Tương Tư Tuyệt

..:: Chương 2 ::..
Cuộc đời như chỉ vừa chạm ngõ 
Đứng trên một đỉnh núi lạ lẫm, nàng phóng mắt nhìn ra, núi xa thôn gần, bụi cây gò đống tất cả đều mông lung đi, hệt như được phủ lên một lớp lụa mỏng. Sắc trời dần sẫm tối, đến lúc quay đầu lại Tần Dao mới nhận ra rằng nàng đã lạc đường, xem ra phải ở lại nơi quái quỷ này một đêm, đợi đến sáng mai mới có thể tìm được đường đến Biện Kinh.
Xa xa, một đống lửa đang bập bùng cháy sáng làm nhen nhóm lên trong lòng Tần Dao chút hy vọng khấp khởi, thế nhưng đến gần quan sát, hóa ra lại là hai gã ăn mặc theo lối giang hồ. Gã trẻ tuổi có vóc dáng cao lớn tuấn tú, thân hình chắc nịch như nửa đoạn cột sắt; gã già hơn thì tướng mạo cũn cỡn, mặt mũi đỏ au, không giống như kẻ xấu. Trên mặt đất còn vài ba bầu rượu nằm lăn lóc cùng một ít lương khô.
Tần Dao lấy bình tĩnh, chấp tay chào hỏi: "Hai vị đại ca, tiểu nữ muốn đi Biện Kinh, rủi thay lạc đường nơi đây, chẳng biết hai vị có thể chỉ dẫn hay không?”
Hai gã chẳng chút kiêng dè nhìn chòng chọc vào Tần Dao, ánh mắt táo tợn ấy khiến cho nàng rất không thoải mái.
Người trẻ tuổi cười bảo: "Hôm nay sắc trời đã tối, cô nương một thân một mình lên đường không an toàn đâu. Hai huynh đệ chúng tôi cũng đi Biện Kinh, hay là để sáng sớm mai chúng tôi hộ tống cô đi nhé?"
Hai người bọn họ cùng nháy mắt ra hiệu cho nhau, Tần Dao đánh hơi thấy mùi vị nguy hiểm liền chầm chậm lùi về phía sau, chuẩn bị rút xuống chân núi bất cứ lúc nào, nhưng chỉ trong một thoáng chần chừ, nàng đã bị một cánh tay giữ chặt lấy.

"Các người muốn làm gì?" Tần Dao trợn mắt nhìn, giọng nói thoáng chút run rẩy.
Gã lớn tuổi hơn bẹo lên má nàng một cái, thuận tay đoạt luôn gói hành lý của nàng: "Ồ, lại còn hung dữ nữa cơ đấy, hôm nay là ngươi tự dẫn xác đến, đừng có oán trách hai chúng ta nhé."
Tần Dao ghê sợ hất tay gã ra: "Các ngươi không được chạm vào, ta..." Nàng càng lúc càng lo sợ, càng nói càng không nên lời.
"Ha ha ha ha, bọn ta không sợ trời, không sợ đất, lọt vào tay bọn ta xem như là ngươi không may."
Tần Dao thầm sợ hãi, liên tục suy nghĩ tìm phương pháp tự cứu lấy mình, kế sách duy nhất lúc này chỉ có thể là kéo dài thời gian, chẳng biết vận may của nàng có đủ duy trì đến lúc có người thấy chuyện bất bình ra tay ứng cứu hay không.
Nàng đổi sang vẻ tươi cười: "Hai vị đại ca đây gương mặt ngời ngời, vừa nhìn thì đã biết không phải nhân vật tầm thường, không bằng để cho tiểu muội kính hai vị một chén?"
Bọn họ nhìn nhau phì cười: "Ý đồ như thế mà cũng muốn qua mặt chúng ta à?" Hai gã từng bước từng bước tiến sát đến gần Tần Dao, còn nàng từng bước từng bước giật lùi về sau, hoảng hốt đến độ toát mồ hôi đầm đìa, nắm tay siết mạnh, móng bấu chặt vào lòng bàn tay.
"Thả cô ấy ra!" Âm giọng tuy không lớn nhưng với Tần Dao mà nói, đó quả thực giống như tiếng nói của trời đất. Một chàng thiếu niên áo trắng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, khuôn mặt của y tạo cảm giác cương nghị cho người nhìn, đôi mắt ngời ngời sắc bén, phong thái nhanh nhẹn, vạt áo bay phất phơ, vô cùng khí khái chính trực.

"Tiểu tử, ta khuyên ngươi chớ có khoe mẽ, hai huynh đệ bọn ta rất hiếm có đối thủ đấy." Tên cướp vừa nói vừa búng ngón tay tanh tách. Bất chợt nhìn lại, gã so ra còn cao hơn vị thiếu niên kia một cái đầu, thân hình vị thiếu niên gầy gò như vậy khiến cho Tần Dao không khỏi cảm thấy lo âu.
Vị thiếu niên chẳng thèm đáp lời, y vừa xoay người lại đã thấy có thêm một ngọn thương dài chẳng biết lôi ra từ đâu. Ngọn thương hệt như một con Giao long đang vùng vẫy trong nước, uốn lượn lao đến.
Ánh sáng bạc vừa đột ngột lóe lên, ngọn thương đã đến ngay trước mặt, tên cướp giật lùi về sau chừng hơn mười bước mới đứng vững được. Gã giơ tay giữ chặt tên đồng bọn đang định xông lên đánh trả, bực bội quát: "Chúng ta đi!" Nói rồi vội vàng phóng lên ngựa, hốt hoảng bỏ chạy.
Vị thiếu niên lúc này mới rảnh rỗi nhìn về phía người con gái vừa được mình cứu, chỉ thấy nàng không son phấn mà nhan sắc vẫn rạng ngời như bình minh ánh trên tuyết trắng, cánh tay nàng mảnh mai thon dài với cổ tay nõn nà phao phao, xinh đẹp không sao tả xiết. Dẫu cho vị thiếu niên có lòng dạ sáng trong nhưng cũng không thể dằn lòng thôi xao xuyến được.
"Còn chưa hỏi đến tôn tính đại danh của ân công?" Khuôn mặt Tần Dao ửng màu ráng chiều, hệt như hoa đào rộ nở, xinh đẹp vô ngần.
"Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, cô nương xin đừng bận lòng." Vị thiếu niên tung người nhảy lên ngựa, đi chưa được vài bước lại giật ngựa trở về, chau mày hỏi: "Nơi này trước không thôn làng, sau không quán trọ, đâu là nơi cô muốn đặt chân đến?"
Tần Dao cụp mi xuống, miệng như bị giấy dán chặt không cất tiếng trả lời.
Vị thiếu niên nhìn xung quanh một lượt rồi thầm thở dài: "Cô nương muốn đi đâu?"

"Tiểu nữ muốn đi Biện Kinh tìm người thân, sơ ý lại lạc mất phương hướng, giờ đây hành lý bị cướp mất, tiểu nữ không biết phải làm sao nữa."
"Vượt qua ngọn núi này là đến thành Biện Kinh rồi, ta cũng đang muốn đến đó đầu quân, nếu cô nương không ngại, chúng ta có thể kết bạn đồng hành, gấp rút đi ngay trong đêm nay."
Tần Dao lưỡng lự một thoáng rồi khẽ gật đầu: "Đa tạ công tử."
Vị thiếu niên trở người xuống ngựa, chầm chậm kéo dây cương đi đến trước mặt Tần Dao: "Mời cô nương lên ngựa."
"Vậy còn công tử?" Tần Dao liếc nhìn lưng ngựa chật hẹp, xem ra không thích hợp cho hai người cùng cưỡi mặc dù nàng cũng không ngại việc đó.
"Ta sẽ đi bộ." Quả nhiên là khí phách của quân tử, quyết không lợi dụng khó khăn của người khác.
Lúc còn là Tô Hiểu Tình, một cô gái bị khiếm thị thời hiện đại, nàng căn bản là không bao giờ thử qua những hoạt động nguy hiểm này, càng chưa từng biết đến loài vật to kềnh càng như thế. Hai tay của nàng vịn chặt lên lưng ngựa, ngần ngừ không dám dùng sức.
Chú ngựa cao lớn màu đỏ sậm kia hệt như muốn kiểm tra lòng can đảm của nàng, vó trước của nó đạp mạnh, cất tiếng hí dài, dọa cho Tần Dao vốn đã run sợ suýt chút nữa phải rơi xuống đất.
"Truy Phong, yên lặng nào." Vị thiếu niên dịu dàng ôm lấy cổ ngựa, vuốt ve chiếc bờm đỏ sậm của nó trấn an. Chú ngựa kia quả nhiên dễ bảo hơn rất nhiều, nó thích thú vẫy đuôi, thậm chí còn ngồi xổm nửa thân sau xuống.

"Nó đôi lúc bướng bỉnh như một đứa trẻ vậy." Vị thiếu niên mỉm cười bảo: "Cô nương đừng trách, nó từ trước đến nay chưa bị người nào khác cưỡi lên cả."
Tần Dao tò mò học theo cử chỉ của vị thiếu niên ấy, vuốt lên chiếc bờm đỏ của chú ngựa. Ban đầu nó ngúc ngoắc lỗ tai tỏ vẻ khó chịu, về sau dần dễ dãi để cho Tần Dao mặc sức vuốt ve.
"Xem ra nó rất thích cô đấy, ha ha." Vị thiếu niên bật cười nói: "Lần trước trong thôn có người muốn thuần phục nó, kết quả là anh ta còn chưa kịp đến gần đã bị nó tặng ột cước văng xa tít mù."
Tần Dao mỉm cười không đáp, lòng thầm lấy làm đắc ý.
Đường núi gập ghềnh lại lắm khúc quanh, Tần Dao nắm chặt lấy dây cương trong tay, một khắc cũng không dám buông rời.
"Thả lỏng một chút đi, Truy Phong rất có kinh nghiệm, sẽ không ném cô nương xuống dưới đâu!" Mỗi lần qua một gò núi hơi dốc, vị thiếu niên luôn cẩn thận nhưng cũng vô tình nằm lấy tay Tần Dao, khiến cho nàng vừa cảm kích vừa xúc động.
Đi chừng nửa canh giờ, Tần Dao ngồi trên lưng ngựa còn chưa có cảm giác gì thì trên trán thiếu niên đã lấm tấm mồ hôi. Tần Dao thấy thế bèn rút từ trong lòng ra một chiếc khăn vuông, nhưng nàng lại cảm thấy không ổn, suy nghĩ một chốc liền chuyển chiếc khăn qua: "Tặng cho huynh dùng đó!"
Vị thiếu niên chần chừ một thoáng rồi cũng đưa tay nhận lấy nhưng trên mặt y lúc này đã phủ lên một lớp ráng hồng đáng ngờ.
Vùng núi đã sớm mờ mịt, những đóm sao thưa lấp lánh trên trời cao tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng soi khắp nhân gian. Tần Dao đột nhiên có một thứ ảo giác rất muốn được đi mãi, đi mãi như vậy, đi đến nơi cùng trời cuối đất, đi đến khi biển cạn đá mòn... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui