10.
Chuyện của Trường An đã được giải quyết, nhưng ai ngờ sổ sách của Lan Anh Các lại đột nhiên xảy ra vấn đề.
Tiền thuế vừa nộp cho quan phủ tháng trước bỗng nhiên bị người ta tố cáo, người nọ một mực khẳng định sổ sách bị làm giả, nói chúng ta bí mật ăn chặn hơn một ngàn lượng tiền riêng.
Quan phủ lập tức điều tra.
Trốn thuế chính là cấm kỵ, không cẩn thận có thể khiến táng gia bại sản, hoặc bị chém đầu.
Ta bận đến mức sứt đầu mẻ trán, một bên giao lưu với quan, một bên kéo các quản sự của các cửa hàng cùng nhau thảo luận về phương án giải quyết.
Nhưng mới giải quyết xong một việc lại gặp phải việc khác.
Chuyện của Lan Anh Các được giải quyết, cửa hàng khác lại xảy ra chuyện.
Mặc dù chúng ta đưa ra bằng chứng sắt như núi, nhưng quan phủ lại chậm chạp chưa thấy phán quyết.
Cho đến một ngày ta bận xong việc về nhà, vừa mở cửa ra liền thấy một đám quan binh mặc áo đen chặn kín cổng ngõ.
Lòng ta chợt sụp xuống.
Ta hỏi một viên quan đứng đầu: "Đại nhân đây là làm gì?"
Ông ta chỉ nói: "Làm phiền Tống chưởng quầy và tiểu quan đi một chuyến."
"Hôm nay đại nhân dẫn theo một đám người như vậy vào, ta cần phải xem nhi tử nhà mình có bị hoảng sợ hay không."
"Tống chưởng quầy không cần lo lắng, chúng ta đã sắp xếp chu đáo cho nhi tử ngươi."
Trường An đã bị người của bọn họ bắt rồi sao?
Ta hận đến mức muốn cắn nát một cái răng.
Từ trước đến nay là dân không nên đấu với quan, không muốn đi cũng phải đi một chuyến rồi.
Ai ngờ xe ngựa một đường lắc lư, đến nơi lại không phải là nha môn như ta nghĩ.
Mà là một phủ đệ kín tiếng.
Ta chỉ vào phủ đệ kia: "Đây chính là nơi các ngươi nói là đi một chuyến?"
Viên quan tất cung tất kính đáp: "Vương gia muốn gặp ngươi."
Sự việc trong mấy ngày qua quả nhiên là do Thẩm Cảnh Hành giở trò quỷ!
Thấy thì thấy, ta cũng muốn xem Thẩm Cảnh Hành rốt cuộc muốn làm gì đây!
11.
Ta nổi giận đùng đùng một chân đá tung cửa.
Quả nhiên liền thấy bên cạnh bàn tơ vàng gỗ lim có một nam tử thon dài cao thẳng đang đứng.
Bàn phủ giấy Tuyên thành, người nọ áo trắng tinh tươm, mặt mày chuyên chú, ngón tay thon dài cầm bút đang cẩn thận vẽ gì đó.
Ta liếc nhìn, là một bức “Bách điểu triều phượng đồ”.
Trên bức tranh đủ loại chim tranh nhau vây quanh một con phượng hoàng ngũ sắc, nét vẽ phượng hoàng uyển chuyển tinh tế, nhìn qua liền biết là kỹ thuật cực tốt cực kỳ.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Bức “Bách gà tranh sủng đồ” này ai vẽ thế, giống như gà nhà ta dùng móng cào ra vậy, thật sự là giống như đúc.”
Hắn nghe xong không có phản ứng gì, vẫn điềm tĩnh vẽ tranh.
“Đây là quà mừng thọ của Thái hậu, xúc phạm Thái hậu thêm trốn thuế, Tống chưởng quầy chán sống à?”
“Dân nữ vô ý làm vậy, là vô tội.” Mặt ta không được khách khí lắm, “Huống chi chân tướng trốn thuế này, Vương gia hẳn là biết rõ hơn ai hết là do ai làm chứ?”
Hắn ngừng tay đang cầm bút, cũng không phủ nhận: “Cô quả thực biết.”
Ta càng tức giận, mắng: “Đê tiện!”
Hắn nhấc mắt lên liếc ta một cái, không nóng không lạnh: “So với việc người nào đó làm, e là không đáng để gọi là đê tiện.”
“Bái đường rồi, động phòng rồi, nhân lúc mang thai con của cô thì lập tức bỏ đi.”
“Chúng ta rõ ràng đã thỏa thuận một năm.”
Hắn cười lạnh: “Thời gian đã đến chưa?”
“Chưa đến cũng sắp đến!”
“Nếu đã chưa đến, thì vẫn là phu thê.”
“Chúng ta kia lại tính là loại phu thê nào, công văn quan phủ còn chưa qua!”
“Trước đây chưa qua, bây giờ qua cũng kịp.”
Ta: “?”
Thời gian một năm đều qua đi 6 năm, chúng ta cũng xa nhau sáu năm, chút tình cảm nhạt nhẽo đó chắc sớm đã mòn hết.
Hắn còn muốn cùng ta qua công văn quan phủ à?!
“Vương gia, ngài đang nói đùa đấy à?”
“Cô từng đùa kiểu này khi nào?”
“...”
Hình như hắn thật sự không thích đùa giỡn với ta loại chuyện này.
12.
Để tránh chuyện thực sự nói đến mức phải trình công văn đến quan phủ, ta vội vàng chuyển đề tài: "Trường An bị Vương gia an bài đi đâu rồi?"
Thẩm Cảnh Hành lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nó sống rất tốt."
Ta tức giận: "Dân nữ đã sớm nói Trường An không phải là cốt nhục của Vương gia, Vương gia cần gì phải cưỡng ép bắt cóc con của người khác?"
Hắn nắm chặt bút khớp xương ngón tay đột nhiên hơi trắng bệch, nhưng không nói gì, sắc mặt không đổi tiếp tục vẽ tranh.
"Vương gia thân phận tôn quý, muốn dạng nữ nhân nào cũng được, muốn sinh bao nhiêu đứa con cũng được, vì sao lại cứ phải bám lấy chúng ta không buông?"
Sắc mặt hắn thờ ơ.
Chỉ động ngón tay một cái, bức tranh con phượng hoàng trong tay đang giương cánh bay lên. Giống như hoàn toàn không nghe ta nói chuyện.
"Thẩm Cảnh Hành!"
Ta tức giận đến mức quên cả xưng hô, gọi thẳng tên hắn.
Hắn khẽ nhấc mí mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Một chân đá vào bông gòn, quả thực khiến người ta không thể sử dụng sức lực.
"Đó là con của ta, ta vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra, xin ngươi trả lại cho ta"
Mặt hắn không biểu cảm đặt bút xuống: "Hoàng tử tuyệt đối không thể lưu lạc nơi dân gian."
Hắn quả nhiên là đến để cướp con của ta, tay chân ta lạnh toát.
"Vì sao Vương gia lại tin chắc đứa bé này nhất định là của ngài? Ta cùng ngài chia xa không phải sáu ngày, không phải sáu tháng, mà là sáu năm! Sáu năm ta hoàn toàn có thể tìm nam nhân khác để mang thai con của hắn!"
Thẩm Cảnh Hành đang đặt bức tranh vào ống tranh, ngón tay khựng lại, hàng mi dài run lên, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nghiêng đầu nhìn ta lúc ánh mắt không có gì gợn sóng, lại vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hắn nắm lấy cằm ta buộc ta ngẩng đầu lên: "Nếu cô nói, cô nhất định phải có đứa con này thì sao?"
Ý là gì chứ?
Cho dù đứa con này không phải là cốt nhục của hắn, hắn cũng nhận?
Ta không dám tin tưởng: "Cam tâm tình nguyện làm cha của con người khác, ngươi điên rồi sao?"
Đôi mắt màu hổ phách của hắn lấp lánh.
"Tống chưởng quầy chỉ có hai con đường. Hoặc là để lại đứa con, tự mình rời đi."
"Hoặc là, cùng con một đường trở về."
13.
Ta càng ngày càng không hiểu nổi Thẩm Cảnh Hành.
Hắn khăng khăng nói đứa con là của hắn, nhưng lại không cùng Trường An nhận cha con, giờ lại còn ép ta tái hôn với hắn.
Trên đời này, người bạc tình nhất chính là người trong hoàng thất.
Muốn nói hắn có tình với ta, ta tuyệt đối không tin.
Hiện giờ không biết hắn đã an bài Trường An ở đâu, ta đành phải theo yêu cầu của hắn bị buộc phải ở lại phủ của hắn.
Sau khi hắn xử lý xong công vụ trong cung thì thích ở trong thư phòng, ban đầu ta có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng vào thư phòng lượn lờ quấy rầy hắn, ép hắn nói cho ta biết tung tích của Trường An.
Nhưng dù ta nói gì, hắn cũng bình tĩnh đọc sách vẽ tranh.
Ta tức giận rồi.
Ngồi phịch xuống bàn sách của hắn, xem hắn còn dám phớt lờ ta như thế nào.
Thẩm Cảnh Hành đang cầm bút thì dừng tay, ngước mắt nhìn ta, đôi mắt trong veo như gió tuyết phản chiếu lại dáng vẻ tức giận của ta.
Hắn nhướng mày, bút mực giấy nghiêng bị hắn nhẹ nhàng quét xuống đất.
?
Ta giật mình một cái: "... Vương gia đang làm gì vậy?"
"Nếu Tống chưởng quầy thích trẻ con như thế, vì sao chúng ta không sinh thêm một đứa nữa?"
Ánh mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo không thể hiểu nổi, vòng tay ôm lấy eo ra, cúi người áp ta xuống bàn sách.
Thoạt nhìn không giống như đang đùa giỡn.
Ta đột nhiên lo lắng: "Con của ngài tự nhiên vẫn phải do thê tử ngài sinh ra, sao lại đến lượt một dân nữ như ta được?"
Hắn thu lại thần sắc trong mắt: "Ngươi nói đúng, vẫn phải do thê tử cô sinh."
Nhưng thê tử này không nên là ta chứ.
Trải qua các triều đại, nào có vương gia nào không cưới được quý nữ danh môn? Nào có cưới nữ nhi thương gia thấp hèn làm phi?
Ta vốn nghĩ nói đến mức này, hắn sẽ buông tay và để ta đi.
Ai ngờ ngón tay lạnh lẽo của hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, lướt qua khóe mắt, đuôi lông mày, cuối cùng dừng lại ở khóe môi.
Cặp mắt đào hoa vốn đã lạnh lùng sâu thẳm, hiện giờ lại nhìn thẳng vào người ta như thể có thể nhìn thấu lòng người.
Thật khiến người ta không thể đỡ nổi.
Tim ta đập như trống trận, vô thức muốn đẩy hắn ra.
Nhưng lại bị hắn siết chặt eo: "Đừng động."
"Để ta ôm một lát."
Những lời này hắn không dùng đại từ nhân xưng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, ta lại từ đôi mắt vốn không có nhiều cảm xúc của hắn bắt gặp một tia thoáng qua... Cô đơn?
Không rõ ràng, nhưng đủ để ta tạm thời quên mất đẩy hắn ra.
Cho đến khi trên môi truyền đến cảm giác ấm áp. Có thứ gì đó cạy mở môi răng của ta, như gió lẻn vào đêm, công thành chiếm đất.
Vừa dịu dàng tinh tế lại vừa xen lẫn chút mạnh mẽ xâm chiếm.
Mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng của người trước mặt tràn vào mũi.
Khi đôi môi tách ra, mũi cao thẳng của Thẩm Cảnh Hành chạm vào ta, hàng mi dài dày rũ xuống, che đi mí mắt.
"Nhưng thê tử của cô, không phải ai cũng được."
Không phải ai cũng được...
Trong giây lát, ta dường như đã thoáng thấy đêm tân hôn năm đó với ngọn nến đỏ lộng lẫy.
Thiếu niên mười tám tuổi lần đầu tiên hôn lên khóe môi ta, vành tai nổi lên màu hồng nhạt, ánh nến chiếu rọi khuôn mặt đẹp đến không thể tin được.
Sau khi mây mưa qua đi, ta hỏi hắn tại sao không từ chối, lại nhanh chóng đồng ý làm phu quân của ta như thế.
Hắn hôn lên xương quai xanh của ta, cúi xuống bên tai ta thì thầm: "Nếu người thành hôn là nàng, cũng không phải không được."
14.
Ở phủ Nhiếp chính vương nghỉ ngơi bốn ngày.
Vụ án trốn thuế cuối cùng cũng có phán quyết của quan phủ.
Người vô cớ vu khống ta bị đánh 50 roi, suýt nữa mất hơn phân nửa cái mạng, khi ra khỏi nha môn chỉ còn thở hổn hển như treo lủng lẳng một hơi.
Vài vị quan viên bị kiểm tra vì tắc trách trong công việc hoặc tham nhũng nhận hối lộ và bị kết tội hành vi không đúng mực, bị giáng làm dân thường, suốt đời không được làm quan.
Ta như suy sư tư liếc Thẩm Cảnh Hành một cái: "Lòng dạ của Vương gia thật tàn nhẫn, vừa bóc lột xong lại bỏ rơi người ta, đúng là đủ nhẫn tâm nha."
Lúc ấy hắn đang xử lý công vụ, nghe vậy liền nhướng mắt nhìn ta một cái, giọng điệu không mặn không nhạt:
"Thay vì nghi ngờ cô, Tống chưởng quầy nên nghĩ lại xem chính mình đã làm gì trong quá khứ."
Ta đã làm gì?
Nếu là muốn kiếm tiền, đến kinh thành đông đúc quả thực càng dễ làm giàu, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là ——
Người kia ở đây.
Mấy năm nay ta xác thật làm rất nhiều việc.
Từng vụ từng việc đều tự cho là khá kín đáo, không ngờ vẫn bị phát hiện.
Thực ra sớm nên nghĩ đến, đi đêm nhiều có ngày gặp ma.
Chiều hôm đó, Cố phò mã phủ Chiêu Dương công chúa cầu kiến Nhiếp chính vương.
Vừa lúc Thẩm Cảnh Hành đàm luận với ông ta, ta bưng một tách trà nhỏ vào, Cố phò mã nhìn chằm chằm vào đôi mắt ta, lập tức không nói không rằng che kín một tầng mây đen.
“Thần cũng không biết, mối quan hệ giữa Vương gia và Tống chưởng quầy lại sâu đậm đến thế."
Thẩm Cảnh Hành nhấp một ngụm trà: "Tống chưởng quầy cầm kỳ thư hoạ đều rất tinh thông, gần đây cô rất hợp ý với nàng."
Lời này nói ra khiến trên mặt ta lại không khỏi nóng lên.
Cái gì mà cầm kỳ thư hoạ? Cứ cái gì dính chút thanh nhã thì ta đều chẳng biết gì.
Thẩm Cảnh Hành trợn mắt nói dối.
Cố phò mã híp mắt, ý vị thâm trường cười một chút: "Hoá ra Tống chưởng quầy không chỉ kinh doanh khấm khá mà còn thông thạo cầm kỳ thư hoạ, thật đúng là một kỳ nữ."
Khách sáo vài câu, liền nghe ngoài cửa có thị vệ tiến vào bẩm báo, nói Thái hậu triệu Nhiếp chính vương vào cung.
Mắt thấy trời đã tối, thời gian cũng không còn sớm. Lúc này Thái hậu tìm Thẩm Cảnh Hành làm gì?
Thẩm Cảnh Hành đặt chén trà xuống: "Thất lễ rồi, ngày khác lại bàn."
Cố phò mã đầy mặt cười tươi: "Chuyện của Thái hậu đương nhiên quan trọng hơn chuyện của thần, Cố mỗ ngày khác lại đến thăm."
Nhưng sau khi Thẩm Cảnh Hành đi rồi, Cố phò mã lại không nhúc nhích.
Vẫn bình tĩnh uống trà.
Xung quanh không có ai, gương mặt cười tít mắt của ông ta lúc đối mặt với Thẩm Cảnh Hành lúc này đối diện với ta lại bỗng chốc trầm xuống.
"Đã lâu không gặp Tống chưởng quầy, không biết mẫu thân ngươi thế nào?"
Mẹ ta đã sớm bởi vì ông ta mà qua đời, ông ta hỏi câu này chỉ là muốn chọc tức ta.
"Mỗi dịp lễ tết ta đều đốt cho bà rất nhiều tiền, mẹ ở dưới đó chắc hẳn cũng coi như sống sung sướng hạnh phúc," Ta cười tủm tỉm đáp, "Chỉ có một tâm nguyện, đại khái là mong Cố phò mã có thể đến thăm bà một chút."
"Nghiệt súc! Có ai lại nói chuyện với phụ thân ruột của mình như vậy?"
Bỗng nhiên Cố phò mã đập mạnh xuống bàn, dáng vẻ dạy dỗ người khác lên tới mười phần.
"Phò mã đại nhân nói vậy là sao, ngoài kia chẳng ai biết chúng ta là quan hệ cha con đâu."
Ta hơi hơi mỉm cười: “Công chúa Chiêu Dương qua đời vì bệnh năm ngoái lại có thể biết sao?”
Ông ta cười lạnh, "Đừng tưởng bản thân dựa dẫm vào cánh tay của Thẩm Cảnh Hành thì sẽ vô lo vô nghĩ, hắn có thể giúp được ngươi một lần, còn có thể giúp ngươi cả đời sao? Luôn có người có thể trị ngươi."
Ta nhướng mày, "Ồ? Xin chỉ giáo."
"Ngươi nghĩ tại sao hiện tại hắn vẫn chưa lấy vợ?"
Hắn khinh thường hừ lạnh, "Chỉ là một kẻ hầu hạ dưới váy thái hậu thôi, nếu như bên cạnh có nữ nhân, ngươi nói thái hậu sẽ bỏ qua?"
"Ta đây thật là sợ hãi quá đi." Ta bình tĩnh uống một ngụm trà.
"Phò mã cũng không hổ là Phò mã, hai mươi năm trước trốn dưới váy của Công chúa tác oai tác oái, giờ Công chúa đã đi rồi, lập tức lại bám lấy thái hậu."
Sắc mặt ông ta khó coi, "Ý ngươi là gì?"
"Ý tứ chính là, Phò mã hóa ra cũng chỉ là một kẻ suốt đời trốn dưới váy của nữ nhân mà thôi."
Vụ trốn thuế này đến rất dồn dập, rõ ràng là muốn giết chết ta.
Sau khi Công chúa Chiêu Dương qua đời, Phò mã mất quyền lực, mấy năm nay những cửa hàng dưới trướng ông ta đều bị ta âm thầm chèn ép.
Mấy nhi tử không ra gì của ông ta cũng chẳng đáng để nhắc tới, chỉ cần dùng vài mỹ nhân dụ dỗ là đã bán hết tài sản ruộng vườn.
Phủ công chúa to như vậy đã sớm suy tàn trống rỗng.
Không có quyền lại không có tiền, chỉ là cái gối thêu hoa cũng không được hoàng thất triều thần coi trọng, làm sao có thể có sức mạnh để xúi giục quan viên chèn ép phú thương trong kinh thành?
Hoá ra người đằng sau giúp ông ta lại là thái hậu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...