Tương Tư Tán


Năm bóng người cẩn trọng nhìn màn sương đen trước mặt, dẫu cho đang là ban đêm cũng dễ dàng nhận ra ranh giới giữa nó với không gian thực tại.

Nó quá đen tối, nó quá mờ mịt, cảm giác như trước mặt là khổ đau đưa lối, là ai oán dẫn đường.

Năm người vốn chẳng xa lạ gì với thứ cảm giác ấy, kể cả Duệ Tuân, tay hắn nắm chặt, sư phụ hắn giờ này vẫn đang lặn lội trong đó, dẫu người còn sống nhưng chẳng biết sẽ vẫn lạc lúc nào, cũng có thể là ngay lúc này.
Kim Đắc nhìn chăm chú nơi đó, sau một hồi đăm chiêu y liền quay người lại về phía mọi người, y hướng mắt về Duệ Tuân rồi bình tĩnh nói:
-Duệ Tuân sư đệ! Ta biết đệ không phải kẻ sợ chết, bởi chẳng có tên nhát chết nào lại tự nguyện đâm đầu vào cái nơi đen tối này cả.

Chỉ là bên trong đó có những thứ sẽ vượt xa khỏi thế giới quan của đệ, nguy hiểm lúc nào cũng sẽ chực trờ bên người, thậm chí là có thể mất mạng, đến khi đối mặt với điều ấy thì sự sợ hãi bản năng nhất của con người mới thực sự bộc lộ ra.
Kim Đắc chần chừ một chút rồi lại nói tiếp:
-Ta mong đệ chuẩn bị tâm lý thật tốt, đến lúc lâm nguy còn có thể tự cứu lấy bản thân, hơn nữa là đồng đội bên cạnh.

Nếu bây giờ thấy sợ hãi, thì có thể quay về, ta sẽ giữ kín chuyện này, mọi người ở đây cũng là như vậy.
Duệ Tuân nhìn vào đôi mắt kiên nghị đầy thần thái đằng sau giáp mũ của Kim Đắc, hắn lắc đầu cười khổ một cái rồi nói:
-Huynh hơi coi thường đệ rồi đấy!
Kim Đắc vẫn nhìn chằm chằm vào Duệ Tuân, đột nhiên một tiếng cười lớn đầy vui vẻ phát ra phía sau lớp giáp mũ của Kim Đắc, y vừa cười vừa gật đầu nói:
-Haha! Đừng trách gã đội trưởng này! Chúng ta là một đội, nếu một mắt xích trong đó bị chật nhịp, hậu quả rất nặng nề.

Đệ đã nói vậy thì ta yên tâm rồi.
Tiếng cười mau chóng biến mất, sự vui vẻ thoáng chốc của đám người cũng theo đó mà qua đi.

Kim Đắc trầm giọng hỏi:
-Duệ Tuân! Đệ dùng kiếm phải không?
-Vâng!

— QUẢNG CÁO —
-Tốt! Tuy đệ chỉ mới Huyền cảnh đỉnh phong nhưng theo đánh giá của Vệ Các, chiến lực của đệ cũng phải ngang ngửa một tên Địa cảnh sơ giai.

Vậy thì việc bảo hộ Hồ tiên tử cùng Mạc đại sư khi tác chiến từ bây giờ sẽ giao cho đệ, được chứ!
Mọi người nghe như vậy thì hơi bất ngờ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Duệ Tuân.

Duệ Tuân mặt không đổi sắc gật đầu đồng ý.

Kim Đắc hài lòng gật đầu theo rồi y bắt đầu giảng giải cho Duệ Tuân một số điều cốt lõi trong phương thức hành động của đội Năm.

Bởi vì Hồ tiên tử cùng Mạc đại sư mang trong người những nhiệm vụ đặc thù, cộng với sở tu công pháp không thích hợp cho chiến đấu nên cần một người đến để bảo hộ hành động cũng như có thể viện trợ chủ công vào lúc cần thiết.

Trước kia việc này là của Hứa Niên, nhưng giờ đã có thêm Duệ Tuân nên Hứa Niên được luân chuyển trở thành chủ công cùng với Kim Đắc, thực hiện những công việc khó khăn cũng như quan trọng nhất của nhiệm vụ.
-Mọi người nhớ kĩ nhiệm vụ lần này là dò xét cứ điểm Đông Nam mười bốn xem còn ai sống sót hay không cũng như tìm kiếm những manh mối về lần tập kích vừa rồi.

Có vẻ như cứ điểm Đông Nam mười bốn bị hủy diệt chỉ trong vài khắc, ma thú tấn công sẽ không phải đám tạp nham tầm thường, tất cả mọi người phải hết sức cẩn trọng.
Kim Đắc đề cao thanh âm nặng nề nói.
-Ài! Bên trên cũng thật là! Cho cái đội Năm bé tin hin của chúng ta đi làm cái nhiệm vụ nguy hiểm bậc nhất này.

Ừ thì huân công cao thật đấy, nhưng mà...dễ “đi” lắm!
Mạc đại sư lại rề rà than vãn.
Kim Đắc nghe thấy thế liền lấy chân đạp vào mông của Mạc đại sư, tiếng kim loại va chạm vang lên chan chát giữa không gian u tối.

Mạc đại sư bị vậy liền lấy tay xoa xoa cái mông của mình qua lớp hắc giáp, Kim Đắc thấy vậy rè bỉu nói:

-Thôi đi ông kễnh! Cái mông của ông được tấm giáp kia nâng niu đến thế còn làm ra vẻ! Còn vì sao phải nhận nhiệm vụ nguy hiểm à, thế cái danh tổ đội tinh anh lúc nào cũng kề bên môi ông chỉ là mấy bông hoa để ngắm chắc!
-Thì đệ cũng chỉ nói vậy thôi! Có siêu cấp cường giả như đội trưởng Kim Đắc đây toạ trấn, thì cái nhiệm vụ cỏn con này, mấy thằng đệ chỉ cần ngồi đánh mấy cái rắm thôi cũng xong chuyện.
Mạc đại sư dõng dạc nói với Kim Đắc.

Hồ tiên tử nghe thấy không xuôi tai liền hắng giọng nói:
-Mạc đại sư! Huynh đừng có nói mấy cái câu vô duyên ấy nữa, nghe rất là khó chịu.

Chúng ta mau chóng tiến vào đó đi, xong sớm còn về sớm.
— QUẢNG CÁO —
-Hồ tiên tử nói đúng đấy! Chúng ta mau chóng vào đó đi thôi!
Hứa Niên cũng tiếp lời theo.
-Được rồi! Duệ Tuân nhớ giữ kĩ đội hình di chuyển mà lúc nãy ta nói với đệ.

Giờ thì đi vào thôi!
Duệ Tuân gật đầu dứt khoát, năm người ngay lập tức theo đó lao thẳng vào màn sương.

Từng đám hoa quỷ bị dẫm nát dưới chân, Duệ Tuân gắt gao để ý từng chi tiết xung quanh hắn.

Bên trong màn sương đen quả thực rất kích thích thần kinh, để bình tĩnh tập trung quan sát mọi thứ mà không bị khí tức nơi đây ảnh hưởng quả thật rất khó.

Chỉ đơn giản việc hít thở bên trong đây thôi đã là một việc cực kì mất sức.

Trong đây vốn tồn tại rất ít sinh khí, để duy trì việc hô hấp ổn định bắt buộc phải thông qua một pháp môn mang tên Liễm Khí Thuật, nó khiến cơ thể giảm đi sự hô hấp bản năng nhưng vẫn có thể cung cấp đủ sinh khí tối thiểu nhất để duy trì hoạt động của cơ thể.


Kết hợp với giáp mũ đã được chế tạo một cách đặc biệt, nó khiến cho việc hít thở bên trong màn sương này cũng miễn cưỡng duy trì được.
Đây vẫn là lần đầu Duệ Tuân sử dụng Liễm Khí Thuật cùng với bộ giáp, cơ thể hắn vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với việc thay đổi cách thức hô hấp, đôi lúc hắn vẫn bị hụt hơi cùng khó thở, nhưng cũng may hắn dần nắm bắt được cách thức vận dụng để có thể hành động dễ dàng hơn.
Năm người thân mang khải giáp đang chạy nhanh giữa màn sương tăm tối, năm người như năm bóng u linh phảng phất giữa hoang mạc phù toàn cát đen.

Duệ Tuân vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh, hắn tiến vào màn sương đen đã gần một canh giờ, trong đây không có linh khí, phi xa không thể phi hành nên chạy bộ là phương án di chuyển khả dĩ nhất.

Vốn dĩ trong màn sương đen đã rất ít thực vật tồn tại được, ở nơi hoang mạc này lại càng ít đến đáng thương, thỉnh thoảng lại lác đác vài nhánh hoa quỷ bé nhỏ mọc được trên những cồn cát nhưng cũng chẳng thấm thoát vào đâu trước sự trơ trọi của nơi này.
Thỉnh thoảng gió lại nổi lên cuốn theo những cột cát đen tuyền cuộn trào giữa không gian tăm tối.

Duệ Tuân mấy lần do không cẩn thận bị nó vướng vào người khiến hắn chậm mất mấy nhịp di chuyển, cũng may thân thủ hắn cũng đủ tốt không vì chút trở ngại ấy mà mất đi trận hình của toàn đội.
Đội Năm di chuyển theo một hình tam giác, đi đầu là Kim Đắc đội trưởng, hai bên là Duệ Tuân cùng Hứa Niên, đi chính giữa tam giác ấy là Hồ Tư Tư cùng Mạc đại sư.

Năm người cứ thế mà nhanh chóng di chuyển, dẫu thân mang khải giáp nặng nề nhưng tốc độ của cả năm người vẫn ổn định không chút rối loạn.

Duệ Tuân vừa chạy vừa nhìn Hồ Tư Tư cùng Mạc đại sư vẫn đang liên tục di chuyển, nhìn họ mà Duệ Tuân thấy bản thân mình mở mang tầm mắt.

Hồ Tư Tư là một thuật sư ít ỏi của tu hành giới trên mảnh đại lục này, thuật pháp của tỷ ấy chủ yếu liên quan đến khả năng chữa trị cùng xử lý vết thương, vậy cũng đủ biết vai trò của thị quan trọng đến mức nào.

Còn Mạc đại sư thân là trận pháp sư, cũng là một phù sư có chút tay nghề, y chuyên trách việc bố trí trận pháp cũng như xử lí vấn đề liên lạc trong đội, thậm chí có thể liên lạc với Vệ Thành.

Vấn đề duy nhất của hai người thì chỉ có một, đó là khả năng chiến đấu, vậy nên Duệ Tuân mới được giao nhiệm vụ bảo vệ cho họ.
Khi tiến đến đỉnh của một cồn cát, Kim Đắc chợt dừng lại, bên tai Duệ Tuân cùng mọi người vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Kim Đắc:
-Chúng ta tới rồi!
Năm người đứng thành một hàng lặng yên nhìn khối kiến trúc bên dưới cách khoảng năm chục trượng.

Nó giống như một cái vệ thành thu nhỏ, cũng có tường bao, có tháp canh, có phòng ốc bên trong, bằng mắt thường cũng dễ dàng nhận ra sự tàn tạ lúc này của nó.


Tường thành đã bị đục thủng lỗ chỗ, những khối kiến trúc sụp đổ nằm hỗn độn trên nền cát đen.
-Trận pháp bảo hộ đã bị phá hủy hoàn toàn, sức công phá của đám ma thú lần này quả thật rất mạnh!
— QUẢNG CÁO —
Mạc đại sư vừa nhìn vừa than thở nói.
Kim Đắc đăm chiêu nhìn đống phế tích còn sót lại ấy, y trầm giọng nói:
-Phá hủy hoàn toàn cứ điểm mà không có bất kì ai thoát ra được quả thật rất đáng sợ.

Nơi đây có một Thiên cảnh hậu kì tu sĩ toạ trấn cùng với đó là gần ba mươi hắc giáp chiến sư, chỉ sợ chiến đấu hôm đó diễn ra cực kì khốc liệt.

Nơi đây là hoang mạc, bình thường ma thú hoạt động chỉ là Hắc Vĩ Độc Hạt giai cấp không cao, tạo ra được phế tích này gần như là không thể!
-Huynh từng bảo lần rục rịch này phát sinh dị biến, biết đâu được trong đám Hắc Vĩ Độc Hạt ấy xuất hiện một con Thần cấp.
Hứa Niên bên cạnh thấp giọng nói.
Kim Đắc nghe xong mắt vẫn chăm chú nhìn cứ điểm lắc đầu nói:
-Cái đấy rất khó có khả năng xảy ra, nơi đây chỉ là rìa ngoài của màn sương, một con Thiên cấp ma thú xuất hiện đã là khó chứ chưa nói đến Thần cấp, ta chỉ nghi ngờ cứ điểm bị tập kích bởi một số lượng khổng lồ ma thú nên mới thê thảm như vậy.
-Đứng đây đoán mò cũng chẳng giải quyết được cái gì, xuống đấy nhìn xem là biết ngay ấy mà!
Mạc đại sư ngồi xuống nền cát ngáp dài một cái rồi nói.

Kim Đắc vẫn là đứng yên nhìn, đôi mắt sáng như sao kia dường như bắt được điều gì đó.

Tay y chợt động, trên tay liền xuất hiện một hoàng sắc luân xa, nó lập tức xoay tròn mãnh liệt mang theo tiếng xé gió, mảnh cát dưới chân theo đó mà cuộn trào, không gian tăm tối xung quanh vì nó mà rực sáng.

Tay Kim Đắc vung mạnh, hoàng sắc luân xa lao thẳng vào một cồn cát gần đó.

Cả cồn cát bị xé tung, hắc sa bay đầy trời lượn lờ trong gió, một tiếng gầm đau đớn phát ra nơi luân xa tiếp xúc.

Mọi người biến sắc chăm chú nhìn về phía đó, cát dần hạ xuống, lộ ra một con bọ cạp đen kịt khá to lớn đang thoi thóp nằm đó, giữa thân nó mà một vết cắt dài ngọt lịm, máu đen từ đó mà ồ ạt chảy ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui