Vì vừa bị một vố no bụng nước, lại phải “tiếp xúc da thịt” quá gần với Chung Quốc nên Tô Nhất lại một lần nữa muốn từ bỏ việc học bơi.
Tối đó về nhà, cô cứ nghĩ phải tìm lí do gì để từ chối Chung Quốc. Nào ngờ, ngày hôm sau, Chung Quốc cũng không đến gọi cô đi bơi nữa. Hôm sau nữa, vẫn không thấy cậu xuất hiện.
Nếu Chung Quốc đến tìm, Tô Nhất sẽ chỉ nghĩ đến việc từ chối thế nào, nhưng cậu không xuất đầu lộ diện lại khiến cô ngạc nhiên và khá hụt hẫng. Cô cứ để cửa khép hờ, để ý những người ra vào nhà bên cạnh, chẳng bao giờ thấy Chung Quốc cả, không lẽ cậu không ở nhà?
Tô Nhất lại chạy ra ban công, nhìn sang phía ban công nhà bên cạnh, chỉ thấy phơi quần áo của ông bà Chung, không thấy có hai bộ đồ thể thao quen thuộc của Chung Quốc. Hình như cậu không ở nhà thật. Cậu đi đâu được chứ, sao chẳng nói một câu đã đi rồi?
Tô Nhất tò mò mà không biết hỏi ai, thẫn thờ quay trở về phòng khách, mở ti vi, chuyển hết kênh này sang kênh khác, chẳng có chương trình nào hay cả, trong đầu cô luôn lởn vởn những câu hỏi: Chung Quốc đi đâu, tại sao không nói lời nào cả, không lẽ khóa học bơi của cô đến đây là kết thúc?
Lúc này, Tô Nhất đã hoàn toàn quên mất việc mình từng có ý định không đi bơi với Chung Quốc nữa.
Cửa nhà bên mở ra, bố Chung Quốc đi đổ rác. Tô Nhất vội vàng chạy vào bếp, nói: “Mẹ, đến giờ đổ rác rồi thì phải, con đi đổ.”
“Khỏi cần, mới được nửa thùng.”
“Cứ đổ đi mẹ. Vỏ dưa hấu để lâu hay có nhặng bay vào.” Tô Nhất chẳng nói nhiều, xách thùng rác ra ngoài.
Bà Tô lấy làm lạ, lẩm bẩm: “Cái con bé này, sao hôm nay lại chăm chỉ thế nhỉ?”
Tô Nhất xách thùng rác xuống đến lầu một thì gặp ông Chung đang quay về.
Cô liền vội vàng cất lời chào.
“Ồ, Tô Nhất hả? Hôm nay đại tiểu thư tự tay đi đổ rác cơ à?” Ông Chung bông đùa. Tô Nhất thè lưỡi ngại ngùng. Cô rất ít khi làm việc nhà.
“Chú Chung, mấy hôm nay Chung Quốc không có nhà ạ?” Tô Nhất cố hỏi một cách tự nhiên.
“Chung Quốc hả, nó có bạn ở Bắc Kinh đến chơi, hôm qua đến ga Thành Đô đón bạn rồi, nói là ở Thành Đô chơi mấy hôm mới về. Thế nó không nói với cháu à?”
“Không có ạ. Cháu cứ ngồi chờ cậu ấy rủ đi bơi, ai ngờ lại đột nhiên biến mất. Cháu còn tưởng cậu ấy bốc hơi rồi ấy chứ.”
Ông Chung cười sảng khoái, nói: “Không bốc hơi được đâu mà sợ, hai hôm nữa nó sẽ quay về. Cháu cứ đợi vài hôm nữa nhé.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn chú Chung.”
Thực tế không phải hai hôm mà những năm hôm sau Chung Quốc mới về, hơn nữa không phải về một mình.
Hôm đó, Tô Nhất đang giúp bố tưới nước cho mấy chậu hoa ngoài ban công.
Mùa hè tưới cây không phải dùng bình xịt mà cứ nối hẳn đường ống vào vòi nước ở phía ngoài ban công, bịt dẹt phía đầu phun, nước phun ra như mưa vậy.
Tô Nhất rất thích giúp bố làm việc này, biến ban công thành một “thế giới mưa” mát rượi.
Khi tưới đến chậu hoa tử vi, Tô Nhất bịt vòi nước thật nhỏ, khiến nước phun ra như những hạt mưa phùn.
Cô thích nhất là chậu hoa này, không nỡ để “mưa lớn vùi dập.”
Giờ đang là mùa hoa tử vi, những khóm hoa nở thành từng chùm đỏ. Mặc dù hoa tử vi rất mong manh, chỉ vài cơn gió là tàn mất nhưng mùa hoa kéo dài, vừa nở vừa tàn, vừa tàn vừa nở, cũng đủ nhuộm đỏ cả một mùa hè.
Vì chậu hoa đặt ngay sát nhà Chung Quốc nên thi thoảng cánh hoa cũng theo gió mà bay sang nhà bên, rụng đầy một góc ban công. Chung Quốc từng nói đùa với cô: “Tô Nhất, mau sang dọn dẹp đi, cánh hoa nhà cậu lại rụng đầy ban công nhà mình đấy.”
Tô Nhất nhanh nhảu cãi lại: “Cái gì? Mưa cánh hoa bay, một khung cảnh nên thơ như vậy trước ban công nhà cậu, vậy mà cậu còn trách móc được sao?!
Chung Quốc, cậu đúng là đồ ngốc chẳng hiểu thế nào là phong nhã.”
Lúc này, Tô Nhất đang vừa tưới nước cho cây hoa tử vi vừa nhìn sang ban công nhà Chung Quốc, tự hỏi: “Đồ ngốc” đó đi đâu vậy nhỉ? Sao mãi mà chưa về vậy?
Đang mải nghĩ thì cô nghe có tiếng cười nói phía nhà bên, giọng cười trong sáng và mềm mại, nghe là biết của một cô gái trẻ. Xem ra nhà họ Chung có khách.
Đúng như phỏng đoán của Tô Nhất, một cô gái mặc váy yếm màu xanh bước ra ban công nhà bên cạnh. Cô gái có khuôn mặt trái xoan, mắt to tròn, tóc cắt kiểu búp bê, nụ cười đặc biệt ngọt ngào. “Hoa, Chung Quốc, ban công nhà cậu rộng thật đấy, sắp xếp cứ như phòng tập thể thao vậy.”
Căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách kiểu này, ban công cũng phải đến bảy, tám mét vuông. Ông Tô biến ban công nhà mình thành một vườn hoa thu nhỏ, ông Chung lại dùng để đặt dụng cụ tập thể thao, nào là máy chạy, tạ tay, tay kéo... để con trai làm một phòng tập nhỏ.
Tô Nhất căng mắt nhìn sang, cô gái này sao mà quen mặt thế, hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nào nhớ được. Từ phía sau cô cái, Chung Quốc bước ra, nói: “Diệp Kha, mẹ mình bổ dưa hấu xong rồi, mau vào đây ăn đi.”
Chung Quốc đã về rồi, lại còn dẫn theo cô gái này nữa? Tô Nhất sững sờ, bỗng nhiên nhớ ra đã thấy cô gái ở đâu. Những tấm hình Chung Quốc gửi cho cô, hầu như tấm ảnh tập thể nào cũng có. Cậu đi Thành Đô một tuần là để đón cô gái ấy? Còn đưa cô ấy về nhà nữa.
Không lẽ... không lẽ... cậu không hề thích cô?
Tô Nhất bấm mạnh tay xuống đầu vòi phun nước.
Còn Chung Quốc, vừa ngoảnh đầu lại nhìn thấy cô, cậu liền gật đầu, cười một cái. Nụ cười ấy, trong mắt cô bỗng trở nên vô cùng đáng ghét.
Cô gái tên Diệp Kha vui vẻ quay người bước vào phòng, Chung Quốc không vào cùng cô ấy mà bước hẳn ra phía ngoài ban công, gọi Tô Nhất: “Tô Nhất, mình mang về rất nhiều đồ ăn ngon ở Thành Đô, cậu sang nhà mình cùng ăn nhé.”
Tô Nhất trợn mắt nhìn Chung Quốc, những ngón tay đang bịt chặt vòi nước bỗng hướng về cậu rồi thả ra, nước phun ra tung tóe. Ban công hai nhà cách nhau chưa đầy ba mét, Chung Quốc đứng bên đó lãnh đủ.
“Thôi chết, xin lỗi, mình đang tưới hoa, không cẩn thận để nước bắn lên người cậu mất rồi. Xin lỗi, cho mình xin lỗi nhé!”
Tô Nhất xin lỗi mà giọng dửng dưng, chẳng có chút thành ý nào cả. Chung Quốc đưa tay lên lau mặt, trừng mắt nhìn cô mấy giây. Sau đó, cậu nở một nụ cười thâm thúy, nhã nhặn nói: “Không sao.”
Bữa tối, Tô Nhất chẳng thấy ngon miệng chút nào, dường như một miệng cũng không thể nào nuốt nổi.
Mặc dù Chung Quốc chưa bao giờ nói rõ nhưng trực giác của cô mách bảo rằng cậu thích cô, ngay cả Tống Dĩnh cũng từng khẳng định như thế. Thế mà giờ cậu lại dẫn một cô gái xinh đẹp về nhà, như vậy là sao chứ?
Không lẽ từ đầu tới cuối toàn là cô “ăn dưa bở”?
Tô Nhất vốn tự cho rằng tình cảm của cô với Chung Quốc chưa bao giờ vượt quá giới hạn bạn bè. Sau khi biết cậu có ý với mình, cô còn cố ý giữ khoảng cách nữa.
Nhưng Chung Quốc vừa mới đi xa có một tuần, cô lại phát hiện mình rất nhớ cậu, ngày nào cũng để ý xem cậu đã về chưa. Cuối cùng thì cậu cũng về, nhưng lại dẫn theo một cô gái. Cô thấy rất giận dữ, vô cùng giận dữ, dường như đầu cũng sắp bốc khói đến nơi. Nhưng chẳng thể làm gì được, cô dựa vào đâu mà cáu giận?
Hoàn toàn là vô duyên vô cớ.
Cầm đũa gảy từng hạt cơm trong bát, Tô Nhất ăn vô cùng uể oải. Đang ăn thì có tiếng gõ cửa. Ông Tô đứng dậy mở cửa, hỏi: “Chung Quốc, ăn cơm chưa cháu?”
Tô Nhất quay phắt đầu ra phía cửa, thấy Chung Quốc đang đứng bên ngoài.
Hình như cậu vừa tắm xong, mái tóc cắt cua vẫn chưa khô hẳn. Cậu mặc quần bò và chiếc áo T-shirt trắng sọc đỏ mà cô chưa thấy bao giờ, bộ quần áo khiến cậu trông cũng khá bảnh bao. Ăn mặc bảnh bao như vậy làm gì chứ? Đi hẹn hò chắc? Tô Nhất không kìm được mà trợn mắt lườm cậu, còn cậu chỉ mỉm cười rồi ngoảnh mặt làm ngơ.
“Chú Tô, cháu muốn mượn đồ bên nhà chú.”
“Mượn gì cơ?”
“Cháu có vài người bạn từ Bắc Kinh đến chơi, hai nam hai nữ, họ muốn ở nhà cháu vài ngày. Nhà cháu có ba phòng, bố mẹ cháu ở một phòng, phòng của cháu và phòng cho khách vừa đủ để các bạn cháu nghỉ, cháu chỉ có thể ngủ ở phòng khách. Trời nóng thế này ngủ ở xô pha khó chịu lắm. Chú Tô, nhà chú có chiếc giường gấp bằng trúc phải không? Cho cháu mượn vài hôm được không ạ?”
Tô Nhất dù không thèm nhìn Chung Quốc lấy một lần nhưng tai thì vẫn vểnh lên nghe ngóng. Nghe đến đoạn bốn người bạn đến, cô ngạc nhiên, tiếp đến là mừng rỡ. Thì ra Chung Quốc không chỉ dẫn một mình Diệp Kha về mà tất thảy có đến bốn người.
“Được để chú mang ra cho.” Ông Tô nói.
“Chú Tô, chú ăn cơm xong đi đã. Không cần vội ạ.”
Tô Nhất và vội hết bát cơm, nói mập mờ: “Bố vào ăn cơm đi. Con ăn xong rồi, để con dẫn Chung Quốc đi lấy giường.”
Ba căn phòng của nhà Tô Nhất, một là phòng ngủ của bố mẹ cô, một là phòng của cô, còn một phòng nữa được sửa thành thư phòng. Chiếc giường gấp để ở góc thư phòng, giành cho bạn bè, họ hàng thi thoảng đến nhà chơi.
Tô Nhất dẫn Chung Quốc vào thư phòng lấy giường, vừa vào phòng cậu đã hỏi: “Tô Nhất, tối nay mình sẽ dẫn các bạn dạo một vòng Hoa viên Ngũ Tinh, nếu cậu rảnh thì đi cùng nhé.”
“Mình còn lâu mới đi cùng với cậu, mình có quen bạn bè của cậu đâu.”
Mặc dù sau khi biết Chung Quốc dẫn đến bốn người bạn về nhà chứ không phải một, Tô Nhất thấy dễ chịu hơn rất nhiều nhưng trong lòng vẫn còn bực bội, ai bảo cậu chẳng nói một lời, chơi trò ú tim cả tuần mất tích. Bởi vậy, cô vênh mặt thẳng thừng từ chối.
“Đi đi mà, đều là thanh niên với nhau, nói chuyện một lúc là quen ngay.”
Tô Nhất gạt phắt đi: “Không đi, mình muốn đi bơi.”
Chung Quốc vô cùng kinh ngạc. “Mấy hôm nay, cậu đi bơi có một mình sao?”
“Ai nói mình đi bơi có một mình, cậu tưởng cả thế giới này chỉ có mình cậu biết dạy mình bơi chắc? Ở bể bơi có đầy người nhiệt tình chỉ cho mình.”
Tô Nhất nói dối không chớp mắt. Sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Kha đã khiến cô khá bực bội. Giờ cô muốn thử xem một anh chàng lạ mặt dạy cô bơi có thể khiến gương mặt Chung Quốc cũng phải biến sắc không. Cô không cách nào xác định được tình cảm của Chung Quốc giành cho mình, vậy nên muốn dùng lời nói để thăm dò.
Nhưng Chung Quốc nghe xong lại bật cười, nói: “Tô Nhất, cậu đã tìm được giáo viên dạy thay, xem ra mình có thể thoát thân được rồi. Được, sau này học cùng anh ta đi, cố tập mấy động tác bơi ếch cho tốt nhé.”
Nói rồi, cậu vác cái giường ra, đi thẳng, chẳng buồn quay đầu lại. Cô đứng trong thư phòng, thẫn thờ một lúc, khi tỉnh lại thì tức đến nỗi giậm chân thình thịch.
Đồ đáng ghét đó sao lại có thể thản nhiên như vậy? Rốt cuộc cậu chưa bao giờ thích cô hay là đã sớm quên tình cảm ấy?
Tô Nhất không biết. Cô chỉ biết mình đang rất giận, kèm theo đó là vô cùng thất vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...