Trên đường quốc lộ đêm khuya.
Cửa xe hé mở, mái tóc dài của Sâm Minh Mỹ rối loạn vì bị gió đêm vù vù thổi vào trong xe. Cô lập tức đóng cửa xe, chỉnh lại từng lọn tóc. Trong xe nồng nặc mùi thuốc lá, cô giận dữ nhìn Việt Xán:
“Sao lại hút thuốc nhiều thế?”
“Ừ.”
Một tay đặt trên vô lăng, Việt Xán nhìn theo ánh sáng đỏ phát ra từ đèn hậu của vài chiếc xe lẻ tẻ đang chạy trên đường quốc lộ, cười lấy lệ: “Đợi anh rất lâu rồi sao?”
Vì hành động quan tâm của Việt Xán, trong lòng Sâm Minh Mỹ không khỏi vui mừng, hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng của anh: “Ừm.”
Đánh xe rẽ sáng phía đường về nội thành, Việt Xán vẫn chầm chậm thờ ơ trả lời: “Xấu tính!”
Sâm Minh Mỹ nhéo tay Việt Xán một cái, sẵng giọng: “Đã có lòng đến đón em, thế mà anh lại nói nhát gừng như thế! A, hừ, hơn nữa, rất lâu rồi không nhìn thấy anh! Nghe nói tối hôm Việt Tuyên nhập viện, Diệp Anh qua đêm trong phòng anh…”
“Nghe ai nói?” Việt Xán liếc mắt nhìn cô.
“Ai nói không quan trọng.” Sâm Minh Mỹ chu mỏ, “Em chỉ muốn nghe chính anh nói! Rốt cuộc bây giờ anh và Diệp Anh có quan hệ gì? Vì sao cô ta lại qua đêm trong phòng anh? Vì sao Việt Tuyên phát bệnh, cô ta không thèm đến bệnh viện?”
Cần ga bị đạp mạnh, chiếc xe lao nhanh như chớp! Khuôn mặt Việt Xán chìm lạnh. Tốc độ xe nhanh như bay dọa Sâm Minh Mỹ sợ đến trắng bệch, giữ chặt tay nắm phía trên, một hồi lâu mới kinh hồn hồi phục tinh thần, vành mắt ửng hồng, tủi thân nói:
“Xán, em không có ý đó… Không phải em không tin anh… Chỉ là em… chỉ là quá sợ hãi… Diệp Anh giống như quái vật từ trong bóng đêm chui ra, thoáng cái cô ta đã mê hoặc được Việt Tuyên. Em sợ cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì đó để mê hoặc anh…”
“Vậy mà em vẫn để anh đi tiếp cận cô ấy.” Ánh sáng bên ngoài cửa kính xe chập chờn, Việt Xán lạnh lùng cười.
“…” Nhất thời cứng họng, Sâm Minh Mỹ cũng chỉ biết cười theo, ngượng ngùng nũng nịu, “Được rồi, em biết đã ủy khuất cho anh rồi. Đều do em không tốt, anh đặc biệt đến đón em, mà em lại khiến anh phiền lòng. Đều do em sai, anh tha thứ cho em nha, tha thứ cho em được không?” Vừa nói, Sâm Minh Mỹ vừa nhẹ nhàng vuốt cánh tay Việt Xán lấy lòng. Việt Xán lạnh lùng né tránh. Trong lòng Sâm Minh Mỹ tức khắc nguội lạnh, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ. Từ xưa đến nay, Việt Xán vẫn luôn không thích có những cử chỉ thân mật với cô.
“Bây giờ đi thôi, chú ý an toàn.” Nhíu mày, Việt Xán lạnh lùng nói.
Sâm Minh Mỹ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục mỉm cười yêu kiều, nói: “Ngày kia là cuộc thi thời trang châu Á, những tác phẩm dự thi của em đã hoàn thành, Quỳnh An và Liêu Tu cảm thấy em chắc chắn có thể giành được chức quán quân!”
“Thật sao?” Vừa qua một lối rẽ, Việt Xán hờ hững hỏi, “Xuất sắc hơn những tác phẩm của Diệp Anh sao?”
“Đừng so sánh em và cô ta”, Ngừng lại một chút, Sâm Minh Mỹ khinh thường nói: “Cô ta chẳng qua chỉ tốt nghiệp ở một trường đại học gà mờ nào đó, hai lần trước chẳng qua do vận khí tốt, cuộc thi lần này mới thể hiện thực lực chân chính, đợi khi những tác phẩm của em và cô ta xuất hiện, mọi người nhất định sẽ biết thế nào là phượng hoàng chân chính, thế nào là chim sẻ học đòi bắt chước.”
“Chim sẻ học đòi bắt chước…” Việt Xán chầm chậm nghiền ngẫm mấy chữ này.
“Những tác phẩm tham dự cuộc thi của Diệp Anh đã hoàn thành chưa?” Sâm Minh Mỹ ra vẻ thản nhiên hỏi, “Cô ta dùng chất liệu gì vậy?”
Liếc nhìn Sâm Minh Mỹ từ gương chiếu hậu, Việt Xán nói: “Hôm nay cô ấy tổ chức diễn tập rồi.”
“Hả? Ở đâu? Biên đạo là ai? Người phụ trách ánh sáng là ai? Người mẫu công ty…”
Sự nôn nóng hiện rõ trong giọng nói của Sâm Minh Mỹ.
Lôi ra một tập tài liệu: “Tất cả đây.”, Việt Xán ném nó vào lòng Sâm minh Mỹ, vẻ mặt giễu cợt: “Biết rõ là em rất muốn tìm hiểu những chuyện này, vì thế trước tiên muốn cầm đến cho em xem, kết quả lại bị em mắng cho một trận.”
“A!” Nắm chặt tập tài liệu, Sâm Minh Mỹ vội vã nhìn, quả nhiên bên trong là nội dung cô muốn biết, lòng mừng rỡ, cô hận không thể ôm chặt Việt Xán, hôn anh một cái! Sợ bị Việt Xán tránh né, Sâm Minh Mỹ chỉ biết kìm nén niềm vui lại, hờn dỗi nói: “Xán, yêu anh lắm! Em không biết nên cảm ơn anh thế nào!”
Trong màn đêm, trên đường quốc lộ, chiếc Lamborghini như một tia chớp lóa mắt. Trong xe, Việt Xán nhếch môi, hờ hững nói:
“Vậy lần này đoạt chức quán quân cho anh.”
************
Diễn tập kết thúc.
Ánh sáng hoa lệ dập tắt, không gian chìm vào yên tĩnh, tất cả người mẫu và nhân viên đã rời khỏi, George và Tracy cũng đã mang những bộ trang phục dự thi rời đi, trong không gian mênh mông chỉ còn lại một mình Diệp Anh.
Cô thu dọn đồ.
Ngồi trong khán phòng đen đặc, dường như cô đang chờ đợi người nào đó, lại giống như cô muốn ở một mình như vậy thôi. Bóng dáng cô đơn, đứng ở bậc thang khán phòng, cô hoảng hốt nhớ lại, rất lâu trước kia, khi cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, trước mỗi buổi trình diễn, bố cô đều tổ chức diễn tập như vậy.
Trang phục không chỉ là đồ để mặc trên cơ thể người mẫu.
Nó còn là một phong cảnh.
Kết hợp với ánh sáng, âm nhạc, nhịp điệu, bố cục, khiến cảnh biểu diễn thời trang lộng lẫy, mộng ảo, khiến người ta mê muội, rung động. Mỗi lần diễn tập, bố đứng trên bục chữ T chỉ huy hiện trường, cô gái nhỏ ngồi một mình trong khán phòng, lẳng lặng nhìn từng đợt diễn tập, giống như nhìn từng đóa tường vi nở rộ, cuối cùng buông mình hòa vào biển hoa lộng lẫy.
Cô thích ánh đèn hoa lệ.
Thích thứ âm nhạc tuyệt vời kia.
Thích những cô người mẫu thướt tha ra vào.
Thích sự nghiêm túc chăm chỉ của bố.
Thích hình ảnh bố khi đang bận rộn trên bục chữ T quay đầu lại, thấy cô gái nhỏ vẫn lặng lẽ ngồi trong khán phòng, đáy mắt ông tràn ngập nụ cười yêu thương.
Đi đến bên tường.
Cô bật công tắc đèn.
Một loạt đèn sáng lên, từng chùm ánh sáng chói mắt hoa lệ, trong nháy mắt bục chữ T sáng trưng. Cô bước lên bục chữ T, chầm chậm đi về phía trước, hai bên là khán phòng tối mờ, không một bóng người. Dường như cô có thể nhìn thấy đôi vai rộng mở của bố, tiếng vỗ tay hoan hô của hàng nghìn người, bố mỉm cười đi về phía trước, trước mặt là loang loáng chớp sáng như biển sao, bố cúi đầu chào cả khán phòng sôi động.
Đó là thời khắc vinh quang nhất của một nhà thiết kế.
Bố nói với cô khi một buổi trình diễn kết thúc, nhà thiết kế trong vòng vây của đám người mẫu cùng bước ra bục chữ T, giang hai tay trong tiếng vỗ tay, reo hò, cúi đầu chào khán giả bốn phía đang kích động, đó là thời khắc vinh quang nhất của nhà thiết kế.
Cửa bị mở ra.
Trên bục chữ T hoa lệ, dưới ngọn đèn chói mắt, Diệp Anh kinh ngạc bật thẳng người dậy, nhìn về phía bóng người mơ hồ phía cửa. Rất lâu trước kia, sau khi kết thúc buổi trình diễn của bố, cô gái nhỏ đã chạy thẳng đến bục chữ T, học theo động tác của bố, cúi chào về phía khán phòng trống không. Bố nôn nóng đi tìm cô, khi nhìn thấy cô như vậy cũng chỉ cười cười xoa đầu cô, dắt tay cô cùng đi tham dự buổi tiệc chúc mừng long trọng.
Bóng người càng lúc càng gần.
Trên bục chữ T, cô nhìn thấy người ấy cười nho nhã lễ độ, đôi mắt hoa đào long lanh như làn nước xuân thu.
**********
Trên đường quốc lộ yên tĩnh.
Ánh đèn sáng ngời.
Một chiếc xe Maybach thể thao hai chỗ ngồi gào thét chạy, thân xe sơn màu hồng kiều diễm ướt át, tốc độ nhanh như chớp. Người đàn ông nắm chặt tay lái bọc da màu hồng, tựa như một mỹ nhân quyến rũ.
“Thế nào, nữ thần? Xe mới của tôi đẹp không?” Hất cằm, Khổng Diễn Đình cười kiêu ngạo đắc ý.
“Ừm.” Diệp Anh thản nhiên gật đầu, “May mà dây an toàn vẫn là màu đen.”
Giữa biển màu hồng, ngay cả khăn tay cũng màu hồng, Khổng Diễn Đình cao giọng cười lớn, nói: “Nữ thần, cô thật không thú vị.”
Nhếch nhếch môi, Diệp Anh nhìn ra bên ngoài xe. Bóng đêm đã bao trùm, xe trên đường quốc lộ thưa thớt, Khổng Diễn Đình hưng phấn gào thét mỗi khi vượt qua một chiếc xe, tốc độ nhanh đến mức khiến cô có chút khó chịu. “Mới lấy xe à?”
“Đúng! Chiều nay mới lấy được! Chiếc xe này quả nhiên không tệ, tốc độ dễ dàng đạt tới 380 dặm! Màu hồng cũng là do tôi đặc biệt đặt hàng! Rất tuyệt!”Khổng Diễn Đình hưng phấn nói, “Sao thế, có người nói với cô à?”
“Đoán thôi.” Khổng Diễn Đình giống y hệt đứa trẻ đoạt được đồ chơi mới, hoàn toàn không cần đoán. Dù bộc lộ tài năng trong cuộc đấu tranh gia tộc tàn khốc, nhưng Không Diễn Đình đôi khi vẫn toát ra tính cách trẻ con, điều này khiến cô thực hâm mộ, chỉ có người được yêu thương mới có tính khí trẻ con.
“Ha ha.”
Ra vẻ sâu sắc nhìn Diệp Anh, Khổng Diễn Đình cười nói:
“Nữ thần, diễn tập thế nào?”
“Cũng ổn.”
“Có thể thắng không?”
“Có thể.”
“Thậm chí có thể đánh bại Sâm Minh Mỹ à?”
“… Có thể.” Tốc độ xe như bay khiến cô thấy buồn ngủ.
“Nữ thần, xin cô hãy thành thật một chút, lần này cô có thể đại diện chúng tôi tham gia,” Đập tay lái, Khổng Diễn Đình ai oán nói, “Trời biết, vì cô, tôi đã chống lại bao nhiêu áp lức mới ép được những nhà thiết kế thời trang cao cấp của chúng tôi không tham dự. Nếu cô không thể đoạt giải quán quân, rất nhiều người trong Khổng thị sẽ ăn tươi tôi đấy. Cho nên, nữ thần à, cứ coi như vì tôi, xin cô nhất định phải cố gắng, được không?”
“Khổng thiếu,” Diệp Anh mỉm cười: “Khổng thị vốn dĩ ném cho anh một cục diện rối rắm, đám thiết kết thời trang cao cấp của các anh, ngoài mấy người đi vào theo con đường thân thích thì chẳng còn ai. Họ mà tham dự thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ, mà anh lại là người phải chịu tiếng xấu. Nếu anh đã tin tưởng tôi, để tôi ra trận cho anh, xin anh hãy tin tưởng tôi đến cùng.”
“Oa,” Khổng Diễn Đình cười liếc cô: “Sao tôi ngửi thấy mùi âm mưu thế nhỉ?”
“Làm gì có âm mưu nào,” Diệp Anh lười nhác nhìn ra ngoài cửa xe, “Cuộc thi đường đường chính chính thì cũng sẽ đường đường chính chính thắng, như vậy mới có thể khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.”
Trong bóng đêm, trên đường quốc lộ rộng lớn, một chiếc Lamborghini phía sau gào rít vượt tới. “Oanh—” một tiếng! Trong nháy mắt vượt qua chiếc Maybach màu hồng, bóng dáng hai người trong chiếc Lamborghini cũng loang loáng trôi qua, sau đó biến mất phía trước, dần dần biết thành điểm đen.
“Fuck!”
Khổng Diễn Đình chửi thề, cố gắng tăng tốc độ cũng không kịp, tức giận buông ra một câu thô tục. Diệp Anh tựa đầu ra sau, nhắm mắt lại, cây cối bên đường trong bóng đêm như những đường viền phác họa trong tranh. Sự mệt mỏi dâng trào, bất giác nhịp thở của cô cũng dần trở nên nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...