Tương Tư Tử Hoa


Chen chân qua đám người đông đúc đang hóng biến, Hoa Yết khó nhọc thấy một ngôi nhà khang trang giàu có nhưng treo đầy những dải lụa trắng, chính là đang diễn ra tang sự.

Tang chưa tàn trùng tang lại mai táng (trong đám tang người vừa chết lại có người tiếp tục chết).

Ở trước cửa nhà có một người phụ nữ trung niên đang ngồi thụp dưới đất ôm mặt khóc nức nở.

Bà ấy gào lên: “MÀY HÀI LÒNG CHƯA?! MÀY BUÔNG THA CHƯA…?!”Giọng người đàn bà thê lương vang lên mọi nẻo đường, người xung quanh chỉ biết nhìn bà rồi lắc đầu ngán ngẩm, không một ai lại gần cứ như thể họ sợ bị vạ lây sự xui xẻo đang ập lên đầu bà.

Hoa Yết đi đến, ngồi xuống bên cạnh an ủi: “Phu nhân, xin nén đau thương…phu nhân có thể kể rõ sự tình được không? Không chừng tôi có thể giúp.”Nghe đến đây, mắt bà ta mở to lóe sáng lên tia hy vọng, nhưng trong tia hy vọng đó lại có sự điên dại.

Bà ngước mặt lên, vẻ mặt khẩn khoản mà hỏi lại Hoa Yết: “Thật sao? ngươi, ngươi nói… thật sao ?...” Bà vừa nói vừa nấc, như bắt được cộng rơm cứu mạng, bà không quan tâm đây là ai đến đây với mục đích gì, chỉ bấu chặt đến nhăn nhúm ta áo của Hoa Yết.Hoa Yết không đáp lại, chỉ cười rồi đỡ bà đứng dậy.

Trung Dung bỏ đám đông sau lưng, ăn cho hết mười cái màn thầu Hoa Yết vừa mua.

Phủi tay rồi đỡ đằng sau đầu, thong thả mà chầm chậm thở dài.

Bấy giờ người đàn bà họ Lý kia mới ngừng khóc, đem hai người đưa vào nhà từ từ kể lại câu chuyện: “Nhà họ Lý có hai người con gái, chị là Trương Như, em là Trương Phi, hai người vừa là tiểu thư nhà hào phú vừa xinh đẹp tựa hoa.


Phụ thân của chúng là ông Lý Hạo có một hôn ước với người huynh đệ chí cốt rằng sẽ gã người chị cho con trai độc nhất nhà ông ta.

Vào đêm hỷ sự diễn ra, người em thắt cổ tự tử chết trong phòng, sau đó ba ngày người ta mới phát hiện ra thi thể lạnh toát của cô.

Được biết, từ nhỏ người em cũng rất thích Tùng Minh (anh rể) tuy nhiên Tùng Minh và Trương Như đã là thanh mai trúc mã, định trước sẽ trở thành phu thê, Trương Phi liên tục quấy rối muốn chen chân vào giữa hai người.

Sau khi chết được vài năm, hồn ma của Trương Phi hiện về và ám hại cả nhà họ Lý.

Bây giờ chỉ còn mỗi bà Lý Cẩm”.Bà Lý Cẩm: “Oan nghiệt thay, nó chết cũng không buông tha cho chị gái và anh rể nó, ta sớm biết như vậy… thì đã không sinh ra nó cho rồi…!” Vẻ mặt bà hiện lên sự căm giận lẫn đau thương.Hoa Yết nói nhỏ: “Đại trà.”nghe xong sự tình cũng hiểu, quá nhiều ác nghiệp, ganh ghét đố kỵ khiến linh hồn Trương Như méo mó như quỷ dữ.

Trung Dung nghe đến đâu là bất bình đến đấy, nói thầm vào tai Hoa Yết trong vẻ hậm hực: “Ngu ngốc, tham lam, ganh ghét, đố kỵ ...Những kẻ dẫn dắt linh hồn dạo này làm việc có là sơ xuất quá không, ta gặp mấy nay không ít rồi?”Hoa Yết: “Trung Dung, bình tĩnh.

Bây giờ chúng ta đi tìm linh hồn cô ta hỏi rõ mọi chuyện.”Trung Dung: “Bình tĩnh bình tĩnh cái đầu ngươi-hừ! Ta sẽ kiện hết lũ cầm đèn lồng lười biếng đó, khiến chúng nghỉ việc cho bằng sạch.” Nói xong y quay phắt đầu đi, tỏ vẻ giận dỗi nhưng không phải giận Hoa Yết.

Hoa Yết không nói gì, bất lực.Y quay lại hỏi bà Lý Cẩm: “Phu nhân, người mới mất là ai thế?”Bà Lý Cẩm bị hỏi tới đây thì giật mình, lắp ba lắp bắp: “Là Tùng Minh, nó chết do… bị…bị móc tim… Trước đó là Trương Như, nó rơi xuống vách núi…chưa tìm thấy xác.

Còn cả..còn cả nhà năm người của biểu ca ta…”Hoa Yết thấy vẻ mặt khó khăn của bà ta liền lách qua vấn đề khác: “Phu nhân có thấy vong hồn cô nương Trương Phi ở đâu không ?”Đụng trúng vấn đề, bà ta trả lời hấp tấp, cứ như sợ ai đó cướp lời: “Có!Có!Có! Là trong phòng của Trương Như! nó ở đó! ta thấy nó ở đó! Ngươi mau tiêu diệt nó đi! Ngươi sẽ tiêu diệt nó mà phải không?! ..ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được, ngươi đi tiêu diệt nó đi được không…?!” Vừa nói bà ta vừa bấu víu níu kéo cánh tay Hoa Yết, khẩn nài cầu xin.Hoa Yết: “Vậy phu nhân có thể đưa ta đến đó không?” Trung Dung ké vào tai y hỏi: “Tại sao lại là phòng của Trương Như mà không phải phòng cô ta?” Hoa Yết lắc đầu, mặc kệ câu hỏi của Trung Dung mà bước theo bà Lý Cẩm trên hành lang.Ngoài trời đã nhá nhem tối, làm căn phòng của Trương Như thêm phần ảm đạm.


Hoa Yết nhìn dáo dác xung quanh rồi dừng lại phía chân mình, y xuất thần nhìn xuống sàn một lúc, cảm nhận được oán khí toát ra dưới những lớp sàn gỗ này.Hoa Yết: “Phu nhân, bà đã từng mời thầy về yểm bùa trấn ma quỷ sao?”Bà Lý Cẩm: “Phải, nhưng không có tác dụng…”Hoa Yết và Trung Dung nhìn nhau, biết chắc rằng đây là lời nói dối, rõ ràng có dấu hiệu của bùa chú, bà ta lại nói không có tác dụng, lại còn mời nhầm loại tà thuật nhiểm độc.

Trung Dung tính cất lời thế nhưng y nhìn thấy đôi mắt nói “Đừng” của Hoa Yết nên lại thôi.Hoa Yết: “Phu nhân, phiền bà bảo gia nhân trong nhà tạm lánh đi hết được không?” Bà Lý Cẩm: “Được thôi…” Nói rồi bà ta rời đi làm theo yêu cầu của Hoa Yết.Tại đây, Hoa Yết nói với Trung Dung: “Trung Dung, ngươi dựa vào tử khí nơi này làm thuật truy hồn* được không?” *Thuật truy hồn: tìm hồn dựa vào dấu vết.Trung Dung: “Ngươi tự đi mà làm.”Hoa Yết: “Thôi mà, ngươi giúp ta lần này, lần sau ta đãi ngươi một bữa, có được không?” Hoa Yết dỗ dành ra điều kiện ngọt nhẹ để Trung Dung đồng ý mặc dù y biết Trung Dung đang kiếm cớ để được ăn trực.

Trung Dung đồng ý thật.

Thế là thành công, Trung Dung vui vẻ làm việc.Hai tay anh kết ấn, tạo ra một vòng la bàn phát hào quang dưới chân.

Trung Dung nhắm mắt lại, di chuyển tay ra trước ngực, xoay trong không trung tạo thành hình tròn vô hình, ngưng thần một lúc.

Như tìm thấy ả ác linh, Trung Dung đột ngột mở mắt, hai tay vỗ vào nhau như bắt lấy.

Căn phòng bị chấn động, đồ đạc rơi vỡ.

Phía trước, một tiếng gào rú đinh tai của nữ quỷ vang lên.


Cô ta từ từ hiện ra với dây xích quang kim quanh người, Hoa Yết cảm thấy hơi khó nhìn.Đôi mắt cô ta long lên sòng sọc, chảy đầy máu hướng nhìn thẳng về phía Trung Dung đầy giận dữ, miệng bị khâu lại bởi chỉ đỏ đã cũ mòn, bên trong ngậm một lá bùa đỏ nhớt nhát.

Phía dưới phần bụng cũng được khâu lại, có phần cẩn thận hơn.

Ả liên tiếp kêu lên những tiếng gầm gừ từ cổ họng.

Hoa Yết lấy ra một lá bùa, niệm chú rồi phóng về phía nữ quỷ.

Sợi chỉ khâu miệng của cô ta tan biến, lá bùa tà đạo cũng từ đấy được nôn ra.

Đúng lúc này, bà Lý Cẩm nghe thấy tiếng ồn nên vội chạy vào, giáp mặt với nữ quỷ, tuy nhiên trong mắt bà ta không phải Trương Phi mà lại là Trương Như.

Thấy nhi tử mình hết lòng yêu thương dương ánh mắt rơm rớm nước cầu cứu, bà ta tựa như bị thôi miên, chạy đến nắm lấy những sợi dây kim quang kia.

Hoa Yết và Trung Dung bị những chú pháp trên người Trương Phi phân tâm mà quên mất sự hiện diện của bà Lý Cẩm, khi nhận ra thì đã quá muộn, sự việc diễn ra cực kỳ nhanh, Hoa Yết không kịp phản ứng, Trung Dung bị cầm chân, những sợi dây xích cứ thế tan biến, trận pháp sụp đổ làm ả ta thoát ra ngoài.Bấy giờ bà Lý Cẩm thấy gương mặt đáng thương của Trương Như dần lở loét hóa thành gương mặt loang lổ máu của Trương Phi .Bốn mắt nhìn nhau Trương Phi trào máu họng.

Bà ta sợ hãi nói: "Trương…Trương Phi”Ả ta tấn công bà Lý Cẩm một cách dữ tợn và thù hành, tuy nhiên tay ả đánh trúng lá chắn trong không trung chứ không phải bà ta.

Hoa Yết ở bên này kịp thời phóng bùa, bên kia bị phá đám tức giận đổi tâm điểm lao đến.Hoa Yết lấy từ tay áo ra tay không, y giật mình nhận ra đã dùng hết bùa mang theo, không còn cách nào khác ngoài dụng võ.


Đang hiên ngang chờ đối phương lao đến, nhưng ả ta bước được vài bước liền lùi lại.

Ả thốt lên những từ vô nghĩa, liên tục lắc đầu: “A..A!Hoa Yết ngớ người, trong lúc đó Trung Dung bên cạnh đã xông lên, trong không trung ngưng tụ tạo thành một cây roi sắt tỏa ra ánh sáng xanh mỹ miều, y chộp lấy quất về phía nữ quỷ.

Một con quỷ cấp ác làm sao có thể làm khó Trung Dung ở Thượng Thiên Đình.

Quất một cái mà hồn phách cô ta muốn tan thành trăm mảnh, thét la inh ỏi, cuối cùng Trung Dung dùng roi trói được ả.

Trong suốt quá trình cô ta luôn né Hoa Yết, ngay cả khi đã bị trói, Y tới gần cô ta cũng cố mà dịch xa ra.Trung Dung: “Trương phi, nói hết cho rõ!”Ma nữ bật cười tràng cười điên dại sau lại đổi giọng tức giận: “HAHAHAHAHAHHAHA…Trương Phi! Phải rồi Trương Phi! Con quỷ cái Trương Phi!...Sao các người không tìm nó đi?! ”Hoa Yết và Trung Dung nhìn nhau, lại không hẹn mà nhìn qua bà Lý Cẩm.

Trung Dung: “Phu nhân, chuyện này là sao? Người chết không phải Trương Phi sao ?”Bà ta lắp bắp nói: “Trương Phi…Mày là Trương Phi…mà…Trương—”“Trương Phi” lại cười như điên: “HAHA…Trương Phi…Đúng rồi, chính nó, khi nào nó và bà còn sống thì vẫn chưa kết thúc..Chưa kết thúc !!”Trung Dung hỏi Hoa Yết: “Rõ ràng không phải chị em sinh đôi, vì sao lại không nhận ra? Đây rõ ràng là diện mạo thật của ả”Hoa Yết: “Có khi là hoán đổi thân xác, nhưng người thường làm sao có khả năng?”Nghi vấn lại dáy lên, Hoa Yết quay sang hỏi bà Lý Cẩm còn đang run cầm cập: “Trương Phi thật còn sống ? Sao phu nhân nói cô ta rơi xuống vách đá? Bây giờ cô ta ở đâu ?!”Hoa Yết trong vô thức đã tiến gần Trương Như, cô ta lập tức hoảng sợ mà lê lết thân người về sau: “Ma…ma chủ…xin người tha mạng." Hoa Yết không hiểu: “Ma chủ?”Trung Dung từ sau đi đến nhéo má Hoa Yết, nói với Trương Như: “Có phải ngươi làm ma ác quá nên lẫn lộn đen trắng rồi không? Hắn đường đường chính chính là tiê-...người, ma chủ đâu ra? Với hắn ai mà tôn nổi lên làm ma chủ ?”Trương Như: “Nhưng người có… Âm La Ngạn*…!” Đột nhiên một mảnh linh hồn của cô ta phân tán.

Hoa Yết hiểu ra vấn đề, vội bước lùi về sau mấy bước, mặt của Trương Như lập tức dãn ra.*Âm La Ngạn : Bảo vật chứng minh thân phận ma chủ ở ma giới, chỉ có ma quỷ mới có thể cảm nhận được.

Mỗi khi được kích hoạt, trừ khi là kẻ mạnh hơn chủ nhân của nó hoặc người được chỉ định thì không một ma quỷ nào có thể bén mảng đến gần.Hoa Yết: “Ngươi nói Âm…La Ngạn, ở đâu cơ chứ?” Y mò mẫm dò tìm khắp thân, đột nhiên y lấy ra được một miếng Âm La Ngạn trong người.

Không biết đã ở đó từ lúc nào.Vừa nhìn thấy thứ trên tay Hoa Yết, Trung Dung hoảng hốt nói lớn, thân hình tiến về phía Hoa Yết muốn đánh bay đi vật trên tay y: “A Hoa! Bỏ nó ra!!” Tay chưa chạm vào Trung Dung đã bị đánh bật ra bay về phía sau.

Hoa Yết vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, tay cầm Âm La Ngạn đang tỏa ra ánh sáng đỏ rực ma mị.—--------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày viết : 20-12-2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận