Tương Tư Tuyệt


  Chương 4 ::..
Cùng chàng sẻ chia vui buồn muôn kiếp 
Ngày xuân lờ lững trôi qua, cỏ cây xum xuê tươi tốt, vài chú chim vàng anh hót vang ríu rít, thong dong nhảy nhót trên cành cao.
Vào một buổi chiều ấm áp như thế, Tần Dao đương một mình dạo bước giữa những khóm hoa sặc sỡ.
Lúc này, gió từ phương Nam thổi phớt qua mặt hồ êm đềm, lướt qua nhành liễu màu vàng nhạt mang đến ý xuân nồng đậm.
Trong hàng ngàn cánh bướm đang chấp chới bay lượn giữa muôn vàn khóm hoa ấy, có một chú bướm màu tím bỗng gây sự chú ý cho Tần Dao. Tuy nó không hẳn là nổi bật trong rất nhiều chú bướm khác, nhưng nàng từng được nghe nó mang trên mình một cái tên vô cùng đẹp đẽ - Bướm Tình Yêu. Ban đầu, nó xuất hiện trên thế gian dưới hình hài của một chú sâu vô cùng xấu xí, cả cuộc đời nó phải vượt qua vô số núi cao và khe sâu, mãi cho đến khi thân thể hóa thành màu tím thẫm xinh đẹp nhất mới có thể cùng bạn tình nên đôi nên cặp.

Ánh mắt Tần Dao trở nên mơ màng, xuyên qua bờ tường cao dày mà hướng mãi về phương Bắc xa xôi.
Ngày mai Nhạc Phi đã sắp sửa lên đường chinh phạt quân Liêu nơi phương Bắc rồi, trong lòng nàng ngổn ngang mâu thuẫn, không biết có nên gặp y hay không?
Suy nghĩ của nàng dần dần trôi xa, tình cảnh khi ấy như hiển hiện rõ ràng trước mắt.
Ngày đó, khi trái tim thiếu nữ đã thầm thương trộm nhớ, ý tình cứ miên man dạt dào chẳng dứt, Nhạc Phi bỗng một hôm ngập ngừng nói với nàng rằng: "Dao muội, ta... Ta có chuyện muốn thẳng thắng nói uội biết, sau khi nghe xong, bất kể muội có quyết định thế nào, ta cũng đều tôn trọng lựa chọn của muội."
Tần Dao nghi hoặc nhìn y: "Chuyện gì? Huynh cứ nói đi."
"Nhạc Phi nơi quê nhà đã sớm có vợ con do lệnh cha ý mẹ cùng lời mai mối. Mặc dù cô ấy không biết chữ nhưng cũng là người thấu tình đạt lý, dịu dàng lương thiện, nếu như muội không thể..." Nói tới đây, y ngừng lại một chút mà quan sát Tần Dao. Gương mặt của nàng lặng yên vô cảm, không thể dò ra buồn vui, y liền tiếp tục: "Nhạc Phi sẽ không bỏ vợ mà đi lấy người khác, nếu như muội không thể chấp nhận, vậy ta cũng sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng đâu."
Lời của y hệt như một quả trọng pháo làm dậy lên muôn nghìn lớp sóng trong lòng Tần Dao. Nàng lặng im không lên tiếng, bờ môi mím chặt. Mấy ngày sống trong men say ái tình vừa qua khiến cho nàng quên khuấy đi một sự thật rằng, nơi đây là thời cổ đại, là Tống triều hàng ngàn năm trước, tục trọng nam khinh nữ, một chồng nhiều vợ đã trở nên thâm căn cố đế, vừa hợp tình lại vừa hợp lý, nếu muốn chống lại thì thật vô cùng nan giải nhưng nếu miễn cưỡng chấp nhận thì trong lòng lại có chút không cam tâm.

"Dao muội, năm ngày sau ta sắp xuất chinh phạt Liêu, lần đi này sống chết khó đoán, muội phải cố gắng bảo trọng." Nhạc Phi thở dài một hơi dặn dò. Y vốn quang minh lỗi lạc, khí tiết chính trực, duy chỉ sa lầy bởi chữ tình. Cũng vì suy nghĩ cho nàng cho nên y mới nói hết mọi chuyện ra, bởi một người con gái thiện lương như nàng thật khiến cho người ta không nỡ thương tổn.
Cho đến khi Nhạc Phi đi rồi, Tần Dao trước sau vẫn không cất được lời nào. Một cô gái tiếp thu lối giáo dục thời hiện đại như nàng làm sao có thể chấp nhận chồng của mình tam thê tứ thiếp, huống chi kẻ thứ ba luôn bị người đời khinh rẻ, bản thân nàng lại có thể trở thành loại người như vậy hay sao! Nàng mỉm cười chua chát, cuộc tình này xem ra cuối cùng cũng không thuộc về mình rồi.
Nàng vốn tưởng mình rộng lượng khoan dung, cầm lên được thì cũng buông xuống được, thế nhưng một lần nữa đứng tại nơi này, đầu óc nàng bất chợt hiện ra những kiến thức lịch sử rõ ràng mà nàng từng được biết: "Nhạc Phi vào đêm giao thừa năm Thiệu Hưng thứ 11 bị Triệu Cấu 'ban chết', sát hại tại Đại Lý Tự ở Lâm An, năm ấy vừa ba mươi chín tuổi."
Lòng bàn tay mướt mồ hôi, nàng biết rõ lần xuất chinh này y nhất định có thể an toàn trở về nhưng trong lòng vẫn ngấm ngầm lo sợ.
"Mai đây sống sẽ trở về! Lỡ như thác xuống cũng thề nhớ thương." (*) Sự khắc khoải trước lúc biệt ly mới khiến cho Tần Dao nhận ra nỗi lòng mình, chẳng hiểu tự khi nào, y đã trở thành mối bận tâm trong sâu thẫm trái tim nàng.
(Chú: trích từ bài “Lưu Biệt Thê” của Tô Vũ.)

Xuyên qua thời gian, vượt cả thiên thu, hóa ra chỉ vì tìm kiếm mối chân tình vĩnh cữu này thôi!
"Dao muội, muội cuối cùng cũng chịu đến rồi." Thanh âm trong trẻo vang lên sau lưng Tần Dao. Nàng không hề nghĩ ngợi, sà ngay vào lòng y, còn quan tâm cái gì là một vợ một chồng, còn vướng mắc cái gì là quan niệm đạo đức nữa chứ! Con gái thời hiện đại dám yêu dám hận, nếu cao xanh đã an bài nàng đến với y, vậy thì nàng nhất quyết không bỏ cuộc; nếu ông trời chỉ cho bọn họ khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy thì nàng sẽ cố hết sức trân trọng; còn nếu như phái nàng đến để thay đổi đoạn lịch sử này, thế thì nàng càng phải dốc hết sức lực.
Ngón tay thon dài của Nhạc Phi dịu dàng mơn trớn trên mái đầu nàng, nhẹ nhàng thốt: "Ta chờ muội tại nơi đây đã bốn ngày qua, còn ngỡ rằng muội sẽ không đến nữa chứ."
Đôi mắt lá liễu của Tần Dao chan chứa tình cảm như cười như dỗi, nàng dứt khoát bảo: "Đời này chúng ta không xa không giận, cùng tiến cùng lùi, sớt chia hoạn nạn." Nói rồi nàng vuốt lên đôi gò má của Nhạc Phi, nhắm hai mắt lại như thể muốn ghi khắc thật sâu ngũ quan của y vào tận đáy lòng.
Nhạc Phi vươn tay khẽ ôm lấy khuôn mặt Tần Dao. Nàng lặng im tận hưởng sự dịu ngọt ấy. Mùi vị trên người y mang hơi huốm của một người đàn ông trưởng thành, vô cùng dễ chịu. Khuôn ngực y rất ấm áp, ấm đến mức nàng không nỡ lìa xa.
Nhạc Phi nhẹ nâng cằm Tần Dao lên, môi của y cách nàng mỗi lúc một gần, rồi bất chợt như chuồn chuồn vẫy nước, y hôn phớt lên môi nàng. Trái tim non của nàng trong phút chốc khua lên loạn xạ, nàng nghe thấy nhịp tim của y cũng thình thịch đập nhanh hơn.
Ngàn mối tơ vò giờ đây đã có thể cởi bỏ.
Bên tảng đá ven hồ, Nhạc Phi bày ra một cây đàn cổ, ngón tay y khẽ máy động nắn nót trên tơ đàn, tấu lên một khúc "Cao Sơn Lưu Thủy". Tương truyền khúc nhạc này được chính Bá Nha đàn lên trước mộ Tử Kỳ, sau đó thì cắt đứt dây tơ, đập vỡ thân đàn, quyết chí cả đời không khảy đàn nữa. Trục ngọc nát tan, phím đàn lả tả, nỗi đau mất bạn, đau xót vô ngần - Câu chuyện Du Bá Nha đập đàn từ tạ tri âm từ đó về sau mà truyền miệng.

"Núi cao nước chảy đàn ba tiếng, gió mát trăng thanh rượu một ly. Say sưa dưới rừng nằm vắt vẻo, vinh nhục ở đời chẳng luận suy. Dao Cầm, tri âm khó gặp, khúc nhạc này tấu lên chỉ vì muội mà thôi." Tần Dao nghe thấy liền ngồi xuống bên cạnh y, mỉm cười rút từ tay áo ra một cây tiêu ngọc, thổi lên bài "Bích Hải Triều Sinh Khúc". Trước mắt nàng như có hoa đào bay lượn, đầu chợt nhớ đến mối tình bất hủ của Đông tà Hoàng Dược Sư và Phùng Hành. Mười ngón tay đan vào nhau, đôi tim non trẻ và cô đơn càng lúc càng xích lại gần hơn, truyền thuyết "tay nắm chặt tay đến bạc đầu"(*) rốt cuộc cũng không hẳn là một câu chuyện hoang đường.
(Chú: nguyên văn “Dữ tử giai lão”, xuất xứ từ Thi Kinh.)
Nhẹ nhàng nép vào lòng Nhạc Phi, nghe mùi vị tươi mát trên người y lan tỏa, nàng cảm giác được từng cơn ấm áp: Chàng sẽ là đấng lang quân đầu gối tay ấp với mình cả đời này ư? Liệu rằng trên bước đường tương lai, chàng có thể cùng mình bước tiếp như vậy nữa hay không? Mong sao có thể cùng chàng đến một vùng non xanh nước biếc, hoa đào quanh năm đua nở mà ẩn cư, tuy rằng cách biệt với thế nhân nhưng trên hết đó chính là cuộc sống chỉ thuộc về đôi ta. Tuy nhiên y có khát vọng của bản thân y, đó là trấn thủ biên cương, đó là vì nước dâng hiến, thế nên nàng ngầm hạ quyết tâm, cho dù kết cuộc có như thế nào thì nàng cũng sẽ ủng hộ cho y vô điều kiện.
Tần Dao lại một lần nữa sờ lên miếng huyết ngọc trước ngực. Nàng không hề lo ngại rằng mình sẽ rơi vào vết xe đổ của mẫu thân vì Nhạc Phi là một một vị đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, dám nghĩ dám làm, tuyệt đối sẽ không ruồng rẩy nàng, hiềm nỗi lời nguyền của lịch sử liệu có thể vì một linh hồn vất vưởng lạc lối trong đường hầm của thời gian như nàng mà thay đổi hay không? Nàng không nắm chắc nhưng cũng không chấp nhận dễ dàng bỏ cuộc.
Trận chiến này giao tranh hơn nửa năm trời mới kết thúc nhờ vào sự thất bại và lui binh của quân Tống.
Đợi khi Nhạc Phi trở về thì tiết trời đã vào cuối thu, lúc này bỗng đâu truyền đến tin tức phụ thân nơi quê nhà vừa lâm bệnh qua đời. Nhạc Phi lòng như lửa đốt, y cùng Tần Dao định ra hẹn ước ba năm sẽ gặp lại rồi vội vã quay trở về quê nhà thủ hiếu.
Còn Tần Dao một mình ở lại Biện Kinh đã gặp phải biến cố, từ đó mà thay đổi cả cuộc đời nàng. __________________ 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận