Nếu một người phụ nữ mang thai thì tiền đề của việc đó đương nhiên là đã có quan hệ với một người đàn ông. Tô Nhất tin rằng trong chuyện quan hệ nam nữ này, Đường Thi Vận có quan điểm giống mình, trong sáng và bảo thủ, thậm chí chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Cô từng nói nhỏ với Tô Nhất rằng khi ở cạnh người bạn trai phi công của mình, hành động thân mật nhất cũng chỉ là thơm má.
“Anh ấy rất rất tôn trọng mình.” Đường Thi Vận đã nói vậy và cười rất tươi. Vậy tức là người khiến cô mang thai không thể là anh chàng phi công kia được. Vậy có thể là ai? Lại nghe đến tiếng la hét sợ hãi, hoảng loạn của Đường Thi Vận, Tô Nhất chợt thấy lạnh sống lưng, không lẽ... Cô không dám nghĩ tiếp, suy đoán đó quá khủng khiếp. Một cô gái dịu dàng yếu đuối như Đường Thi Vận, nếu như bị cưỡng ép thì thực là quá đáng sợ.
Từ nhà Đường Thi Vận xuống, bọn Tô Nhất đã thống nhất với nhau không để lộ bất cứ tin tức bất lợi nào cho Đường Thi Vận. Cô còn phải đi học, còn phải tiếp tục sống trên thế giới này. Cho dù thời đại ngày nay phóng khoáng đến cỡ nào thì đối với một cô gái, đó tuyệt đối là một sự sỉ nhục, đặc biệt là đối với một cô gái như Đường Thi Vận.
Hứa Tố Kiệt và anh Chu đi cùng một đoạn, sau đó chia tay Tô Nhất và Chu Hồng, đến tiệm thuốc. Cô và Chu Hồng cùng về trường, không ngờ lại bắt gặp Khang Tử Cần đứng trước cửa kí túc xá nữ. Thấy hai người đi tới, anh ta do dự một hồi, sau đó cố ý tránh Tô Nhất mà hỏi Chu Hồng: “Nghe nói Đường Thi Vận xin nghỉ dài ngày, học kì này sẽ không đi học. Có phải cô ấy ốm nặng không?”
Hẳn anh ta đã biết tin nên mới đến tìm bạn cùng phòng của Đường Thi Vận để dò hỏi tình hình cụ thể.
Chu Hồng nhìn Tô Nhất, trả lời qua loa: “Chúng tôi cũng không biết rõ lắm. Chỉ nghe nói là thiếu máu trầm trọng.”
Khang Tử Cần bỏ đi trong thất vọng. Tô Nhất nhìn theo bóng anh ta, nghĩ: Nếu biết chuyện không hay xảy ra với Đường Thi Vận, liệu anh ta còn thích cô ấy nữa không? Và cả anh bạn trai là phi công của Đường Thi Vận nữa, liệu có để ý đến những chuyện trong quá khứ?
Buổi tối, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc, kể với cậu chuyện xảy ra với người bạn thân cùng phòng của mình. Nói về Hứa Tố Kiệt, đối với chuyện cô ấy chưa kết hôn mà đã có thai, Chung Quốc không lấy làm ngạc nhiên. “Lớp anh có một anh chàng đã làm bạn gái của cậu ta phải đi phá thai hai lần rồi. Giờ lại mang thai lần thứ ba, hôm vừa rồi còn đến chỗ bọn anh vay tiền, chuẩn bị đưa bạn gái đi phẫu thuật lần nữa. Thật chẳng có trách nhiệm gì cả, cô gái kia không hiểu là còn muốn giữ sức khỏe cho mình nữa không. Bạn của em tốt nhất đừng qua lại với loại bạn trai như vậy.”
“Cái gì, ba lần phá thai? Sao cô gái kia vẫn chịu nhỉ?! Cô ấy là cục bột cho anh ta thích làm thế nào cũng được chắc?” Tô Nhất hết sức bất bình.
“Chu Du đánh Hoàng Cái, người muốn đánh, kẻ muốn ăn đòn.”
Tô Nhất chỉ còn cách lắc đầu ngán ngẩm rồi lại kể với Chung Quốc chuyện Đường Thi Vận. Lần này thì cậu rất kinh ngạc. “Là cô gái thường dùng bút lông viết thư cho bạn trai em vẫn kể với anh, cái cô thục nữ điển hình của khoa em ấy hả?”
“Đúng, là cô ấy.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài. Chung Quốc nói: “Tô Nhất, nếu mọi chuyện thực sự diễn ra như em nghe thì những gì cô ấy phải chịu đựng chắc chắn là vô cùng khủng khiếp.”
“Em cũng nghĩ vậy. Tình trạng của Đường Thi Vận khác hẳn so với Hứa Tố Kiệt.”
Hứa Tố Kiệt đánh mất tấm thân trong trắng của mình nhưng ít ra đó là hiến thân, còn Đường Thi Vận, nếu bị mất đi sự trong sạch thì đó là thất thân. Hiến thân là cam tâm tình nguyện, thất thân là không chịu cam tâm, chỉ một chữ thôi mà khác nhau nhiều quá.
Tô Nhất bỗng nghĩ lại chuyện năm mười hai tuổi, cô tưởng đã bị Chung Quốc làm thất thân, sợ đến phát khóc. Với một cô gái, đây đúng là chuyện đáng sợ nhất, khó lòng mà chấp nhận.
“Cũng không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì.”
Chung Quốc lập tức ra lệnh: “Tô Nhất, sau này ra ngoài em phải cẩn thận. Sau khi trời tối, tốt nhất không nên ra khỏi trường một mình. An ninh bây giờ không được đảm bảo lắm.”
“Em biết. Em sẽ không ra ngoài một mình vào buổi tối. Chung Quốc... nếu chẳng may... em cũng gặp chuyện giống như Đường Thi Vận, anh có còn thích em nữa không?” Tô Nhất do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cất lời dò hỏi.
“Em nghĩ linh tinh cái gì vậy!” Chung Quốc mắng cô một câu rồi lại nói: “Sao anh lại không thích em được? Đây cũng chẳng phải là chuyện em muốn, cứ coi như là một lần vấp ngã. Mau chóng quên đi, anh sẽ cùng em vượt qua tất cả.”
Lời nói của Chung Quốc khiến Tô Nhất cảm thấy yên tâm. Mặc dù chỉ là giả dụ và những điều cậu nói vẫn chưa được chứng minh nhưng cũng khiến cô vô cùng nhẹ nhõm. Không giống như những chàng trai khác, nói những lời như: “Anh không quan tâm, anh không để ý”, khiến người ta có cảm giác như đang được ban ơn, và dường như cô bạn gái không còn trong trắng đã làm gì có lỗi với anh ta, Chung Quốc không có ý nghĩ đó.
“Chung Quốc, em càng ngày càng thấy anh là một người tốt.”
Chung Quốc cười, nói: “Biết trước kia em chê anh không đủ tốt, cho nên anh đã cố gắng rất nhiều. Thế nào, em hài lòng chứ?”
Tô Nhất cười tươi. “Cho chín mươi điểm. Còn mười điểm nữa là được một trăm, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng.”
“Còn phải cố gắng nhiều hơn nữa á? Em khó chiều thật đấy! Được rồi, anh cố vậy.”
***
Vẫn lo lắng cho Đường Thi Vận, Tô Nhất cứ vài ba ngày lại gọi điện đến nhà cô ấy hỏi thăm: “Đường Thi Vận thế nào rồi ạ? Bạn ấy ở nhà dưỡng bệnh có buồn không? Cháu với bạn ấy là bạn thân, để cháu đến thăm bạn ấy được không ạ? Để thanh niên chúng cháu nói chuyện với nhau, có lẽ bạn ấy sẽ thấy khá hơn.”
Tô Nhất nói khéo đầy hàm ý: Nếu Đường Thi Vận gặp phải vấn đề gì, có bạn cùng lứa đến hàn huyên, khuyên giải, chắc chắn chỉ có lợi chứ không có hại.
Sau vài lần như vậy, mẹ Đường Thi Vận đành thở dài, nói: “Được rồi, Tô Nhất, cháu đến thăm nó thì cũng được. Nhưng chỉ một mình cháu thôi nhé, đừng gọi thêm ai cùng đến cả.”
“Cháu hiểu, cảm ơn cô. Vậy thì chiều nay cháu sẽ đến.”
Tiết học buổi chiều không quan trọng lắm, Tô Nhất quyết định bùng học. Ăn xong bữa trưa, cô chỉ nói với Hứa Tố Kiệt và Chu Hồng là có việc ra ngoài, nhỡ giáo viên có điểm danh thì nhờ bọn họ lên tiếng giúp cô. Sau đó, cô xách ba lô ra khỏi trường.
Ở cổng trường, Tô Nhất nhìn thấy Trình Thực. Cậu ta đang đứng ở bên đường, cạnh một chiếc xe con đen bóng. Từ chỗ ngồi phía tay lái, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi bước xuống, khách khí nói chuyện với cậu ta.
Tô Nhất chợt nhớ ra cô còn nợ cậu ta năm trăm tệ.
Ban đầu đã nói chờ đến khi trường bỏ lệnh cấm ra ngoài, cô sẽ đi rút tiền trả cậu ta nhưng sau khi xảy ra chuyện của Hứa Tố Kiệt, rồi cả Đường Thi Vận, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Cô lập tức chạy tới gọi cậu ta.
Trình Thực quay đầu lại, người đàn ông trung niên kia cũng nhìn theo, rõ ràng là có chút hiểu lầm khi nói: “Trình Thực, vậy tôi để lại xe cho cậu. Tôi đi đây, không làm phiền cậu nữa.”
Nghe giọng điệu của ông ta, chắc đã nghĩ là Trình Thực muốn đưa bạn gái đi chơi. Trình Thực nhướng mày, lạnh lùng đáp: “Cảm ơn chú, tài xế Trương. Cho cháu gửi lời cảm ơn chú Vương nữa. Chín giờ tối chú tới lấy xe nhé.”
Sau khi tài xế Trương đi rồi, Tô Nhất cười, tạ lỗi với Trình Thực: “Ngại quá, năm trăm tệ kia... tôi cứ quên chưa trả cậu. May mà hôm nay lại gặp cậu, lát nữa tới ngân hàng ở con phố phía trước, tôi sẽ rút tiền trả cậu.”
Trình Thực lạnh nhạt hỏi lại: “Cậu muốn trả thật à?”
Tô Nhất nhanh nhẹn trả lời: “Đương nhiên là thật.”
“Được, lên xe đi. Tôi đưa cậu đến ngân hàng.”
“Thế đi nhờ xe của cậu vậy.” Tô Nhất cũng không khách khí, đằng nào cũng thuận đường, còn phải trả tiền cậu ta nữa.
Trước ba ô rút tiền ở ngân hàng đều có hai, ba người xếp hàng chờ sẵn. Tô Nhất đứng đại vào một hàng, nhẫn nại chờ. Đúng lúc đó, ở ô cửa bên cạnh, có một người phụ nữ trung niên đến gửi tiền. Bà ta rút từ trong túi ra một chiếc di động đang đổ chuông.
Giây phút bà ta rút chiếc điện thoại ra, Tô Nhất nhìn thấy hai tờ tiền mệnh giá một trăm tệ rơi ra, người phụ nữ đó vẫn mải nghe điện thoại, không phát hiện ra.
“Tiền của cô rơi rồi.” Tô Nhất cất lời nhắc nhở người phụ nữ, nhưng vì đang mải nghe điện thoại nên hình như bà ta không nghe thấy. Tuy nhiên, một người đàn ông tóc cắt cua đứng phía sau bà ta đã nghe thấy, cúi xuống nhìn hai tờ tiền rơi dưới sàn, sau đó vội vàng nhặt lên, không do dự, bỏ vào túi mình.
“Này, tiền đó không phải là của ông, của cô này làm rơi...”
Tô Nhất chưa dứt lời, gã kia đã trừng mắt lườm cô, hàm ý đừng có nhiều chuyện.
“Cô ơi, hai đồng một trăm tệ trong túi cô vừa bị rơi.”
Tô Nhất nhanh chóng chạy lại nói với người phụ nữ.
Đến lúc đó bà ta mới sực nhận ra, đưa tay sờ vào túi, sau đó cúi đầu ngó nghiêng, hỏi: “Rơi đâu rồi?”
“Rơi phía sau cô, nhưng lại bị ông ta nhặt mất rồi.”
Tô Nhất chỉ thẳng vào gã tóc cua đứng phía sau.
Gã kia tỏ vẻ khó chịu, quát: “Mày nói vớ vẩn cái gì thế? Mày nhìn thấy tao nhặt lúc nào?”
“Cả hai mắt tôi đều nhìn thấy.”
Hai bên tranh cãi khiến bảo vệ ngân hàng phải chạy tới hỏi có chuyện gì.
Tô Nhất kể lại chuyện, người bảo vệ lập tức nói: “Chuyện này dễ thôi, trong ngân hàng có camera, ông này rốt cuộc có nhặt được tiền không, nhặt của ai, chỉ cần xem camera là biết.”
Gã kia không biết nói gì, đành hậm hức rút hai tờ một trăm tệ ra trả lại, sau đó cũng chẳng xếp hàng nữa mà quay người đi ra khỏi ngân hàng. Người phụ nữ trung niên kia cũng cảm ơn Tô Nhất rồi rời đi.
Tô Nhất rút tiền xong, vừa ra khỏi cửa được vài bước thì gã tóc cua kia đã đến chặn trước mặt cô. Cô giật thót mình, rõ ràng hắn định trả thù cô.
“Mày có biết vừa rồi mày rất lắm chuyện không?”
Gã tóc cua tỏ rõ thái độ lỗ mãng, giơ nắm đấm lên uy hiếp cô. Hắn nắm mạnh đến mức các đốt ngón tay kêu răng rắc. Cửa ngân hàng khá đông người qua lại, bên trong còn có bảo vệ, hắn chưa chắc đã dám đụng vào cô, có nhiều khả năng là trong cơn tức tối, hắn muốn dọa cô một phen.
Nhưng vừa nhìn thấy hai nắm đấm của hắn ta, Tô Nhất đã biết mình không địch lại nổi. Cô liền lùi lại một bước, đưa mắt về phía chiếc xe của Trình Thực ở vệ đường. Có nên gọi cậu ta đến giúp không? Ý nghĩ đó vừa nảy ra thì cô đã thấy Trình Thực xuống xe, tiến về phía này. Cậu ta đi rất nhanh, chỉ mấy giây sau đã tới nơi, kéo vai gã đầu cua quay người lại, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt hắn ta, cất giọng lạnh lùng: “Ông muốn gì?”
Trình Thực chỉ cao ở mức trung bình, thân hình cũng không to béo lắm, thoạt nhìn thì có vẻ yếu đuối, không có gì đáng sợ. Gã kia lên giọng vẻ khinh thường: “Nhóc con, muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân thì hãy biết điều mà tự lượng...”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị Trình Thực cho một đấm, ngã lăn ra đất, phải một lúc sau mới bò dậy được, mồm miệng đầy máu, lắp bắp: “Thằng ranh này, mày... mày...”
Không nói hết câu, gã đã quay người bỏ chạy. Rõ ràng nắm đấm vừa rồi đã cho gã thấy mình không phải là đối thủ của Trình Thực. Tô Nhất tròn mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy võ công lợi hại của Trình Thực. Loại như gã đầu cua kia, một mình cậu ta chỉ cần một đấm là hạ gục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...