Thu thập tàn tích của cứ điểm cũng không phải là chuyện chốc lát, cùng với việc phải theo sát hai người Hồ tiên tử, Duệ Tuân cũng không thể phóng tay mà càn quét một lượt được.
Số lượng ma thú bị tiêu diệt trong cứ điểm này thật sự là một con số kinh người, chưa cần tính đến huân công, chỉ mỗi việc lấy được giáp vĩ của bọ cạp đã là một lượng tài nguyên cực kì lớn rồi.
Giá trị của một con ma thú không chỉ nằm ở ma chủng bên trong đầu, sau quá trình ma hoá khi bị ký sinh, những sinh vật bên trong màn sương sẽ xuất hiện các đặc tính cực kì đặc biệt cả từ bên trong lẫn bên ngoài cơ thể.
Đặc tính bên trong nói đến việc ma thú có thể tu luyện dẫu cho màn sương không hề tồn tại linh khí, qua bao lần phân tích cùng giám định của Vệ Các đã phát hiện ra đặc tính cực kì đáng sợ đó.
Đáng sợ bởi vì sao ư? Bởi vì nếu không thể tiêu diệt ma thú, chúng sẽ càng ngày càng mạnh lên.
Mà sức người thì sao? Sức người có hạn.
Nhưng giới hạn của ma thú thì khác, tuổi thọ không đơn thuần là mấy trăm năm, dù cho tiến độ phát triển có chậm chạp, trở nên mạnh mẽ vốn là điều hiển nhiên.
Thêm vào số lượng cực kì khổng lồ của chúng, không đáng sợ làm sao được.
Còn đặc tính bên ngoài bị thay đổi cũng là việc khiến người ta phải quan ngại.
Sự cứng rắn nơi thân thể cùng sức lực vượt xa thường quy, một con ma thú chưa cần dùng đến pháp lực uẩn dưỡng, chỉ cần dùng cái cơ thể cứng rắn đó mà chiến đấu cũng đủ khiến một tu hành giả phải toát mồ hôi hột rồi.
Nhưng mà, nào có chuyện nghịch thiên như vậy, với số lượng cùng sức mạnh thế kia nhân tộc vốn phải diệt vong rồi chứ.
Nhưng không! Qua bao năm chiến đấu, tuy màn sương vẫn xâm lấn từ từ thông qua ma triều xuất thế, nhân tộc thực ra vẫn có thể chống lại.
Người ta phát hiện ra rằng một số bộ phận cơ thể của ma thú khi tinh luyện với thủ pháp đặc thù sẽ tạo ra thứ chất lỏng có thể ăn mòn sự cứng rắn nơi thân thể ma thú, nó được gọi là Đồ Ma Thủy.
Có rất nhiều cách để sử dụng Đồ Ma Thủy, nhưng bôi trực tiếp lên vũ khí khi chiến đấu với ma thú là cách làm đơn giản nhưng hiệu quả nhất.
Phát hiện vĩ đại đó được coi là sự bù trừ của tạo hoá, chỉ là người ta không chắc tạo hoá có tạo ra đám ma thú này không thôi.
Có rất nhiều loài không thể có thể tinh luyện ra Đồ Ma Thủy bởi vì chúng là những ma thú mang huyết mạch hạ cấp.
Sau bao lần ma triều, Vệ Các cũng nắm bắt được khá nhiều đặc điểm của ma thú, dù số lượng ma thú là khổng lồ nhưng đa phần sẽ là ma thú hạ cấp.
Hạ cấp ở đây là nói đến giới hạn có thể tu luyện của một con hay một giống loài ma thú, cũng giống như con người, có kẻ thiên phú thấp, có người thiên phú cao, ma thú cũng là như vậy.
Lấy ví dụ như Hắc Vĩ Độc Hạt, chúng được coi là ma thú huyết mạch trung cấp, bởi vì theo ghi chép của Vệ Các, cá thể Hắc Vĩ Độc Hạt mạnh mẽ nhất được ghi nhận cho tới nay đạt tu vi Địa Giai đỉnh phong.
Nếu giới hạn là Huyền giai đỉnh phong sẽ coi là hạ cấp, còn vượt qua Địa giai sẽ là cao cấp, còn nếu vượt qua được Thiên giai...thì đó là siêu cấp ma thú.
Trong lịch sử nhân tộc, xuất hiện ma thú Thần giai cũng có mấy lần, chúng xuất hiện khi đại ma triều dữ dội nhất xuất thế, mỗi lần chúng lộ diện là mỗi lần thập tử nhất sinh với tồn vong của nhân tộc.
Lần cuối chúng xuất hiện cũng là mấy trăm năm trước rồi.
Đặc điểm của ma thú cũng có nhiều thứ có thể lợi dụng.
Ma thú phần nhiều sẽ là hạ cấp nhưng nơi chúng hoạt động chủ yếu là ngoài rìa của màn sương, có thể là do giới hạn cơ thể khiến chúng không thể tồn tại dưới lớp sương dày đặc nồng đậm ở sâu bên trong đó được.
Vì vậy nhân tộc vẫn thường xuyên tiến vào bên rìa của màn sương để tiêu diệt một phần ma thú hạ cấp đến khi ma triều xuất thế có thể giảm bớt được thương vong.
Mấy trăm năm nay màn sương cũng vì vậy mà chững lại sự xâm lấn nhưng vẫn không thể nào khiến nó lùi lại dù chỉ một chút.
Những vấn đề kể trên đều được ghi chép công khai ở Thông Tin Trụ, Duệ Tuân thực ra không xem Thông Tin Trụ cũng biết bởi những tri thức trong đầu hắn tồn tại gần như tất cả thông tin đó, thậm chí còn tường tận hơn.
Bao đời Kiếm Thủy Môn tiến sâu vào màn sương, những điều phát hiện ra vẫn đều chia sẻ cho Vệ Các, dù cho chưa thể vén được bức màn đó lên nhưng cũng giúp ích được ít nhiều cho nhân tộc.
Duệ Tuân vung kiếm bổ đôi một cái đầu bọ cạp, rồi lại chém một đường ngọt lịm cắt rời giáp vĩ.
Hắc Vĩ Độc Hạt là ma thú trung cấp nên có thể tinh luyện ra Đồ Ma Thủy, phần tinh luyện ra nhiều nhất chính là cái đuôi bóng loáng đen xì của nó, sở dĩ chỉ lấy phần giáp vĩ đơn giản vì tinh luyện cần đến pháp lực, có tinh luyện cả con Hắc Vĩ Độc Hạt cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu Đồ Ma Thủy, mà pháp lực ở đây không thể thông qua tu luyện bù đắp nên là tiết kiệm được thì việc gì phải tiêu hoang.
Tay Duệ Tuân xuất hiện ánh sáng nhu hoà, chiếc giáp vĩ bị cắt ra bay đến tay hắn.
Ánh sáng trên tay bao trọn lấy cái đuôi dài gần hai thước của bọ cạp, từng bọt khí dần xuất hiện nơi cái đuôi ấy, bọt khí càng ngày càng nhiều, giáp vĩ cũng theo đó mà từ từ bị ăn mòn cho đến khi chỉ còn lại một vũng chất lỏng đen tuyền trôi nổi bên trong màn sáng.
Tay Duệ Tuân vung mạnh, vũng chất lỏng theo đó rơi mạnh lên thanh trường kiếm đang cầm.
Chất lỏng lan tràn trên thanh kiếm rồi mau chóng nhạt màu biến mất.
Duệ Tuân nhìn một lúc thanh kiếm trên tay mình, đột nhiên hắn động thân chém nhẹ hai đường, cái đầu của con bọ cạp gần đấy lại chẻ đôi, cùng lúc cái giáp vĩ cũng theo đó mà rụng rời.
-Kiếm pháp được đấy!
Bên cạnh Duệ Tuân vang lên tiếng nói rề rà, hắn quay sang thì thấy Mạc đại sư đang cẩn thận tinh luyện khối ma chủng trên tay.
Duệ Tuân mỉm cười nói:
-Cũng chỉ là chút màu mè mà thôi! Cái chính vẫn là ở Đồ Ma Thủy phụ trợ.
-Haha! Đệ đang khinh thường ánh mắt của ta đấy à! Kiếm kia dứt khoát lưu loát như vậy sao lại là màu mè được, sự sắc sảo kia phải là từ kiếm pháp tinh diệu, không thể nhầm được.
— QUẢNG CÁO —
Mạc đại sư vừa cười vừa nói.
-Đệ là tán tu thì lấy đâu ra kiếm pháp tinh diệu!
Duệ Tuân vừa nói vừa vung kiếm lên, con bọ cạp gần đấy liền phân đoạn.
Mạc đại sư nghe Duệ Tuân nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, bĩu môi nói:
-Có thằng ngu mới tin đệ là tán tu!
Hồ tiên tử đang tinh luyện ma chủng ở gần đấy nhoẻn miệng cười, Duệ Tuân gãi gãi cái đầu rồi gượng gạo nói:
-Huynh không tin thì thôi!
-Thì chả thôi!
Mạc đại sư nói xong liền cho ma huyết vào trong lọ sứ bên hông của mình rồi lại tiếp tục tinh luyện đoạn giáp vĩ dưới chân.
Duệ Tuân lắc đầu cười khổ, quay lại nói với Mạc đại sư:
-Từ nãy đến giờ chỉ toàn là Hắc Vĩ Độc Hạt Huyền giai, thỉnh thoảng mới gặp được con Địa giai, chỉ như vậy sao có thể hủy diệt được cứ điểm này nhỉ?
-Ta cũng đang phán đoán, hoang mạc này là địa bàn của Hắc Vĩ Độc Hạt, dù cho nơi này đã là khá sâu trong màn sương nhưng Hắc Vĩ Độc Hạt không phải là ma thú trung cấp có sức công kích lớn đến như vậy.
Số lượng có nhiều đến đâu cũng không có khả năng giết chết cả vị Thiên cảnh kia chứ, chỉ cần phi hành thôi thì đám bọ cạp thối này liền bất lực.
Nhưng từ nãy đến giờ cũng chỉ phát hiện ra Hắc Vĩ Độc Hạt, quả thật rất khó hiểu.
Mạc đại sư mặt nghiêm trọng nhìn xác bọ cạp nằm la liệt trên nền đá.
— QUẢNG CÁO —
-Cũng không phải chỉ có Hắc Vĩ Độc Hạt.
Hồ tiên tử đột nhiên lên tiếng, thị tay nâng một mảnh giáp vai đã vỡ nát tiến đến trước mặt Mạc đại sư rồi nói tiếp:
-Hai người nhìn xem mảnh giáp vai này, vết ăn mòn rất rõ ràng.
Độc của Hắc Vĩ Độc Hạt không mạnh đến nỗi có thể ăn mòn khải giáp được.
Mạc đại sư tiếp lấy mảnh giáp, chăm chú nhìn vào vết ăn mòn ngưng trọng hỏi lại:
-Ý của muội là, có một hoặc một đám ma thú không phải Hắc Vĩ Độc Hạt tấn công nơi này?
-Gần như là vậy!
Hồ tiên tử gật đầu đáp.
-Vậy thì rất kì quái, hoang mạc này ma thú tồn tại không phải dễ, Hắc Vĩ Độc Hạt gần như là độc tôn, có những lúc số lượng quá lớn chúng còn tiêu diệt lẫn nhau, rất khó để có thể xuất hiện ma thú như vậy trên địa bàn của đám bọ cạp này.
Trừ phi...
-Trừ phi có một con hoặc một đám ma thú còn mạnh mẽ hơn Hắc Vĩ Độc Hạt, mạnh đến nỗi khiến đám bọ cạp ấy không dám gây chiến, mạnh đến nỗi giết được cả một cao thủ Thiên cảnh đúng không?
Duệ Tuân vung thanh kiếm trên tay rồi nhẹ giọng nói.
Mạc đại sư thở mạnh một hơi nặng nề nói:
-Giả thuyết này rất hợp lý, nhìn trận pháp phòng hộ bị phá hủy một cách thô bạo như vậy, khả năng có ma thú cao cấp xuất hiện là rất lớn.
— QUẢNG CÁO —
-Phán đoán là như vậy nhưng những dấu vết để lại quá ít, chúng ta vẫn chỉ tìm thấy Hắc Vĩ Độc Hạt, đến xác đồng đội còn chẳng tìm thấy, quả thật hiện tại khá bế tắc.
Duệ Tuân lúc này đã chém đến chỗ cát tụ lại, hắn dùng kiếm chém thêm mấy đường khiến con bọ cạp đang lấp ló trong cát trôi ra, hắn quay đầu nói tiếp với Mạc đại sư:
-Mà thôi! Chúng ta tập trung xử lý đám bọ cạp này còn mau chóng rời khỏi, con Địa giai lúc nãy ẩn nấp dường như không đơn giản.
Huynh dùng Bạo Phong Phù giúp đệ thổi nốt chỗ cát này ra đi.
Mạc đại sư nhìn về phía Duệ Tuân chỉ tay, tay đang rảnh rỗi của y liền lấy ra một tấm tử phù, tay bấm nhẹ mấy cái lên tử phù, tấm phù theo đó cháy lên rồi sáng rực.
-Duệ Tuân! Nhắm mắt lại!
Vừa nói xong, một luồng sáng lao thẳng vào đống cát trước mặt Duệ Tuân, hắn vội xoay người nhắm mắt lại, một trận gió cực lớn khiến hắn lảo đảo mấy bước, cả người hắn bị cát bắn vào.
Chỗ đứng của Duệ Tuân trở nên mù mịt mãi một lúc sau mới đỡ hơn chút ít, Duệ Tuân phủi phủi cát vương trên giáp mũ quay người lại nhìn.
Mắt hắn đột nhiên nheo lại, hô lớn:
-Hai người mau tới đây!
Hồ tiên tử cùng Mạc đại sư nghe Duệ Tuân sốt sắng như vậy liền mau chóng chạy đến cạnh Duệ Tuân.
Hai người nhìn theo hướng Duệ Tuân đang nhìn, họ bất ngờ khi nhìn thấy nơi nền đá cách đấy không xa, một xác người thân mang kim giác đang bất động nằm tại đó.
-Là vị Thiên cảnh chiến sư kia!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...