Dùng bữa xong, hai người Trình Tư Thành và cả Âu Dương Phương đều tranh nhau trả bạc bữa cơm này, cuối cùng mỗi người nhường một bước, Trình Tư Thành trả bạc, Âu Dương Phương và Âm Đệ tiếp đón hai người Tuệ Nghi và hắn đến phủ đệ của mình dạo chơi.
Lúc ngồi trên xe ngựa, Tuệ Nghi lên tiếng nói trước:
- Khi nãy... chuyện khi nãy chúng ta nói tiếp được không?
Trình Tư Thành nghe nàng nói, không trả lời lại ngay, hắn vừa muốn nói tiếp mà lại vừa muốn không nói. Hắn muốn nói cho nàng biết tình trạng sức khỏe của nàng thật sự không thích hợp để mang thai, lại vừa không muốn nói gì để tự nàng đả thông tự tưởng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã qua lâu như vậy vì sao nàng vẫn chưa hiểu? Người ta nói phụ nữ sinh con vô cùng đau đớn, còn như là bước một chân xuống Địa ngục, chẳng lẽ nàng lại không sợ mà cứ nằng nặc hỏi rằng hắn có muốn hay không, đối với chuyện sinh con thì nàng có hại hơn hẳn hắn chứ?
- Tuệ Nghi, nàng muốn có con, chúng ta đi nhận con thừa tự được không?-Trình Tư Thành lên tiếng. Thôi vậy, hắn không thể nói cho nàng biết, hắn không muốn nàng vừa mang trên vai gánh nặng khó mang thai, vừa còn chuyện bản thân sức khỏe không tốt, nếu nàng lại vì những chuyện này mà bi quan thì làm sao? Hắn chỉ cần nàng sống như hiện tại là được, chuyện con cái gì đó nên cho ra khỏi đầu.
- Tuệ Nghi, con cái không quan trọng.-Trình Tư Thành nhấn mạnh một lần nữa.-Nếu nàng sợ hãi việc bản thân không sinh con được cho ta, chẳng bằng chúng ta đi phiêu bạt đi, đến lúc đó chẳng ai biết chúng ta là ai, cũng chẳng ai quan tâm việc chúng ta có con hay không.
Tuệ Nghi nghe hắn nói như vậy thì vô cùng xúc động, nhưng rất nhanh lại sinh ra ngờ vực. Gia nghiệp mấy trăm năm của Trình gia nói bỏ là bỏ được sao, hơn nữa hiện tại còn có An Sở Lan và Trình Nghi Hỷ, Trình Tư Thành cũng đâu thể nói là không gánh vác trách nhiệm lớn lao gì. Không nói đến An thị, Trình Nghi Hỷ là máu mủ ruột thịt với Trình Tư Thành, hắn đã mang nó đến thế giới này, không thể phủ bỏ trách nhiệm được.
Tuệ Nghi cúi đầu che đi ánh mắt chua xót của mình, trả lời:
- Tư Thành, chàng hãy nói thật cho thiếp biết, vì sao con của thiếp lại mất? Đại phu đã chẩn mạch cho thiếp mấy tháng trước đi đâu rồi?-Càng nghĩ nhiều, càng nhớ đến đứa con thứ hai của mình thì nàng càng nổi lên ngờ vực, nàng không tin bản thân lại vô duyên vô cớ sảy thai, càng không tin một người nàng chỉ vừa gặp có vài lần lại muốn hại nàng như vậy, trừ khi sau lưng hắn có người giật dây.
Trình Tư Thành không ngờ được nàng lại bẻ lái sang chuyện này, nhưng lí do để lấp liếm thì hắn cũng đã nghĩ từ lâu.
- Là đối thủ cạnh tranh của ta thuê hắn làm. Tuệ Nghi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không, ta đã trừng trị lũ người đó rồi, đảm bảo cho chúng hối hận nửa đời sau. Từ bây giờ, ta và nàng cùng sống, ta chỉ cần nàng thôi, một mình nàng là đủ, nàng muốn gì, thích làm gì, thích đi đâu, ta sẽ làm tất cả để thỏa mãn nàng.
Tuệ Nghi lại một lần nữa nghi hoặc, nàng sao cứ có cảm giác Trình Tư Thành hôm nay rất khác thường, vì sao cứ luôn miệng nói rằng nàng không cần sinh con như vậy, thậm chí còn muốn nàng cùng hắn phiêu bạt. Nhưng rất may, nàng suy nghĩ lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hiểu được thâm ý của người trước mặt mình, chỉ là khi nghĩ ra rồi thì lại mong bản thân không nên nghĩ ra.
Hiện tại Trình Tư Thành chỉ có một nữ nhi là Trình Nghi Hỷ, nếu như bây giờ hắn không muốn nàng sinh con, như vậy chẳng phải Trình Nghi Hỷ sẽ là người thừa kế duy nhất của Trình gia sao? Chỉ có một mình nàng lại nghĩ như vậy, nàng không biết liệu đó có phải là ý của Trình Tư Thành hay không. Dù sao thì trước giờ hắn cũng chưa từng tỏ rõ thái độ với An Sở Lan trước mặt nàng, nhưng những ngày gần đây thì nàng thấy hắn lại rất quan tâm nàng ta.
Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy vừa hối hận lại vừa vui mừng. Nàng vốn biết Trình Tư Thành ít nhiều cũng có bất mãn về việc nàng liên tục hai lần sảy thai nhưng cảm giác biết được hắn đã có ý định như vậy với Trình Nghi Hỷ và An Sở Lan, nàng khó nén được một chút đau lòng, chính vì vậy mới hối hận vì sao bản thân lại tử đả thông tư tưởng một cách nhanh chóng như vậy. Còn vui mừng, cuối cùng nàng cũng đã biết được đâu là vị trí mình nên đứng, đâu là điều mình nên làm, chí ít sau này cũng sẽ không bị quan hệ giữa Trình Tư Thành và An Sở Lan làm cho đau lòng nữa.
Tóm lại, cũng chỉ có một mình nàng là tổn thương, tại sao vậy chứ?
Xe ngựa đi đến phủ đệ của Âu Dương Phương thì dừng lại. Âu Dương Phương đỡ Âm Đệ xuống xe, Tuệ Nghi cũng để Trình Tư Thành đỡ mình xuống, nàng nghĩ dù sao cũng không thể để hắn mất mặt trước một nam nhân khác được, lòng tự tôn của con người luôn cần được bảo vệ mà.
Phủ đệ của Âu Dương Phương là do triều đình ban cho, nơi này trước đây là phủ của một tam phẩm tướng quân, sau cả dòng họ vì thông địch bán nước nên bị tru di, phủ đệ đành bị bỏ hoang. Hiện tại phu thê Âu Dương Phương và Âm Đệ vào ở nơi này cũng đã được mấy tháng, đã tu sửa lại thành một nơi rất lý tưởng. Có vườn hoa, có hồ cá, có mái đình, có cầu đá, có cả đình viện nằm giữa hồ.
Tuệ Nghi chưa từng có đam mê với trang trí nhà cửa, bây giờ đi vào nơi này mới nhận ra Trình phủ thật sự là một nơi cứng nhắc, kiến trúc không thể xem là lạc hậu nhưng quả thực không khiến người ta cảm thấy thích thú, nàng thầm nghĩ khi trở về sẽ thử tân trang lại xem sao.
Trình Tư Thành đi cùng Âu Dương Phương đến trường đua ngựa bên cạnh phủ đệ, Âm Đệ cùng Tuệ Nghi đi ra đình việc ở giữa hồ sen ngồi thưởng trà.
Âm Đệ cho người mang ra hai bộ bàn trà, sau đó bắt đầu công việc của mình. Tuệ Nghi cũng là một người có kiến thức ổn về vấn đề này, ngồi trò chuyện cùng nàng ta một lúc không phải quá khó khăn. Nhưng nàng nghĩ một hồi, chủ đề cuộc trò chuyện là nấu nước bao lâu, bỏ bao nhiêu nước để có thể pha được một chén trà ngon nhất, cuối cùng lại chuyển thành chuyện nội trạch của nàng và nàng ta.
Đến lúc Âm Đệ lỡ miệng khen Trình gia đúng là có những hậu bối xuất sắc, Tuệ Nghi mới biết được Trình Tư Nhiên và nàng ta có qua lại. Nàng nghĩ một hồi, nàng đã đánh giá Trình Tư Nhiên như thế nào nhỉ? Vì ấn tượng ban đầu là khiến nàng sảy thai nên không thể có định kiến tốt được, như vậy loại người có thể kết giao cùng nàng ta là Âm Đệ, như vậy chẳng lẽ lòng dạ Âm Đệ cũng không tốt? Nhưng Âm Đệ xuất thân là đích nữ nhà quan gia quyền cao chức trọng, có lẽ sẽ không có tính ích kỷ nhỏ nhen đâu nhỉ, vì nàng ta đã là sự ích kỷ nhỏ nhen của nữ nhân khác rồi. Tuệ Nghi nghĩ thêm một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể hiểu hai người nữ nhân cùng ghét một người, có cùng tính cách thì mới có thể kết giao. Nàng cảm thấy, tính cách của Âm Đệ và Trình Tư Nhiên không thể giống nhau quá nhiều được, như vậy chỉ có thể là khả năng thứ nhất, nhưng người nào lại xui xẻo như vậy a?
Âm Đệ nhìn gương mặt thoáng chút bất ngờ của Tuệ Nghi, cười nói:
- Trình phu nhân, lần trước ta có nghe một câu chuyện thế này, có một đôi thanh mai trúc mã, vị công tử đó rất yêu cô nương này, là dạng yêu thích dần dần theo năm tháng. Thế nhưng gia đình hai người lại hứa hôn cho cô nương đó và huynh trưởng của vị công tử kia. Công tử đau khổ khôn nguôi, quyết định tìm lí do để không thể yêu cô nương nữa, bằng cách làm những chuyện vô cùng đáng ghét với nàng, chọc cho nàng thật tức giận hòng khiến nàng mắng chửi mình, theo đó thì sẽ cạn kiệt tình cảm. Thế nhưng cô nương này lại là một người vô cùng hiểu chuyện, sau khi bị chọc vẫn không tỏ thái độ gì, mà sau đó lại càng xa lánh chàng công tử hơn vì biết người đó không ưa mình, điều này lại khiến công tử không có lí do để ghét cô nương mà còn yêu nhiều hơn, sâu đậm hơn nữa, cuối cùng lại dẫn đến một mối bi tình. Cô nương được gả cho người khác mà không phải huynh trưởng của vị công tử, tránh đi một tình cảnh xấu là người mình thương trở thành tẩu tẩu của mình, nhưng cô nương lại được gả vào một gia môn vô cùng bất hạnh, sống cuộc sống không hề dễ chịu. Vị công tử kia nghe tin người mình yêu năm xưa nay chịu hoàn cảnh như vậy, bèn nghĩ cách để đưa nàng về bên cạnh mình, bất chấp khi đó đã có thê tử và con cái. Việc làm của công tử không hề được thê tử của chàng chấp nhận, thê tử quyết định dùng cái chết để uy hiếp nhưng chàng vẫn không suy chuyển, cuối cùng chàng vẫn đón được cô nương năm xưa về làm thiếp của mình. Chuyện tranh đấu nội trạch diễn ra, cuối cùng cô nương trong lòng công tử bị thê tử của chàng giết chết, còn công tử thì sau đó bị thê tử của mình dựng lên một cái màn giả, sống sau lớp màn đó vĩnh viễn mà không hề biết đến sự thật.
Âm Đệ kết thúc câu chuyện của mình, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tuệ Nghi, hỏi nàng:
- Trình phu nhân, người nghĩ trong câu chuyện này, ai là người có lỗi? Là vị công tử đã bất chấp tất cả để bảo vệ người mình yêu, là thê tử của chàng đã vì lòng ghen ghét mà giết đi cô nương trong lòng của tướng công mình, sau đó lừa dối chàng, hay là cô nương kia đã không biết thân phận của mình mà chấp nhận ở bên cạnh vị công tử đó?
Tuệ Nghi hơi khựng lại một lúc, có chút không kịp tiếp thu câu chuyện vừa rồi, sao nàng cứ cảm giác trong chuyện này có cái gì đó không đúng như vậy? Vì sao cô nương lại không được gả cho huynh trưởng của vị công tử, nguyên nhân vì sao hôn ước lại bị hủy bỏ, là do công tử kia phá sao? Còn có, công tử vì sao nếu thích cô nương kia lại không cầu xin phụ mẫu hứa hôn cho mình mà lại là huynh trưởng, dù sao trong chuyện cũng không đề cập đến tình cảm giữa huynh trưởng của công tử và cô nương, như vậy là tránh được kết cục phía sau rồi?
Tuệ Nghi vẫn không hiểu được, nhưng nàng còn chưa lên tiếng hỏi lại thì Trình Tư Thành cùng Âu Dương Phương đã trở lại. Trình Tư Thành đi từ đằng xa, vẫy tay gọi nàng:
- Tuệ Nghi.
Nhìn hành động nàng cảm thấy hắn có vẻ rất vui, nhưng khi xem kĩ thì mới thấy mắt hắn u ám đến nhường nào.
Trình Tư Thành đi ra mái đình, nắm tay đỡ nàng dậy, khi đó nàng còn cảm giác hắn muốn bóp vụn xương tay của mình.
- Âu Dương công tử, Âu Dương phu nhân, Trình mỗ và thê tử xin cáo lui trước. Cảm ơn hai người đã mời chúng ta đến phủ dạo chơi, sau này nếu hai người có đến Mặc thành có thể đến Trình phủ tìm chúng ta, xin hân hạnh tiếp đón.
Tuệ Nghi không rõ bản thân đi ra xe ngựa như thế nào, càng không nhớ vì sao mình về đến khách điếm. Nhưng khi vừa đưa nàng đi đến cửa phòng, Trình Tư Thành đã thô bạo mở cửa, kéo nàng vào trong phòng, sau đó đẩy chiếc bàn trà gỗ nhỏ ra phía cánh cửa để chắn lại, lập tức đẩy nàng ngã xuống giường.
Trình Tư Thành cố định hai tay nàng lên đầu, tay kia nhanh chóng lần mò xuống lớp y phục của nàng. Dù không đoán được vì sao hắn làm như vậy nhưng Tuệ Nghi có thể cảm nhận được dục vọng mãnh liệt trong người hắn, nàng trừng mắt nhìn hắn, hỏi:
- Tư Thành, chàng bị làm sao vậy?
- Làm sao? Ta chẳng làm sao cả, đột nhiên chỉ là muốn khẳng định một chút.-Hắn trả lời nàng, bàn tay kia đã vén vào sâu trong váy trong.
Khi hắn tiến vào, nàng vẫn khô khốc, ngoại trừ lần đầu tiên của hai người, chưa có lần nào hắn khiến nàng đau như vậy. Tuệ Nghi mím môi, cố kìm nén tiếng khóc của mình. Nhưng nàng thì có lí do gì mà khóc? Đây chẳng phải là nghĩa vụ của nàng ư, nàng có quyền gì mà lại đi chất vấn hắn bị làm sao mà đối với mình như vậy?
Trình Tư Thành điên cuồng ra vào cơ thể nàng, một lúc sau cuối cùng nàng cũng có phản ứng với hắn. Giữa lúc lên cao triều, Tuệ Nghi nghe những tiếng lầm bầm của hắn vang lên thật rõ bên tai:
- Tuệ Nghi, ta hứa sẽ không để nàng chịu bất cứ tổn thương nào, những người khiến nàng ra như vầy, ai cũng phải trả giá.
Nghe xong câu đó, nàng không hiểu sao lại bật khóc. Là vì yếu lòng, vì thương tâm hay cảm động, nàng không biết. Nàng cảm giác những ngày nay, có quá nhiều chuyện nàng không biết, không hiểu chính mình.
Trình Tư Thành hôm đó ra bên trong nàng rất nhiều, cuộc hoan ái ngày hôm đó cũng đằng đẵng dài không dứt. Không biết qua bao lâu, giữa những cú thúc thô bạo, cuối cùng hắn bật ra một câu:
- Tuệ Nghi, ta xin lỗi.
Kí ức đêm hôm đó của nàng rất vụn vặt, có nhiều chuyện khiến nàng khóc, nhưng chuyện lớn nhất là Trình Tư Thành khiến nàng rất đau. Khi sáng hôm sau Phù Dung vén màn che, gọi nàng dậy, nàng mới biết mình đang trên thuyền đi về Mặc thành. Nàng mắng thầm trong đầu, tên này sau khi chơi cho sướng thì sáng sớm bỏ đi, để xem khi gặp hắn nàng làm thế nào, hừ.
Phù Dung búi tóc và giúp nàng thay y phục, sau đó nói với nàng:
- Phu nhân, chủ quân đã gọi Lộ Dao cô nương trở về Trình phủ.
Nàng ngạc nhiên, Lộ Dao? Trình Tư Thành gọi Lộ Dao trở về phủ làm chi?
- Ngài ấy có nói lí do không?
- Chủ quân nói, Lộ Dao sẽ ở bên cạnh chăm sóc phu nhân mấy ngày này, chủ quân đang ở lại Thịnh thành.
Tuệ Nghi nghe tới đây lại bất ngờ, hắn không trở về Mặc thành lại ở Thịnh thành làm gì?
- Phu nhân.-Phù Dung đột nhiên đè thanh âm, nói với nàng.-Nô tỳ nghe nói Phất phu nhân đã làm một di nương trong nội trạch của Phất công tử sảy thai, hiện tại bị đưa lên nha môn rồi.
- Cái gì?-Tuệ Nghi kinh ngạc. Như vậy Trình Tư Thành ở lại Thịnh thành để thu xếp chuyện của Trình Tư Nhiên sao? Nhưng mà, nếu như Trình Tư Nhiên làm như vậy thì theo lệ chỉ phải lãnh tội tại Phất phủ, đưa lên nha môn trừ khi là gây án mạng hay làm chuyện gì to lớn lắm chứ?
- Ngươi nghe ai nói vậy?-Tuệ Nghi hỏi Phù Dung.
- Ở Thịnh thành sáng nay đã đồn ầm lên rồi, phu nhân, chỉ có người là không biết.-Phù Dung trả lời nàng, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười, rõ ràng đang trêu nàng.
Tuệ Nghi sờ lên cái eo còn nhức của mình, nói:
- Ngươi đó, cẩn thận cái miệng.
Phù Dung cười vui vẻ, sau đó lại bổ sung thêm chuyện của Trình Tư Nhiên:
- Nô tỳ thấy nàng ta bị như vậy là đáng lắm. Nô tỳ nghe Lộ Dao nói chuyện nàng ta từng làm với phu nhân, hiện tại bị như vậy chính là quả báo, vị di nương kia thậm chí suýt mất mạng, đem lên nha môn là phải.
Ồ, ra là hại người ta đến suýt mất mạng, Trình Tư Nhiên quả là không có bản lĩnh. Nữ nhân nào mà chẳng phải chịu đựng chuyện hậu trạch của tướng công mình lắm ong nhiều bướm? Chịu qua rồi, nhẫn nhịn mà sống thì được gọi là biết điều, không chịu được là ngu ngốc, cuối cùng cũng chỉ có kết cục là mình chịu đau khổ, Trình Tư Nhiên lại lựa chọn nỗi đau thật lớn trong thời gian ngắn, đúng là cũng khôn ngoan so với việc đau âm ỉ một thời gian đằng đẵng.
Tuệ Nghi gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Phù Dung nhìn thấy mới buông chiếc lược trong tay xuống, cúi người nói:
- Nô tỳ đi lấy điểm tâm cho phu nhân.
~~
Trình Tư Nhiên không bao giờ ngờ được có một ngày bản thân sẽ bị bắt đến nha môn, mà lại là do Phất Hưởng đưa đến. Nàng luôn biết trước giờ hôn sự giữa hai người không hề tình nguyện, chữ tình cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng chẳng phải đa số đều là như vậy sao?
Điều nực cười hơn là vì nàng đã hãm hại Xuân thị, là Xuân thị, một ả nô tỳ may mắn được bay lên cành cao trong một đêm! Không có nhan sắc, không có gia thế, chỉ vì được Phất Hưởng sủng ái mà trở thành chủ tử, đây là điều khiến Trình Tư Nhiên vô cùng tức giận. Nhưng mẫu thân Lâm thị đã dạy nàng, nhịn được việc nhỏ mới làm được việc lớn, trong chuyện này "nhịn" là một chữ cần phải học, nàng đã nhịn.
Nhưng Xuân thị kia không biết vì lí do gì lại sảy thai đến suýt mất mạng, còn tội danh hãm hại thiếp thất lại đổ lên đầu nàng. Chỉ trong một đêm, nàng từ phu nhân nhà quyền quý trở thành tiện nhân trong mắt mọi người, những điều từng khiến nàng ngẩng cao đầu mà tự tin giờ lại trở thành nỗi nhục nhã lớn nhất.
- Rõ ràng cũng là tiểu thư nhà giàu, vì sao Trình Tư Mỹ lại có thể được mọi người yêu quý, nàng ta lại thế này?
- Chậc chậc, nghe nói mẫu thân ả quyến rũ Trình gia chủ năm xưa để được phù chính *, nữ nhi sinh ra quả nhiên cùng là hạng rắn rết.
- Trình gia cũng thực xui xẻo khi nuôi phải một tiện nữ thế này bao nhiêu năm, Phất gia cũng thực xúi quẩy.
- Nghe nói Phất công tử đã viết hưu thư rồi, nàng ta giờ không còn là Phất phu nhân nữa đâu.
- Ta cũng nghe nói Trình công tử hình như cũng không đoái hoài gì đến chuyện này.
- Phải đó phải đó, bằng không với thế lực của Trình gia lại không cứu được ả từ nha môn ra sao?
- ...Nâng thiếp lên thêĐã ba ngày từ khi Trình Tư Nhiên bị đưa vào ngục. Nơi này vô cùng lạnh lẽo, chỉ có rơm rạ để tù nhân tự chà vào người đến trầy xước mà tìm hơi ấm. Buồng ngăn mỗi phòng chỉ có bốn người nhưng mấy ngày trước sau khi bị những tù nhân khác bạo hành, nàng mới được nhốt trong buồng riêng. Mỗi ngày phải chịu cực hình tra tấn không ngừng nghỉ, lưỡi bị cắt, tẫn hình *, kẹp ngón tay, khắp người vì vậy chằng chịt vết thương.Hình phạt này tiến hành bằng cắt xương bánh chè, khiến nạn nhân không thể đi đứng được.Trình Tư Nhiên chịu đựng khốn cảnh trong ngục nha môn ba ngày, đến ngày thứ tư thì gặp được người đến thăm đầu tiên, Âm Đệ.
Nàng ta khoác hắc y, đầu đội mũ có mạng che đi cùng hai canh ngục. Dù không khí trong ngục vô cùng thiếu thốn và dơ bẩn, nàng ta bước vào lại như ma nữ xinh đẹp đi đến cứu rỗi linh hồn của Trình Tư Nhiên.
Câu đầu tiên, Âm Đệ đã thể hiện rõ sự khinh bỉ Trình thị từ sâu trong tâm can của mình, một loại người như thị không đáng để được nàng kết giao, nếu như không phải vì để kiếm chác lợi ích.
- Trình Tư Nhiên, có muốn biết ai là người đưa ngươi vào đây không?
Trình Tư Nhiên im lặng, nàng không còn lưỡi để lên tiếng nữa, đáp lại chỉ có tiếng thở khó khăn.
- Là đại ca của ngươi, Trình Tư Thành.
Trình Tư Nhiên trừng mắt nhìn Âm Đệ, miệng ú ớ lên tiếng.
- Bất ngờ lắm sao, ngạc nhiên lắm à?-Âm Đệ bật cười, hỏi nàng ta.-Đại ca của ngươi, không tiếc giá nào để tống ngươi vào ngục. Phu quân của ngươi, vì một ả tiện tỳ thấp kém mà viết hưu thư cho ngươi. Thiên hạ này, vì những tội danh không phải của ngươi mà phỉ nhổ vào ngươi. Trình Tư Nhiên, ngươi đúng là một kẻ đáng thương hại.
Trình Tư Nhiên lê lết thân mình lại song sắt nơi mà Âm Đệ đang đứng, ngón tay nắm chặt những cọng rơm dưới đất, đôi mắt tràn đầy thù hận. Trình Tư Thành, tất cả là tại Trình Tư Thành!
- Ngươi có biết vì sao hắn làm vậy với ngươi không? Vì sao hắn lại có thể ra tay như vậy với tiểu muội ruột thịt của mình chứ? Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, hắn lại không tiếc đè ngươi xuống vũng bùn dơ bẩn nhất, ngươi có biết vì sao không?-Đôi mắt Âm Đệ ánh lên tia tàn nhẫn, môi cong lên thành một nụ cười.-Là vì những chuyện ngươi đã làm đó, ngươi đã giết con của hắn, đứa con đầu lòng của hắn, đúng không?
Trình Tư Nhiên nghiến răng, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn Âm Đệ. Không phải, nàng không có, nàng không có, là mẫu thân kêu nàng làm như vậy!
- Có muốn báo thù không? Ta giúp ngươi báo thù nhé?-Âm Đệ mỉm cười nhìn bộ dạng chật vật của người nằm bò dưới chân mình, lên tiếng đề nghị.
Trình Tư Nhiên lưỡi đã bị cắt, chân đã bị phế, toàn thân đầy vết thương do bị roi da quất vào, máu trộn với thịt dính ra cả y phục của ngục nhân, thử hỏi còn thứ gì không chấp nhận? Dù nguyên nhân là bản thân là tự làm tự chịu, nhưng lòng thù hận của con người là không đáy, nàng tuyệt đối không muốn chết một mình!20:21 09.07.2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...