Bầu trời kia dần biến, cái xám xịt âm u nay đã vàng ửng lên màu của sức sống mới.
Một đêm không ngủ với Vấn Thiên chẳng là gì, nhưng với Huỳnh Chấn Vũ lại khác, đang tuổi ăn tuổi lớn mất đi giấc ngủ lại sức là một cái gì đó thật hụt hẫng.
Lòng thì muốn ngủ, tiếc là đôi mắt kia nhắm không có được.
Nhắm vào chỉ là màn đen u tối, lại không thể theo tiềm thức mà chìm sâu, đâm ra lại suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều thành ra mệt đầu, vậy đành mở mắt ngắm nốt đêm nay.
Cuộc trò chuyện giữa hai thiếu niên thực ra không dài, bởi căn bản họ cũng chỉ mới gặp mặt, lại chẳng dám buông ra mấy điều tâm tư cất sâu trong lòng, vậy nên chỉ có thể hời hợt vài câu hỏi han nhàm chán.
Chán rồi thì thôi, Huỳnh Chấn Vũ nằm bên Tiểu Hắc, mắt đăm đăm nhìn đống lửa, cứ gần tàn lại cho củi, như để giết lấy đêm dài vô vị.
Vấn Thiên thì ngồi trên một cành cây cao, mắt hắn nhắm hờ, cảm nhận chút tinh thần thiên địa vương vãi quanh thân, cảm nhận ước ao nơi rừng cây xanh thẳm, như muốn nghe lấy tiếng thở than của đất trời.
Nói ra có hơi hoa mĩ, thực ra hắn chỉ đang tu luyện linh thức mà thôi.
Mặt trời ủ ê nơi chân trời xa vắng cuối cùng cũng ló rạng khỏi rặng mây ửng vàng, nắng chan hoà rọi qua tán lá, gió nhẹ đưa phiêu diêu giữa khung trời, hương ban mai thoang thoảng qua kẽ lá, ong bướm lang thang qua những khóm hoa nồng.
Lệ chi năm nay ra sớm, chưa đến kì mà hoa đã rung rinh chớm nở, có lẽ chắc sẽ được mùa.
Chỉ là Lệ chi được mùa cũng chẳng liên quan gì tới Vấn Thiên cả, thứ quả này vốn những kẻ tầng dưới như hắn chẳng thể nào với được, bởi vì nó là để tiến vua.
Cái vườn Lệ Chi này thực ra thuộc sở hữu của hoàng cung, bên ngoài người canh giữ cũng chẳng ít, hôm qua Huỳnh Chấn Vũ giở chút mánh khoé nên mới chui được vào.
Vấn Thiên từ từ mở mắt, nhìn nắng kia khẽ chiếu mà thấy lòng nâng nâng, thở ra một hơi, hắn liền đứng dậy, nhìn về bức tường uy nghiêm trải dài liên miên trước mặt.
Tuy là đứng từ xa mà trông nhưng cũng đủ tầm mắt để thấy nó nguy nga thế nào, bởi nó chính là Đế Đô.
Cành cây dưới chân Vấn Thiên nhẹ động, hắn ngước mắt nhìn sang thấy Huỳnh Chấn Vũ cũng đang lặng im mà ngóng.
-Gã mày rậm kia bây giờ vẫn còn trong thành, hôm qua cấp tốc phi hành có lẽ bởi vì hắn cần mau chóng gặp ai trong đấy!
Tiếng của Huỳnh Chấn Vũ bình tĩnh vang lên.
-Vậy cũng được, chỉ sợ hắn di chuyển không dứt, ta cũng chẳng thể theo đuôi mãi được.
-Huynh vốn không phải muốn tới Đế Đô phải không?
-Ta cũng chỉ là đi qua, không nghĩ sẽ dừng lại.
Vấn Thiên đăm chiêu nhìn toà thành nguy nga đang được tô điểm dưới ánh bình minh rọi chiếu.
Quả thật hắn không định ở lại Đế Đô, lí do cơ bản nhất là bởi vì sống ở đấy rất đắt đỏ, tiền hắn mang theo cũng không phải dễ dàng mà có được.
Thêm vào nữa hắn có cảm giác, nơi Đế Đô sầm uất này sẽ có phân đàn của Tiên Điện bên trong, chỉ sợ ở lâu liền có rắc rối.
Nói đúng hơn thì hắn đang có “tật” nên mới giật mình, có điều cái “tật” cũng không hẳn là cái gì đó sai trái, mà là hắn sợ rắc rối thôi.
-À mà! Sao ta không thấy cậu tu luyện nhỉ, mất ngủ như vậy đáng ra phải tu luyện hăng say mới phải chứ?
Sau một lúc lặng im, Vấn Thiên đột nhiên cất lời.
Huỳnh Chấn Vũ nghe vậy quay đầu nhìn Vấn Thiên lắc đầu cười khổ nói:
-Tiểu đệ nói thật, thiên phú tu hành của ta rất tệ, có thức trắng đêm mà tu luyện cũng chẳng vun đắp được cái gì.
Vậy chi bằng để tâm mà ngẫm nghĩ thứ mình yêu thích, có khi đấy mới thực sự là tu hành.
Nhưng mà, huynh cũng lạ cơ, vốn là phàm nhân cũng bày đặt ngưng thần ích khí, chẳng biết đã “cao thâm” đến mức nào rồi.
-Nhiều người muốn có linh căn để mà tu hành còn không được, vậy mà cậu còn chẳng quý trọng.
Còn việc ta ngồi đây mà tắm gió, thì “cao thâm” là rõ rồi còn gì!
— QUẢNG CÁO —
-Huynh nói thế là mất quan điểm rồi! Thiên địa này cho ta linh căn, nhưng đâu nhất thiết ta phải trở thành tu hành giả, vốn đã không thích vậy cưỡng cầu làm gì.
Mà kể cả có là tu hành giả, cũng chẳng cần ngày đêm tu luyện khắc khổ, quá buồn tẻ!
Huỳnh Chấn Vũ tựa đầu vào thân cây, ngáp dài trả lời.
-Tu hành giả phải là không ngừng bồi dưỡng pháp lực, mong sao bản thân phá ải bước tới đại đạo sao?
Vấn Thiên nhíu mày hỏi.
Huỳnh Chấn Vũ thấy vậy liền đứng thẳng người dậy, bước tới bên người khoác lấy vai Vấn Thiên, ra vẻ hiểu biết nói:
-Cần pháp lực là thật, có điều tiểu đệ chỉ muốn làm Luyện Dược Sư, đâu cần nhiều làm gì, quan trọng là ở thủ pháp, là ở kiến thức trong đầu này này!
Vừa nói Huỳnh Chấn Vũ vừa chỉ tay lên đầu mình, rồi y lại tiếp tục ba hoa:
-Không phải cứ tu luyện cho đẫy để phá cảnh mới là đại đạo, đại đạo thực ra có nhiều đường, cũng có to nhỏ khác nhau.
Có người ngày ngày được ăn no mặc đủ, vậy là liền chạm tới đại đạo, có người lấy được vợ đẹp con khôn, vậy cũng chạm tới đại đạo.
Quan trọng nhất là mình biết đại đạo của mình là gì, còn mấy cái xa lắc xa lơ như của mấy đại năng chết bầm ấy, với sao được, mà với để làm gì.
Tiểu đệ nói như vậy, đại ca hiểu chứ?
-Đại đạo đối với cậu chỉ đơn giản vậy thôi sao?
-Thế giới này rất là kì quặc nhớ! Có mỗi chuyện thực ra bé cỏn con nhưng cứ cố phóng đại nó lên cho thoả mãn chút hư danh của bản thân.
Tiểu đệ đây đâu cần phức tạp như vậy, thích thì làm mà không thích thì thôi.
Thực ra quan tâm đến cái “đại đạo” làm quái gì, đã có ai trên đời này chạm tới được nó đâu, mà nếu có chạm vào thì đơn giản chỉ là chút hư danh ấy được thoả mãn mà thôi.
Nói một tràng dài, Huỳnh Chấn Vũ rốt cuộc cũng không còn đủ hơi, y nuốt nước bọt một cái rồi lại có rặn ra nói tiếp:
-Nói từ nãy đến giờ tóm gọn lại chỉ là có “thích” hay không! Hoàn thành được điều mình “thích” thì đấy là chạm đến đại đạo của chính mình!
Mắt Vấn Thiên mở lớn nhìn gã thiếu niên bên cạnh mình, tuổi của y còn thấp hơn hắn, nhưng mà có những cách nhìn nhận vấn đề quả thật rất thú vị.
Bản thân Vấn Thiên tính ra là một người từng trải, mấy giấc mơ của hắn cho hắn biết nhiều thứ lắm, chỉ là nó cũng không hình thành trong hắn cả một lý luận về cái “đại đạo” mông lung giống như tên kia được.
— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Chấn Vũ nói xong cũng chẳng buông xuống cái vẻ mặt đầy tri thức của mình xuống, hắn nhấc tay khỏi vai Vấn Thiên, rồi sảng khoái duỗi người vươn vai một cái, mắt nheo lại nhìn về phía bình minh tươi sáng nhẹ nhàng nói:
-Sẹo ca ca này! Thật sự có những lúc, ta thấy bản thân mình chẳng khác gì một tu hành giả đại năng cả, mắt sáng như sao nhìn thấu sự đời, tâm như thu thủy chẳng gợn lấy một cơn.
Quả thật được gặp gỡ với ta, huynh là may mắn lắm đấy!
Vấn Thiên mắt trợn trừng, hắn không thể ngờ rằng gã thanh niên đang uốn éo trước mặt mình lại “tự kỉ” đến vậy.
Hắn chợt cười lớn, mất tập trung suýt ngã khỏi thân cây, hắn giơ ngón cái lên rồi bĩu môi nói:
-Chắc do kiếp trước ta tích được nhiều ơn đức nên kiếp này mới có diễm phúc gặp được cậu ở chốn này!
-Đấy là rõ ràng!
...
Đế Đô vốn là trung tâm cũng như quan trọng nhất của Ngu quốc, bởi vậy, phố xá cùng dân cư ở đây nhộn nhịp theo cái cách mà Vấn Thiên chưa từng được thấy.
Hắn cùng Huỳnh Chấn Vũ dắt theo Tiểu Hắc đang vội bước trên trục đường chính của cái Đế Đô này.
Khắp nơi dập dìu là người với người, hàng quán theo đó cũng nhiều như nêm, những thứ bày bán thì đủ loại mặt hàng.
Lần đầu được thấy khung cảnh như vậy, quả thật khiến Vấn Thiên phải xuýt xoa trong lòng chút ít, có điều nó cũng không hẳn là vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tiểu Hắc nay đã phải gá dây cương, nơi đây vốn nghiêm ngặt, gia súc thả rông liền phạm phải cấm kị, cho đi trên đường cũng phải mất tiền thuế lưu thông.
Cũng may Huỳnh Chấn Vũ vốn lắm tiền nhiều của, y lại yêu thích Tiểu Hắc không thôi nên cũng chẳng keo kiệt mà thoải mái dốc hầu bao trong túi đưa Tiểu Hắc ung dung đi vào.
Nhìn Huỳnh Chấn Vũ hào sảng như vậy đúng là mang khí chất của con nhà phú hào, chỉ là y cũng không hách dịch như thường thấy, Vấn Thiên càng nhìn càng thuận mắt.
Vừa đi Tiểu Hắc vừa khụt khịt cái mũi, đi trên con đường rộng lớn, hai bên san sát hàng quán, chút ít tửu lâu danh tiếng cũng gần như tụ lại quanh chốn này, mùi thức ăn lan toả nịnh mũi không thôi.
Thấy Tiểu Hắc như vậy, Huỳnh Chấn Vũ vuốt ve cái bờm đen óng mượt của nó nhẹ nhàng nói:
-Thèm đúng chứ, thấy cái tửu lâu to nhất đường này không, lát nữa tao cho mày đến đó thưởng thức đủ loại mỹ vị của cái Đế Đô này.
Vậy mày mới biết, đi bên ta là sảng khoái thế nào!
Tiểu Hắc nghe vậy liền hí dài một tiếng khiến mọi người xung quanh không khỏi giật mình, cũng may cu cậu biết điều, hí một tí rồi thôi.
Huỳnh Chấn Vĩ thì há to cái miệng cười lớn, như thể ông chủ nhỏ vừa làm được cái việc thật hoành tráng cho đám bề dưới của mình.
Tiểu Hắc đang ngất ngây trong niềm vui sướng nơi dạ dày sắp được hạnh phúc một phen thì bắt phải ánh mắt đầy hoài nghi của chủ nhân mình.
Vậy là hớn hở ấy liền lại về với hư không, cái miệng đang há to theo đó liền ngậm chặt.
-Tiểu Hắc, nhà nghèo thì đừng có ăn hoang!
Nghe Vấn Thiên nói vậy Huỳnh Chấn Vũ liếc nhìn sang Vấn Thiên rồi cười hoà ái nói:
-Đại ca cứ yên tâm, bữa này tiểu đệ chiêu đãi!
— QUẢNG CÁO —
-Vô công bất thụ lộc!
Vấn Thiên không lạnh không nhạt trả lời.
Tên tiểu phú hào này tuy giàu thật đấy, chút tiền đãi bữa cơm cũng chẳng tính là gì, chỉ là Vấn Thiên không muốn vì cái đó mà buông xuống nguyên tắc của bản thân mình.
Tối qua ăn trứng, cũng không hẳn toàn là tiền của Huỳnh Chấn Vũ, mua trứng nhiều sẽ được giảm giá, hắn liền góp tiền vào mà mua cùng cho rẻ mà thôi, đến lúc ăn vốn chỉ lấy phần của mình.
Nếu chi li ra quả thật là có lợi dụng, nhưng nó bé bằng con muỗi, cái nguyên tắc tự sinh của hắn không vì thế mà lung lay.
Chỉ là nếu để Huỳnh Chấn Vũ đãi bữa ăn này thì lại khác, hắn cứ để vậy mà ăn theo, đấy là vụ lợi thấp hèn mất rồi.
-Nào nghiêm trọng đến vậy đại ca! Đây là tiểu đệ thành ý chiêu đãi một phen cho thoả niềm thân thiết.
Hơn thế nữa, huynh nhìn thấy khách điếm sang trọng đối diện tửu lâu ta vừa chỉ chứ, gã mày rậm kia đang nghỉ chân ở đấy.
Tửu lâu kia lại há chẳng phải chỗ quan sát lý tưởng nhất hay sao?
Huỳnh Chấn Vũ thấy mặt Vấn Thiên căng thẳng liền thấp giọng giảng giải.
-Nhưng mà, chỗ tửu lâu mà cậu nói vừa nhìn qua liền biết là xa hoa, ta vốn không ăn không của ai cái gì, tiền ta mang theo không đủ để vào trong đó.
Vấn Thiên nhìn về phía tửu lâu chậm rãi nói.
Nghe ra giọng Vấn Thiên đã không còn ý vị xa cách như trước, Huỳnh Chấn Vũ vội nói:
-Huynh đâu có ăn không, ta nói thật, viên đan dược thứ hai, công ta theo huynh ba ngày nữa cũng chẳng bằng.
Ta cũng như huynh, không muốn ăn không, vậy coi như đấy là phần bù đắp phải không nào!
-Có thật không đấy!
-Huynh quả thật coi thường giá trị viên dược hoàn của mình rồi!
-Vậy thì được!
Huỳnh Chấn Vũ đã nói đến nước này, Vấn Thiên cũng chẳng dỗi hơi cự tuyệt nữa, nếu y đã nói như vậy thì đây vốn là trao đổi công bằng, ăn một bữa đậm vị thử xem sao.
Vậy là hai người một ngựa len qua đám đông tấp nập, chen qua hối hả chốn phồn hoa mà đi vào nơi xa hoa của kẻ có tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...