Nói đến cũng khéo, đạo diễn và người của
tổ phim đúng lúc này đến thăm Lục Từ, người vừa vào cửa lập tức thu hút
toàn bộ sự chú ý: “Lần này gặp chuyện không may là do chúng tôi sơ sót,
không nghĩ tới còn quấy rầy Đường tiên sinh đích thân tới.”
Hứa Niệm cùng Lục Từ bên này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, bộ dạng không thể tin được.
Đường Trọng Kiêu đi đường cũng mệt mỏi,
lúc này hiển nhiên cũng không có tâm tình ứng phó, chẳng qua chỉ bắt tay anh ta, ngay cả một câu cũng lười nói.
Đạo diễn bị lạnh nhạt cũng không mất
hứng, lại tiếp tục chào hỏi cùng Chu Kính Sinh, xong mới xoay người giới thiệu với người trên giường bệnh: “Đường tiên sinh là nhà đầu tư cho bộ phim này của chúng ta, Lục Từ, cô thật là có mặt mũi mà.”
Người đi theo bên cạnh cười rộ lên, Lục Từ lúc này mới có chút hoảng hốt gật đầu: “Vâng.”
Hứa Niệm cũng không biết mối quan hệ này, lúc trước đoán được có người tìm Lục Từ quay phim trong thời kỳ đặc
biệt có thể có liên quan tới anh, lại không nghĩ rằng chính anh là người bỏ vốn…
Đường Trọng Kiêu phối hợp đi tới nói
chuyện cùng Lục Từ, hỏi thăm tình trạng vết thương, lại bảo cô an tâm
tĩnh dưỡng, tất cả đều là bộ dạng an ủi động viên cho có lệ. Nhưng người trong tổ phim đều là người tinh ranh, mắt thấy cô diễn viên này vừa gặp chuyện không may thì Đường tiên sinh liền chạy tới trong đêm, nếu nói
hai người không có quan hệ gì thì chẳng ai tin nổi.
Đến khi Lục Từ bị người của tổ phim vây
quanh, Hứa Niệm liền tìm cơ hội nói chuyện với Đường Trọng Kiêu. Liếc
mắt thấy vẻ mặt anh vẫn mệt mỏi như trước, cô cũng không thể nói rõ vì
sao, giọng điệu liền mềm mỏng đi một chút: “Đạo diễn qua đây cũng là do
anh sắp xếp sao?”
Ban đêm ở Chu sơn khá lạnh và ẩm ướt, khi Đường Trọng Kiêu nói chuyện cổ họng cũng khàn khàn: “Em cho rằng Lục Từ gặp chuyện không may là tình cờ?”
Hứa Niệm trong lòng cả kinh, ngẫm lại thì hiểu ra, khi Lục Từ xảy ra sự cố đó người của tổ phim cũng không có
thái độ gì, nói không chừng còn có người cố ý chỉnh cô. Hiện tại Đường
Trọng Kiêu cố ý ra mặt một chút, ít nhất có liên quan tới anh, Lục Từ về sau hẳn là sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Cô nhìn ánh mắt của anh liền có chút nói
không rõ, lại nghe thấy Đường Trọng Kiêu giống như vô tình nói ra một
câu: “Còn có, em sẽ không hi vọng người Lục gia biết quan hệ của chúng
ta.”
Nói đến cùng vẫn là muốn thay cô giải vây, Hứa Niệm im lặng nhìn anh, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói một câu “Cám ơn”.
***
Từ đầu đến cuối Chu Kính Sinh vẫn không
có cơ hội nói chuyện riêng với Lục Từ, cuối cùng chờ người của tổ phim
rời đi, hắn mới đi qua. Lục Từ không có biểu hiện kịch liệt gì, chỉ thản nhiên liếc hắn một cái: “Chu tiên sinh thế nhưng còn chưa đi.”
Chu Kính Sinh đâu chịu nổi kiểu đối xử
này, từ đầu tới đuôi đều bị người ta xem nhẹ, lúc này sắc mặt cũng thật
khó coi, bình tĩnh nhìn cô: “Có khó chịu ở đâu không?”
“Không có, cám ơn anh quan tâm.” Lục Từ
thật sự tiến bộ không ít, thái độ đối với người này vừa không lạnh nhạt
cũng không thân thiện, hoàn toàn là dáng vẻ đối với người xa lạ.
Chu Kính Sinh nhất thời không nói chuyện, Lục Từ lập tức xoay người nói với Hứa Niệm: “Chị dâu, em hơi mệt.”
Này rõ ràng là ý đuổi Chu Kính Sinh đi,
Hứa Niệm cùng Đường Trọng Kiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra. Hai người
đều nghẹn cười, chỉ còn Chu Kính Sinh lộ ra khuôn mặt đen thui. Hắn chạy trên đường thời gian dài như vậy, không nói được mấy câu với cô đã bị
hạ lệnh đuổi khách, khiến ai cũng vui vẻ không thôi.
Nhưng hắn mất hứng cũng không thể làm gì Lục Từ, cứng giọng bỏ lại một câu: “Vậy em nghỉ ngơi đi.”
Lục Từ lại còn có thể khoát tay với hắn: “Chu tiên sinh đi thong thả.”
Hứa Niệm xem trong mắt chỉ cảm thấy buồn
cười, đến khi Chu Kính Sinh vừa đi liền gõ lên đầu cô, nói: “Được rồi,
chị cũng đi đây, em hãy ngủ một giấc thật ngon.”
Lục Từ nhìn sang Đường Trọng Kiêu một
bên, lại nhìn cô: “Chị quay về trong đêm sao? Đường không dễ đi, chị cứ ở khách sạn một đêm ngày mai lại về.”
Hứa Niệm nhìn đáy mắt lo lắng của nha đầu kia, hoàn toàn khác biệt với lúc tận lực lấy lòng khi gặp rắc rối trước kia, khóe môi cô bất giác chứa ý cười: “Chị có chừng mực, ngày mai để
Tiểu Kỷ tới làm thủ tục chuyển viện cho em rồi trở về Thanh Châu.”
Lục Từ vừa nghe lời này lại lập tức từ
chối: “Không được, đi đi lại lại mất quá nhiều thời gian, em còn mấy
cảnh diễn nữa là xong, không thể trì hoãn tiến độ của cả tổ phim.”
Lần này ngay cả Đường Trọng Kiêu bên cạnh cũng nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
***
Lúc rời đi Hứa Niệm có chút cảm khái, nhớ tới sự tùy hứng và kiêu căng những năm gần đây của Lục Từ, giờ đây quả
thực giống như hai người. Mặc dù việc Chu Kính Sinh là do Đường Trọng
Kiêu cố ý xếp đặt, nhưng cô vấp ngã trên người đàn ông, cuối cùng cũng
hoàn toàn tỉnh lại. Nhưng Hứa Niệm lại nhất thời không biết nên làm sao
với Đường Trọng Kiêu.
Ở bãi đỗ xe lại gặp Chu Kính Sinh, người
nọ còn chưa đi, dựa vào thân xe vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại. Khi Hứa Niệm đi qua còn nghe thấy hắn đang cười, giọng điệu lộ ra một
loại ngả ngớn làm cho người ta chán ghét: “Nào có việc gấp, gặp một
người bạn mà thôi, em cởi hết nằm trong chăn chờ anh trở về…”
Quả nhiên là không cứu được, Hứa Niệm cau mày, trực tiếp lên xe.
Hắn hẳn là đang đợi Đường Trọng Kiêu, hai người xem ra rất quen thuộc, khi nói chuyện dáng vẻ vô cùng tùy ý.
Đường Trọng Kiêu thậm chí còn mượn điếu thuốc của Chu Kính Sinh để châm
lửa, bộ dạng này của anh vẫn là lần đầu Hứa Niệm trông thấy, thật giống
như người lúc nào cũng lạnh như băng lại đột nhiên sống lại.
Chu Kính Sinh cũng cúp điện thoại, cùng Đường Trọng Kiêu bắt tay.
Hứa Niệm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vừa rồi cô thật sự giống như mê muội, thế nhưng trong chớp mắt cô lại nghĩ
Đường Trọng Kiêu là muốn tốt cho Lục Từ. Người như Chu Kính Sinh mà
Đường Trọng Kiêu lại có thể có giao hảo tốt đến mức đó, chứng tỏ hai
người có không ít điểm tương đồng.
“Chu tiên sinh và Thẩm tiên sinh là bạn
bè tốt nhất của tiên sinh chúng tôi, tình bạn rất sâu đậm.” Hoa thúc
đúng lúc mở miệng, như đang giải thích cho Hứa Niệm nghe.
Thẩm Lương Thần và Đường Trọng Kiêu quan
hệ không bình thường Hứa Niệm đã nhìn ra, chính là Chu Kính Sinh này, cô vẫn giữ nguyên thành kiến với hắn.
***
Đến khi Đường Trọng Kiêu lên xe Hứa Niệm
đã cảm thấy mơ màng, thời gian quá muộn, cô từ từ nhắm hai mắt mệt mỏi
muốn ngủ. Trong lúc mơ hồ cô còn có thể nghe thấy chú Hoa hạ giọng xin ý kiến người đàn ông bên cạnh: “Cậu có muốn ở lại một đêm không? Cơ thể
của cậu không thể chịu mệt thêm nữa.”
Đường Trọng Kiêu yên lặng một lúc rồi mới nói: “Trở về Thanh Châu đi, ở lại bên ngoài không quen.”
Xe liền chạy lên đường Thanh Châu lần
trước, cũng như trước khi tới đoạn xóc nảy, người ngồi trong xe đều
không thoải mái. Hứa Niệm mới vừa ngủ vì thân xe lay động mà đầu đụng
vào cửa kính bên cạnh, cô bị đau cả một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Đường Trọng Kiêu nhìn thấy, nhịn không
được nhẹ giọng cười, giọng nam trầm thấp vang dội trong xe, ngay cả chú
Hoa không mấy khi cười cũng không nhịn được hùa theo: “Thật xin lỗi,
tình hình giao thông thật sự là quá tệ.”
Hứa Niệm nói không nên lời, trong mắt còn phủ một tầng ánh nước, Đường Trọng Kiêu ôm chầm người cô, lòng bàn tay
phủ trên đầu cô nhẹ nhàng mà vỗ về: “Đụng vào đây, vốn đã không thông
minh mấy, đừng đập vào cho đần độn thêm nữa.”
Hứa Niệm không lời nào mà chống đỡ, hung hăng trừng mắt anh.
Tâm tình Đường Trọng Kiêu lúc này vô cùng tốt, một tay áp sát đỉnh đầu cô, một tay phủ lên tay cô. Anh lại gần,
thấp giọng nói bên tai cô: “Tôi ôm em sẽ giúp em ngủ ngon hơn.”
Hứa Niệm ở trong lòng anh, chóp mũi tất
cả đều là hương vị của anh, có hương của trầm mộc, còn có mùi nước khử
trùng nhàn nhạt, nhưng rõ ràng nhất là tiếng tim anh đập ở bên tai, trầm ổn mà mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt với Lục Sơn. Cô bỗng nhiên không còn một chút buồn ngủ, lập tức ngồi dậy.
Đường Trọng Kiêu nhìn cô một cái, Hứa Niệm vân vê tóc giấu diếm: “Tôi không muốn ngủ nữa.”
Đường Trọng Kiêu liền nắm tay cô đặt vào
trong lòng bàn tay, tay anh luôn mát, giống như thế nào đều không nóng,
lúc này lại vuốt ve lòng bàn tay cô, như đang sưởi ấm.
Hứa Niệm giương mắt nhìn qua, đúng lúc
anh đang nhìn cô. Trong cặp mắt đó chứa đựng nhiều thứ, Hứa Niệm không
muốn đoán, không khí này thật sự không thoải mái, cô theo bản năng liền
quay đầu.
“Anh muốn hôn em.” Anh nhỏ giọng nói chuyện với cô, lại không phải là hỏi, trực tiếp đẩy đầu cô tới rồi hôn lên.
Sầu triền miên, chỉ còn hô hấp giao triền cùng nhau.
Toàn bộ quá trình chú Hoa không nhìn thấy, tấm kính chắn che lại tất cả chuyện phát sinh ở phía sau.
Môi thấm ướt một chút tách ra, anh lại
như trước thâm trầm nhìn cô chằm chằm, Hứa Niệm khẩn trương nói không
nên lời, anh lại chỉ thở dài: “Hứa Niệm, không phải chỉ có em cảm thấy
dày vò.”
Hứa Niệm kinh ngạc nhìn anh, lại không thể nào suy xét hàm ý trong đó.
Anh cũng cảm thấy dày vò? Mà nếu đúng là
dày vò, thì vì sao còn muốn tính kế gắt gao buộc chặt hai người cùng
nhau đến tận cùng chứ?
***
Đường Trọng Kiêu không tiếp tục đề tài
này, ngược lại nói chuyện khác: “Tin tức của Lục Từ ngày mai nhất định
sẽ lên báo, chúng ta phải trở về để tổ chức một buổi họp báo công bố nữ
chính cuối cùng được chọn của “Tuyệt đại tài hoa”.”
Tâm tư Hứa Niệm lập tức liền quay về với
công việc, cô cũng đang muốn thương lượng chuyện này cùng Đường Trọng
Kiêu, muốn công bố tin tức cũng phải có khoảng thời gian nhất định, để
lâu công chúng sẽ thấy phiền chán, không còn quan tâm nữa.
Xem ra Đường Trọng Kiêu luôn tính toán
mọi thứ rất tốt, Hứa Niệm thắc mắc: “Vậy rốt cuộc chọn ai, bây giờ có
thể nói cho tôi biết không?”
Khóe môi Đường Trọng Kiêu hơi nhếch lên, chậm rãi nói ra một cái tên: “Lục Từ.”
Hứa Niệm khó tin nhìn anh, thế nào quay
một vòng kết quả lại về tới Lục Từ bên mình, hơn nữa mặc dù bây giờ vụ
scandal đó đã trôi qua, nhưng khó tránh khỏi còn có người nhắc lại
chuyện cũ. Quyết định này thế nào cũng thấy có chút mạo hiểm.
Đường Trọng Kiêu liếc mắt một cái liền biết cô đang nghĩ cái gì, nhéo nhéo cằm cô: “Lúc trước Chu Kính Sinh tặng hoa, còn có lần này tới thăm bệnh, tất cả đều bị phóng viên chụp được, tất cả mọi người biết hắn
đang theo đuổi Lục Từ. Chu đại thiếu trước đây từng nghiêm túc với ai
chưa?”
Hứa Niệm giống như có chút hiểu ra, nhưng lại có điểm mơ hồ.
“Đối mặt với sự theo đuổi của Chu đại
thiếu, thái độ của Lục Từ lại rất đứng đắn, dáng vẻ cự tuyệt rõ ràng.
Hơn nữa lúc quay phim xảy ra sự cố ngoài ý muốn còn khăng khăng ở lại
bệnh viện Chu Sơn để theo dõi quá trình trị liệu của Lục Từ…” Đường
Trọng Kiêu hiếm thấy nhẫn nại giải thích cho cô từng việc, “Những tin
tức này mà tuồn ra, người trong giới sẽ chỉ hiểu rõ một việc, Lục Từ
không giống với những người phụ nữ trước đây của Chu đại thiếu, nhất
định cô có chỗ hơn người.”
Hứa Niệm nghe được ngoài sửng sốt cũng chỉ có sửng sốt.
Đường Trọng Kiêu còn nói: “Lục Từ thành
công khiến cho mọi người hiếu kỳ, công chúng sẽ muốn xem một chút tiết
mục lãng tử quay đầu này rốt cuộc kết cục là gì, ai có thể chinh phục
được Chu đại thiếu, điều này đã đủ khiến cho danh tiếng của Lục Từ được
lan truyền rộng rãi.”
“…”
Hứa Niệm nói không nên lời, nếu đặt trên
tay cô, có lẽ lúc trước đã buông tha cho Lục Từ. Hiện tại Đường Trọng
Kiêu không chỉ thành công khiến Trung Ảnh khởi tử hồi sinh, còn thuận
lợi nâng đỡ Lục Từ. Anh mới thật là vương giả trên thương trường, kiến
thức này của anh quả thật vượt ngoài thế giới hiểu biết của cô.
Đường Trọng Kiêu nhìn vẻ mặt cô thừ ra, mi tâm không khỏi nhíu chặt lại: “Em nghe không nghe hiểu?”
Hứa Niệm bị lời này của anh chọc tức đến
thẹn quá hóa giận: “Đương nhiên đã hiểu! Anh nói dông dài nhiều lời vô
nghĩa như vậy làm gì.”
Đường Trọng Kiêu bị cô ghét bỏ cũng không giận, lại lộ ra tươi cười không có ý tốt, chậm rãi nói: “Ây, ở cùng em
lâu, chỉ số thông minh cũng bị giảm xuống không ít.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...