuộc có
còn chút gì gọi là liêm sỉ và tinh thần cạnh tranh công bằng không.
Dưới ánh sáng huy hoàng nơi hội trường lớn lễ trao giải.
Sâm Minh Mỹ mặc chiếc váy satin màu vàng tươi, thân váy thêu phượng hoàng
tinh tế, sống động, bay lượn trong đám mây cát tường mỹ lệ. Chiếc váy
này rõ ràng cùng một kiểu với bộ phượng bào, có điều kiểu dáng được giản lược một chút, không có cổ đứng, váy cũng dài trên gối.
“Những nơi như thế này, đương nhiên phải long trọng một chút.”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười trả lời cô, ánh mắt đắc ý dầy kiêu ngạo. Mặc cùng một
kiểu lễ phục thế này, đợi sau khi Phan Đình Đình đặt chân lên thảm đỏ,
tất cả mọi người trong giới thời trang có mặt ở đây đều có thể đoán
biết, cô chính là nhà thiết kế bộ phượng bào của Phan Đình Đình!
“Ừm, rất đúng”, Diệp Anh mím môi, tươi cười nói, “Chỉ có điều, nếu Phan Đình Đình phát hiện ra, bộ lễ phục đặt may mà cô ấy tưởng rằng độc nhất vô
nhị lại gặp phải kiểu dáng chị em ngay trong lễ trao giải, không biết
tâm trạng sẽ ra sao?”.
Sâm Minh Mỹ mặt hơi biến sắc.
Việt
Xán và Việt Tuyên dường như không nghe thấy trận khẩu chiến giữa hai
người, vẫn bình thản thì thầm bàn luận một số việc liên quan đến tập
đoàn.
“Tâm trạng Phan Đình Đình ra sao tôi không biết”, ngưng lại vài giây, Sâm Minh Mỹ cười nhạt, “Tôi chỉ hy vọng, lát nữa, trong bữa
tiệc mừng, Diệp tiểu thư cũng có thể tươi cười niềm nở như thế này, thực tâm chúc mừng thương hiệu Sâm của chúng tôi thắng lợi dễ dàng”.
“Nhất định là thế rồi.”
Diệp Anh cười, nói một cách chân thành.
“Tôi tin là nếu Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục của MK bước lên thảm đỏ, Sâm tiểu thư cũng sẽ thật lòng chúc mừng MK.”
“Hừm.”
Các ngón tay nắm chặt chiếc ví cầm tay nhỏ giả cổ màu vàng tươi, Sâm Minh
Mỹ ngẩng đầu, ngạo mạn nhìn về phía màn hình lớn đang tường thuật cảnh
tượng sôi nổi trên thảm đỏ. Cô chẳng cần nói nhiều như vậy với người đàn bà này, chỉ cần Phan Đình Đình mặc bộ phượng bào tôn quý, lộng lẫy bước ra khỏi xe…
Lễ trao giải điện ảnh lớn được tổ chức mỗi năm một lần.
Thảm đỏ sáng rực, lộng lẫy.
Microphone vang lên giọng khàn khàn, đầy sức hấp dẫn của người dẫn chương trình:
“Vị khách tiếp theo sẽ bước lên thảm đỏ là người được đề cử giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nữ diễn viên đến từ Trung Quốc, cô Phan Đình
Đình…”.
Dòng người đầy náo động.
Liêu Tu và Quỳnh An hồi
hộp nín thở, nhìn về phía chiếc RV màu đen đang chầm chậm tiến về phía
đầu thảm đỏ. George và Tracy cũng căng thẳng nhìn theo…
Trong hội trường rực rỡ, sáng sủa.
Nhìn những ánh đèn flash lóe lên liên hồi như một biển sáng, nhìn chiếc RV
đen từ từ tiến về phái đầu thảm đỏ trên màn hình lớn, nụ cười trên môi
tắt dần, ánh mắt Diệp Anh trở nên sâu thẳm, những ngón tay nắm chặt tay
vịn ghế ngồi. Bàn tay Việt Tuyên phủ lên mu bàn tay cô, lạnh ngắt và
mạnh mẽ. Anh cũng điềm đạm chăm chú nhìn chiếc RV đen mà Phan Đình Đình
sắp bước ra trên màn hình lớn.
Bên ngoài xe, ánh đèn flash như một biển sáng.
Bên trong chiếc RV màu đen, Phan Đình Đình căng thẳng tới mức hai má đỏ
ửng, tưởng như không thể thở nổi, tay phải ôm chặt lồng ngực, đôi chân
có chút run rẩy. Như thể nằm mơ, cuối cùng, Phan Đình Đình thật sự đã
đặt chân đến lễ trao giải Quả cầu vàng được chú ý nhất trên toàn thế
giới, đây là ước mơ của biết bao ngôi sao nữ trong nước, và một diễn
viên luôn bị coi là bình hoa di động lại thực sự được tham gia lễ trao
giải này!
Cô ta không biết sau này mình còn có cơ hội như thế này nữa hay không!
Cô tay hi vọng rằng, đêm nay, tất cả mọi người sẽ nhớ đến mình, nhớ đến
gương mặt cô ta, nhớ đến con người cô ta, cô ta phải nắm lấy cơ hội này! Vì thế, cô ta không cần những bộ lễ phục mà các hãng lớn vứt cho như bố thí, cô ta cần một bộ lễ phục đẹp nhất, sang nhất! Một bộ lễ phục khiến cả Hollywood không thể lãng quên!
Nhìn bộ lễ phục trên người lúc này, trong lòng Phan Đình Đình vẫn có chút giằng xé.
Khi khoác lên mình bộ lễ phục xanh sẫm như bầu trời sao của Diệp Anh, khìn
trong gương thấy mình lạnh lùng quyến rũ, cao quý như Ingrid Bergman,
Phan Đình Đình biết rằng đây là bộ váy dạ tiệc đẹp nhát, phù hợp với
mình nhất trên đời. Diệp Anh, nhà thiết kế lạnh lùng đó lại có thể làm
cô ta hoàn toàn lột xác, khai thác được vẻ đẹp rạng ngời trong cô ta mà
chính cô ta cũng cảm thấy lay động.
Nhưng…
Khi Việt Xán đưa ra bộ hợp đồng quảng cáo làm gương mặt đại diện với cát-xê vô cùng hậu hĩnh.
Cô ta đã động lòng. Một buổi tối tại quán bar lộ thiên ven sông, từng đốm
sao sáng lấp lánh, mặt sông lấp loáng, Việt Xán dịu dàng ôm lấy đôi vai
cô ta. Khi Việt Xán dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô ta chăm chú nói với
cô ta rằng, anh cần cô ta giúp đỡ, anh cần cô ta chọn lễ phục của Sâm
Minh Mỹ. Anh nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, hôn lên mái tóc dài của cô ta, dịu dàng hỏi, Đình Đình, giúp anh được không?
Trong xe, Phan
Đình Đình run rẩy nhắm mắt. Sẽ không có ai tin rằng cô ta thực lòng yêu
người đàn ông bạc tình này. Vẻ đẹp của anh, sự nồng nhiệt của anh, thậm
chí cả sự tàn nhẫn bạc bẽo của anh, cô ta đều yêu điên cuồng và sâu đậm. Đã quen với giới showbiz, cô ta chẳng hề bận tâm đến những người đàn bà khác bên cạnh anh, chỉ cần anh cũng thích cô ta, yêu cô ta, cần cô ta.
Run rẩy hít một hơi thật sâu. Cánh cửa xe mở ra, Phan Đình Đình chỉnh
lại nét mặt, khom lưng bước ra ngoài.
Hội trường rực rỡ.
Trên màn hình lớn, cánh cửa chiếc RV đen được một vệ sĩ cao to, tuấn tú mở
ra. Trong chốc lát, vô số máy ảnh bắt đầu lóe sáng, trong biển sáng lấp
lóa như những tia chớp, Phan Đình Đình trắng trẻo, nõn nà từ từ bước ra
khỏi xe. Kiềm chế sự hồi hộp trong lồng ngực, Sâm Minh Mỹ mỉm cười,
gượng gạo ngắm nhìn khoảnh khắc vinh quang tột đỉnh này!
Nụ cười
vẫn trên môi, Sâm Minh Mỹ tao nhã nhìn lên màn hình lớn. Thời gian như
ngưng đọng, Diệp Anh quay sang, cười với Sâm Minh Mỹ, Sâm Minh Mỹ bất
động như tượng đá, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, khóe môi vẫn giữ nụ
cười kỳ quặc như thể một chiếc mặt nạ vỡ. Đột nhiên, chiếc điện thoại
trong ví cầm tay của cô reo lên điên cuồng, từng hồi không ngớt, gay gắt và chói tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...