Tương Tư Tử Hoa


Hoa Yết đứng giữa rãnh của hai tường đá cạnh nhau, chúng di chuyển đẩy y lên như ném, lại đột ngột một bên thụt xuống, suýt thì y hụt chân mà ngã.

Có một số người không thích nghi được, té ra khỏi võ đài, liền bị loại thẳng cẳng.

Không dừng lại ở địa hình phía dưới, xung quanh các bức tường cao cũng xuất hiện cột đá, chúng tủa các nhánh như vô tận tấn công liên tục.Nhánh đá được phân tán theo lượng bước chân làm di chuyển của tất cả mọi người trở nên phiền phức, có những tiếng ầm ầm đập phá vang lên, những mảnh đá lớn nhỏ văng tứ tung đến chỗ Hoa Yết, y thầm lặng dùng bùa quang kiếm chém đứt một cột đá bên cạnh, đổ xuống làm lá chắn.Có một người đứng xem vô tình bị kéo vào vòng vây, bị bao trọn trong sự hốt hoảng và bất lực mà không phát giác có một cột đá nhắm thẳng vào đầu mình đang lao tới, khi nghe thấy tiếng xé gió mà quay lại thì đã quá muộn.Không kịp suy nghĩ, y tung một lá bùa vào một mảnh đá vụn vẫn đang bay lại, nó chạm được vào vật thể thì nhanh chóng biến mất.

Y phóng như bay đến, đấm mạnh một quyền, nắm đấm đi xuyên qua lớp đá dày, nứt toác ra rơi từng mảng trước mắt người kia, y nhanh chóng kéo người ra ngoài.Đưa trở về khu vực an toàn, dặn dò cẩn thận đừng lại gần nữa, người kia vừa được cứu một mạng gật đầu như điên.

Tên quan thần bỗng vỗ tay phát biểu: "Vị đạo hữu này thật lợi hại, thuộc hệ bùa chú mà có thể thực hiện cả hệ sức mạnh, cho hỏi đạo hữu là ai?"Đằng sau lớp mặt nạ Hoa Yết mỉm cười: "Thầy bùa."Phía các tông chủ nhìn xuống y với ánh mắt trọng nhân tài, y đây chẳng phải là đang nói bản thân khác biệt hay sao? Mấy thứ hệ, hạng, loại, tộc gần đây nhân gian bày vẽ ra rất nhiều, y nhớ có nghe phong phanh đâu đó nói về bùa sư có hai loại: Một là học bùa, học cách sử dụng các loại bùa chú, loại này chỉ quẩn quanh trong những loại bùa được định trước.

Loại thứ hai là thiên tài tạo ra bùa.Đối với Hoa Yết thì không phải cả hai loại, y không bị giới hạn, khả năng sáng tạo bùa chú cũng là được dạy từ rất lâu về trước.Nhưng mới chỉ trả lời một câu, phía trên y đã bị bao phủ toàn là cột đá, đem bóng hình giấu khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.

Trong không gian bị bao trùm, y không nhúc nhích, nếu nhánh đá phân tách theo chuyển động thì tất nhiên đứng im là được, nhưng cần phải tránh né người khác nên ý định này ai ai đều khó mà thực hiện.

Dù sao ở trong này cũng không cần đánh ai, y cũng không cần di chuyển nữa.Phía trên những tông chủ, tên đeo mạng che mặt khẽ hừ lạnh.

Hắn đứng lên đi lại cạnh lan can, từ lòng bàn tay bạo phát luồng sức mạnh đỏ phóng đi, xuyên ầm ầm qua phá vỡ những lớp đá, mở ra phía sau Hoa Yết đang ở trong bóng tối là một đường ánh sáng thẳng từ chỗ hắn.

Bụi bay mù mịt từ phía sau ra phía trước y, xoay người lại, hướng y nhìn đến...là tên kia.Chợt nhận ra, ánh mắt nãy giờ dán lên người y là hắn, một chiếc mặt nạ và một chiếc mạng che mặt nhìn nhau.


Hắn đặt tay lên lan can chống cằm nhìn về y, giọng bất ngờ dịu đi nhưng đâu đó vẫn còn hơi lành lạnh: "Người có muốn về tông môn của ta không?"Hoa Yết ngớ người.

Đặt dấu chấm hỏi lớn, người này...là sao vậy nhỉ? Y trả lời: "À...không, ta có tông môn rồi."Kẻ kia nghiêng đầu im lặng, Hoa Yết vẫn lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra bỗng giật mình nghe thông báo: "Dừng cuộc." Tên quan thần vô tay nói lớn.Những cột đá từ từ tan biến mất, trả về võ đài như lúc ban đầu.

Trên sân lúc này còn cỡ độ trăm người, có những người thua trận, chịu thua, mất khả năng chiến đấu,...!đều đã bị loại.Tên quan thần lại nói: "Vừa rồi là màn khởi động nho nhỏ thử sự dẻo dai của các vị, vui lòng nghỉ ngơi một chút.

Cửa ải tiếp theo các vị cần thời gian ít nhất hai canh giờ."Trong lòng các thành phần tham dự bên dưới không ngừng gào thét, đậu phộng chém giết đổ mồ hôi nãy giờ mới chỉ là khởi động? Sao bảo thể lệ năm nay đơn giản mà? Thậm chí chẳng thua gì những năm trước a!Bọn họ được nghỉ ngơi một nén hương, các tân tông chủ vây quanh kẻ mang mạng che mặt, có vẻ thương lượng mời về tông môn, nhưng chẳng ai được như ý nguyện.

Hoa Yết cảm thấy kỳ quái liên tục đề phòng, không cần thấy y cũng biết kẻ mang mạng che mặt kia luôn ghim ánh mắt lên người y.

Trung Dung và Đông Miên tất nhiên cũng thấy, hai người xúm lại ghé nhỏ vào tai Hoa Yết:"Hoa Huynh, kẻ kia làm sao thế? Nhìn huynh mãi." Đông Miên thì thào.Trung Dung nghi ngờ: "Có khi nào hắn nhìn xuyên lớp mặt nạ được không?"Hoa Yết im lặng nhìn từ trên xuống dưới, sờ đầu sờ tóc, không có gì lạ thường lại đưa tay chống cằm suy đoán.Trung Dung lại nói: "Hoặc có thể hắn có ý định tháo mặt nạ huynh xuống.""Đúng đúng, muội cũng nghĩ lẽ này."Không để ý, họ nói mấy câu qua lại đã hết thời lượng, tên quan thần thông báo: "Các chư vị chư quân mời chú ý, thể lệ cửa ải thứ ba này có thể gọi là Ẩn Hòa Sưu."Thật đúng như tên gọi là trốn và tìm.

Một số người nghe liền không đồng tình, bộ coi bọn họ là trẻ con sao? Lên ý kiến ầm ầm.

Hoa Yết lại cảm thấy thú vị, đã rất rất lâu rồi y không chơi trò chơi dân gian ấy chứ.Từ từ tên quan thần mới giải thích, đúng là cửa ải này có phần giống một trò chơi của mấy tiểu nhi tử thường, nhưng bạo lực hơn nhiều.

Thời gian ít nhất gồm hai canh, chia làm từng đợt, mỗi đợt hai nén hương.

Khi đợt thứ nhất bắt đầu, bảy vị cựu tông chủ sẽ đi tìm và tiến hành loại người tham dự.

Qua đợt thứ hai sẽ đổi ngược lại, là người tham dự cố giành lấy một miếng ngọc bội trên người bảy cựu tông chủ, cứ như thế cho đến khi chỉ còn bảy người.*Một nén hương: Tầm 15 phút.Sau khi chỉ còn lại bảy người, bảy vị cựu tông chủ sẽ thách đấu cùng bảy vị tân tông chủ.


Bởi vì một cựu tông chủ đã mất, nên hai bên chỉ còn số lượng bảy người.

Trong toàn bộ thời gian, khí tức của từng người luôn luôn được theo dõi để cả hai bên đều biết đối phương ở đâu.Bị cựu tông chủ đánh bại là thua cuộc, cựu tông chủ bị giật mất ngọc bội cũng xem như thua cuộc, hơi bất bình một điểm là vị ấy vẫn có thể tiếp tục, chỉ là mọi cựu tông chủ bỏ qua người giữ được ngọc bội, chỉ để những kẻ dự thi tự cấu xé lẫn nhau giành lấy.Những kẻ bên ngoài có thể quan sát tình hình bên trong qua chiếc gương lớn vừa hiện ra chình ình giữa võ đài, cũng là cổng vào cổng ra của cửa ải sàng lọc này.Mọi người tiến vào trong, tiến vào một ảo cảnh rừng rậm tối đen, sau khi tất cả những ai còn trụ lại tới thời khắc này vào trong thì lập tức có giọng của tên quan thần từ trên đầu họ vọng xuống: "Đợt một, bắt đầu."Tất cả tản ra chạy tứ phía như cách bọn trẻ con hay chơi, chỉ có ba người Vấn Quy tông bình thản đứng đó, những ai chạy đi kia cũng mặc sức họ, chạy lấy người.

Bên ngoài xem sốt ruột sốt gan giùm, vì ở nơi không xa vị Ức Thị tông chủ đang tiến tới rất nhanh rồi.Ba người họ nước đến chân mới nhảy, tâm lẫn mặt không một gợn sóng, đợi đến khi bóng hình vị tông chủ kia thu được vào mắt rồi mới nhích một chút, thoắt cái cả ba biến mất tăm, người xem cũng ngớ ra.Họ tất nhiên không biết, ba người kia là tiên, dùng pháp lực một cái liền tàng hình, có căng mắt tìm tới năm sau tại chỗ cũng không thấy, và dĩ nhiên pháp lực của họ chỉ có thể che mắt được người ở nhân gian.Đông Miên thờ ơ nhìn Ức Thị tông chủ lướt qua, còn có chút bối rối vì không thấy người, nói: "Chúng ta làm gì đây? Đợt hai mới có thể đi cướp ngọc bội.""Đi dạo, tụ họp sau khi cửa thứ ba này kết thúc." Trung Dung phất tay áo thong dong nói rồi xoay người bước đi.Đông Miên ậm ừ rồi cũng tạm biệt Hoa Yết chạy đi rong chơi.

Y thở dài, bước vào rừng sâu.

Đi được một hồi y đi đến một thác nước, bọt trắng nối nhau xô lấn mà chảy xuống.

Dừng lại trên một mỏm đá, ngồi xuống kéo y phục lên, y cởi giầy ngâm hai chân vào nước lạnh, mảnh băng trắng vừa thay không lâu tung tung tăng tăng dưới trăng sáng chiếu rọi.Một hồi sau bỗng có người đi đến, y không lo lắng quay mặt lại nhìn, là kẻ đeo mạng che mặt kia, hắn cũng ngồi xuống ở mỏm đá bên cạnh, thả chân xuống im lặng nhìn dòng nước.Hoa Yết vốn không để ý gì đến hắn, dù gì hắn cũng không thấy cả giày đã cởi khỏi chân của y, không tung nước nữa đi ngắm trăng ngắm thác chảy.

Kẻ kia sau một lúc bất động thì nâng tay lên, từ từ, một con đom đóm nhỏ bay đến vòng quanh tay hắn.

Một con nữa, một con nữa, một con nữa rồi một đàn nữa, lấp lánh khắp không gian.Phút chốc xung quanh Hoa Yết và kẻ kia toàn là những đốm sáng ẩn hiện liên tục, y trong lòng oa một tiếng, có cả những con đom đóm bay xuyên qua cả người y, chốc chốc xà xuống mặt nước có ánh trăng sáng, chốc chốc lại đậu lên người kẻ kia một thân hắc y.Hắn ngồi ngắm những đốm sáng lấp lánh xung quanh, gió nhẹ lay đưa chiếc mạng che mặt đen rủ xuống, đâu đó có vẻ trầm tư lại âm buồn.

Hoa Yết cũng chỉ như hắn, ngồi một lúc, phía xa đã truyền đến tiếng cheng cheng của binh khí.

Y bình chân như vại, xem kẻ đeo mạng che mặt nhẹ phẩy tay một cái binh khí kia đã đổi hướng bay xa.Chu Si tông chủ xuất hiện, từ xa thu hồi thanh kiếm một đầu lưỡi một đầu chùy gai đang cắm vào thác nước.


Không nói nhiều hắn lao vào nghênh chiến, chém đến đầu kiếm vào người đối phương.

Kẻ kia cũng không khác mấy Hoa Yết, từ tay rất nhanh ngưng tụ một thanh huyết kiếm chắn cứng nhắc đòn đánh của Chu Si tông chủ.

Hắn nuối tiếc không quay mặt sang, giọng chưa từng có hơi ấm nói: "Đom Đóm bay hết rồi."Chu Si tông chủ thế mà không đè kiếm sâu thêm được, xoay người quất đầu chùy đến, kẻ kia né đòn, lúc này mới từ từ đứng lên.

Chu Si tông chủ xoay như chong chóng, không ngừng tấn công bằng cả hai đầu binh khí.Trên đầu bỗng vang lên âm thanh tên quan thần: "Đợt hai."Hai người kia vẫn không dừng lại, tên đeo mạng che mặt nhanh chóng hạ thân người xoay vòng vung chân quật ngã Chu Si tông chủ.

Hắn chưa tiếp đất, tính lộn người ra sau trở lên nhưng chưa gì đã bị tên đeo mạng che mặt giật lấy binh khí, lực hắn giật như muốn xé đứt cánh tay người ta ra.

Hắn chỏ vào bụng đối phương một cái rồi cắm lưỡi kiếm xuống mái tóc đen nhánh phủ trên mặt đất.

Chu Si tông chủ cuối cùng mặt cũng ngửa song song với bầu trời, không làm gì được nữa, hắn giật ngọc bội rồi.Tên bí ẩn kia không nói gì, lấy được đồ rồi thôi, tiếp tục đến mỏm đá ngồi, hắn có chút bực bội vì không gọi được đom đóm lần nữa.

Chu Si tông chủ không nói gì, đứng dậy hừ lạnh rồi rời đi.

Hoa Yết không vội, nếu không giật được ngọc bội của bảy vị cựu tông chủ, chỉ cần còn bảy người thì tất cả tự động dừng lại, với khả năng vô hình này thì lấy được ngọc bội đối với y, Trung Dung và Đông Miên là một chuyện quá dễ dàng.Hoa Yết cảm thấy vô cùng thảnh thơi, khoanh chân ngồi thiền trên mỏm đá, tất cả những thứ xung quanh đều vứt ra khỏi đầu.

Như thế có thể duy trì trạng thái ẩn thân này vô thời lượng, y cũng không phải sợ bị coi là nhát cáy, sau cùng kiểu gì cũng phải đấu một trận mà.Tuy nhiên Hoa Yết không biết, trong khi y đang toàn tâm toàn ý thanh tĩnh cho qua thời gian, kẻ đeo mạng che mặt quay đầu sang nhìn y, từ đầu tới cuối.Có thông báo, qua đã không biết bao nhiêu đợt: "Kết thúc cửa ải thứ ba, chỉ còn bảy người."Hoa Yết mở mắt, vươn người, đứng lên.

Y chợt giật mình, kẻ kia vẫn ở mỏm đá bên cạnh, vẫn nghịch nghịch mấy con đom đóm xanh xanh.

Không quan tâm lắm, y đi về phía cổng ra.Ra được phía bên ngoài, y thấy Trung Dung Và Đông Miên cùng lúc cũng bước khỏi ảo cảnh, y ngáp một cái, chạy qua hỏi thăm hai người: "Tình hình thế nào?""Ta cướp ngọc bội xong đi ngủ." Trung Dung trả lời."Muội không cướp cái nào, chỉ là đi vòng quanh xem người ta bị đánh." Nói không ngoa chứ nàng cũng giữ mạng cho mấy người.


Tiếp theo lời nói của Đông Miên là hàng dài các đạo sĩ, võ nhân bị thương được đưa ra ngoài, vài người còn đi được nhưng không ôm cẳng tay thì cẳng chân.Người xem bàn ra tán vào, thấy ba người Vấn Quy tông thì hết sức thắc mắc: "Các người đã trốn ở đâu hết vậy?""Phải đó, phải đó.

Khí tức của các người đâu mất? Liệu có gian lận không?" Hàng dài người đồng tình."Không nha, đây là 'kĩ thuật' của bọn ta." Đông Miên giọng hằn học, cùng Trung Dung liếc xéo người kia một cái, người đó liền rùng mình cố cãi: "Ai biết các người nói thật hay không?"Trung Dung lạnh nhạt nói: "Thật hay không đấu một trận cũng biết, chúng ta không thích tốn công tốn sức.""Thể lệ năm nay đơn giản, mời chư vị đến với bước tiếp theo.

Nào, cho mọi người biết tên tông môn của các vị." Tên quan thần cắt ngang.Một tên lực lưỡng ngạo nghễ báo danh trước: "Xuất Túng tông, trưởng lão Tín Nuy Mê, ta thay mặt tông chủ, bái kiến đại hào bốn phương."Lập tức có người bàn tán, đây là lười hay bận hay ra mặt không được a?"Tráng Tịch tông, phó tông chủ Tế Hức Sô.""...Tráng Tịch tông, tông chủ Xích Lữ.""Vấn Quy tông, tông chủ Mặc Trung Dung.""Vấn Quy tông, phó tông chủ Mặc Đông Miên, bái kiến bái kiến""Vấn Quy tông, đại trưởng lão...Hà Hoa Yết."Cuối cùng đến tên kia, sau vài năm mọi người chờ đợi hắn mới nói: "Nghiễn Nguyệt Tông."...!Không có tên hắn, bên dưới mọi người liên tiếp hỏi danh xưng, nhưng đều bị phớt lờ.Tên quan thần cảm thấy những người bên dưới sắp hết kiên nhẫn rồi, bèn nói: "Chúc mừng các vị đã lập nên tông môn của mình.

Bây giờ thì đã đến chặng cuối cùng, tùy vào các vị tìm môn đệ.

Nên nhớ, sau khi hết thời lượng một tuần hương, tông môn nào có dưới hai trăm môn đệ sẽ bị loại."Thế là trong một tuần hương, ba người Hoa Yết, Trung Dung và Đông Miên chật vật đi tìm kiếm môn đệ.

Có rất nhiều người đến phô diễn tài năng mong tham dự, cũng có nhiều người là họ mời về, còn có cả người Hoa Yết cứu hồi nãy, nhưng thực chất chọn qua loa một chút, ba người họ cũng đâu có ý muốn đấu đá môn đường.

Hoa Yết nhìn về phía bên kia, kẻ đeo mạng che mặt vẫn nhìn y, rùng mình một cái y quay đi.Hắn chẳng cần đi đâu xa, ở yên đó là đã có hàng ngàn người đến cho hắn chọn.

Thời gian kết thúc, Vấn Quy tông thu nạp ngót nghét ba trăm người đệ tử, cũng không có tông môn nào bị loại trừ.

Tên quan thần thở một hơi, nói câu cuối kết thúc nhiệm vụ: "Chào mừng các tân tông môn, mong các vị vượt qua ải cuối để sớm thực hiện được thánh chỉ của hoàng thượng."Rồi lại thông báo thể lệ cuối: "Trong một nén hương, vị tân tông chủ nào thua, toàn bộ tông môn đó đều phải quy phục tông môn của vị cựu tông chủ chiến thắng.

Xin nể thánh chỉ của hoàng thượng mà cựu tông môn không gia nhập tân tông môn vì hiện tại đất ngước thiếu số tông đường."Có vài người không nhịn được mà bàn tán: "A, thì ra là hôi của!""Cựu tông chủ thua thì không bị gì, hơi bất công không?"Hách Mạo tông chủ cười nhẹ, phe phẩy chiếc quạt sắt: "Ở đây chỉ có ta là nữ nhân, phía tân tông chủ cũng chỉ có một nữ nhân.

Thế tiểu muội bên dưới có muốn thử sức cùng ta không?"Đông miên cười, thấy cũng không có vấn đề gì, tiếp lời: "Các hạ nhìn thế thôi chứ ta lớn tuổi hơn nhiều đấy, mời chỉ giáo.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận