Tương Tư Hệ Hữu Thời

Người dịch: Rabbitlyn


Buổi tối Triệu Hữu Thời mời luật sư Phương và Hoa Sơn ăn cơm, còn gọi điện thoại hỏi chủ biên Tô có thể đến hay không. Chủ biên Tô hỏi: "Trạch tổng có tới không?"

Triệu Hữu Thời liếc nhìn Trạch Mẫn ở bên cạnh đáp: "Anh ấy có đến."

"Được, vậy tôi cũng đến."

Cúp điện thoại, Triệu Hữu Thời tò mò: "Chủ biên Tô tìm anh có việc à?"

"Có thể là chuyện gì chứ, hiện tại tin tức của Cư Khang nóng như vậy mà, anh ta muốn tin độc quyền thôi."

Triệu Hữu Thời: "Một tháng nay em cũng không rảnh hỏi anh, tình hình công ty rốt cuộc thế nào rồi?"

Trạch Mẫn đang lái xe, nghe vậy không nhịn được giơ tay xoa đầu Triệu Hữu Thời, cười nói: "Biết quan tâm đến anh à? Đó là cơ mật của công ty, không thể nói cho em được."

Triệu Hữu Thời cười đánh anh một cái, biết Trạch Mẫn không muốn cô lo lắng, vì thế cô không hỏi nữa.

Ban ngày vừa tuyên án, tới buổi tối Triệu Hữu Thời vẫn vô cùng kích động, cô rót rượu cho nhóm luật sư Phương, bày tỏ sự cám ơn chân thành, Trạch Mẫn cũng đứng lên, cầm chén rượu nói: "Lần này nhờ có mấy vị, chuyện mới có thể giải quyết viên mãn như vậy, tôi cạn trước, còn tùy ý các vị."

Anh uống một hơi cạn sạch, uống xong nắm tay Triệu Hữu Thời ngồi xuống, hai người vừa thân mật lại vừa ăn ý.


Về nhà, Trạch Mẫn tìm được một cái ghế, ngồi ngắm trăng cùng Triệu Hữu Thời, ở trung tâm thành phố không thấy được sao, ngón tay anh chỉ về một phía: "Sao Ngưu Lang Chức Nữ."

Triệu Hữu Thời chụp tay anh, lại giơ hai ngón tay lên cười hỏi: "Số mấy?"

Trạch Mẫn bắt lấy tay cô, thấp giọng: "Đây là Triệu Hữu Thời!"

Thật sự đã hơi say rồi, đêm nay anh còn vui vẻ hơn so với Triệu Hữu Thời, uống rất nhiều rượu, Triệu Hữu Thời không ngăn được anh. Cô tiến sát vào trong lòng Trạch Mẫn, bởi vì anh nắm ngón tay, nên không rút ra được, Trạch Mẫn khẽ hôn trán cô, sau khi về phòng dày vò cô một hồi mới cho cô ngủ. Ngày hôm sau hai người cùng nằm trên giường, Triệu Hữu Thời mở mắt ra mà ngỡ mình nằm mơ.

"Chu Dực Xuyến thực sự bị trừng phạt rồi."

"Ừ."

"Thẩm Lãng Vĩ và mẹ cô ta sẽ như thế nào?"

Trạch Mẫn xoay người, nghịch tóc Triệu Hữu Thời: "Nghe luật sư Phương nói mẹ cô ta sẽ một mình chịu tội, Thẩm Lãng Vĩ có lẽ không có việc gì, hành động của mẹ cô ta tương đối nghiêm trọng sẽ phải chịu hình phạt."

Triệu Hữu Thời: "Thẩm Lãng Vĩ làm nhiều chuyện như vậy, thế mà lại không có việc gì sao?"

Trạch Mẫn không nhịn được hôn cô một cái, mới lên tiếng: "Mẹ cô ta đã nhận hết tội thay Thẩm Lãng Vĩ rồi, người như Thẩm Lãng Vĩ làm sao để cho bản thân gặp chuyện không may chứ."

Triệu Hữu Thời lo lắng, cũng xoay người, động tác rất quyến rũ, Trạch Mẫn cố ý cởi đai áo ngủ của cô xuống, Triệu Hữu Thời giữ lấy tay anh, nghiêm túc nói: "Anh thành thật nói cho em biết tình hình công ty thế nào rồi, có phải Thẩm Lãng Vĩ đã thực sự rút vốn đầu tư, em không hi vọng anh giấu diếm em."


Trạch Mẫn im lặng một lát, nói: "Hai tháng nay, đơn đặt hàng trên trang web giảm mạnh, phía trên ba ngày hai lần phái người đến kiểm tra, mấy nhân viên quản lý đều bị mang đi, quan trọng nhất là người muốn bắt thì không bắt được."

"Anh có biết là ai không?"

"Có."

"Anh có chứng cứ?"

"Tài liệu của công ty đã bị động tay động chân qua, không tìm thấy chứng cứ, nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Trạch Mẫn nhíu mày cười: "Em tính thuê căn phòng này bao lâu nữa? Nếu không muốn ở chung với anh, vậy em đến ở căn hộ tại quảng trường Thời Đại đi."

Triệu Hữu Thời: "Anh đừng đánh trống lảng sang chuyện khác."

Trạch Mẫn đột nhiên kéo cô vào lòng, cào cào áo ngủ của cô: "Anh đâu có đánh trống lảng, anh chỉ thay đổi động tác thôi."

Đến buổi trưa hai người mới rời được khỏi giường, Trạch Mẫn đi làm, Triệu Hữu Thời một mình đi nghĩa trang, báo tin tức tốt cho chị gái và cha mẹ, nói xong lại kích động khóc, ngồi đến khi nhá nhem tối mới rời đi.


Đúng như dự tính của cô mấy hôm sau Chu Dực Xuyến kháng án. Lúc Thẩm Đạo hẹn Triệu Hữu Thời ra ngoài thì cô mới vừa chuyển xong nhà, ngồi trong căn hộ ở quảng trường Thời Đại, mệt đến mức người đầy mồ hôi, nhắn tin cho Trạch Mẫn, nhưng anh cũng không nhắn lại.

Thẩm Đạo gọi điện tới, Triệu Hữu Thời đồng ý, nửa tiếng sau đi đến quán cà phê, nhìn cây gậy đặt bên cạnh Thẩm Đạo, cô hoảng hốt giống như thời gian đảo ngược lại.

Thẩm Đạo thấy ánh mắt cô nhìn về chiếc gậy bên cạnh mình, mỉm cười: "Anh hiểu cảm giác của em, có lẽ em không thể tưởng tượng được đâu, khi không đi được anh không hề cảm thấy khổ sở sợ hãi, mà lại cảm thấy vui vẻ."

Triệu Hữu Thời lấy lại tinh thần hỏi: "Chân của anh không điều trị được hết sao?"

"Có thể điều trị được." Thẩm Đạo nói, "Hai năm nay anh luôn làm vật lý trị liệu, lúc ban đầu như bị bại liệt, hai đùi không thể cử động nổi, hiện tại đã có thể chống gậy đi đường, bác sĩ cũng nói là kì tích."

Triệu Hữu Thời gật đầu, Thẩm Đạo nhìn về phía cô: "Mấy ngày nữa anh sẽ quay về Mỹ, em bảo trọng nhé."

"Anh cũng vậy." Dừng một chút, Triệu Hữu Thời nói, "Cám ơn anh đã mang hoa cho cha mẹ và chị gái em, hoa đẹp lắm."

Đến khuya Trạch Mẫn mới về, lại ra ban công hút thuốc, Triệu Hữu Thời rời giường uống nước, nhìn thấy có bóng người ngoài ban công, cô đi qua, vỗ cánh tay Trạch Mẫn, ngồi xuống đùi anh, Trạch Mẫn cười ôm cô, khẽ nói bên tai cô một câu, Triệu Hữu Thời đỏ mặt: "Sắc lang!"

Tòa nhà cao cách ánh trăng càng gần, mấy năm trước bọn họ cũng từng ngồi như vậy, vừa nói chuyện vừa ngắm trăng, không nghĩ tới mấy năm sau vẫn còn có thể tái hiện hình ảnh này. Triệu Hữu Thời nén giận: "Em trở về đã hơn một năm, lúc về chỉ có một vali, ai ngờ lần này sắp xếp mất đến bốn vali, Tiểu Giai đã giúp em bán một số đồ rồi, nếu không hôm nay em không thể chuyển đồ nổi."

Trạch Mẫn: "Chân tay em nhỏ như vậy, không nghĩ tới lại có sức đến thế, sao trên giường không thấy em dùng sức như vậy?"

Triệu Hữu Thời lại đỏ mặt, tức giận: "Đầu óc anh toàn là chuyện đồi bại thôi, hạ lưu!"

Trạch Mẫn cười to, ôm ngang người Triệu Hữu Thời, giả vờ muốn ném ra ngoài ban công, Triệu Hữu Thời hét chói tai ôm chặt cổ anh, Trạch Mẫn nói: "Nhỏ tiếng thôi, cẩn thận hàng xóm tố cáo em làm ồn đấy." Anh lại cười ha ha, để cho nửa người Triệu Hữu Thời lộ ra ngoài ban công, Triệu Hữu Thời sợ đến mức dịch sát vào lòng anh, căng thẳng: "Anh cười nhỏ một chút, cẩn thận hàng xóm tố cáo anh làm ồn đấy."


Trong nháy mắt lại trở lại như ngày trước, Triệu Hữu Thời học cách nói chuyện của Trạch Mẫn, bắt chước hành động cử chỉ của anh, Trạch Mẫn ôm cô về phòng ngủ, cười lớn: "Trừng phạt chưa đủ, dám học anh à."

Ban ngày Trạch Mẫn bận việc, có rất nhiều lúc không thể ăn được cơm, bà Trạch dạy Triệu Hữu Thời nấu canh, nói lời sâu xa: "Muốn nắm được trái tim đàn ông, trước hết phải nắm giữ được dạ dày của anh ta. Hai năm nay không có cô gái nào theo đuổi được Mẫn Mẫn, nếu không phải dì thay cháu đuổi đám ong bướm này thì hiện tại...Cho nên Tiểu Thời à, cháu phải dụng tâm nấu canh vào."

Triệu Hữu Thời dở khóc dở cười, đến giờ ăn trưa chạy đến tập đoàn Cư Khang, học cách nói chuyện y như của bà Trạch, Trạch Mẫn vừa đưa được chút canh vào miệng cứ thế phun ra, lao về phía Triệu Hữu Thời, vỗ mông cô một cái, Triệu Hữu Thời nhỏ giọng cầu xin tha thứ, đột nhiên nhớ ra mới chất vấn: "Ong bướm là ai, sao đến giờ anh chưa từng nói?"

Trạch Mẫn như cười như không: "Nói thế nào thì anh cũng là kim cương vương lão ngũ, ong bướm à? Nhiều người lắm, anh đếm không hết."

Triệu Hữu Thời hừ lạnh: "Không biết xấu hổ."

Trạch Mẫn uống hết canh, Triệu Hữu Thời mang bình giữ nhiệt ra ngoài phòng uống nước rửa, nhân viên gần như đều nhận ra cô, chào hỏi một chút, không dám ở cùng một phòng với bà chủ, đều đứng dậy rời đi.

Đinh Sĩ Lỗi cầm cốc, nghiêng người nhường đường, thấy nhân viên đều lén lút chào hỏi, cảm thấy kì lạ đi vào phòng uống nước xem, nhất thời sững sờ tại chỗ. Bóng dáng giống y như trong trí nhớ, chưa từng thay đổi chút nào, tiếng nước dường như có thể thôi miên, cô khẽ ngâm nga, không phải ca khúc cô từng hát ở KTV, hình như là một ca khúc rất cũ, Đinh Sĩ Lỗi tạm thời không nghĩ ra. Một lát sau lại chuyển sang bài khác, cuối cùng giai điệu quen thuộc đã xuất hiện, trong lòng Đinh Sĩ Lỗi mềm mại, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.

"Mang canh đến à?"

Triệu Hữu Thời giật mình, quay đầu thấy người nói là Đinh Sĩ Lỗi, vẫn còn chưa hồi hồn: "Anh đi chả có tí tiếng động nào làm em sợ muốn chết."

Đinh Sĩ Lỗi cười: "Dọa em ngất thì tốt biết mấy, anh còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân."

Triệu Hữu Thời nhìn cốc trong tay anh cười: "Sao anh phải tự mình đến phòng uống nước vậy?"

"Không có cách nào hết, không ai mang canh cho anh, anh đành phải tự pha cà phê uống thôi. Em nấu canh gì vậy?"

"Canh gà nấm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui