“Diệp Anh…” Trong âm thanh đó có chút khác thường. Cô nỉ non, muốn tỉnh lại trả lời anh, nhưng cả cơ thể mệt mỏi đến mức cả đầu ngón chân cũng không nhúc nhích nổi. Cô cảm giác cơ thể được Việt Tuyên ôm chặt, thậm chí còn chặt hơn mấy đêm trước, chặt đến nỗi khiến cô có chút không thoải mái, cô vừa mơ màng ngủ vừa hậm hừ vài tiếng, cái ôm kia mới dần dần thả lỏng ra.
Sau khi tỉnh lại…
Cô muốn hỏi xem lúc nãy anh muốn nói gì..
Đó là ý niệm cuối cùng trong đầu trước khi cô mông lung chìm vào giấc ngủ.
Tiếng mưa tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Tiếng mưa không ngớt cũng chìm vào giấc mộng của cô. Giọt mưa từ trên tán ô đen rơi xuống, từng giọt trong suốt. Trên góc đường Paris, lần đầu tiên nhìn thấy anh, hình dáng anh hiện lên trong mưa bụi như một bức tranh thủy mặc… Bức chân dung của anh… Ngăn xe lăn của anh lại… Trong màn mưa cố gắng đập vào cửa xe của anh… Sự lạnh lùng của anh, sự lãnh đạm của anh, sự xa cách của anh giống như giọt mực nhỏ vào trong nước, tản mát sự dịu dàng, êm dịu…
Mưa càng lúc càng dày.
Tiếng mưa lộp độp.
Một tiếng “Pâng” vang lên!
Hình như một cánh cửa sổ bị gió thổi bật ra!
Diệp Anh tỉnh lại.
Cả căn phòng tối đen, cây cối ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc, mưa phùn đã chuyển thành mưa to tầm tã, mưa trắng xóa “ào ào” đập vào cửa kính, như dòng nước trong suốt cuồn cuộn cuốn tới. Nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ, yên lặng vài giây cô mới ý thức được cả căn phòng vắng lặng, bên cạnh cô không một bóng người.
Việt Tuyên đâu?
Cô vội vàng đưa tay ra sờ vị trí bên phía Việt Tuyên, trên chăn vẫn còn hơi ấm, chắc Việt Tuyên mới rời khỏi không lâu. Nhưng mưa to như vậy, anh đi đâu chứ? Xuống giường, xỏ đôi dép, cô mở cửa đi tìm. Trước kia đã từng có hai lần, nửa đêm sức khỏe của anh không ổn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh đã tránh sang phòng ngủ bên cạnh.
“Cô Diệp.”
Người hộ lý trực đêm trong hành lang thấy cô đi ra, lập tức đứng dậy. Hộ lý trả lời cô là mười phút trước thấy nhị thiếu gia đi ra, nhưng không hề tới phòng nào khác mà đi về phía vườn hoa.
“Vườn hoa?”
Diệp Anh nhìn cơn mưa to trắng xóa bên ngoài.
“Đúng vậy, cô Diệp.” Hộ lý trả lời.
Mưa gió bên ngoài đập vào những chiếc cửa sổ bên ngoài hành lang dữ dội, nước mưa tràn vào khiến mặt đất ướt một mảng tối sẫm. Diệp Anh cau mày, quay người về phòng ngủ mặc thêm áo khoác, cầm thêm một chiếc áo khoác dày nữa cho Việt Tuyên, cô mở ô, không để ý đến lời khuyên ngăn của hộ lý, bước về phía vườn hoa.
Vừa ra khỏi hành lang.
Gió to cuốn nước mưa đập vào mặt cô! Tuy có ô, nhưng nước mưa từ khắp phía đã khiến Diệp Anh trong nháy mắt ướt nhẹp! Gió to điên cuồng muốn xé rách chiếc ô trong tay cô, cô nắm chặt không để gió to lật ngược ô và cuốn nó đi. Con đường nhỏ trong vườn hoa ngập nước, cô cố gắng bước đi, nước mưa lạnh lẽo lẫn với bùn đất đỏ càng thêm ẩm ướt và trơn trượt.
Cả một màn mưa trắng xóa.
Ngoài màn mưa trắng xóa, chỉ còn màn đêm đen kịt, ánh đèn hai bên đường vàng nhạt lờ mờ trong màn mưa. Cầm chiếc ô, cô đứng trong màn mưa, xa xa rọi lại ánh sáng từ phía nhà kính trồng hoa, khiến nó tựa như những tòa thành thủy tinh trong cổ tích, trong suốt lóng lánh.
Trong đêm mưa tầm tã.
Từng bước, cô tiến dần đến căn nhà thủy tinh trồng hoa sáng rực. Nước mưa đã sớm khiến cả người cô ướt nhẹp, không khí ẩm lạnh, chân đi trơn trượt khiến cô đi vài bước nghiêng ngả, cô lẩm bẩm nhất định phải đi cẩn thận. Nhìn về căn nhà kính trồng hoa ngay trước mắt, cô bỗng nhiên có cảm giác vô cùng hoảng hốt, giống như đang ở trong một giấc mộng.
Nước mưa ào ào.
Những bong bóng nước trong suốt bắn bên chân cô.
Khi cô đẩy cánh cửa căn nhà kính, tiếng mưa gió gào thét đã che lấp hết tất cả âm thanh. Trong màn đêm lạnh lẽo, không khí trong nhà kính vô cùng ẩm ướt, mang theo hương vị của bùn đất và cây cối, vừa oi nồng vừa bức bối.
“… Đây chính là điều kiện của cậu?”
Âm thanh giễu cợt vang lên trong căn nhà kính.
Nhìn xuyên qua những cây tường vi ửng đỏ, cô nhìn thấy khuôn mặt hoang dã của Việt Xán, đáy mắt không hề che giấu sự chế nhạo. Việt Xán nhướng mày, lạnh lùng giễu cợt người ở phía đối diện:
“Nói vậy cậu cũng biết, tôi có được những cổ phần này, không nói đến chuyện phải mất bao nhiêu thời gian và sức lực, nhưng tiền bỏ ra đã vượt gấp hai ba lần giá cậu vừa nói!”
Người đối diện hình như trả lời vài câu, thanh âm rất thấp, khoảng cách quá xa khiến Diệp Anh không nghe rõ.
“Ha ha,” Nghe xong, Việt Xán cười lạnh, “Cậu như vậy là đang uy hiếp tôi? Giá thấp như vậy, cậu cho là tôi sẽ đem hết xương máu những năm gần đây đưa toàn bộ cho cậu sao? Không sai, tôi rất thành ý giao dịch với cậu, cũng hi vọng có thể vui vẻ giải quyết vấn đề này, nhưng cậu cũng quá tham lam đấy, em trai thân mến ạ!”
Một tiếng sét xé tan đêm mưa! Ánh sáng đột ngột khiến cả căn nhà kính sáng trắng như ban ngày! Đối diện với Việt Xán, một bóng dáng gầy yếu ngồi trên xe lăn, khuôn mặt trắng, tái nhợt như đóa hoa dành dành, lại điềm đạm tựa như nắm tất cả trong lòng bàn tay, đó chính là Việt Tuyên. Tiếng sấm nổ ran. Bên tai cô là tiếng giông tố rầm rầm, tuy cách vài mét, nhưng lạ lùng thay cô lại nghe rõ rành rọt giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Việt Tuyên.
“Nếu anh đã suy nghĩ, đây là điều kiện của em.” Việt Tuyên bình tĩnh nhìn Việt Xán, vẻ mặt thản nhiên không hề dao động: “Anh cũng có thể lựa chọn không đồng ý, em sẽ không miễn cưỡng anh.”
“Ha ha.” Việt Xán lạnh lùng cười.
Gió lớn tạt mạnh nước mưa đập vào căn nhà kính trồng hoa. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên mệt mỏi nhíu mày, khởi động xe lăn, chầm chậm quay người, nói: “Vậy em về đây, em không muốn cô ấy tỉnh lại không nhìn thấy em.”
“Câm miệng!” Cơn phẫn nộ đột nhiên nổi lên, gân xanh hiện rõ trên trán Việt Xán: “Cậu thấy cậu có tư cách sao? Nếu cô ấy biết cậu trăm phương nghìn kế mưu tính lâu như vậy chỉ là muốn lợi dụng cô ấy để uy hiếp tôi, lợi dung cô ấy để đổi lấy cổ phần Tạ thị trong tay tôi, cậu cho là cô ấy còn ở bên cạnh cậu thêm một giây nữa sao?”
Đôi tay nhợt nhạt vịn trên xe lăn.
Việt Tuyên nhàn nhạt cười:
“Cô ấy à, cô ấy chính là một người rất ngốc.”
Câu nói này, nhàn nhạt tựa như vết tích của cơn mưa rơi xuống căn nhà kính này, trên mặt Việt Tuyên cũng có vẻ thương hại nhàn nhạt, không biết là thương hại Việt Xán, hay thương hại cô.
Tia chớp bên ngoài căn nhà kính lóe lên từng đợt. Cả căn nhà kính sáng như ban ngày. Đứng sau đám cây cối rậm rạp, hết thảy những chuyện hoang đường này chỉ như một giấc mơ, mà tiếng sấm ầm ầm bên tai khiến cô run rẩy đến mức tỉnh táo vô cùng!
“Nếu tôi đáp ứng đem hết tất cả cổ phần Tạ thị cho cậu,” vẻ mặt Việt Xán hung ác, “Cậu sẽ bỏ qua cho cô ấy, để cô ấy hết hi vọng, quay trở về bên cạnh tôi chứ?”
“Có thể.” Việt Tuyên trả lời.
“Cậu đáng để tôi tin tưởng sao? Làm sao tôi biết cậu sẽ không ngon ngọt dụ dỗ cô ấy trở lại? Việt Tuyên, cậu không hề đáng tin!” Nắm chặt bàn tay, đôi mắt Việt Xán tràn đầy giận dữ.
“Anh cũng không có sự lựa chọn nào khác, đúng không?” Giọng nói của Việt Tuyên điềm tĩnh.
Kìm nén cơn giận, một lúc sau, Việt Xán nhẫn nại thốt ra: “Cậu cút ngay! Ngày mai tôi sẽ trả lời cậu.”
Trong tiếng ầm vang và ánh sáng của cơn sấm sét, chiếc xe lăn của Việt Tuyên chầm chậm đi qua đám lá cây rậm rạp. Cho dù biết rõ anh không nhìn thấy cô, nhưng Diệp Anh vẫn run sợ lùi sâu hơn một bước vào đám lá cây. Bên ngoài vườn hoa, mưa to tầm tã, cô muốn đưa cho anh chiếc ô và cái áo khoác vẫn đang nắm chặt trong tay, nhưng cô chỉ biết thẫn thờ nhìn bóng dáng Việt Tuyên trong chiếc xe lăn chớp mắt bị nước mưa lạnh lẽo bao phủ.
“Nghe thấy rồi chứ?” Vạch đám hoa tường vi trắng đang nở rộ, một đôi tay kéo cô từ trong ra.
“Đã hiểu rõ chưa?” Nhìn khuôn mặt tái nhợt đờ đẫn của cô, Việt Xán tàn nhẫn nở nụ cười, ngón tay chầm chậm xoa gò má cô: “Đây mới là Việt Tuyên. Đây mới là Việt Tuyên chân chính.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...