Người dịch: Rabbitlyn
Ngay hôm đó cấp dưới của Trạch Mẫn lập tức về quê Đại Lưu, sớm hơn so với Đại Lưu một ngày, để phòng ngừa ngộ nhỡ chuyện này kinh động đến Đại Lưu.
Buổi tối cấp dưới gọi điện thoại cho Trạch Mẫn: "Trạch tổng, tôi đã tìm được cửa hàng sửa chữa điện thoại kia rồi, nhân viên nói lúc mang tới chiếc di động này đã hỏng nặng, ba bốn năm không sử dụng.
Nghe Đại Lưu nói trước đó chiếc di động này từng dính nước mưa, còn từng rơi một lần nữa, sau đó không thể mở máy được, vấn đề là từ Tết âm lịch cho đến giờ còn chưa sửa được."
Trong đầu Trạch Mẫn đột nhiên vang lên những lời của người công nhân làm sạch khói dầu, đêm đó anh ta nhặt được điện thoại trên mặt đất, vội vàng trả lại cho Đại Lưu, nhưng di động dính nước mưa đã hỏng ba bốn năm nay, mọi thứ đều rất trùng hợp, Trạch Mẫn tin trong chiếc di động này có chứng cứ mà Đại Lưu nói.
Trạch Mẫn ôm hi vọng hỏi: "Không có thẻ nhớ bên trong sao?"
Cấp dưới: "Không có."
Nếu chứng cứ tồn tại trong thẻ nhớ thì tội gì Đại Lưu phải cố gắng sửa di động.
Suy nghĩ một lát, Trạch Mẫn nói: "Cậu mua chiếc di động đó đi, cho dù mất bao nhiêu tiền cũng mua về cho tôi, hãy chặn cả miệng nhân viên sửa chữa nữa, tìm một chiếc di động tương tự ở chỗ đó, tạm thời không thể để cho Đại Lưu phát hiện ra.
Tôi sẽ liên lạc với người bên này, cậu mau chóng mang điện thoại về đây sửa đi."
Trạch Mẫn cúp điện thoại, lập tức liên lạc với người bạn khác, sau mười phút tìm được một cửa hàng sửa chữa di động có uy tín, anh gửi phương thức liên lạc cho cấp dưới, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào kĩ thuật sửa chữa của đối phương thôi.
Triệu Hữu Thời sau khi nghe được chuyện này qua điện thoại vẫn còn mơ hồ.
Nửa tiếng trước Trạch Mẫn đến đón cô đi ăn tối, bọn họ đến một nhà hàng ngoài trời gần đó, thức ăn được mang lên, giá cả hợp lý, trong đĩa đều là lượng thức ăn gấp đôi của nhà hàng, món ăn nóng hổi tiến vào miệng.
Triệu Hữu Thời không ngừng uống nước, cô vừa mới cảm thấy bớt nóng thì thấy Trạch Mẫn nhận điện thoại, anh nói chuyện một lúc chính là hai mươi phút, đồ ăn đều đã ngội.
Triệu Hữu Thời cắn đũa, chờ Trạch Mẫn cúp máy, cuối cùng cô cũng lên tiếng: "Chuyện gì vậy?"
Buổi tối ngọn đèn màu vàng ấm áp, dưới ánh sáng dìu dịu, trên trán Triệu Hữu Thời có một chút mồ hôi, lông mi dài, hai mắt long lanh, thức ăn nóng hổi khiến môi cô đỏ ửng.
Trạch Mẫn rút khăn ra lau trán cho cô, Triệu Hữu Thời hơi cúi đầu, lại hỏi: "Không phải anh có việc sao?"
Lau xong, Trạch Mẫn thuận tay nhéo má cô cười: "Ăn cơm xong trước đã, rồi anh sẽ nói cho em."
Trực giác báo cho Triệu Hữu Thời biết đã xảy ra chuyện lớn, để sớm biết được, cô lập tức ăn thật nhanh, không bao lâu sau đã lau miệng: "Ăn xong rồi!"
Trạch Mẫn dở khóc dở cười, kéo cô đến bên người, tỉ mỉ kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, ánh mắt Triệu Hữu Thời càng trừng lớn, sau khi nghe xong ôm lấy cánh tay Trạch Mẫn, không dám tin: "Thật sao?"
Trạch Mẫn: "Anh vẫn chưa xác định được, nên không nói với em, cho dù là hiện tại cũng vậy, mọi chuyện đều phải chờ di động sửa xong."
Triệu Hữu Thời lo lắng: "Có thể sửa được di động chứ? Từ Tết âm lịch đến giờ đã qua mấy tháng rồi."
Trạch Mẫn: "Cứ thử xem, anh chỉ cần nội dung bên trong điện thoại thôi."
Triệu Hữu Thời vốn đã để mặc cho số phận, không nghĩ tới hiện giờ lại có chuyển biến lớn như vậy, sĩ khí của cô lại dâng cao.
Buổi tối không muốn về nhà nghỉ ngơi mà chờ cấp dưới của Trạch Mẫn trở về, anh đành phải đưa cô ra sân bay, hai người trò chuyện về vụ án, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Người cấp dưới xuống máy bay, thấy Trạch Mẫn tự mình ra sân bay đón, khiếp sợ ngây người đến mấy giây, lại thấy Trạch Mẫn nắm tay Triệu Hữu Thời, anh ta không thể hình dung bằng lời cảm giác chấn động này, khiến cho sau khi nhận điện thoại cho đến khi đi đến cửa hàng sửa chữa di động anh ta không dám nói lời nào.
Người nhân viên sửa chữa được người bạn giới thiệu là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, am hiểu tất cả sản phẩm điện tử, sau khi nhận được di động ngắn nghía một lát, cam đoan có thể lấy được nội dung bên trong ra, bảo bọn họ trở về chờ điện thoại, lúc này Triệu Hữu Thời mới chịu rời đi.
Sau khi về nhà đã là gần sáng, cô không muốn ngủ chút nào, Trạch Mẫn không vui ép cô lên giường, ra lệnh: "Ngủ đi."
Triệu Hữu Thời đứng dậy, Trạch Mẫn lại ép cô nằm xuống, Triệu Hữu Thời tức giận: "Có muốn ngủ cũng phải tắm rửa trước chứ."
Lúc này Trạch Mẫn mới buông cô ra, cảm thấy buồn cười lại ôm cô một lát.
Hôm sau là thứ bảy, một đầu khác cũng gửi đến ảnh chụp của Vương Xuân, quả nhiên như Trạch Mẫn dự đoán, Vương Xuân hoàn toàn không giống với người nhân viên tạp vụ trong văn phòng luật sư đối phương.
Vương Xuân thật sự dáng người cường tráng, là một người vạm vỡ, còn người nhân viên kia chỉ bình thường, không cao không thấp không béo không gầy.
Nếu Đại Lưu đã thông đồng với đối phương để diễn kịch, vậy thì chỉ cần giả vờ là được, đối phương không cần tìm kiếm người vạm vỡ.
Triệu Hữu Thời hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô trợn mắt há hốc mồm suy nghĩ trong chốc lát, rồi lẩm bẩm: "Đúng vậy, người như Đại Lưu sẽ không giúp ai không công bao giờ, chỉ có trả tiền gã mới chịu làm.
Người như gã ngay cả việc Tưởng Phương Dao đập vỡ đầu, gã còn ghi hận mấy năm, sao lại không ghi hận bọn em chứ.
Lúc gã ngồi tù, anh đến tìm, gã cũng không chịu nói ra sự thật, hiện tại sao chịu chỉ cần mỗi tiền bên chúng ta chứ, gã lấy của cả hai bên rồi."
Trạch Mẫn: "Gã muốn lấy tiền từ cả hai phía, vậy em thử đoán xem, ngày mai gã có thể giao cái gọi là chứng cứ quan trọng cho anh không?"
Triệu Hữu Thời lắc đầu: "Không."
Trạch Mẫn cười lạnh: "Không ngờ gã cũng có não đấy chứ, ngay cả anh cũng dám tính kế."
Triệu Hữu Thời ôm hai tay, cúi đầu đi qua đi lại, cau mày: "Gã nói chuyện của mình cho đối phương, trình diễn như thật khiến cho tình hình của chúng ta trở nên hỏng bét.
Lúc này gã lại mở miệng đòi tiền anh, nói trong tay gã có chứng cứ, còn nước còn tát, anh nhất định sẽ giao tiền cho gã, Thẩm Lãng Vĩ cũng nhất định chi tiền, nếu không gã cũng sẽ không phối hợp như vậy.
Hiện tại..."
Trạch Mẫn nói tiếp: "Hiện tại gã lên máy bay về quê, nếu chiếc di động này không có tác dụng gì, gã sẽ không tự mình đến lấy mà sẽ nhờ anh em.
Gã huy động nhiều người như vậy chính là sợ có điều bất trắc xảy ra, xem ra chiếc di động này còn có giá trị hơn so với chúng ta tưởng tượng."
Triệu Hữu Thời cảm thấy vô cùng may mắn: "May là anh đã sớm phát hiện ra chuyện này, cảm..."
Cô chưa nói xong đã bị Trạch Mẫn nhéo má, Trạch Mẫn lạnh giọng uy hiếp: "Cảm cái gì?"
Triệu Hữu Thời bĩu môi: "Tạ Tốn(*)."
(*) Tạ Tốn hiệu Kim Mao Sư Vương, là một nhân vật trong tiểu thuyết "Ỷ Thiên Đồ Long ký" của nhà văn Kim Dung.
Trạch Mẫn buồn cười, Triệu Hữu Thời không nghĩ tới mình còn có thể nói đùa.
Triệu Hữu Thời bị Trạch Mẫn kéo về sô pha ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Trạch Mẫn: "Em phải dùng gậy ông đập lưng ông."
"Làm thế nào?"
"Đại Lưu cầm tiền của Thẩm Lãng Vĩ, không có khả năng không để lại dấu vết gì, ngân hàng gửi tiền, chi phiếu tiền mặt, nhất định có thể lộ ra dấu vết, em phải vạch trần chuyện Thẩm Lãng Vĩ hối lộ nhân chứng đối phương." Cho dù không thể làm đối phương thân bại danh liệt, cũng phải để cho người khác biết ông ta bao che chuyện giết người.
Triệu Hữu Thời nói xong, liếc Trạch Mẫn rồi lập tức thu hồi tầm mắt, im lặng nhìn về một đầu khác, Trạch Mẫn biết trong lòng cô đang nghĩ gì, im lặng ôm lấy cô.
Triệu Hữu Thời đẩy ra, Trạch Mẫn càng ôm chặt hơn, không chịu buông cô ra.
Đến chủ nhật, dựa theo ước định của Trạch Mẫn và Đại Lưu hẳn là phải giao chứng cứ ra, nhưng tất cả y như anh và Triệu Hữu Thời dự đoán, Đại Lưu tìm mọi cách lấy cớ: "Chi phiếu này của cậu vẫn còn chưa thực hiện được, chờ thực hiện được tôi giao cho cậu."
"Ngay mai là thứ hai anh có thể lấy được tiền rồi, tôi đưa anh đến ngân hàng, lấy tiền xong lập tức giao chứng cứ."
Đại Lưu lập tức từ chối: "Không cần, tôi tự đi lấy tiền."
Tới buổi chiều, cấp dưới báo cáo Đại Lưu đã rời khỏi khách sạn có hẹn với một người phụ nữ, anh ta chụp ảnh lại, Trạch Mẫn nhìn, tựa lưng vào ghế cười: "Người giúp việc nhà họ Thẩm? Thú vị thật!"
Cấp dưới: "Nhìn tình hình có lẽ là đã giao di động cho đối phương rồi.
Bề ngoài của chiếc di động kia có thể tráo đổi được, nhưng không hỏng nghiêm trọng bằng, nếu bọn họ mang đi sửa, có thể nhanh chóng sửa xong."
Trên thực tế tốc độ sửa chữa điện thoại vô cùng nhanh, ngay buổi sáng hôm sau đã báo chiếc di động đó chỉ hỏng mỗi bảng điện, sau khi thay bảng điện là có thể khởi động máy sử dụng được rồi.
Sau khi khởi động máy xong mới phát hiện trong di động chỉ có một số ảnh của người phụ nữ và gia đình, chẳng những không có chứng cứ mà Đại Lưu nói, chiếc di động này hoàn toàn không thuộc về gã.
Lúc đó Đại Lưu đang làm ầm ĩ trong ngân hàng, giơ chi phiếu gào hét: "Không thể thưc hiện! F**k, tìm họ Trạch ra đây, lập tức gọi điện thoại cho nó, có nghe hay không!"
Quản lý ngân hàng gọi bảo vệ tới: "Thưa ngài, nếu ngài thực sự không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Mày báo đi, có gan thì báo đi, lão tử đập nát ngân hàng chúng mày."
Gã đang định đánh người thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, nghe xong lập tức nói: "Không thể nào, trăm phần trăm là di động của tôi, không thể nhầm được."
"Sao lại không có chứ, di động kia không phải của tôi thì của ai, ông cũng không thể như vậy, ông...!A lô, a lô, a lô!"
Đại Lưu vội vàng cúp điện thoại, lập tức gọi điện đến cửa hàng sửa chữa ở quê, đối phương kiên quyết không thừa nhận đưa nhầm di động, gã còn tranh cãi với đối phương, cuối cùng thì cảnh sát cũng đến.
Quản lý ngân hàng chỉ vào gã rồi nói với cảnh sát, mặt Đại Lưu đỏ bừng, nắm chặt di động không thể nén được cơn giận, cuối cùng đã hiểu ra.
Trạch Mẫn đang ở trong công ty, ném hết tài liệu của đám quản lý cấp cao.
Tin tức người tiêu thụ khiếu nại càng ngày càng lớn, hôm nay là thứ hai, tập đoàn Cư Khang xuất hiện trên mọi tớ báo, báo chí đưa tin không phải chất lượng sản phẩm có vấn đề mà là hàng giả.
Tập đoàn Cư Khang tuyên bố chỉ bán hàng chính hãng, ai ngờ lại bán hàng giả, hàng hiệu sa hoa biến thành hàng giả.
Việc này khiến cho các bên hợp tác vô cùng chú trọng, người phụ trách nhãn hàng sẽ lập tức đến điều tra sự thật, bên Cục công thương cũng sẽ đến ngay, ngay lúc này thì Đại Lưu tìm tới cửa.
Trạch Mẫn bảo bảo vệ đưa người lên ngồi trong văn phòng chờ.
Mấy phút sau Đại Lưu xuất hiện, ném chi phiếu vào mặt Trạch Mẫn, tờ chi phiếu còn chưa chạm đến mặt anh đã rơi xuống đất.
"Trạch tổng, cậu đúng là hao tổn tâm huyết chơi tôi như vậy."
Trạch Mẫn cười: "Đâu có."
Đại Lưu âm độc: "Lão tử lập tức đi tìm cảnh sát, nói cho bọn họ biết mày cho tao tiền làm giả khẩu cung, mày đừng mơ thoát thân."
Trạch Mẫn giơ tay ra: "Xin cứ tự nhiên."
Đại Lưu đá vào bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi: "Giao di động của tao ra đây!"
"Vút" một tiếng, Trạch Mẫn đột nhiên tung thứ gì đó ra, đồ vật bay theo hình parabol vào bàn uống nước phía xa xa, Đại Lưu lập tức quay đầu, thấy có một chiếc di động rơi trên mặt đất, gã không kịp nghĩ nhiều lập tức vọt qua, khom lưng, tay vừa chạm vào mới phát hiện đây cũng không phải là di động của gã, đột nhiên có một chiếc giày giẫm lên tay gã.
Đại Lưu kêu to: "A..." Bàn tay còn lại đấm về phía Trạch Mẫn.
Trạch Mẫn nắm đầu gã, ép gã ngẩng đầu lên, dùng sức túm gã dậy, không nói lời nào, đập đầu gã vào bàn uống nước, tiếng "rầm rầm rầm" vang lên, Đại Lưu đau đớn giãy dụa, Trạch Mẫn hung ác: "Chơi tao ư, dám chơi tao ư? Mày con mợ nó dám ngang tàng trước mặt tao!"
Anh túm tóc Đại Lưu, kéo gã đứng lên, dùng sức ép vào tường, lại đá gã một cái, Đại Lưu quỳ rạp xuống đất, Trạch Mẫn lại túm tóc gã ép sát vào, Đại Lưu đau đến mức không dám kêu.
Trạch Mẫn nghiến răng nghiến lợi: "Muốn ngủ với cô ấy? Còn muốn ngủ với cô ấy không?"
Đại Lưu lắc đầu, gian nan đáp: "Không...!Không!"
"Nếu tao còn nghe thấy tên cô ấy từ miệng mày nói ra, tao sẽ khiến cho mày câm điếc cả đời, mày hãy nghe cho kỹ, lập tức cút cho tao!"
Đại Lưu lảo đảo, mặt mũi bầm dập chạy khỏi văn phòng Trạch Mẫn, nhân viên ngoài văn phòng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, Trạch Mẫn vẫn nổi giận đùng đùng như cũ: "Vừa rồi người kia tống tiền tôi, còn động tay động chân nữa, mau báo cảnh sát."
Đại Lưu chạy ra khỏi tập đoàn Cư Khang, mang theo thương tích chạy tới đồn cảnh sát, tố cáo Trạch Mẫn đánh đập đe dọa, còn nói Trạch Mẫn bảo gã ngụy tạo chứng cứ, Trạch Mẫn nhờ luật sư giải quyết việc này, còn giao tư liệu của Vương Xuân cho luật sư Phương, nói tình hình cho ông, luật sư Phương nói: "Vậy là toàn bộ khẩu cung của Lưu Cường đều mất hết giá trị rồi, tình hình kinh tế của gã cũng khiến người ta nghi ngờ, cậu còn chụp được ảnh gã tiếp xúc với người nhà họ Thẩm, tuy chứng cứ này có lợi, nhưng vẫn thiếu chứng cứ mang tính mấu chốt."
Trạch Mẫn: "Mấy ngày nữa tôi sẽ giao chứng cứ mang tính mấu chốt cho ông.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...