Ánh nến rung rinh, người lại là yên tĩnh.
Duệ Tuân nhìn thấy Hứa Niên, ngoài đôi mắt mở to hơn chút, vẫn là yên tĩnh.
Chỉ là, kẻ đối diện nhìn ra như thế, còn với Vấn Thiên vẫn luôn đứng bên nhìn tới, dù bản thân hắn không cảm nhận được cảm xúc của Duệ Tuân, nhưng hắn thấy được cánh tay cầm gậy kia, bóp đến sắp vỡ tan rồi.
Hứa Niên đứng yên nhìn tới, trong đôi mắt an tĩnh chẳng gợn lên chút gì xao động, hắn như đang đợi chờ cái gì đấy, tất nhiên không phải tay bắt mặt mừng, có lẽ là vài câu mắng chửi, hoặc là một đường kiếm ngân chém thẳng tới người.
Nhưng mà, căn phòng đầy máu me này vẫn chỉ có mùi máu tanh nồng, không có thanh âm hiện hữu.
Đôi mày rậm của Hứa Niên chợt động, bởi nhận ra trong ánh mắt cố nhân khẽ lay chuyển, hắn có chút tò mò, liền hướng theo ánh mắt đầy luyến lưu ấy, hắn ngoái đầu.
Hứa Niên thấy được thứ tầm thường sau lưng mình, hắn vỡ lẽ, bỗng sinh ra khó hiểu.
Khó hiểu vì sao thanh kiếm thần thánh ấy ở bên cạnh hắn, lại tầm thường như vậy, chẳng như trên tay kẻ trước mặt, cầm tới liền có cảm giác có thể đứt đoạn cả núi sông.
- Yên tâm! Ta không có tư cách cầm lấy nó.
Hứa Niên ẩn đi thắc mắc, nhìn đến Duệ Tuân ánh mắt đã về với yên tĩnh, nhẹ giọng cất lời.
Sau câu nói ấy của Hứa Niên, vẫn là im lặng.
- Ta không trả cho ngươi được!
Hứa Niên lại cất lời.
Căn phòng lại im lặng.
Tiếng chân vang, thanh âm nhóp nhép cứ thế tiếp diễn.
Đều đặn, nhẹ nhàng, bé dần, cho đến khi lại về với thinh lặng.
- Trốn đi thôi!
Kẻ tầm thường chân không chạm đất, lướt qua người Duệ Tuân, thấp giọng nói.
Duệ Tuân mắt vẫn như thường, nhìn đến phía trước, nhưng rốt cuộc không thể mãi im lặng, miệng khẽ nhếch, thì thào:
- Ngươi đang thương hại ta sao?
Hứa Niên nghe đến mặt hơi đổi, cũng chỉ là thoáng qua, liền mau chóng biến tan, miệng lại không thể, khẽ cười, tất nhiên không phải tươi cười, giống như Duệ Tuân ban nãy, đều là nhếch mép, lắc đầu nói:
- Không còn là sao sáng, bon chen làm gì với mặt trời chói chang.
- Vậy phải làm một con chó ư?
-Thi thoảng có xương ngọt, lại còn được tắm nắng, cũng chỉ là sủa mấy câu.
Chung quy vẫn dễ hơn làm người!
Duệ Tuân nghe tới, tay nắm gậy vông càng chặt, như sắp không giữ nổi tâm tình.
Bỗng có tiếng thở nhẹ, chút sốt sắng cũng tan.
— QUẢNG CÁO —
- Có làm chó cũng không nên quay lại cắn người từng nuôi nấng.
Hứa Niên bỗng cười thành tiếng, cười đến là thoải mái, rồi lại thở dài, rồi lại lắc đầu nói:
- Con chó này vẫn muốn sống a!
Nói xong câu ấy, vẻ giễu cợt trên mặt Hứa Niên tắt lịm.
Cửa gỗ bỗng mở lớn, trăng sáng theo gió lùa vào, tanh tưởi bớt nồng, đìu hiu khẽ nhạt.
Sáng trăng rọi vào khuôn mặt tầm thường, ánh lên não nề khó thấy.
Hứa Niên lăng không bay qua, ban đầu vốn chỉ cao hơn cái đầu, càng ngày càng cao, cho đến khi hoà vào màn trời hôn ám, bỏ lại kẻ thẩn thờ trong phòng máu lạnh lẽo.
- Thứ dơ bẩn này, kẻ thanh cao như ngươi, đừng nhọc lòng làm gì!
Thanh âm như có điều trào phúng ấy phảng phất bên tai Duệ Tuân, phảng phất trong căn phòng đầy mùi tanh tưởi.
Chợt máu kia ánh lên lửa đỏ, từ đốm lửa con dần thịnh, cho đến khi nóng bỏng phủ khắp căn phòng.
Mặt Duệ Tuân bị nóng bỏng chiếu đến vàng ửng, đôi mắt trống rỗng dần ánh lên lửa đỏ, bập bùng chẳng yên.
Tiếng cháy vang tí tách, tanh tưởi loang ngai ngái, bỗng có tiếng thở dài, gậy vông nhẹ đi nặng nề, lại cùng với gậy tre đung đưa trên lưng bóng trắng, biến mất khỏi hoả phòng.
Phủ Ngô cháy lớn, cả thôn Điều Xá bừng tỉnh giữa đêm đen.
Tiếng người la ó, tiếng khóc than, tiếng hô nước dập lửa, cứ thế mà ồn ào.
Chỉ là, phủ Ngô cứu không nổi.
Phủ Ngô cháy một ngày một đêm rồi mới tắt.
Người chết đến hơn hai mươi, hơn chục gã gia đinh cùng...cả nhà sáu người Ngô bá kiến.
Có người tinh ý nhận ra, hơn chục tên gia đinh kia, đều là kẻ hôm ấy đánh đập Trần phu phụ.
Phủ Ngô cháy, người khóc ít, người cười thì nhiều, nhưng là cười trong bụng, cũng không phải đều là hả hê, phần nhiều lại là thương xót.
Bởi vì họ đều mơ hồ biết, Phủ Ngô cháy là vì ai, đám người kia chết là vì ai.
Bất quá, chẳng ai kể ra một lời.
...
Lại một đêm trăng sáng, phủ Ngô cháy rụi đã được mấy ngày, trong mái nhà tranh trước kia từng vui vẻ tiếng cười, nay đã chỉ còn là quá khứ.
Ban thờ giữa gian nhà đèn dầu vẫn thắp, hương cũng mới cháy được nửa tuần, hai tấm bài vị vẫn lặng yên nơi đó.
Bên bàn nước đặt nơi góc nhà, có gã thanh niên đang ngây người ngồi đấy, dẫu đêm đã khuya chẳng thèm đi ngủ, mắt trầm tư nhìn đến ban thờ.
Hắn mang tâm sự.
Kẻ mang tâm sự thường khó ngủ.
Hắn đang chờ đợi, không phải như ngày thơ bé, mong ngóng tương lai tươi đẹp, thứ hắn đang chờ, có thể là hồi kết.
Cửa tre bỗng động, kẽo kẹt một tiếng rồi mở toang.
Gió đêm từ từ thổi đến, quả thật có chút lạnh.
Gió chợt ngưng, ngoài cửa có người đi vào.
Tiếng khôi giáp ma sát nhẹ nhàng vang lên, Duệ Tuân nghe tới mà sinh chút hồi ức, cũng không nhiều nhặn gì, lại mau chóng biến tan.
Hắn ngẩng đầu nhìn tới.
— QUẢNG CÁO —
- Ta đã nghĩ bắt ngươi chung quy phải dùng chút thủ đoạn, vậy mà ngươi lại ngồi đợi, có phải nghĩ mình trốn không được?
Thanh âm của người mặc khôi giáp khẽ vang, mang theo nghiêm nghị, chẳng nghe ra điều trào phúng.
Duệ Tuân nhìn tới tiêu kí Tiên Điện khắc nơi ngực giáp, liền biết người tới là ai, lại nghe thanh âm người tới lại không phải giễu cợt, sinh ra bất ngờ nhỏ bé, hắn mau chóng bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Ta không muốn làm con chó!
Người kia nghe đến khẽ a một tiếng, rồi cười, nghe đến cực kì sảng khoái.
Nụ cười dần tắt, lại về với nghiêm nghị, trầm giọng hô:
- Ngươi vi phạm nguyên tắc song giới, lạm sát phàm nhân, còn mất cả nhân tâm, phóng hoả giấu tội.
Nay Chấp Pháp Đường đã tra rõ, tội trạng rạch ròi, liền bắt người về quy án.
Duệ Tuân nghe thanh âm chẳng nặng chẳng nhẹ ấy, vẫn là trầm ngâm, không chút bất ngờ, không chút lo lắng, khẽ nói:
- Ta nào giết!
- Ngươi có động cơ, có năng lực, còn chúng ta...có chứng cứ.
Đám phàm nhân kia bị chém chết rồi mới bị thiêu, thủ pháp dụng kiếm ấy, cũng đã nhìn đến kĩ càng, chính là của ngươi, Duệ Tuân à!
Lời người kia nói đến cuối, ẩn điều bất đắc dĩ.
Duệ Tuân nghe hết câu liền cười, khẽ hô:
- Hay lắm!
Rồi nụ cười cũng tắt, có chút khó hiểu bỗng hỏi:
- Ngươi quen ta sao?
Người kia nghe tới, sau lớp mũ giáp chẳng nhìn ra biểu tình, chỉ là có tiếng như giáp tay khẽ nắm.
- Ta từng là sư huynh của Kim Đắc!
Duệ Tuân vừa nghe đến, mặt đang trầm tư liền giãn, khẽ gật đầu:
- Ra vậy! Đi thôi!
Nói xong liền đứng dậy bước ra khỏi nhà.
Người kia yên lặng nhìn bóng lưng gầy guộc giờ đã bước tới sân trăng, thở một hơi dài, lại quay đầu nhìn lên ban thờ, lúc này hương đã lụi tắt.
Có tiếng kim loại ma sát, thì ra người kia nhẹ bước tiến đến, thắp lấy nén hương, cẩn thận cắm vào, rồi vái thêm mấy cái, xong xuôi tất cả mới rời khỏi gian nhà.
Sân nhà ngập trăng sáng, có kẻ đầy thở than.
Gió đêm khẽ thổi, sân nhà vẫn ngập sáng, lại chẳng còn thở than, bởi sân kia, đã chẳng còn ai đứng.
Duệ Tuân một lần nữa biến mất, chẳng mấy chốc cả thôn Điều Xá đều hay, có người luyến tiếc, có người nhớ nhung, nhưng ai cũng đều...nhẹ lòng.
Vì nỗi sợ phải chứng kiến một cái chết đầy xót xa nữa, cuối cùng không xảy ra.
— QUẢNG CÁO —
Chí ít cũng không xảy ra trước mắt của họ.
Suốt bao năm sau đó, mái nhà tranh kia vậy mà chưa từng hoang phế, sân nhà mỗi ngày đều có người quét dọn, tuần rằm mùng một ban thờ đều sẽ sáng đèn, hai nấm mồ của chủ nhân mái nhà ấy, cũng chưa từng bị hiu quạnh bủa vây.
Chỉ là, đứa bé mà họ yêu quý kia, chưa một lần trở về.
...
Trăng nếu đã lên, không mây che lấp, đều sẽ sáng đến nhu hoà.
Nhưng có những thứ vốn là đen tối, có sáng đến đâu cũng không thể chiếu tới, kể cả ánh sáng kia, có là ánh mặt trời đi nữa.
Sân rộng trước căn nhà của Kiếm Thủy Môn, đêm nay có một thứ tối tăm như thế.
Giờ đã canh năm, tối tăm vẫn cứ phủ khắp.
Bất quá, tối tăm kia chỉ là một khoảng, cũng không phải toàn bộ, cuộn trào bên trong theo đó mà càng thêm dữ dội, thỉnh thoảng lại âm ỉ tiếng khóc nỉ non, tiếng hét thảm thất thanh ai oán, cùng tiếng rên rỉ của một thiếu niên gầy yếu.
Bên ngoài cái khung cảnh đầy đáng sợ ấy, trên mái gỗ đã phủ đầy rêu xanh, có bóng trắng mảnh khảnh đăm chiêu nhìn tới, cái thong dong ban đầu đã chẳng còn đủ đầy thần thái.
Rồi tiếng rên bên trong đen tối kia tiết tấu bỗng loạn, Vệ thần sắc vẫn không thấu nổi tâm tình, tay khẽ phất, bỗng có đoá sen trắng bắn ra, rồi mau chóng xoay chuyển, tách ra từng thanh kiếm nhỏ, kéo thành đoàn lao thẳng về một phía.
Kiếm đoàn giữa trăng chiếu, lại sáng đến chói chang, chói chang đến bên miệng giếng cổ, liền đình chỉ lao tới, chui vào trong giếng, đến lúc đi ra, kéo theo từng đoàn nước nhỏ, lượn lờ rồi đâm thẳng vào đen tối.
Tiếng rên rỉ theo đoàn nước kia mơn trớn mà dần ổn định, cho đến khi chẳng còn thanh âm, những luồng khí đen cũng theo đó mà bớt đi dữ dội.
Kiếm đoàn phá tối bay ra, mang chút ảm đạm, như có điều khó chịu khí tức bản thân vừa chạm tới, chợt sáng bừng thêm chút, pháp lực quấn quanh lại gia tăng thêm mấy phần.
Kiếm đoàn cũng không lập tức hoá liên, nó lượn giữa đêm trăng một vòng, rồi bỗng chém, rồi chợt đâm, có lúc là dập dờn, có lúc là dữ dội rạch phá, cảm giác như sóng gợn tràng giang, lại giống như sóng trào nơi biển lớn.
Nhưng dù có ra sao, cũng không thể giấu đi một thứ vẫn luôn âm thầm hiện hữu, đó là khí tức tuyệt diệt.
Đang đêm trăng sáng, có đoàn nước đảo quanh, nhìn có điều thần bí.
Lại thêm vào khí tức sinh sôi ngập tràn trong đó, làm người nhìn qua phải thầm than thế gian lắm điều kì ảo.
Rồi khi kiếm đoàn bay múa, ánh mắt si mê càng thêm đắm đuối, lại nhận thứ làm bản thân khó chịu, lắc đầu hô:
- Phi Kiếm Thủy Quyết đâu phải như thế!
Nghe tiếng người hô, Vệ vẫn lặng yên nhìn tới kiếm đoàn, ánh mắt nảy sinh đôi điều hứng thú.
Huỳnh Chấn Vũ thấy bóng trắng kia không quan tâm lời mình nói, có chút khó chịu, thì thào nói:
- Của Vấn Thiên ca ca đẹp hơn nhiều!
Tiếng thì thào kia rất bé, bất quá cũng không giấu nổi Vệ, mắt hắn vẫn nhìn kiếm đoàn, miệng lại nhẹ giọng nói:
- Kiếm là để giết người, đẹp làm chi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...