Tương Tư Thành Bệnh Không Thể Chữa

Lâm Vân Thiên không đầu không đuôi xin lỗi Hồ Vân Thư, nhận lời mời đi chơi vào ngày mai của cậu.

Vốn muốn giữ cậu lại lâu hơn, nhưng mẹ cậu thấy lâu quá mà còn chưa về sẽ lo lắng, cho nên tiếc nuối buông ra.

Anh nhìn cậu vào nhà, đóng chặt cửa, mời xoay người về nhà mình.

Cạch.

Lâm Vân Thiên cười buồn, phải lợi dụng tin tức tố để làm cậu nhận ra mình, mặc dù anh không thích điều này.

Mặc dù, tình yêu lí tưởng của anh là không bị trói buộc bởi tính hướng giới tính.

Bố của anh ngồi xem tin tức, nghe tiếng mở cửa, biết là con trai đã về. Khi anh bước đến muốn lên lầu, mùi tin tức tố càng ngày càng nồng làm ông nhắc nhở: “Tới kì thì nên uống thuốc, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Con còn không? Không thì để bố lấy cho?”

Nhà họ Lâm dạy con rất tốt, nhìn anh sẽ biết. Ai không điều khiển được tin tức tố và kì phát tình của bản thân thì người đó chính là một con thú.

“Dạ thôi, con còn, lát nữa con uống.” Lâm Vân Thiên không muốn uống thuốc, nhưng cũng không thể phớt lờ lời nói của bố.

Nếu ngày mai, Hồ Vân Thư không nhận ra anh thì thế nào bây giờ.

_______


Chủ nhật.

4 giờ chiều.

Nhà Trần Vi Vũ cũng nằm cùng nhu phố với Hồ Vân Thư, cho nên hai người bọn họ cùng nhau bắt xe đến trung tâm thành phố.

Lâm Vân Thiên không đi cùng vì anh còn có ca làm thêm vào hôm nay, trùng hợp cũng ở trung tâm thành phố, cho nên hết ca làm anh sẽ đến ngay.

Buổi hẹn nhóm được tổ chức ở một quán cà phê được trang trí rất sành điệu, là không gian phù hợp với người trẻ tuổi.

Có tất cả là chín người nếu tính luôn ba người Hồ Vân Thư.

Sáu Alpha và ba Omega, nhưng có một bạn Alpha và Lâm Vân Thiên là chưa đến. Mùi tin tức tố bay loạn xạ tứ tung câu dẫn nhau, làm cậu có chút muốn về nhà.

Ngồi xuống bên cạnh Trần Vi Vũ, gọi một ly đồ uống, cậu ngồi im phăng phắc, không nói gì, vừa khẩn trương vừa nôn nóng.

Vân Thiên khi nào mới đến…

Nhìn từng ánh nhìn soi mói của bốn gã Alpha như đánh giá một kiện hàng có chất lượng hay không, thật sự rất đáng ghét.

Ngồi ở đây, chắc có mỗi Trần Vi Vũ và cậu Omega còn lại là cảm thấy hào hứng trước mấy anh Alpha đẹp trai này thôi.

Bọn họ như mấy con công đực xòe đuôi, thể hiện niềm kiêu hãnh của mình bằng mọi cách.

Không ai đẹp bằng một góc của Vân Thiên nhà cậu.

Lâm Vân Thiên nhà cậu ngầu lắm, có gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo hiên ngang, lại còn hay cười, vui thì cười không vui cũng cười, bàn tay vừa to vừa ấm, giọng nói cũng dễ chịu trầm ấm.

Anh không khoe khoang thành tích hay gia thế của bản thân, cách nói chuyện cũng thân thiện làm người ta mát lòng, không như các Alpha ra vẻ thượng đẳng, cao cấp.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Hồ Vân Thư nghe mùi hương quen thuộc, lập tức đứng lên, đi về phía người thanh niên đó.

“Vân Thiên.”


Trần Vi Vũ trơ mắt nhìn bé Omega hiền lành níu ống tay áo của một tên lạ mặt nào đó, há hốc mồm.

Lâm Vân Thiên, mùi tin tức tố của cậu cũng đại trà quá rồi. Lần này là phê muối hay cà phê chồn?

Người thanh niên bị cậu ôm cánh tay cũng sững sờ, nhưng đối với sự tiếp cận vụng về của cậu Omega, cảm khá thấy dễ thương: “Vân Thiên gì, không phải nha. Là Minh Nguyệt, tôi tên Hồ Minh Nguyệt.” Thời nào rồi còn dùng cách cũ xì như nhận nhầm người để làm quen nữa, cưng ghê. Hình như cậu cũng quen mắt nữa, hắn nhớ lại.

Hồ Vân Thư ngơ ngác: “Minh Nguyệt?” Là Vân Thiên mà?

Hồ Minh Nguyệt có khuôn mặt rất đẹp trai lãng tử, vóc dáng cũng không hề thua kém Lâm Vân Thiên, cũng một chín một mười với anh. Ngay cả mùi tin tức tố cũng là đắng đắng ngọt ngọt.

Đám Alpha trong nhóm được dịp ồn ào trêu chọc.

“Sướng nha Minh Nguyệt, mới tới mà có Omega nhìn trúng rồi!”

“Bé Omega này cũng xinh đó!”

“Ghen tị thế!”

“Sao còn chưa dẫn ẻm đi nhà nghỉ đi?”

“Minh Nguyệt số hưởng, sang năm chắc cũng mấy đứa, ha ha ha!”

Hồ Minh Nguyệt nhíu mày, nhận thấy người bên cạnh đang hoảng sợ, trấn an mà vỗ vỗ vai cậu.

Hồ Vân Thư biết mình bị trêu chọc, nhưng cậu không biết phải đáp lại như thế nào, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.


Rầm!

Trần Vi Vũ vỗ bàn đứng lên, bước ra khỏi chỗ ngồi, kéo Hồ Vân Thư về phía mình: “Về thôi Vân Thư, ở đây lãng phí thời gian.”

Alpha tốt thì có tốt, nhưng mười thằng thì hết chín thằng có suy nghĩ đồi trụy, lông còn chưa mọc hết mà sao hay ra vẻ quá. Omega trong mắt mấy người này không khác gì cái máy đẻ.

Trần Vi Vũ vốn muốn đưa Hồ Vân Thư đi chơi vui vẻ, gặp bạn cùng lứa để cởi mở hơn, không phải để cậu chịu đựng mấy lời thô thiển này.

Hồ Minh Nguyệt kéo cậu ta lại: “Đợi chút đã, có gì từ từ nói.”

Trần Vi Vũ không đồng ý: “Tôi không thích từ từ đấy, làm gì nhau? Bớt tỏa mùi thúi khắp nơi đi, ọe ọe!”

Hồ Minh Nguyệt giận quá hóa cười, do hắn sắp tới kì mẫn cảm nên tin tức tố khó khống chế: “Đây là bản năng của Alpha, ngửi chi rồi chê thúi. Mùi của cậu cũng thơm tho hơn ai?”

Nhìn Alpha hệ nhẹ nhàng và Omega hệ chiến ai cũng không nhường một tấc, Hồ Vân Thư bị kẹt ở giữa cũng thấy khó xử.

Lúc này, Lâm Vân Thiên bước nhanh đến, nhưng cách năm bước chân thì dừng lại.

Hồ Vân Thư đang cảnh giác nhìn anh, ôm chặt cánh tay của Hồ Minh Nguyệt.

Lâm Vân Thiên chỉ biết cười khổ, không có tin tức tố nhận biết, trong mắt cậu, anh chẳng qua chỉ là người xa lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận