Tương Tư Tán


Mây mờ che hết lối, Vấn Thiên, Huỳnh Chấn Vũ cùng con ngựa đen đứng nơi đó mà nhìn.

Đi gần nửa ngày, cuối cùng cũng lên được tới đỉnh.
- Người ta bảo núi này có điều huyền diệu, chưa lên tới đỉnh mây đã vờn, đường lối cũng vì thế mà mờ mịt giấu đi, lạc đường là điều khó tránh khỏi.

Nhưng kì lạ, lại chưa từng có ai lạc đường mà phơi thây.

Nên là, dù có cổ quái, vẫn nhiều người lên đây ngắm mây nhìn trời.

Bất quá, lại chẳng ai thấy cái sơn môn nào cả.
Nhìn một mảnh trắng bạch trước mặt, Huỳnh Chấn Vũ có điều hoài nghi mà nói với Vấn Thiên, ngó nghiêng thêm vài nhịp lại nói tiếp:
- Chúng ta cũng không thấy!
- Chúng ta đi qua rồi!
Vấn Thiên ngồi ngay ngắn, tựa người vào tảng đá to, mắt nhìn hoàng hôn quen thuộc đã lâu rồi chưa thấy, bình tĩnh đáp lời.
- Thế sao huynh không nói?
Huỳnh Chấn Vũ có chút khó hiểu hỏi.
- Ta muốn nhìn trời mây một chút.
Huỳnh Chấn Vũ nghe vậy khẽ quay đầu, nhìn tới khoảng không ngập tràn mây trắng, nắng chiều chiếu qua toả sắc hương nhuộm đầy thi ý, quả thực đẹp, quả thực nên thơ.

Nhưng mà, đã tới đây rồi, lúc nào ngắm chả được.
- Nhà ta, cũng cao như thế này, mây cũng vờn thế này.

Hoàng hôn, cũng là...đẹp thế này.
Vấn Thiên nói có chút thổn thức, lại lộ ra cỗ ưu tư nhàn nhạt.
Huỳnh Chấn Vũ quay đầu nhìn tới, dần hiểu vì sao Vấn Thiên người dù mang thương thế vẫn vội vã lên đây tới vậy.
Gã muốn nhìn hoàng hôn.
Thiếu niên ấy đang nhớ nhà.
- Quê nhà đệ đẹp không?
Chợt Vấn Thiên lên tiếng hỏi.
- Đẹp!
Huỳnh Chấn Vũ nhẹ giọng đáp.
- Vậy đệ nhớ nhà không?
- Không!
Huỳnh Chấn Vũ vừa nói vừa cười, cười có chút hời hợt, hắn dù thấy cỗ man mác ấy của Vấn Thiên cũng chẳng có điều gì liên hệ.


Bởi vì hắn, không có nhớ nhà.

Quê nhà hắn đúng là rất đẹp, chốn thần tiên ngự tại đương nhiên phải đẹp.

Có tử vân ôm lấy phi sơn, có thiên không rộng lớn chan chứa đầy thần quang.

Chỉ là, nhìn nhiều đã chán, quan trọng hơn, hắn không nghĩ đấy là nhà mình.

Nhà phải có người thân, cũng phải có tình thân, ở đấy hắn hình như...không có, có mình đại ca thì hay bị phái ra ngoài làm mấy chuyện lặt vặt, thành ra vẫn là chỉ có một mình.
Vấn Thiên khẽ ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt chẳng chút biểu cảm lúc này của Huỳnh Chấn Vũ, lòng dâng chút cảm thán.

Hắn biết, câu “Không!” kia chỉ là ngụy biện, ánh mắt gã vẫn luôn nhìn về xa xôi, đấy là mâu thuẫn.

Có lẽ, nó chỉ đang cố phủ nhận lòng mình mà thôi.

— QUẢNG CÁO —
Đấy là cái ương ngạnh của trẻ con, cũng là cái cứng đầu của người lớn.

Tuổi thiếu niên, vẫn khó hiểu như vậy.
Cổ áo Huỳnh Chấn Vũ chợt có cái gì động đậy, một vật trắng toát như mây từ từ chui ra khỏi đó, cái đầu xinh xinh ngó nghiêng một lúc, rồi cũng nhìn về hướng Huỳnh Chấn Vũ đang nhìn.
Vấn Thiên thấy thế khẽ cười, con sóc kia vậy mà cũng nhớ nhà.
- Bảo Bảo tới đây!
Vấn Thiên vừa cất tiếng, con sóc nhỏ đáng yêu liền nhìn tới, vừa thấy người gọi liền chui khỏi cổ áo Huỳnh Chấn Vũ, bay tọt tới chỗ Vấn Thiên.

Vấn Thiên cẩn thận đưa tay tiếp lấy, nhẹ nhàng ôm con sóc nhỏ ấy vào trong ngực.
Huỳnh Chấn Vũ khẽ mỉm cười, có điều thắc mắc:
- Con nhát chết này, giờ lại dám chui vào tay huynh.
- Người ta ngập tràn thương vị, ai nhìn thấy mà chả nở niềm yêu!
Nghe Vấn Thiên tự luyến, nụ cười nở trên môi Huỳnh Chấn Vũ càng đậm, cũng chẳng nhìn lâu, lại quay về với thiên không rộng lớn, nụ cười dần tắt.
Con sóc nhỏ ngọ nguậy chán trong tay Vấn Thiên, nó bỗng thấy thứ nó thích thú, nó nhảy bật khỏi tay, bay người về một chỗ.

Chỗ đó, có con ngựa đen đang phè phỡn mà gặm hoa.
Sóc đậu trên đầu ngựa, ngựa cũng chẳng làm chi, hai đứa nó đứa thì chít chít, đứa thì thở phì phò, cứ như thế gặm hết khóm hoa vàng.

Vấn Thiên cứ ngồi đấy, hắn vẫn nhìn.
Huỳnh Chấn Vũ cứ đứng đấy, hắn vẫn nhìn.
Hoàng hôn cuối cùng khuất bóng, gió vẫn lồng lộng, mây vẫn bồng bềnh, chỉ là giờ có thêm chút tối tăm, cũng là lành lạnh.
- Đi thôi!
Vấn Thiên thở nhẹ một hơi rồi nói, mệt nhọc đứng dậy.
Huỳnh Chấn Vũ vừa thấy, vội bước đến đỡ.
Rồi tất cả theo con đường mòn hướng tới một mảnh Tuyết Dương ngập tràn sương khói.
...
Sương nơi đây mù mịt, hoà cùng cái tối tăm càng là mờ mịt.

Mảnh Tuyết Dương chỗ này nhìn có chút dầy dặn, lại chẳng nhìn ra điều gì khác lạ.
Vấn Thiên nhìn mảnh sương khói trước mặt, cũng không có kinh nghi cái gì.

Mắt vẫn nhìn.

Hắn bảo Huỳnh Chấn Vũ đưa ra Thủy Kiếm, Vấn Thiên nắm chặt trên tay, người liền khẽ bước.
Vấn Thiên bước rất cổ quái, làm Huỳnh Chấn Vũ đang dìu cạnh bên hơi lạ lẫm.

Tiểu Hắc theo sau thì vẫn cứ ngả ngớn như thế.
Vấn Thiên nhắm mắt mà đi, lại có thể xảo diệu mà tránh qua bao gốc Tuyết Dương san sát.

— QUẢNG CÁO —
Sương càng đi càng mờ, tối lại càng thêm tối, lành lạnh cũng theo đó mơn man.
Vấn Thiên đang đi bỗng dừng lại, mở ra đôi mắt, linh thức vẫn đang phát động cẩn thận thu lại.

Mắt Vấn Thiên nheo chút, như có điều thắc mắc.
Thấy Vấn Thiên đột ngột dừng lại, Huỳnh Chấn Vũ bỗng sinh ra lo lắng, hỏi han mấy câu.
Vấn Thiên khẽ cười, cũng không nói cái gì, dẫn tất cả bước tới.
Bỗng nhiên, sương khói vốn nồng đậm chợt biến tan, tối tăm vốn điêu linh bớt đi mấy phần cay nghiệt, rồi thấy bóng trăng nơi treo nơi đầu cành, gió khẽ thổi miên man, một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra trước tầm mắt.
Huỳnh Chấn Vũ thấy cảnh tượng trước mặt, đầu tiên là động rung, sau đó hiếu kì rồi hoài nghi nồng đậm.
- Đây là...Kiếm Thủy Môn?
Vấn Thiên nhìn vẻ mặt ấy của Huỳnh Chấn Vũ cũng chỉ biết cười, biểu cảm ấy ai lần đầu nhìn thấy nơi này chắc có lẽ đều như vậy.

Sơn môn chỉ có một căn nhà nhỏ, đúng là có điều lẻ loi.
- Kiếm Thủy Môn lớn lao ở tín niệm, sơn môn thế nào vẫn cứ là lớn lao.
Vấn Thiên bình tĩnh nói.
- Ý đệ không phải vậy.

Chỉ là, một môn phái tồn tại đã mấy ngàn năm, trông đơn sơ thế này có chút không thích hợp.
- Kiếm Thủy Môn tồn tại đã nằm ngoài thường thức, đừng nên dùng thường thức áp đặt lên nó.
Vấn Thiên nói xong liền lặng im nhìn đến cái sơn môn đã từng “gắn bó” này.

Giấc mơ với thực tại, khái niệm về thời gian vốn không đồng nhất.

Ngủ một đêm có khi mơ thấy cả một ngày, có khi là cả năm, có khi đằng đằng tới trăm năm, nó đơn giản là bởi cảm giác.

Mỗi giấc mơ của Vấn Thiên đều quá chân thực, cảm giác trong đó cũng quá chân thực.

Bởi vậy nên, nhìn thấy Kiếm Thủy Môn trước mặt, Vấn Thiên mới bồi hồi.

Duệ Tuân ở đây bao nhiêu năm là cũng từng ấy thời gian Vấn Thiên cảm nhận được.

Nay lại nhìn tới, cũng giống như về tới chốn thân thuộc.
Ngẩn ngơ không bao lâu, tất cả liền đi vào.

Nhìn bụi bặm bám dầy nơi nhà gỗ, Vấn Thiên thấy có chút không thích hợp.

Duệ Tuân sớm đã rời xa chiến trường, chẳng nhẽ không về đây mà trông nom sơn môn.

Nhưng rồi Vấn Thiên cũng hiểu ra, gã môn chủ kia...không có mặt mũi trở lại.
Duệ Tuân đã gia nhập Tiên Điện, vứt bỏ tất cả mà trở thành một gã tiên nhân, sống vật vờ cho đến lúc chết đi.

Nếu ngày đó Vấn Thiên không bức gã vào chân tường, gã cũng không muốn dùng đến Kiếm Thủy Quyết.

Một kẻ mất đi tín niệm, quả thật khổ sở, cũng thật hèn nhát.
Chỉ là, Duệ Tuân lại biến chất đến nỗi ngay cả một gã thiếu niên như hắn cũng nỡ giết, vậy thì quá tha hoá rồi.
Ngày đó Nam Phong sư huynh nói Duệ Tuân cùng đồng bọn có cái bí mật, Vấn Thiên giờ mới sinh ra điều tò mò, nó rốt cuộc là cái bí mật gì.
— QUẢNG CÁO —
- Chúng ta vào thôi!
Huỳnh Chấn Vũ nhẹ giọng cất lời, kéo Vấn Thiên ra khỏi trầm tư.
Vấn Thiên gật đầu, kêu Tiểu Hắc cùng Bảo Bảo tìm chỗ mà chơi, rồi cùng Huỳnh Chấn Vũ đi vào nhà gỗ.
Trăng nay ngập sáng, bất quá cũng không đủ rọi sáng cả gian nhà.


Huỳnh Chấn Vũ phất tay, cái ghế đang nằm một góc mất đi mấy phần bụi bặm, để Vấn Thiên ngồi ở đấy.

Rồi hắn đi tới ban thờ, ngón tay khẽ nâng, có viên hoả cầu bừng sáng nơi ấy.

Tay khẽ điểm, cái đèn dầu có chút cũ kĩ đặt ở cạnh bên chợt bừng sáng, ánh sáng nóng bỏng khiến bóng người thiếu niên đung đưa bất định.
Huỳnh Chấn Vũ cứ nhìn cái đèn dầu ấy, có chút thích thú, cũng có điều hoài nghi.
Vấn Thiên thấy thế khẽ hỏi:
- Đệ làm gì mà chăm chú vậy?
- Nơi đây rất lâu vốn không có người ở, dầu trong đèn sớm đã phải cạn, vậy mà vẫn có thể thắp lên.

Thú vị thật đấy!
Huỳnh Chấn Vũ vẫn say mê nhìn đến cái đèn dầu.

Nhà hắn vốn là hào môn, kì vật nhìn thấy không ít, thứ có thể thắp sáng như cái đèn dầu này cũng chả lạ lẫm gì.

Chỉ là, mấy thứ kia đều là pháp bảo, không phải trận pháp gia trì cũng là chú ngữ khắc nhập.

Còn cái đèn dầu này hoàn toàn khác biệt, nó là...phàm vật.

Bất quá, lại mang dáng dấp của thần vật.
Vấn Thiên nhìn đến cái đèn dầu, nghe Huỳnh Chấn Vũ thắc mắc hắn mới để ý.

Vấn Thiên mở ra linh thức, chú mục nhìn tới.
Những sợi dây hắc sắc mỏng manh từ từ hình thành, nó theo ngọn lửa nơi bấc đèn hợp lại rồi tiêu tan nơi đó, hắc sợi vừa tiêu thất, từ ngọn lửa ấy, những sợi dây hồng sắc khẽ khàng mà bay lên.

Vấn Thiên bỗng nhận ra, đèn kia cháy được không phải bởi dầu, nó cháy bằng một thứ nguyên liệu cực kì dị biệt.

Những sợi dây hắc sắc hình thành trong linh thức ấy là thứ Vấn Thiên rất đỗi quen thuộc, uế khí.

Còn sợi hồng sắc kia, là linh khí.
Vấn Thiên không giấu nổi động rung, mắt chăm chú không rời khỏi ngọn lửa nóng bỏng nơi đó.
Huỳnh Chấn Vũ thấy Vấn Thiên không đáp lời, quay sang thấy vẻ mặt ấy của Vấn Thiên, vội hỏi:
- Huynh thấy cái gì sao?
- Cái đèn dầu ấy cháy giống như một thứ cốt lõi của thế giới này.
- Giống cái gì?
Huỳnh Chấn Vũ hiếu kì hỏi lại.
- Tuần hoàn nguyên khí!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui