Tương Tư

Người đàn ông trước mặt nghe xong lời cô
nói, chỉ tiếp tục trầm mặc, đáy mắt hơi gợn sóng, rồi chậm rãi quay về
với yên tĩnh. Câu cuối cùng kia cô phải dùng hết dũng khí mới hỏi ra
lời, lại không có được bất cứ đáp án nào.

Hứa Niệm hoàn toàn không hiểu, nếu quả
thật không liên quan đến anh, vậy tại sao không chịu nói? Nếu có liên
quan tới anh, vì sao vào những thời điểm cô không biết lại giúp anh em
Lục gia, còn có tình trạng của Trung Ảnh ngày càng mục nát, đến khi vào
tay anh thì bắt đầu hưng thịnh?

Nếu như nói là lương tâm cắn rứt muốn hành động đề bù đắp, thế sao lại dùng thủ đoạn này bức bách cô…

Trong lòng Hứa Niệm như có nhận thức mơ hồ sắp thành hình hiển hiện ra, nhưng từ dầu đến cuối lại nghĩ không ra.

“Rốt cuộc là vì sao anh lại làm tất cả
những việc này? Nếu thật sự có ân oán với Lục Sơn, hiện tại anh sẽ không sẵn lòng giúp Lục gia, chuyện của Lục Chu và Lục Từ tôi đều biết, đừng
nghĩ tới việc lại giấu tôi.”

Anh xem như rốt cuộc cũng hiểu sự khác
thường của cô là vì cái gì, khóe miệng chậm rãi lộ ra một chút ý cười,
lời nói ra không chút để ý như trước: “Tôi đang làm việc thiện thôi.”

Hứa Niệm trừng anh, căn bản không tin.

Đường Trọng Kiêu lại nói: “Không nhìn nổi em ngu ngốc, muốn giúp em khôn lên chút, lý do này đủ chưa?”

Hứa Niệm biết ngay cũng chẳng hỏi được gì từ anh, cô cũng là điên rồi, làm sao lại cho rằng Đường Trọng Kiêu sẽ
nói thật với cô chứ? Cơn giận bốc lên, cắn chặt răng cuối cùng nhịn
không được, túm cái gối bên cạnh trực tiếp đánh lên mặt anh: “Khốn
kiếp!”

Một lần lại một lần công kích người cô,
thật cho rằng cô không có cách nào khác sao? Nhưng người nọ lại còn rầu
rĩ cười ra tiếng, một chút cũng không cảm thấy mình quá trớn: “Anh nghĩ
rằng em là đang thẹn quá hóa giận.”

“Thẹn quá hóa giận hẳn là thế này…” Hứa Niệm nói xong cầm lấy tay anh, cắn một cái lên cổ tay anh như để trút giận.

Đường Trọng Kiêu mày cũng chẳng nhăn lại
chút nào, ngược lại thuận thế túm cô xuống, cơ thể cô nghiêng theo liền
toàn bộ nằm sấp lên ngực anh.

Mái tóc dài tản ra trên người anh, hai
người gần sát bên nhau, cách áo ngủ cũng có thể nghe được tiếng tim đập
trầm ổn của anh, Hứa Niệm bỗng dưng ngẩng đầu, lúc này mới ý thức được
thể lực người này đã khôi phục, quả nhiên khí sắc so với vừa rồi tốt lên rất nhiều.

“Nhím con.” Mặt anh áp tới gần, bên trong tất cả đều là ý cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, rõ ràng có lòng
chuẩn bị đùa cô, “Thích cắn người như vậy, không bằng cắn chỗ khác? Hử?”

***

Anh cách càng ngày càng gần, áp sát đến
cô, cọ sát môi cô, rồi dọc theo cằm một đường đi xuống. Cô nhất thời
hoảng: “Đừng làm rộn, anh nghỉ ngơi trước đi.”

Đường Trọng Kiêu đâu để ý tới cô, nhẹ
nhàng cắn lên xương quai xanh của cô, cảm giác tê dại đó làm cho toàn
thân cô nổi lên một tầng da gà.

Hứa Niệm nghiêng mình muốn chạy, lại bị anh trực tiếp xoay người bao phủ lên.

Hai người nặng nề mà rơi vào giữa đệm
giường, thoáng một cái đã bật đèn ngủ đầu giường, tiếp theo lọt vào
trong tầm mắt là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh như trước. Anh niết
cằm cô, giở trò xấu dùng chút lực, thấy cô đau mới cố ý hù cô: “Vừa rồi
lúc đùa anh không phải rất có bản lĩnh sao?”

Hứa Niệm nuốt nước miếng một cái, ngượng ngùng phản bác: “Ai đùa giỡn anh, anh đừng nói quá lên như thế.”

Đường Trọng Kiêu liền mang bàn tay lạnh
dò xét vào trong quần áo cô, kích thích cô liên tục thét chói tai:
“Được, tôi sai rồi, vừa rồi chính là cái kia anh.”


“Cái gì anh?” Anh chống một tay khác nhìn cô, ý cuời nơi khóe miệng rốt cuộc không che giấu được.

Khuôn mặt của Hứa Niệm càng đỏ, biết anh
muốn trả thù, liền không chút suy nghĩ đưa tay đấm anh. Anh nhẹ nhàng
chặn đứng quả đấm của cô, đặt ở bên gối, lại nhìn cô một lúc lâu không
nói lời nào.

Con gái chung quy da mặt mỏng, vẫn là Hứa Niệm không nén được phải lên tiếng : “Anh nhìn cái gì?”

Anh khẽ thở dài một cái, cúi người xuống, lại chặt chẽ ôm cô vào trong ngực: “Sốt ruột muốn biết đáp án như vậy sao?”

Tim Hứa Niệm run lên bần bật, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà mà không thốt nên lời.

Nhưng anh lại tuyệt không có ý định bỏ
qua cho cô, dáng điệu hung hăng, lại không nhanh không chậm nói bên tai
cô: “Em muốn nghe cái gì? Anh không liên quan tới cái chết của Lục Sơn.”

Hứa Niệm kỳ thật cũng không rõ chính mình rốt cuộc muốn nghe được đáp án như thế nào, Đường Trọng Kiêu ở trước
mắt làm cho cô bắt đầu dần trở nên mê hoặc, dường như rất nhiều chuyện
đều rơi vào bế tắc, không giải được, cũng không nói rõ được.

Người kia lại lần nữa chống lại ánh mắt
cô, ánh mắt sắc bén gần như khiến cô không chỗ nào che giấu: “Đừng nói
dối, đáp án của anh tôi không tin, đổi cái khác cho tôi.”

Hứa Niệm nhìn đôi mắt ẩn giấu trong bóng
mờ ngược sáng của anh, cuối cùng cũng không đủ dũng khí để hỏi, gần như
là trốn ra khỏi gian phòng kia.

Đường Trọng Kiêu nhìn bóng lưng cô hoảng hốt rời đi, chậm rãi khép mắt lại, thân thể nặng nề đổ về trên giường.

Đời này anh chưa từng có cái gì cầu mà
không được, trước đây lại có càng ít khát vọng mãnh liệt muốn có được
thứ gì, ba nói cho anh biết, một khi đã coi trọng thứ gì thì cả đời đều
phải phá hủy, đây là điều tối kỵ của họ.

Nhưng cuối cùng anh không thể cưỡng lại được lòng mình.

Song có một số lời anh dám nói, nhưng chưa chắc cô đã muốn nghe…

***

Gần đến giờ tan tầm, Trâu Dĩnh đến phòng
làm việc tìm Hứa Niệm, mới cửa đẩy ra liếc mắt nhìn thấy cô đang thất
thần, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ vẫn không nhúc nhích, cũng không biết
đang nhìn cái gì. Ngay cả cô ngồi ở đối diện lúc nào cũng không biết,
Trâu Dĩnh theo nhìn theo ánh mắt cô, hồ nghi hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

Hứa Niệm thu hồi tầm mắt, lập tức lại khôi phục dáng vẻ lí trí kia: “Có chuyện gì sao?”

Trâu Dĩnh lại liếc mắt nhìn cô, lúc này
mới nói: “Tạp chí Lệ Nhân Tú muốn hẹn cậu làm một bài phỏng vấn độc
quyền, tớ đã lọc câu hỏi giúp cậu, cậu xem trước đi.”

Hứa Niệm nhận lấy, lúc cúi đầu xem bản
thảo thì không nén được cười: “Tiểu Kỷ lại đi hẹn hò? Cậu ngược lại là
sảng khoái, mỗi lần cậu ta ném công việc cho cậu cũng chưa nói, vấn đề
riêng của bản thân cũng không suy xét.”

Trâu Dĩnh chỉ mím môi cười: “Đàn ông làm gì có ai đáng yêu đâu.”

“Cậu đây là ám chỉ tớ trả lương quá
thấp?” Hứa Niệm không đồng ý với lời của cô, nhưng cũng biết nha đầu kia rất ngang bướng, đặt bản thảo ở một bên, lúc này mới thử khuyên, “Phụ
nữ có ai mà không yêu đương, cậu mà kéo dài nữa thì không ai thèm lấy
đấy.”

Trâu Dĩnh cầm điếu thuốc rồi châm lên,
hút mạnh đến bị sặc, ho khan vài tiếng, đợi lúc cơn ho qua đi mới liếc
cô: “Cậu lại tốt hơn tớ bao nhiêu?”

Hứa Niệm tự biết đuối lý, dừng một chút,
giơ tay đoạt lại điếu thuốc giữa ngón tay cô bỏ vào gạt tàn: “Hút ít
thôi, cũng đã bao nhiêu năm rồi mà cậu còn không quên chuyện đó sao.”


Lời kia vừa thốt ra thành công khiến
người đối diện trầm mặc, Trâu Dĩnh hôm nay mặc một thân màu đen, thần
sắc liền có vẻ càng hồng hơn. Cô nâng tay chà xát hai má, lúc này mới
cười khổ: “Người chỉ có một tấm lòng, có thể yêu được bao nhiêu người,
cho dù có người vì cậu mà moi tim moi phổi, thế nhưng trái tim đã đầy
rồi, không thể chứa thêm nổi.”

Hứa Niệm nghe lại có vài phần xót xa.

Trâu Dĩnh một lần nữa lấy ra hộp thuốc
lá, rốt cuộc cũng không châm, chỉ khẽ lắc đầu một cái: “Tớ cũng không
phải không bỏ xuống được, tóm lại trong lòng có hố sâu không qua được,
cũng không giống như cậu, hôm nay vì ai mà phiền muộn? Không nói tớ cũng hiểu được.”

Cô dựa vào lưng ghế bộ dạng như cười như
không, ánh mắt ngược lại cực kỳ giống người đàn ông trong nhà kia. Hứa
Niệm nhất thời càng khó chịu, đứng lên thu dọn đồ đạc: “Tan tầm rồi cùng mình ăn cơm đi.”

Trâu Dĩnh cười, từ chối cho ý kiến: “Vị
kia của nhà cậu không thông báo một tiếng, ngộ nhỡ ăn phải dấm chua thì
tớ không gánh vác nổi.”

Hứa Niệm đi qua trực tiếp kéo lại cánh tay cô: “Anh ta cũng có việc.”

***

Tại nhà hàng lại gặp người có việc đó,
Đường Trọng Kiêu mặc tây trang màu đen cùng một cô gái ngồi ở góc yên
tĩnh nhất. Bởi vì quay lưng lại với cô, cho nên Hứa Niệm không thấy rõ
vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy trên mặt cô gái kia nụ cười xinh
đẹp tươi sáng, lúc nói chuyện với anh đôi mắt cũng giống như mang theo
ánh sáng trong suốt.

Trâu Dĩnh cũng nhìn thấy một màn này, âm thầm chậc lưỡi: “Nghê Vi ngoài đời quả nhiên xinh đẹp hơn nhiều so với trong phim.”

Hứa Niệm lúc này mới nhớ lại, khó trách
cảm giác nhìn quen mắt, đó không phải là siêu sao điện ảnh Nghê Vi thành công cả trong và ngoài nước sao? Cô nhớ mang máng trước lúc họp báo
công bố phim “Tuyệt đại tao nhã” Đường Trọng Kiêu từng nói hai người có
giao tình.

Trong phòng ăn truyền đến bài hát tiếng
anh cũ sầu triền miên, Hứa Niệm đứng ở đó chỉ là hơi có chút thất thần,
lập tức lôi kéo Trâu Dĩnh hướng đến hướng khác.

Trâu Dĩnh tính tình bướng bỉnh, thấy dáng vẻ này của cô thì trợn mắt nhìn thẳng: “Cậu trốn cái gì hả?”

“Có đâu.” Hứa Niệm lưng thẳng tắp, nói chuyện cũng hợp tình hợp lý, “Đỡ phải quấy rầy chuyện tốt của người khác mà thôi.”

Trâu Dĩnh nhất thời đồng tình nhìn bóng dáng Đường Trọng Kiêu: “Cậu thật đúng là không thèm để ý tới anh ta chút nào cả.”

Hứa Niệm trầm mặc không nói nữa.

Hai người cố ý chọn vị trí cách bàn này
hơi xa, gọi thức ăn, Trâu Dĩnh chú ý tới cô gái trước mặt thật sự là một chút không thích hợp cũng không có, thậm chí còn chủ động cùng cô nói
chuyện phiếm: “Đúng rồi, không phải cậu vẫn muốn xem bộ kịch nói “Nhân
sinh” sao, tớ đã đặt vé rồi, cuối tuần cùng nhau đi xem.”

Mấy năm nay các cô cũng chỉ có nhau, phụ
nữ 27-28 lại cũng không chịu chấp nhận, vì thế làm cái gì đều cùng nhau, giờ này khắc này, vẫn giống như trước đây không có gì thay đổi.

Trâu Dĩnh không ngừng thở dài: “Nhìn phản ứng này của cậu, còn tưởng rằng…” dừng một chút cũng không nói ra
miệng, chỉ là không khống chế được lại liếc mắt nhìn phía bên kia.

Cũng đúng, người đàn ông như Đường Trọng Kiêu dù sao cũng phải tìm người môn đăng hộ đối.

Hứa Niệm chung quy là phụ nữ mất chồng.

***


Trâu Dĩnh ngẫm lại cũng thấy bực mình, cầm túi đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.

Hứa Niệm lúc này mới hướng bên kia nhìn
thoáng qua, lần này góc độ vừa tốt có thể nhìn đến gò má người đó, không thể không nói Đường Trọng Kiêu dáng vẻ tốt, dù là dáng vẻ hơi buông mắt cười khẽ cũng dễ nhìn đến khó tin.

Như cảm nhận được điều gì, người đàn ông
bên kia bỗng nhiên nhìn qua, Hứa Niệm vội vàng xoay người che mặt, trong lòng âm thầm cầu nguyện người kia đừng phát hiện.

Đường Trọng Kiêu cũng không biết có nhận
ra cô không, tóm lại bên kia hồi lâu cũng chưa động tĩnh, Hứa Niệm thở
nhẹ ra, lúc này mới phát hiện Trâu Dĩnh đi hồi lâu còn chưa trở về.

Phục vụ đã sớm đưa cơm đến, Hứa Niệm cầm
di động vừa định gọi điện thoại cho đối phương, trên hành lang thông với phòng vệ sinh và nhà hàng bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, như có
người đang cãi nhau.

Không biết vì sao ngực Hứa Niệm mơ hồ nổi lên lo lắng, trực giác chính là Trâu Dĩnh xảy ra chuyện. Cô không chút
suy nghĩ liền chạy tới bên đó, vừa chuyển qua chỗ rẽ liền thấy nơi đó
vây quanh không ít người, ra sức chen vào trong đám người, thấy đúng là
Trâu Dĩnh, nhưng lôi kéo cùng một chỗ với cô lại là Thẩm Lương Thần?

Hứa Niệm không kịp nghĩ gì nữa, lập tức tiến lên kéo người: “Trâu Dĩnh!”

Đời này cô chưa từng thấy Trâu Dĩnh hung
dữ như vậy, ánh mắt kia giống như muốn xơi tái Thẩm Lương Thần, túi xách vì bị lôi kéo đã sớm rơi trên mặt đất, đồ trang điểm rải đầy xung
quanh.

Thẩm Lương Thần dù sao cũng là đàn ông,
nhìn anh ta bị thương khắp nơi, trên mặt khóe mắt khắp nơi đều là vết
cào, nhưng đôi tay vẫn gắt gao cầm cổ tay Trâu Dĩnh không chịu buông,
đáy mắt đỏ hồng một mảnh. Người đàn ông bình thường ưu nhã, lúc này quả
thực chật vật vô cùng.

Hứa Niệm dùng hết sức lực cũng không thể
ngăn cản Trâu Dĩnh, cô ấy quả thực như biến thành một người khái, cảm
xúc hoàn toàn không khống chế được, hai tay bị chế trụ thì nhấc chân
hung hăng đạp đối phương.

Người đàn ông kia cũng cố chấp, hoàn toàn mặc kệ đám người xem náo nhiệt chung quanh, kiềm giữ Trâu Dĩnh như thế
nào cũng không chịu buông tay.

Hứa Niệm thấy vậy mà cũng không giúp được gì, mắt thấy cảm xúc của Trâu Dĩnh càng ngày càng kịch liệt, Thẩm Lương Thần cũng giận không kiềm được, người đàn ông kia bắt đầu nóng nảy liền nâng tay bắt lấy cằm của Trâu Dĩnh: “Ngay cả tên cũng sửa lại, tôi thật xem thường em!”

Anh nói từng chữ đều giống như là từ
trong kẽ răng mà rít ra, Trâu Dĩnh lại chẳng mảy may sợ hãi, lúc này còn có thể cười lạnh lên tiếng: “Đúng, mọi thứ liên quan tới anh tôi chỉ
mong quên hết đi thôi!”

Thẩm Lương Thần rốt cuộc khống chế không
được, vung tay muốn đánh Trâu Dĩnh, Hứa Niệm vội vàng bảo vệ cô ở phía
sau: “Thẩm Lương Thần, anh dám!”

Thẩm Lương Thần nâng tay lên rốt cuộc
không thể hạ xuống, cũng trong lúc đó cánh tay kia bị người khác ngăn
cản. Đường Trọng Kiêu đứng giữa mấy người, mày nhăn lại: “Nơi này là chỗ công cộng, cậu còn muốn làm lớn chuyện sao.”

Thẩm Lương Thần thật lâu sau cũng chưa
bình phục, bộ mặt trầm đến có thể vắt ra nước, anh ta hơi dùng lực liền
đem Trâu Dĩnh từ phía sau Hứa Niệm ra ngoài, lồng ngực kịch liệt phập
phồng, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Đi ra, chúng ta nói chuyện
một chút, đừng lại kích thích tôi.”

Hứa Niệm đến bây giờ cũng không rõ giữa
hai người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng vừa mới nhìn dáng vẻ đó
của Thẩm Lương Thần như thế nào cũng không yên lòng để Trâu Dĩnh đi một
mình.

Trâu Dĩnh lại lắc đầu ra hiệu với cô:
“Không có việc gì, năm đó anh ta không thể bức chết mình, hiện tại cũng
không có bản lĩnh đó.” Cô sửa sang lại mái tóc rối loạn, lúc này mới
chậm rãi đi theo qua.

***

Người chung quanh dần dần tản đi, lại
khôi phục biểu hiện giả dối bình thản vừa rồi, chú Hoa vừa rồi cũng xông vào, lúc này đang cùng quản lý thấp giọng trò chuyện. Trong lúc nhất
thời hiện trường chỉ còn lại ba người.

Hứa Niệm thở sâu, trên mặt cố gắng mang theo ý cười, lúc này mới xoay người cùng người kia chào hỏi: “Khéo vậy?”

Đường Trọng Kiêu chỉ nhìn cô, từ trên xuống dưới quan sát liếc mắt nhìn, dường như đang xác định xem cô có bị thương không.

Không khí có chút lạ, Hứa Niệm liếc mắt
liền thấy Nghê Vi đứng ở cách đó không xa tò mò nhìn quanh, hiện tại
cách gần như vậy, gương mặt kia liền thấy vô cùng rõ ràng. Quả nhiên là
tiểu mỹ nhân, ngay cả cô thường thấy nhiều người đẹp cũng không nhịn
được cảm thán một tiếng.


Nghê Vi thấy bên này tản đi, vội vàng
chạy tới, đứng ở cạnh Đường Trọng Kiêu liền nhỏ giọng hỏi anh: “Anh
không sao chứ?” Ngay cả giọng nói cũng mềm như nước.

Đường Trọng Kiêu chỉ lắc đầu, anh vẫn
nhìn Hứa Niệm, mày không tự chủ nhăn lại: “Biết rõ ngăn không được còn
xông ra trước, tính tình cậy mạnh này của em lúc nào mới biết sửa được!”

Giọng anh đặc biệt nghiêm khắc, ngay cả Nghê Vi bên cạnh cũng bị dọa đến.

Bình thường bị anh mắng bị anh làm tổn
thương cũng không quan trọng, nhưng lúc này làm trò trước mắt người
khác, Hứa Niệm cũng nói không rõ tâm tình mình giờ phút này, thật giống
như vốn lửa nóng đang bị đè nén, nháy mắt bị đốt lên càng rừng rực.

Cô vốn thấp hơn Đường Trọng Kiêu không
ít, lúc này lại đón mắt anh trừng qua: “Tôi không ngăn cản chẳng lẽ nhìn cô ấy bị Thẩm Lương Thần đánh? Nhưng mà cũng đúng, có thể làm bạn với
loại người như vậy, tôi cũng không hi vọng anh sẽ tôn trọng phụ nữ.”

Đường Trọng Kiêu mắt vốn hung ác nham hiểm càng dọa người, toàn thân đều tràn đầy một luồng hơi thở người lạ chớ đến gần.

Nghê Vi ở bên cạnh không hiểu ra sao,
cuối cùng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Trọng Kiêu, trước tiên
chúng ta rời khỏi đây được không?”

Đại khái là nghĩ đến thân phận của Nghê
Vi không thích hợp đợi ở nơi công cộng quá lâu, biểu cảm trên mặt Đường
Trọng Kiêu cuối cùng mới dịu đi.

Hứa Niệm liền nhân cơ hội mở miệng: “Vậy không làm phiền hai vị.” Cô nói xong cũng muốn đi, tay lại bị người khác bắt được.

Quay đầu lại liền thấy sắc mặt người nọ
càng khó nhìn, gân xanh trên trán dường như còn đang nhảy lên thình
thịch, nhìn ra anh đang hết sức tức giận, Hứa Niệm không hoài nghi chút
nào, nếu không phải Nghê Vi và chú Hoa ở đây, người đàn ông này thật sự
sẽ bóp chết cô.

Anh xoay người phân phó chú Hoa đang lẳng lặng đợi ở một bên: “Đưa Nghê tiểu thư về.”

Nghê Vi trừng mắt to, hiển nhiên có chút
giật mình, đến khi ánh mắt lại rơi trên người Hứa Niệm dường như đoán
được cái gì. Nhưng người như cô luôn biết thức thời hiểu rõ tình hình,
luôn biết lúc không nên nói chuyện liền ngoan ngoãn câm miệng, lúc rời
đi thậm chí còn đặc biệt lễ độ khẽ cười cười với Hứa Niệm.

***

Ngoài nhà hàng không thấy Thẩm Lương Thần cùng Trâu Dĩnh, bãi đỗ xe cũng không có, Đường Trọng Kiêu tùy ý nhìn
thoáng qua liền đưa ra kết luận: “Đừng tìm nữa, hẳn là họ đã đi rồi.”

Hứa Niệm lập tức nóng nảy, đầu óc cô luôn nghĩ tới bộ dạng hung thần ác sát vừa rồi của Thẩm Lương Thần, ngộ nhỡ
Trâu Dĩnh gặp chuyện không may thì làm sao? Cầm di động muốn gọi đi, lại bị người bên cạnh ngăn cản: “Thẩm Lương Thần không nỡ động vào cô ta.”

Lời này khiến động tác của Hứa Niệm hơi dừng lại, lúc này cô mới nghĩ đến hỏi: “Thẩm Lương Thần chính là người đàn ông đó?”

Câu hỏi trừu tượng như vậy mà Đường Trọng Kiêu vẫn nghe hiểu, gật gật đầu.

Hứa Niệm nhất thời thở ra một hơi lạnh,
nhớ tới vài năm kia Trâu Dĩnh phải chịu tra tấn, còn tưởng rằng bộ dạng
người đàn ông đó không khác gì cầm thú, hiện nay là thế nào cũng không
cách nào liên hệ hắn ta và Thẩm Lương Thần cùng một chỗ.

Lại hồi tưởng ngày xưa khi hợp tác với người đàn ông đó, bộ dạng ra
vẻ đạo mạo kia của anh ta, trong lòng liền hết sức khinh thường: “Quả
nhiên kẻ cặn bã có khoác áo quần cũng vẫn là kẻ cặn bã.”

Lời vừa mới nói xong trên ót liền bị đánh một cái, Đường Trọng Kiêu ôm cánh tay đứng bên cạnh cô, mi tâm nhíu lại gắt gao : “Mắng ai đó?”

Hứa Niệm nhớ tới chính mình trước kia
cũng mắng anh là kẻ cặn bã, lại nhìn bộ dạng đầy mặt nghiêm túc kia của
anh, trong lòng bỗng nhiên muốn cười, nhưng vẫn cố ý nhẫn nại nói: “Anh
đoán xem?”

Cô nghễnh chiếc cằm nhỏ, đáy mắt tối như
mực lộ ra vài phần giảo hoạt. Đường Trọng Kiêu cũng không nén được nữa
một phen liền chặn ngang cô ôm lấy.

Bỗng nhiên bay lên không, không có cảm
giác an toàn khiến Hứa Niệm giật mình, theo bản năng đưa tay ôm chặt cổ
anh. Đường Trọng Kiêu hơi buông mi, bên môi lại lộ ra ý xấu tươi cười:
“Một khi đã như vậy, vậy thì làm chút chuyện kẻ cặn bã nên làm, không
thì thật oan uổng.”

“…” Người đàn ông này thật sự là không thể không xấu xa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận