Chương 5
“Ồ, tự tin như vậy cơ mà.” Ngón tay không chảy máu nữa, Diệp Anh mỉm cười mân mê nụ hoa đỏ: “Nhân tiện, có thể nói cho tôi biết bọn anh định làm thế nào để Phan Đình Đình từ bỏ lễ phục của tôi và chọn bộ của cô Sâm?”
Căn nhà kính vẫn ấm áp như lúc đầu, Việt Xán nhìn một nụ hoa sắp nở, vẻ mặt bất động, trả lời: “Một chút chuyện có thể khiến Phan Đình Đình động tâm.”
Để chiến thắng trận này, để khiến cô chịu thua rời khỏi đây, ngoại trừ nhận lời để Phan Đình Đình làm người phát ngôn ấy hạng mục quảng cáo của tập đoàn Tạ thị, ít nhất anh cũng đã đồng ý với Phan Đình Đình những chuyện mà anh từng cho rằng sẽ không bao giờ xảy ra.
Khi Phan Đình Đình cảm thấy mãn nguyện, mỉm cười ngọt ngào thì anh đã hiểu, anh nguyện trả giá mọi thứ, chỉ cần cô có thể rời khỏi đây.
“Ồ, thật muốn biết đó là những chuyện gì.”
Nhìn vẻ mặt của Việt Xán, ánh mắt Diệp Anh long lanh như cười: “Người như cô Phan vốn có khẩu vị khá khó chiều, không dễ làm cô ấy mãn nguyện đâu.”
Thần sắc Việt Xán âm u.
“Không lẽ nào…” Chớp chớp mắt, Diệp Anh khẽ cười: “…phải sử dụng tới việc thi triển mỹ nam kế mới thu phục được cô Phan chứ? Theo như tôi được biết, cô Phan vốn có ân tình sâu nặng với đại thiếu gia, đã từng suýt chút vì đại thiếu gia mà từ bỏ giới showbiz.”
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Việt Xán, cô cười nói, tiếp theo để lộ ra vẻ mặt như vừa ngộ ra điều gì: “À, tôi thật ngốc. Lúc thử lễ phục, cô Sâm đã mời anh đến đó giúp đỡ, mà cô Phan bị sắc dụ như vậy chắc cũng đã đạt được sự bằng lòng của cô Sâm, đúng không?”
“Sắc dụ…”
Việt Xán mang vẻ mặt vô cảm lặp lại từ đó.
“Dĩ nhiên anh yêu Sâm Minh Mỹ, yêu đến mức có thể vì cô ấy mà đi quyến rũ cô gái khác, mà Sâm Minh Mỹ cũng tin tưởng tình yêu của anh như vậy, tin rằng anh sẽ không có cảm giác gì với Phan Đình Đình.”
Nắm chặt nụ hoa trong tay, Diệp Anh không cười nổi, cô khẽ thở dài: “Anh thực sự thích Sâm Minh Mỹ sao?”
Trong căn nhà kính trồng hoa.
Những nụ hoa tường vi đỏ lặng lẽ chờ bừng nở.
“Đúng vậy, tôi thích cô ấy.”
Nhíu nhíu mày, Việt Xán trả lời.
“Xùy –”
Gai trên nụ hoa một lần nữa lại đâm vào đầu ngón tay Diệp Anh, máu đỏ tươi tức thì lại chảy ra.
Như thể chỗ đâm của gai ở cùng một chỗ, cô khẽ nhíu mày vì đau, trái tim cũng đau đến co lại, lần này không giống lần trước, gai đâm vào tận trong thịt.
“A Xán, anh hà tất phải thế này.”
Bóp đầu ngón tay, thấy một giọt máu chảy ra, Diệp Anh cười khổ, nói: “Tôi không tin anh thích cô ấy. Anh biết rõ, tôi hận bố cô ta, hận không thể chặt bố cô ta ra! Biết rõ tôi hận cô ta và bố cô ta, sao anh có thể thích cô ta được chứ?”
“Cô và tôi có quan hệ gì chứ?”
Khóe môi thoảng qua chút đau khổ, Việt Xán khinh miệt nhìn cô, nói: “Tự cô đã làm ra quá nhiều chuyện rồi, Diệp Anh. Cô thật sự cho rằng nếu tôi vẫn còn nhớ cô, nếu tôi còn quyến luyến thời gian bên cô, vậy thì trong thời gian sáu năm, một phong thư tôi cũng không viết cho cô, một lần đi thăm cô cũng sẽ không có sao? Tôi chỉ miễn cưỡng thôi, chẳng qua vì tôi vẫn còn chút thương hại với cô. Vậy mà cô dám được một bước lại muốn tiến thêm bước nữa, muốn gây trở ngại cho Minh Mỹ, muốn dùng những chuyện trước kia với tôi để uy hiếp, phá hoại tình cảm giữa tôi và Minh Mỹ.”
Anh lạnh lùng cười, đôi mắt thờ ơ.
“Vì Minh Mỹ, tôi có thể đi khuyên Phan Đình Đình thay đổi quyết định, có thể đuổi cô ra khỏi nhà họ Tạ. Cứ coi như cô sẽ đem những chuyện đã qua nói với Minh Mỹ, cô cho rằng Minh Mỹ sẽ tin hiện tại tôi còn tình cảm với cô chắc? Diệp Anh, cô tự yêu mình quá. Sáu năm trước, tôi còn trẻ, ấu trĩ, cảm thấy rất muốn chinh phục vẻ lạnh lùng của cô; sáu năm sau, dạng con gái nào mà tôi còn chưa từng gặp? Cô là cái thá gì chứ?”
“Nói rất hay.”
Ngón tay đau như bị kim đâm, máu dần dần khô lại, khuôn mặt Diệp Anh trắng như tuyết, đôi mắt chăm chú nhìn anh, giọng âm u: “Đáng lẽ anh sớm nên nói những điều này với tôi chứ không phải mấy thứ vớ vẩn, nào là muốn tốt cho tôi, muốn tôi từ bỏ báo thù, muốn tôi có được một cuộc sống hạnh phúc! Anh sớm nên để tôi tuyệt tình! Sáu năm đằng đẵng, trong trại quản lý thiếu niên, nếu như lòng tôi đã chết thì đã có thể mặc kệ để bọn họ chà đạp tôi, làm nhục tôi, và sẽ không phải chịu nhiều cực khổ vô ích như vậy!”
Giọng nói của cô âm u lạnh lẽo: “A Xán, vì anh, tôi đã vin cớ rất nhiều. Đêm đó có thể anh bị tai nạn xe cộ, có thể anh bị ốm nặng, có thể anh bị chuyện gì đó vướng chân. Tôi vì anh đã nghĩ ra vô vàn lý do, đợi anh đích thân nói với tôi! Anh sớm nên nói với tôi mới đúng, nói rằng anh không có lý do gì, nói rằng anh hối hận rồi, nói rằng anh cảm thấy sau này anh có vô số những người con gái khác, không đáng phải rước lấy phiền phức là tôi đây!”
Đột nhiên Diệp Anh đứng lên, trừng mắt nhìn thẳng vào anh, sâu trong mắt như có ngọn lửa rực cháy, cô chầm chậm nói từng chữ: “Rất hay. Cảm ơn anh đã nói với tôi những điều này, để tôi cuối cùng cũng không ảo tưởng nữa, để tôi cuối cùng có thể thức tỉnh hoàn toàn, quyết định chuyện vốn vẫn chưa thể hạ quyết tâm!”
Nụ hoa đỏ bị cô nắm chặt trong tay, chỗ bị gai đâm đau khiến môi cô tái nhợt, ánh mắt của cô đã có thêm sự điên cuồng, cô quay người đi với sự dứt khoát kiên quyết.
“Đủ rồi, dừng thủ đoạn lừa dối của cô lại đi!”
Giọng nói bị đè nén, thanh âm trầm thấp mà tức giận, Việt Xán kéo tay phải của cô, nhìn thấy vết máu loang lổ trên tay cô do bị gai đâm.
Nghiến chặt răng, anh vừa tức giận vừa khinh miệt nói: “Loại khổ nhục kế của trẻ con này, cô cho rằng có tác dụng với tôi sao? Cô tự yêu mình quá, cô dựa vào cái gì mà chắc chắn tôi còn thích cô, không chịu được nỗi đau, không muốn thấy cô đau đớn? Kể từ lần gặp lại cô, cô đã lần lượt ám chỉ hoặc thể hiện rõ, cô không hận tôi, cô vẫn còn tình cảm với tôi, cô ghen với việc tôi và Minh Mỹ ở bên nhau!”
Khinh miệt nói, Việt Xán nắm chặt chỗ bị thương trên tay phải của cô, dường như cố ý muốn cô thêm đau đớn.
“Cô ra vẻ quá nhiều, cô cho rằng tôi sẽ mắc lừa? Sao cô có thể không hận tôi, là tôi đã khiến cô ngồi tù sáu năm! Nếu có người hại tôi như vậy, tôi sẽ hận chết cô ta! Sao có thể còn có thứ tình cảm hoang đường là “thích” nữa? Tiểu Tường Vi của tôi, sáu năm trước cô lạnh lùng để gai đâm mình đến bị thương toàn thân, lẽ nào sáu năm sau cô được phóng thích khỏi ngục giam, cô lại như được một thứ ánh sáng thần thánh rửa tột, đầy khoan dung và yêu thương đối với kẻ đã từng làm tổn hại cô như tôi?”
Anh kề sát mặt cô đầy nguy hiểm. Hai mắt Việt Xán híp lại, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không mắc lừa, xin cô hãy thành thật mà từ bỏ đi. Cô hãy nghe rõ, bất luận cô hận tôi hay không hận, yêu tôi hay không yêu, một chút tôi cũng không để ý! Tôi chỉ muốn cô nhớ rõ, cô đã đồng ý với tôi, chỉ cần cô thua trong chuyện Phan Đình Đình, cô sẽ phải rời khỏi nhà họ Tạ!”
“Haha.”
Đối mặt với khuôn mặt tức giận của Việt Xán, khóe môi Diệp Anh nhếch lên, đôi mắt lạnh băng, cười nhạo: “Rất xin lỗi, tôi phải để anh thất vọng rồi.”
Dường như trong lòng có điều gì đó vô cùng sung sướng, cô ác ý liếc anh: “Lời ước định kia, anh sẽ không ấu trĩ coi là thật chứ? Chẳng qua chỉ là một cuộc chiến nho nhỏ, thua thì thua, có gì không chịu nổi chứ! Hôm đó tôi chỉ thuận miệng nói, mà anh lại coi là thật, có thể từ bỏ thân phận cao quí của đại thiếu gia, đi cầu xin Phan Đình Đình không mặc lễ phục của tôi. Haha, thật muốn biết cuối cùng anh đã đồng ý với Phan Đình Đình chuyện gì, hi vọng đến lúc đó anh sẽ không hối hận đến mức hộc máu ra.”
“Cô – ”
Việt Xán hận không thể bóp nát Diệp Anh: “Cô nói không giữ lời, đồ đàn bà không có thể diện!”
“Nói không giữ lời là tôi học từ anh mà.”
Cười quyến rũ, đáy mắt Diệp Anh lạnh băng, như thể việc Việt Xán gia tăng cơn đau trên tay cô không hề ảnh hưởng gì.
“Đúng là không biết thẹn! Anh cũng không đắc ý được nhiều đâu. Để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tạ, thậm chí anh còn tạo ra vụ tai nạn ô tô, muốn dồn tôi vào chỗ chết.”
“…”
Hai đồng tử mắt của Việt Xán co giãn mạnh.
“Có cần phải giả vờ giả vịt đến thế không?” Cô cười nhạo nói tiếp: “Lúc ở Pháp, anh tạo ra tai nạn ô tô, khiến Việt Tuyên bị thương nặng, suýt chút khiến tôi bị chôn cùng. Lần trước, cũng vẫn tiếp tục là tôi. Đại thiếu gia, muốn một người chết, có rất nhiều cách, anh tội gì cứ phải chọn lựa một cách là tai nạn ô tô?”
Vẻ mặt vô cảm, giọng nói của anh thẫn thờ:
“… Cô cho là tôi làm?”
“Có phải anh làm hay không, lòng anh biết rõ. Tôi phủ nhận do anh làm thì anh sẽ để ý sao? Việt Xán, để tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Tạ, sẽ không từ bỏ bất cứ chuyện gì tôi muốn làm! Muốn tôi cút đi, trừ phi anh giết tôi, nếu không cho dù bắt cóc tôi, chỉ cần thoát ra được, tôi cũng sẽ quay trở về đây!”
“Đương nhiên, anh không thể tự mình ra tay, có rất nhiều người nguyện vì anh cống hiến sức lực mà!” Khóe môi cô lại nhếch lên.
“Tôi đợi đấy.”
Ngôi nhà kính trồng hoa tràn ngập ánh trăng.
Những nụ hoa đỏ thẫm, từng bông từng nụ đang đợi ngày bung nở, trong căn phòng ấm áp này chúng lẳng lặng chờ đợi, có thể trong nháy mắt sẽ nở rộ, cũng có thể chưa kịp nở đã lụi tàn, Việt Xán lặng lẽ ngắm nhìn chúng.
Anh đã đợi ba đêm.
Mỗi đêm, anh đều nghĩ rằng hôm nay sẽ là đêm đầu tiên chúng bung nở, nhưng vẫn phải đợi cho đến bây giờ.
“Anh có biết tôi hận gì ở anh nhất không?”
Trước cửa căn nhà kính, giọng nói của cô lạnh lùng: “Có thể anh đúng, có lẽ tận sâu trong lòng tôi chỉ có sự thù hận với anh; có lẽ tâm tình phức tạp của anh, ngay cả tôi cũng không thể hiểu rõ tường tận.
Tuy nhiên, điều tôi hận nhất chính là anh chưa từng dám thử một lần.
Việt Xán, từ đầu đến cuối, người có lỗi với tôi chính là anh. Nếu trong chuyện tình cảm, ngay cả dũng khí thử nghiệm và đấu tranh cũng không có, thì tất cả những thứ anh có rồi cũng sẽ hoàn toàn chết đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...