"Vân Thư, trà sữa của cậu đây."
Lâm Vân Thiên lúc này mới nhìn kĩ người bạn thân mềm yếu của mình. Đôi mắt của Hồ Vân Thư đỏ ngầu, bọng mắt cũng sưng lên, đôi mắt to tròn cũng dồn ép không thấy rõ.
Anh lo ngại, cẩn thận hỏi thăm cậu: "Sao mắt cậu đỏ quá vậy...Đừng bảo là cậu khóc nữa đó nhé?"
Cậu khóc vì anh không mang thú bông đến...?
Hẳn là thế.
Nhưng có cần phải để ý một món đồ chơi như thế không.
Lâm Vân Thiên không có lời nào để biện minh cho mình, nhưng giữa bạn thân và người yêu, anh vẫn chọn vế sau.
Anh đau lòng, đưa tay muốn sờ mặt cậu: "Mình xin lỗi..."
Bốp!
"Đừng chạm vào mình!"
Khi bàn tay anh sắp chạm vào, Hồ Vân Thư đột nhiên gạt phăng nó đi.
Cậu nhói lòng, hận mình kém cỏi nhưng lại có trí nhớ rất tốt.
Ở nhà kho, từng chi tiết lướt qua tâm trí như một thước phim lặp đi lặp lại khung cảnh đó.
Lâm Vân Thiên đã dùng đôi tay này ôm lấy người khác rồi, mùi hương cũng thay đổi rồi.
Mùi hương quen thuộc của cậu, đâu mất rồi...
Cậu không muốn anh chạm vào nữa.
Cậu không muốn.
Bất thình lình bị gạt ra, anh kinh ngạc đến nổi bàn tay dừng ở giữa không trung rất lâu sau mới buông xuôi. Rõ ràng Hồ Vân Thư không dùng chút sức lực nào, nhưng anh lại cảm thấy tổn thương.
Quan hệ giữa bọn họ đã tệ đến không thể tiếp xúc nhau rồi sao?
Lâm Vân Thiên cười gượng, rụt tay về: "Chắc là cậu bị bất ngờ đúng không?...Mình vô ý quá."
"...Xin lỗi nhé."
Hồ Vân Thư không nói gì.
"Bỏ đi." Anh cũng sắp bị cậu làm cho nổi điên.
Kiên nhẫn của anh, đều bị cậu mài cho bằng hết.
Mình cũng biết giận mà, Vân Thư.
Uống một ngụm nhỏ trà sữa, cố gắng làm cho không khí hòa hoãn lần nữa, Lâm Vân Thiên đưa cốc trà sữa qua cho cậu: "Trà sữa, mình mua theo khẩu vị của cậu nhưng hình như vẫn hơi nhạt. Cậu thử xem? Không thích mình lại mua một cốc."
Hồ Vân Thư nhìn ống hút cắm trong cốc trà sữa, anh đã dùng qua, chạm miệng.
Nếu cậu ngậm lấy ống hút đó, thì sẽ được hôn gián tiếp với anh.
Lâm Vân Thiên đã dùng môi của mình hôn người đó, cạy mở hàm răng, trao đổi nước bọt với người đó.
Nghĩ như vậy, làm cậu có chút buồn nôn.
Buồn nôn vì lại ghen đến đỏ mắt, mất hết lý trí.
Buồn nôn vì bản thân không thể dứt ra được.
Hồ Vân Thư đã giữ gìn nụ hôn đầu của mình cho anh, nhưng bây giờ cậu không muốn trao ra nữa.
Đối với cậu là đầu tiên, còn đối với anh, không phải là duy nhất.
Tại sao cứ nhất thiết phải có bạn gái chứ, một mình em không đủ hay sao?
Cậu kích động, lập tức đẩy ra lần nữa: "Mình không uống!"
Nếu là trước đây, cậu sẽ vui vẻ cả ngày chỉ với điều này và trộm viết vào nhật kí để không thể quên.
Bộp!
Lâm Vân Thiên không cầm chắc cốc trà sữa vì nghĩ cậu sẽ nhận lấy ngay, cũng không ngờ cậu lại từ chối đồ uống yêu thích của mình.
Cốc nước cứ như vậy mà rơi xuống, đổ vỡ.
Hồ Vân Thư hoảng hốt, khóe mắt lại đau, rưng rưng chực khóc.
Cậu không cố tình hất đổ đâu...
Tâm tình của Lâm Vân Thiên cũng như ly trà sữa nằm trên mặt đất, không còn lành lặn.
Anh nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, có gì đó đã không còn kiểm soát được nữa: "Hồ Vân Thư."
Hồ Vân Thư run nhẹ, anh ấy giận rồi.
Nổi giận với cậu.
Anh đang tức giận, nhưng không la mắng, cũng không động thủ đánh cậu.
"Cậu bất mãn với mình, mình nhận. Nhưng cậu có thể nào đừng giẫm đạp lên tấm lòng của mình nữa hay không?"
Không phải, em không cố ý đâu.
Lâm Vân Thiên đã rất cố gắng để cứu vãn tình hình, nhưng anh cũng là một người bình thường, cũng biết nản lòng, chán chường với thái độ của Hồ Vân Thư.
"Cậu bướng bỉnh cũng có nên có giới hạn thôi, đừng trẻ con như vậy, mình không thích chút nào."
Không, đừng ghét em...Vân Thiên.
Cổ họng nghẹn đến phát ra không thành tiếng, như có một viên đá to rơi xuống chặn ngang dòng suối đang chảy xuôi, cậu không thể kìm lại tiếng nức nở đứt quãng.
Anh nhìn cậu khóc hai hàng nước mắt, vừa buồn vừa sót, rất muốn dỗ dành rồi lại thôi.
Có một sự thật đáng buồn.
Cậu đã không cho anh chạm vào.
Reng reng reng!
Lúc này, điện thoại trong túi áo của anh vang lên, xua đi một chút chạnh lòng trong anh.
Nhìn thấy tên người gọi, anh có hơi vui lên: "Y Bình?...Bây giờ sao? Anh đến ngay."
Là của bạn gái anh ấy gọi đến.
Hồ Vân Thư nghĩ, nếu cậu không nói gì hết, anh sẽ bỏ cậu mà đi.
Cậu lấy hết dũng khí vươn tay muốn níu anh lại: "Vân..."
Lâm Vân Thiên nắm chặt tay, nhẫn tâm quay đầu: "Cậu ở đây đợi đi, mình đi một lúc sẽ về."
Anh liếc nhìn cậu lần nữa trước khi đạp xe đi xa: "Mình cần phải làm lạnh cái đầu của mình, cậu cũng nên vậy. Mình muốn nghe lời xin lỗi và lý do sau." Anh không muốn cãi nhau với cậu, tốt nhất là nên tránh nhau một lúc.
Hồ Vân Thư cô đơn ngồi đó, đôi mắt vì khóc mà sưng lên, gió lạnh thổi nhẹ qua cũng đủ làm mí mắt đau rát, nhấc không lên nổi.
"Hức...hức..."
Cậu cảm thấy hối hận rồi.
Cậu không nên không biết điều như vậy.
Cho dù Lâm Vân Thiên có sai đi chăng nữa cũng không nên nổi giận với anh ấy.
Bây giờ thì tốt rồi.
Anh ấy đi thật rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...