Tương Tư Thành Cuồng

“Dật Tường……” Vương Dĩ Cẩn ngồi trong dục dũng, vẻ mặt rầu rĩ không vui.

“Ân?” Kha Dật Tường nhẹ nhàng thay Vương Dĩ Cẩn lau rửa phía sau lưng, y biết Vương Dĩ Cẩn hôm nay không mấy vui vẻ.

Y trở về đã năm ngày, năm ngày này Vương Dĩ Cẩn lúc quên lúc nhớ y trở lại bên hắn, hay nói đúng hơn là hắn dừng tại thời điểm y dời đi, hắn không nhớ rõ chuyện tình vài năm trước, nói cách khác hắn năm nay vẫn là mười bốn tuổi.

Vương Dĩ Cẩn kéo bàn tay Kha Dật Tường dán trên mặt mình, sau đó kéo tay y vuốt ve cổ chính mình, rồi chậm rãi trượt đến trước ngực, hành động của hắn làm cho Kha Dật Tường kinh hoàng tột độ.

“Cẩn?” Kha Dật Tường nuốt nuốt nước miếng, thân thể khó có thể khống chế tăng nhiệt, không tự giác toát ra một thân mồ hôi.

“Ta muốn ngươi mỗi ngày giúp ta tắm rửa, mỗi ngày theo ta ngủ, nhưng ngươi vì cái gì không ôm ta? Ngươi không thích ta sao?” Vương Dĩ Cẩn oán phẫn giương mắt nhìn Kha Dật Tường, hắn muốn y sờ hắn, thân hắn, cho dù là chính hắn chủ động, y cũng chỉ là hôn hôn hắn, dỗ hắn ngủ.

Hắn muốn không chỉ là một cái hôn, hắn tham lam muốn càng nhiều, hắn muốn được vuốt ve thoải mái cảm thụ, muốn hai người thân thể kết hợp khoái hoạt, nhưng là chỉ có chính hắn thích sao?

“Cẩn!” Kha Dật Tường kích động kéo tay Vương Dĩ Cẩn ra, y rất sợ chính mình khống chế không được xúc động, y nếu quá mau sẽ làm hắn bị thương.

Vương Dĩ Cẩn nan kham mở đầu, chỉ cảm thấy thực thẹn, hắn chỉ làm được như vậy, Kha Dật Tường vẫn là không cần hắn, vì cái gì y không hề thích hắn?

“Cẩn, đừng giận, ta không phải không cần ngươi, ta rất muốn, chính là ngươi chưa nói có thể ta không dám. Hiện tại ta biết ngươi cũng nguyện ý, ngươi trước đứng lên lau khô thân mình, chúng ta lên giường từ từ sẽ làm.” Kha Dật Tường xoay mặt Vương Dĩ Cẩn lại, cho dù ban đêm Vương Dĩ Cẩn chủ động gần sát y, y cũng không dám xằng bậy, y vẫn rất sợ là mình hiểu sai ý.

Bọn họ trong lúc đó có năm năm trống trải, điểm này chỉ có chính y rõ ràng, Vương Dĩ Cẩn không nhớ rõ cái gì trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí không xác định hắn hiện tại là tạm dừng thời điểm y rời đi.

Chỉ có thể từ từ phát sinh quan hệ, xác nhận tâm ý của nhau, thời gian ngọt ngào có vài tháng tháng, khi đó Vương Dĩ Cẩn phản ứng cùng hiện tại không giống nhau. Trước kia khi y hôn Vương Dĩ Cẩn, hắn cũng sẽ chủ động ôm y, hiện tại lại không có, chỉ thuận theo cho y hôn, cho nên y mới không dám tiếp tục.

“Ân.” Vương Dĩ Cẩn nở nụ cười, vương tay ôm cổ Kha Dật Tường, vui vẻ hướng môi y hôn một cái.

“Kia…… mau đứng lên a? Ta nhịn không được!”

Kha Dật Tường vừa mới nói hoàn, lập tức đem Vương Dĩ Cẩn vẫn ôm cổ y lao ra khỏi dục dũng, vội vàng áp vào cánh hoa hôn thật sâu.

“Dật Tường…… ta lạnh!” Vương Dĩ Cẩn đỏ mặt lấy cớ, hy vọng Kha Dật Tường tạm dừng một chút, y vừa rồi mới nói muốn lên giường, chính là y lại đột nhiên hôn trụ hắn, làm cho hắn để ý chính là, hắn giương hai chân khóa chặt ngồi trên đùi Kha Dật Tường cùng y ủng hôn, loại tư thế này thật dọa người!

“Thực xin lỗi! Ta hưng phấn quá, nhất thời khống chế không được.” Kha Dật Tường cuống quít kéo khăn bố lau những bọt nước trên người Vương Dĩ Cẩn, nhưng tư thế hai người lại vẫn như cũ không có thay đổi.

Vương Dĩ Cẩn không ngừng đỏ mặt.

“Dật Tường, như vậy ta rất mất mặt!” Vương Dĩ Cẩn đột nhiên dán trên người Kha Dật Tường, không muốn cho hắn tầm mắt y hạ xuống, loại tư thái này rất đáng xấu hổ, hắn không cần y xem.

“Sẽ không mất mặt, ngươi nguyện ý, chúng ta hôm nào cũng có thể thử tư thế này.” Kha Dật Tường cười ra tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ngực trần của Vương Dĩ Cẩn, tư thế này Vương Dĩ Cẩn phải chính mình chủ động, không biết hắn có chịu hay không?

“Ngồi cũng có thể làm sao?” Vương Dĩ Cẩn vừa thẹn thùng lại tò mò, thoáng buông Kha Dật Tường, đỏ mặt nhìn y tìm kiếm đáp án.

“Có thể.” Khẽ vuốt khuôn mặt phiếm hồng của Vương Dĩ Cẩn, Kha Dật Tường nghĩ thầm hắn không nhớ rõ chuyện y rời đi năm năm cũng không có gì không tốt, ít nhất hắn hiện tại sẽ khoái hoạt, sẽ vui vẻ.

“Vậy ngươi dạy ta, chúng ta thử xem.” Vương Dĩ Cẩn lòng tràn đầy náo nức cùng xấu hổ, vẻ mặt dược dược dục thí. (phiếm tình a)

“Cẩn…… thực xin lỗi, hôm nay không được, hôm khác thử a.” Kha Dật Tường nhìn thấy Vương Dĩ Cẩn biểu hiện tò mò, liền nguyên tư thế ôm hắn đi đến giường.

“Sao phải hôm khác?” Vương Dĩ Cẩn hơi hơi bất mãn, ngày nào mà chẳng giống nhau, đều là hai người bọn hắn a!

“Bởi vì ta nhịn không được!” Nhẹ nhàng đem Vương Dĩ Cẩn phóng lên giường, Kha Dật Tường rất nhanh tự cởi trên người áp thượng hắn.


Y đã nhịn lâu lắm, nay khát vọng bộc phát, y không có khả năng nhẫn nại chờ Vương Dĩ Cẩn từ từ a. Muốn học, muốn biến hóa, bọn họ về sau còn nhiều thời gian, hiện tại y thực gấp!

“Dật Tường!” Vương Dĩ Cẩn đỏ bừng mặt, hắn như thế nào lại nghĩ Kha Dật Tường Không muốn hắn, bọn họ mới hôn một chút mà thôi, hắn cũng đã……

“Ngươi còn tưởng rằng ta không muốn ngươi sao?” Kha Dật Tường cười hỏi, y biết Vương Dĩ Cẩn nghĩ cái gì, y mấy ngày nay chính là chịu đủ tra tấn, y vẫn nhìn thấy hắn, muốn lại không dám, thật sự rất khó chịu.

“Ta cũng muốn ngươi, đừng cho ta phải chờ.” Vương Dĩ Cẩn ôm cổ Kha Dật Tường, chủ động đưa lên môi, hắn biết chính mình muốn cái gì, loại sự tình này hắn nguyện ý cùng Kha Dật Tường làm.

“Cẩn! Ăn nhiều cơm một chút a? Ta phải sợ đem ngươi áp phá hư, ngươi rất gầy, gầy làm cho ta đau lòng.” Kha Dật Tường hôn chiếc cổ mảnh khảnh của Vương Dĩ Cẩn, chạm đến da thịt xúc cảm vẫn như cũ, nhu tế cùng mượt mà, Vương Dĩ Cẩn gầy đến nỗi cơ hồ y có loại mình đụng đến xương cốt hắn.

Ngày y trở về, sau khi thay Vương Dĩ Cẩn tẩy đi một thân ô bẩn, mới phát hiện sắc mặt hắn xám trắng, gầy đến mức làm cho người ta không thể tin được, từ tuyệt mỹ dung nhan trở nên tiều tụy. Qua mấy ngày nay ăn cơm điều độ cùng bồi bổ, khí sắc hắn mới tốt một chút, nhưng ăn cũng không tốt, muốn cho hắn ăn thịt một ít cũng không có khả năng.

“Như vậy ngươi mới càng thương ta, càng để ý ta.” Hắn biết Kha Dật Tường đau lòng, hắn chính là muốn y đau lòng, trong lòng mới có thể lộ vẻ hắn.

“Nhưng ngươi gầy như vậy ta sẽ không dám ôm ngươi a, ta sợ ta chỉ dùng lực một chút cũng sẽ khiến ngươi bị thương, hơn nữa ngươi nếu béo một chút so với hiện tại sẽ hấp dẫn hơn nhiều.” Y biết Vương Dĩ Cẩn luôn luôn thích xinh đẹp, hy vọng nói như vậy có thể đả động hắn.

“Dật Tường, đừng dừng lại!” Vương Dĩ Cẩn khẽ nâng thân mình nhẹ nhàng vặn vẹo, hắn hiện tại cái gì cũng không muốn nghe, không muốn thảo luận, hiện tại đang thân mật, không thích hợp nói chuyện.

“Ngươi phải chiếu cố chính mình chúng ta mới có thể ở bên nhau cả đời, ngươi nguyện ý cả đời theo ta a?” Kha Dật Tường kéo lưng áo Vương Dĩ Cẩn ngăn cản hắn tiếp tục vặn vẹo, y cần một lời hứa hẹn.

“Ân, chiếu cố ta là trách nhiệm của ngươi, cả đời ta đều do ngươi quyết định.” Vương Dĩ Cẩn nhìn Kha Dật Tường, nếu Kha Dật Tường bỏ lại hắn, hắn sẽ chết, hắn không cần sống cô đơn một mình.

“Chúng ta cả đời sẽ bên nhau, ta nói rồi ta yêu ngươi, coi như là vì ta, cầu ngươi quý trọng chính mình a?” Đời này y muốn cùng Vương Dĩ Cẩn, y sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử, không hề chia lìa.

“Ta nghe lời ngươi.” Vương Dĩ Cẩn lộ ra ý cười nhợt nhạt, vỗ về thuý ngọc, hắn nhớ rõ đây là Kha Dật Tường cho hắn, cũng nhớ hắn đối y hứa hẹn gì đó, nhưng hắn lại nghĩ không ra, càng muốn biết càng hỗn loạn, đây là có chuyện gì ư?

“Cám ơn ngươi.” Kha Dật Tường an tâm hôn Vương Dĩ Cẩn, ôn nhu vuốt ve hắn, ôm hắn, y tin tưởng hắn sẽ hạnh phúc khoái hoạt cả đời.

* * * * *

“Cha! Ngươi xem, rất đẹp a, là Dật Tường tặng ta!” Vương Dĩ Cẩn vui vẻ tiến vào thư phòng Vương Tự Đức, đứng trước mặt hắn khoe lễ vật của mình.

“Rất đẹp.” Vương Tự Đức cười sờ sờ đầu đứa con, trong lòng thực an ủi, tuy rằng đứa con cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng ít ra hắn vui vẻ, khí sắc cũng hồng nhuận. Mới mười ngày mà thôi, Kha Dật Tường thật sự đem hắn chiếu cố rất khá.

“Dật Tường, ngươi sẽ làm hư Dĩ Cẩn.” Vương Quang Huy nở nụ cười, mỗi ngày đều đeo nhĩ sức khác nhau, Kha Dật Tường đối Dĩ Cẩn thật sự thực lo lắng, nhĩ sức tuy nhỏ, lại nhìn ra được thợ làm khéo léo tinh xảo, giá trị lại càng không nhỏ.

“Ta nguyện ý sủng hắn cả đời, chỉ cần hắn vui vẻ.” Kha Dật Tường không phải làm hư Vương Dĩ Cẩn, y chính là muốn sủng hắn, có thể làm cho hắn vui vẻ so với cái gì đều trọng yếu.

“Dĩ Cẩn, mỗi ngày đều có đồ mới, ngày mai còn có không?” Vương Quang Huy nhìn về phía Vương Dĩ Cẩn vui vẻ sôi nổi bên cạnh cha, hắn tin tưởng cha trong lòng nhất định rất cao hứng, bọn họ đã rất lâu không thấy được Vương Dĩ Cẩn vui vẻ như vậy.

“Có, nhưng ta thích nhất bộ này, ta phải mặc vài ngày.” Vương Dĩ Cẩn nghĩ nghĩ, toàn bộ đều là của hắn, đều là Kha Dật Tường tặng hắn!

“Cha, ta cùng Dật Tường đi dạo phố.”

“Hảo, cẩn thận một chút, đừng trở về quá muộn.” Vương Tự Đức gật gật đầu, đứa con cùng Kha Dật Tường cùng một chỗ có thể yên tâm.

“Dật Tường, đi thôi, ta bảo cha rồi!.” Vương Dĩ Cẩn vui vẻ giữ chặt tay Kha Dật Tường, hắn tối hôm qua cùng Kha Dật Tường nói muốn đi dạo phố, nhưng Kha Dật Tường bảo phải nói với cha mới có thể ra ngoài, hắn rất lo lắng cha nói không được a!

“Lão gia, đại thiếu gia, chúng ta đi ra ngoài.”

“Ân.” Vương Tự Đức cười gật gật đầu, có lẽ chuyện hai nam nhân yêu nhau sẽ chọc đám người nhàn rỗi, nhưng là đứa con khoái hoạt là được, nếu như vậy cần gì phải ngăn cản bọn họ.


“Dật Tường, nhanh lên, muộn quá sẽ không thấy nhiều đồ, đều là ngươi không bảo ta sớm một chút.” Vương Dĩ Cẩn thần tình tươi cười nắm tay Kha Dật Tường vội vàng hướng ngoài đi, lời nói là có vẻ oán giận, ngữ điệu lại làm nũng, hạnh phúc ngọt ngào viết rõ trên mặt hai người.

“Cha, nên cho Dật Tường sửa đổi xưng hô đi?” Vương Quang Huy tin tưởng cha cũng đồng ý tưởng, chính là không biết nên đề xuất như thế nào với Kha Dật Tường, dù sao Dĩ Cẩn không phải là nữ nhân, xưng hô còn có chút xấu hổ, nhưng y vẫn gọi lão gia cũng không tốt.

“Nên sửa, chỉ sợ hắn không muốn.”

“Hẳn là sẽ không, ta cùng hắn đề cập xem.”

“Ân.”

“Đã về rồi. Dật Tường, ngươi có bằng hữu tới tìm, một vị công tử họ Hồ.” Hứa Đông Khánh nhìn thấy hai người tay trong tay vui vẻ trở về, lo lắng nhiều năm cuối cùng đã xóa bỏ, tiểu thiếu gia bệnh điên hẳn là xem như khỏi hẳn đi.

“Ân?” Kha Dật Tường cảm thấy kỳ quái, chắc là Hồ Quảng Chí, chính là y không nói hắn phải đến a, xảy ra chuyện gì sao?

“Bằng hữu?” Vương Dĩ Cẩn có chút bất an nhìn về phía Kha Dật Tường, hắn như thế nào không biết y có bằng hữu khác?

“Ta lúc xuất môn quen biết hắn.” Y không biết nên giải thích như thế nào cùng Vương Dĩ Cẩn, Vương Dĩ Cẩn không nhớ rõ y đã từng rời đi, hiện tại phải nói từ đâu?

“Lúc xuất môn quen biết?” Vương Dĩ Cẩn nhíu mày, nghi hoặc càng ngày càng tăng.

“Ách……” Kha Dật Tường cảm thấy được không xong, chính mình giống như làm việc lén lút.

“Các ngươi vừa ra khỏi cửa thì Hồ công tử tới, đừng làm người ta phải đợi nữa.” Hứa Đông Khánh thúc giục, cũng là muốn giải vây thay Kha Dật Tường, bọn họ đều rõ ràng tiểu thiếu gia trí nhớ có chút hỗn loạn, tình huống này rất khó nói với hắn rõ cái gì.

“Hảo. Cẩn, đi thôi.” Kha Dật Tường trông thấy Vương Dĩ Cẩn ánh mắt bắt đầu có chút mờ mịt khiến lo lắng nổi lên, hắn lại nghĩ tới cái gì mất hứng?

“Ân.” Vương Dĩ Cẩn thuận miệng đáp lời, trong lòng cảm giác rất kỳ quái, cũng cảm thấy có chuyện gì nghĩ không ra, rồi lại cảm thấy được chính mình hẳn là nhớ rõ, càng kỳ quái mình như thế nào lại quên chuyện nên nhớ rõ?

“Dật Tường, ngươi…… khó trách ngươi như vậy nhớ mãi không quên!” Hồ Quảng Chí vừa thấy Kha Dật Tường đến vội vàng đứng lên, muốn nói cho hắn Phương Đại tiểu thư phiền toái đang tìm đến đây, lại ở nhìn thấy người bên cạnh y là Vương Dĩ Cẩn toàn bộ chuyện muốn nói văng không còn một mảnh.

“Quảng Chí, cho dù giao tình tốt, ngươi như vậy ta cũng sẽ tức giận.” Kha Dật Tường mất hứng đem Vương Dĩ Cẩn giấu  về phía sau, y ghét Hồ Quảng Chí nhìn chằm chằm Vương Dĩ Cẩn như vậy, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.

Phản ứng của Kha Dật Tường làm cho Vương Tự Đức cùng Vương Quang Huy nhìn nhau cười, quả thật Kha Dật Tường rất để ý đối Vương Dĩ Cẩn.

“Thất lễ, là ta không đúng. Bất quá, Dật Tường, ngươi thật là kín miệng, ngươi không bao giờ nói người yêu ngươi xinh đẹp như vậy a, hắn so với Thanh Trữ còn xinh đẹp hơn, cái này Ương Tranh không có cửa thắng rồi!” Hồ Quảng Chí vội vàng nói khiểm, hắn biết rõ Kha Dật Tường là người tính tình hảo, chỉ có nói đến người trong lòng y, y sẽ dị thường cố chấp.

“Ai?” Vương Dĩ Cẩn ở phía sau Kha Dật Tường ló nhìn Hồ Quảng Chí.

“Dĩ Cẩn, ngươi về phòng trước đi, để Dật Tường cùng bằng hữu hắn nói chuyện.” Vương Tự Đức không muốn vì Hồ Quảng Chí đem tin tức mà đứa con không biết, chuyện năm năm trước nó cũng không nhớ rõ, hiện tại để nó nghe việc này sẽ chỉ làm nó càng hỗn loạn.

“Vì sao…… ngươi không chịu giới thiệu bằng hữu với ta…… ngươi có bằng hữu khác…… ngươi không thích ta sao?” Vương Dĩ Cẩn ngẩn ngơ, suy nghĩ hỗn loạn, nói năng lộn xộn, giương mắt nhìn Kha Dật Tường, nước mắt liền thẳng tắp rơi xuống.

“Cẩn! Đừng khóc a, ta thích ngươi nhất.” Kha Dật Tường kích động vội vàng trấn an Vương Dĩ Cẩn, y không biết đây là làm sao, có lẽ y nên đem toàn bộ sự tình nói với hắn một lần.

“Ách…… uy……” Hồ Quảng Chí có chút ngây người, hiện tại là chuyện gì xảy ra?

“Quảng Chí, thật có lỗi, ta hiện tại không để ý ngươi.” Kha Dật tường hiện tại ai cũng không để ý, y thầm nghĩ dỗ Vương Dĩ Cẩn ngừng khóc.


“Uy! Ngươi gặp mầu vong hữu a, ngươi dỗ như vậy hắn có ích lợi gì? Ngươi không giải thích rõ ràng quan hệ cho hắn sao? Ta với ngươi chỉ là bằng hữu mà thôi, hắn với ngươi là vợ chồng thân mật, quan hệ không giống cũng không thể so sánh, có thích hay không cũng không quan hệ?” Hồ Quảng Chí mắt trợn ngược, hắn từ xa chạy tới để xem loại tiết mục này sao?

“Là như thế sao?” Vương Dĩ Cẩn một bên lau nước mắt một bên cười, tâm tình bởi vì câu vợ chồng thân mật của Hồ Quảng Chí mà vui vẻ hơn.

“Đúng vậy!” Kha Dật Tường chỉ có thể gật đầu, đây là sự thật, y sẽ không giải thích.

“Dật Tường, ngươi thực hồ đồ a, ngươi ngay cả giải thích cũng không, bảo bối của ngươi tám phần suốt ngày khóc cho ngươi xem, ta trở về kể với Ương Tranh, ngươi sẽ bị hắn cười chết!”

“Tiểu nhân! Ngươi nói Dật Tường nói bậy, ta chán ghét ngươi!” Vương Dĩ Cẩn tức giận trừng mắt nhìn Hồ Quảng Chí.

“Ách!” Hồ Quảng Chí hoảng sợ.

“Dĩ Cẩn!” Vương Quang Huy chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, Dĩ Cẩn từ nhỏ cứ như vậy, ai cũng không có khả năng ở trước mặt hắn nói Kha Dật Tường nói bậy.

“Hảo, tiểu tử……” Hồ Quảng Chí bỗng nhiên cảm thấy được có chút không thích hợp, cảm thấy mỹ thiếu niên không giống như tưởng tượng về người trong lòng Kha Dật Tường.

“Ta không còn nhỏ, ta mười bốn.” Vương Dĩ Cẩn ngoài miệng trả lời như vậy, thần sắc đã có chút mờ mịt, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh kỳ quái, trảo không được cũng không xác định là cái gì.

“Ách?” Hồ Quảng Chí thật sự ngây ngẩn cả người, này không đúng a? Năm nay mười bốn, năm năm trước cũng bất quá chín tuổi, Kha Dật tường liền đem người ta ăn làm mạt tịnh, này…… hơi quá đáng a?

“Cẩn, ngươi không phải mới vừa khóc mệt, trở về phòng nghỉ ngơi a?” Kha Dật Tường lo lắng nhìn Vương Dĩ Cẩn, hắn có chút không thích hợp.

“Ngươi phải giúp ta.” Vương Dĩ Cẩn tựa vào người Kha Dật Tường, hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an.

“Ta cùng ngươi.” Kha Dật Tường hướng Vương Tự Đức hơi hơi vuốt cằm, ôm lấy Vương Dĩ Cẩn có chút dại ra rời đi.

Hồ Quảng Chí yên lặng không hé răng, không hề vì mình bị bỏ qua mà bất mãn, hắn có ngốc cũng nhìn ra được có điểm không thích hợp.

“Hồ công tử, ngươi đừng để ý, tiểu khuyển bị bệnh một thời gian, thực tế nó năm nay mười chín, nó vẫn nghĩ mình mười bốn.” Vương Tự Đức đối Hồ Quảng Chí cảm thấy thật có lỗi, tới cửa là khách, đãi khách như thế rất vô lễ.

“Vương lão gia, ngươi đừng khách khí, gọi ta Quảng Chí là tốt rồi, ta cũng như ngươi nói, ta cùng Dật Tường, Ương Tranh thân nhau tựa như huynh đệ. Chúng ta rất rõ ràng Dật Tường có bao nhiêu để ý lệnh công tử, cho nên ta mới có thể giải thích rõ ràng, chỉ sợ các ngươi không lượng giải.”

Nhìn tình huống vừa rồi, hắn thực may mắn mình đến đây một chuyến, hắn nếu tham không tới, thực sinh ra hiểu lầm, Kha Dật Tường không tốt sẽ trở mặt a!

“Vị Phương tiểu thư kia……” Vương Quang Huy không biết lúc người ta tìm tới cửa nên xử lý như thế nào.

“Có thể đuổi nàng đi là tốt nhất, nhưng là rất khó khăn, ta không thấy nữ nhân nào so với nàng ta vừa dày mặt lại không biết xấu hổ hơn. Nàng ta có thể hai ngày sau sẽ tới, nàng mở miệng đều chẳng nói cái gì hay ho cả, đến lúc đó còn mong các ngươi thông cảm nhiều, là ta gây phiền toái cho các ngươi.” Hồ Quảng Chí biết là mình nói nói hớ gây ra chuyện, bằng không bọn họ cũng không phải suy nghĩ ứng phó ôn thần sắp tới cửa như thế nào a!

“Không sao, nếu không chê mời ở lại hàn xá chờ Dật Tường.” Vương Tự Đức đưa ra mời, hắn nghĩ Kha Dật Tường giao kết hảo bằng hữu.

“Các ngươi thật sự đồng ý cho Dật Tường đưa tiểu công tử đi? Lúc trước xuất phát hắn rất khẩn trương, hắn chuyên tâm chuẩn bị cầu các ngươi đồng ý, hắn không nghĩ là dễ dàng.” Hồ Quảng Chí có chút hoang mang, rốt cuộc Kha Dật Tường khẩn trương cái gì?

“Ta cũng không gạt ngươi, tiểu khuyển kỳ thật không phải bệnh, nó bị điên năm năm rồi.” Vương Tự Đức thở dài, đơn giản đem tình trạng Vương Dĩ Cẩn nói qua một chút.

“Nguyên lai là như vậy, ta đây quấy rầy quý phủ.” Hồ Quảng Chí thực kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng tưởng đến mức độ một người sẽ nổi điên.

Cũng may không có xảy ra việc gì, bằng không Kha Dật Tường hẳn là sẽ không sống một mình, y cố gắng hết thảy đều là vì Vương Dĩ Cẩn, mất đi Vương Dĩ Cẩn, y hiện tại có được hết thảy đối y đều không có ý nghĩa.

* * * * *

Phương Di Đình trong lòng oán giận liên tục, lần này đường thật là xa, nếu không nàng phát cáu kiên trì muốn tới, cha còn không chuẩn nàng đi a!

“Là nơi này sao?” Nàng xuống xe duỗi chân duỗi tay, nhìn đại môn Vương gia.

“Tiểu thư, chúng ta nên trở về a!” Đi theo phía sau Phương Di Đình nha đầu Tiểu Xuân cảm thấy rất không an, nhà này thoạt nhìn rất có tiền, đứng ở trước cửa nhìn không tới tường vây cuối!

“Tiểu Xuân, ngươi nói cái gì ngốc vậy? Chúng ta đi hơn nửa tháng mới đến, trở về như vậy thì cần gì phải đến?” Phương Di Đình vẻ mặt hờn giận, nàng trong lòng cũng có chút khiếp đảm, nhưng nàng không thể lùi bước, không thể chắp tay dâng Kha Dật Tương cho người ta.

“Nhưng……” Tiểu Xuân cúi đầu không dám nói ra ý nghĩ trong lòng mình, nàng thấy nhà này giàu có vượt xa Phương gia, nghe Hồ công tử nói người trong lòng Kha công tử vừa đẹp vừa ôn nhu, tiểu thư tính nết kém như vậy, làm sao có thể so được với tiểu thư khuê các dịu dàng nhà người ta?


“Nào có cái gì, mà dựa vào cái gì ta phải thoái nhượng?” Phương Di Đình trừng mắt nhìn Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân không dám đáp lời, nàng chỉ cảm thấy Kha công tử không buồn nhìn tiểu thư lấy một cái, tiểu thư không nên cứ quấn quít lấy người ta.

“Còn không đi gõ cửa!”

“Vâng.”

Phương Di Đình co quắp ngồi đại sảnh Vương phủ, hai tay khẩn trương mà hơi hơi đẩu.

“Tiểu thư, chúng ta đi thôi!” Tiểu Xuân kinh sợ kéo ống tay áo Phương Di Đình thấp giọng nói.

” Hiện tại đi như thế nào?” Phương Di Đình đồng dạng thấp giọng quay lại hỏi, nàng đã hối hận, tòa nhà này to đến dọa người!

Vừa vào cửa có thể nhìn ra Vương gia so với nhà mình giàu có hơn rất nhiều, nếu Kha Dật Tường muốn đối phương gia thế, điểm này nàng xác thực kém hơn, nhưng luận môn đăng hộ đối, nàng cùng Kha Dật Tường thích hợp hơn.

Nàng không nghĩ loại kẻ có tiền này sẽ đem nữ nhân gả cho Kha Dật Tường, tuy nói Kha Dật  Tường không đồng cảnh, không gia thế, coi trọng môn đăng hộ đối như thế nào không đều xứng, vẫn là nàng cùng Kha Dật Tường thích hợp nhất, bọn họ trong lúc này hơi chênh lệch một chút, nàng cúng không ngại cho Kha Dật Tường trèo cao. (~ Trình tự sướng của bà chị này sợ thật đấy. Ảo tưởng đến phát khùng +_+!!!)

“Tiểu thư, ngươi xem phòng khách nhỏ này so với chính sảnh nhà ta còn hoa lệ hơn nhiều, chúng ta tùy tiện tìm Kha công tử, người ta có thể hay không cho rằng chúng ta tới gây phiền toái a?” Tiểu Xuân lo lắng, nếu mất mặt đâu đến phần đất bên ngoài, lão gia sẽ tức chết.

“Làm gì có chuyện đó, ta chỉ tới lấy thứ thuộc về ta.” Phương Di Đình khẳng định, nàng không có sai, Kha Dật Tường muốn kết hôn với nàng mới đúng, loại tiểu thư có tiền được chiều chuộng không thích hợp hắn. (Bó tay toàn tập!!!)

“Tiểu thư……”

” Ít nói nhảm, có người đến đấy.” Phương Di Đình liếc Tiểu Xuân một cái, ý bảo nàng chớ có lên tiếng, các nàng đợi một hồi lâu, cuối cùng đã có người nhớ rõ các nàng còn đang chờ.

“Dật Tường…… Hồ Quảng Chí! Ngươi ở trong này để làm chi?” Phương Di Đình vừa thấy Kha Dật Tường đến lập tức giở ra khuôn mặt tươi cười, lại nhìn thấy Hồ Quảng Chí xuất hiện theo sau liền không nể mặt, Hồ Quảng Chí phá hư chuyện của nàng với Kha Dật Tường, vừa thấy đến hắn nàng lại tức giận!

“Ngươi đến đây làm chi?” Hồ Quảng Chí cười mà không cười nhìn Phương Di Đình, hắn xuất hiện ở đây so với nàng còn bình thường hơn a!

“Phương tiểu thư, ngươi trở về đi, ngươi chạy xa như vậy cha ngươi nhất định rất lo lắng.” Kha Dật Tường chỉ cảm thấy phiền, cho dù y chưa cùng Vương Dĩ Cẩn yêu nhau, cũng sẽ không coi trọng Phương Di Đình.

Y thừa dịp Vương Dĩ Cẩn ngủ trưa đến đuổi Phương Di Đình đi, từ ngày Hồ Quảng Chí đến, Vương Dĩ Cẩn vẫn ngủ không an ổn, y không có nhiều thời gian lãng phí dây dưa với Phương Di Đình.

“Ngươi dẫn ta trở về cha sẽ không lo lắng.” Phương Di Đình làm nũng muốn gần sát Kha Dật Tường, chỉ cần Kha Dật Tường mang nàng trở về, bọn họ trong lúc đó đã định rồi.

“Thật có lỗi, ngươi không phải trách nhiệm của ta, ta đã có người muốn chiếu cố cả đời.” Kha Dật Tường rất nhanh thối lui hai bước. Hồ Quảng Chí thực bạn chí cốt tới thay y giải thích, làm chứng, hiện tại Vương Tự Đức cùng Vương Quang Huy đều tín nhiệm y, chính y nhất định phải càng cẩn thận tị hiềm, y không muốn dính tới Phương Di Đình.

“Dật Tường! Ngươi như thế nào có thể có người mới quên người cũ!” Phương Di Đình trong lòng phi thường tức giận, nàng rất muốn nhìn xem nữ nhân này đẹp tới mức nào!

“Phương tiểu thư, thỉnh ngươi tự trọng, chúng ta không có quan hệ gì, vì thanh danh của mình, thỉnh không nói những lời làm người khác hiểu lầm.” Kha Dật Tường trong lòng sợ hãi, y hiện tại đã biết rõ Vương Quang Huy vì cái gì bảo Hồ Quảng Chí cùng y đến ứng phó Phương Di Đình, nữ nhân này thật sự không để ý danh dự cái gì cũng nói cho ra, dọa chết người!

“Ta quá phận, ngươi sao có thể giũ sạch sẽ như vậy!”

“Uy, Đại tiểu thư, ngươi không biết xấu hổ a?” Hồ Quảng Chí bực bội, không biết xấu hổ cũng nên có cái hạn độ, cũng may còn có Trần Ương Tranh cùng toàn bộ người trong trấn có thể giúp Kha Dật Tường làm chứng, bằng không thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch!

“Ngươi nhiều chuyện cái gì, can hệ gì tới ngươi! Đây là chuyện của ta cùng Kha Dật Tường.” Phương Di Đình hung tợn trừng mắt Hồ Quảng Chí, hắn cùng nàng có cừu oán a, làm chi luôn gây trở ngại nàng?

“Dật Tường!”

Kha Dật Tường vừa định mở miệng, liền truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Hứa Đông Khánh.

“Tiểu…… tỉnh lại vẫn khóc, lão gia cùng đại thiếu gia dỗ không được hắn, ngươi nhanh lên trở về.” Hứa Đông Khánh vượng khí, vội vã tìm Kha Dật Tường về.

Kha Dật Tường sốt ruột lao đi, trong nháy mắt liền biến mất vô tung. Y không nghĩ Vương Dĩ Cẩn cẩn tỉnh lại nhanh như vậy, hay là hắn không ngủ an giấc?

“Dật Tường!” Phương Di Đình vội vàng la lên cũng không được chú ý tới, có chút muốn làm rõ ràng hiện tại là chuyện gì xảy ra?

“Đừng quấn lấy Dật Tường nữa, ngươi triền hắn cả đời hắn cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với ngươi, hắn thích chỉ có một người, đến chết hắn cũng không thay lòng đổi dạ.” Hồ Quảng Chí đồng tình liếc Phương Di Đình một cái, hắn không phải không hiểu tâm tình thích một người, nhưng là hữu duyên cũng phải có phận, cưỡng cầu không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui