Triệu Lang vừa nghe Mị nói, lập tức ngồi dậy, trơ mắt nhìn Thiên Kỳ, cả người phát ra một loại sức ép.
“Ngươi lại làm sao biết là ta?” Thiên Kỳ hừ lạnh, không thèm để ý Triệu Lang, chỉ là trơ mắt nhìn Mị, nàng không có chứng cớ, dựa vào cái gì nhận định chính là nàng làm.
Mị nhìn Thiên Kỳ như đang nhìn người ngu dốt nhất, “Chỉ bằng Tiết gia, có thể nhanh như vậy tiến vào trong cung, vả lại lúc đó còn có Lăng Oanh Minh Phong ở đó, không cần nghĩ cũng đoán được.”
Đoán được? Nàng lại đoán. Thiên Kỳ liền như vậy trơ mắt nhìn Mị, đóc óc người này không biết làm bằng gì, đoán hay như vậy.
Triệu Lang nhún nhún vai, cảm giác được mình làm hoàng đế thật không có chút uy nghiêm nào, đi chỗ nào cũng không được người coi trọng a! Cũng may nàng là người rộng rãi, không thích so đo, nếu không… một mình Mị cũng đã khiến nàng điên rồi, tính tính, vẫn là nàng nên ngủ thôi.
“Này, hỏi ngươi một vấn đề.” Trầm mặc nửa ngày, Mị mở miệng hỏi Thiên Kỳ.
“Ác? Vấn đề gì? Nói thử xem.” Thiên Kỳ tò mò nói , có cái gì nàng đoán không được mà lại hỏi mình.
“Nam nhân đó bao nhiêu tuổi? Sư phụ lại là bao nhiêu tuổi?” Mị chỉ cảm giác được cùng sư phụ ở chung mấy ngày, trên người của nàng có một loại tịch mịch khó hiểu, trước kia chưa từng để ý quá, nhưng, hôm nay…
Thiên Kỳ có chút kỳ quái liếc mắt nhìn nàng,nàng như thế nào biết mình biết a, “Ngươi như thế nào xác định được ta biết mấy thứ này?” Dứt lời, nàng mới phát định ý vừa nghĩ đã vụt khỏi miệng.
“Ngươi không phải nói có thể đánh cùng sư phụ ta lưỡng bại câu thương sao?” Người này luôn nói mình khi yêu giống sư phụ, chính mình không phải tốt hơn rất nhiều sao. Ít nhất mình còn dám theo đuổi Diễm, còn sư phu a? Sợ là chỉ biết dấu ở trong lòng đi! Thật sự là người này chỉ biết mạnh miệng…
“Ôi ôi…” Thiên Kỳ ho nhẹ hai tiếng, ai nói bọn họ là vì Dạ Huy mà đánh nhau, ” Sư phụ ngươi khi đó hai mươi ba, Dạ Huy mười sáu; Dạ Huy qua đời khi sáu mươi sáu tuổi .” (Sunny: Dạ Huy là người tinh sư phụ tỷ =)))))
Mị ở trong lòng thầm nghĩ, sư phụ qua đời thì là một trăm tám mươi ba tuổi, nói cách khác, nàng một mình cô đơn hơn một trăm năm, hơn một trăm năm tương tư, khó trách lại có dáng vẻ tịch mịch như vậy.
Mị âm thanh trầm thấp đi rất nhiều, “Ngươi lại là như thế nào có thể trường thọ như thế?” Tuổi Thiên Kỳ sợ là cùng sư phụ không sai biệt lắm đi!
“Võ công sư phụ ta cùng Hỗn Nguyên công cùng một mạch mà ra, tất nhiên cũng có công hiệu ngang nhau.” Nàng rốt cuộc nghĩ muốn hỏi cái gì? Thiên Kỳ suy nghĩ, chờ nàng tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng, Mị lại yên lặng, một mực đều không nói gì thêm.
Mị chỉ là suy nghĩ, Thiết Diễm vốn là lớn hơn nàng mười tuổi, nếu nàng giúp hắn bồi dưỡng cơ thể cũng nhiều nhất chỉ sống tới trăm tuổi, hơn nữa, người cha ngoài ý muốn kia, Mai Thư Nhã cùng Thiên Kỳ đều cùng một môn phái, cho dù có nội công tâm pháp gì gì đó, Diễm cũng không cách nào tu luyện được , chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Nàng không dám nghĩ tới, chỉ là không tự giác ôm chặt người trong lòng.
Mị tăng lực tay làm động Thiết Diễm, “Mị…” Hắn mơ mơ màng màng gọi nàng, nàng làm sao vậy?
“Không có việc gì, chàng ngủ tiếp đi.” Mị vỗ tay hắn, trấn an hắn.
“Nàng thì sao? Như thế nào còn không ngủ?” Thiết Diễm như trước từ từ nhắm hai mắt, buồn ngủ mông lung, chỉ cảm thấy nằm trong lòng nàng rất ấm áp, rất thoải mái.
Mị nghe thấy hắn lẩm bẩm tại trong miệng, mang theo thanh âm nồng đậm buồn ngủ, trong lòng bất giác thả lỏng một chút, khẽ cười nói, “Ta lập tức liền ngủ.”
“Ân.” Liền như vậy một tiếng, hắn lập tức liền lại ngủ thiếp đi, khi có bầu hắn vốn rất hay ngủ, hai ngày nay là vì cố chịu đựng, chưa từng ngủ yên, hôm nay tại trong lòng nàng, rốt cục có thể yên tâm ngủ say .
Mị dựa vào vách núi, suy nghĩ, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Thiết Diễm, trong đầu trống rỗng, nàng không cách nào tưởng tượng không có hắn làm sao nàng sống được, gương mặt mỉm cười của sư phụ trước khi đi khắc sâu vào trong tâm trí , đó là một nụ cười rất tỏoải mái, rốt cục, không cần lại một mình một người, tịch liêu tại thế gian này nữa rồi.
Như vậy, muốn như thế nào mới có thể giúp hắn cùng nàng sống bên nhau dài lâu? Trong đầu Mị, tất cả, chỉ có một cái ý niệm như vậy . Mị nử ngủ nửa tỉnh, nghe được Cốc Đông đứng dậy; nghe được nàng bắt đầu thu xếp trong ngoài động; nghe thấy bên cạnh Triệu Lang đứng dậy, đi tới ngoài động, đối với băng tuyết dày đặc như trước than nhẹ; nghe được Thiên Kỳ Minh Phong vận khí thổ nạp hô hấp; chỉ có Mai Thư Nhã cùng Lăng Oanh bên người nàng như trước an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở làm cho nàng biết bọn họ đã tỉnh táo, cũng chỉ có Thiết Diễm trong lòng như trước ấm áp ngủ.
Mị mở mắt ra, nhìn thấy Cốc Đông chiếu theo phương pháp nàng chỉ bắt đầu nấu nướng, chỉ là gạo khô đổi thành lương khô, dù sao gạo khô cũng có hạn, trận gió tuyết cũng không biết liên tục đến khi nào, tất nhiên phải để dành cho Thiết Diễm.
Sau một hồi, mùi hương ở trong động phiêu tán, mọi người nghe mùi thơm, ngồi lại cùng nhau, mỗi người một chén, ăn sạch sẽ, xem như đồ ăn sáng; chỉ trừ Mai Thư Nhã, hắn chỉ là uống một cái miệng nhỏ, liền đem chén đặt ở bên người Lăng Oanh.
Lăng Oanh nhìn sư phụ, trong lòng thở dài, sư phụ đối với đồ ăn thật là kén chọn bướng bỉnh y như trẻ con.
Mị nhìn thoáng qua Mai Thư Nhã để bát xuống, vẫn không nhúc nhích, không muốn đánh thức Thiết Diễm đang ngủ ngon , tay nàng từ đầu đến cuối đều đặt trên lổ tai hắn, thay hắn ngăn chặn thanh âm.
Có khả năng trong không khí mùi hương làm ảnh hưởng Thiết Diễm, hắn mơ mơ màng màng hừ một tiếng, cúi đầu nói, “Ta muốn ói.” Đầu để trên đầu vai Mị, cố gắng nhẫn nại.
Mị thấy thế, ôm lấy hắn, hướng ngoài động đi tới, vừa ra động, gió lạnh thấu xương mang theo bông tuyết hướng hai người bay đến.
Mị vội vàng chuyển quá thân, thay hắn ngăn trở gió lạnh, ôm hắn, nửa quỳ tại vách núi, nói, “Diễm, không nên nhịn…”
Nàng nói chưa hết, Thiết Diễm nửa người dựa vào cánh tay của nàng cong người, tê tâm liệt phế ói ra.
Đợi khi Mị lại lần nữa ôm Thiết Diễm tiến vào bên trong động thì, Thiết Diễm chỉ có thể vô lực dựa vào nàng, khó chịu thở; lông mày cũng là nhíu chặt, thật sự là rất khó chịu mà.
Để Thiết Diễm dựa tường ngồi đàng hoàng rồi, Mị đang muốn xoay người lại bị hắn kéo vạt áo, “Mị, nàngđi đâu vậy?” Hắn liền ngay cả ánh mắt đều không mở ra được, chỉ là theo bản năng nghĩ muốn nàng lưu lại.
Mị nhìn bộ dáng vô lực của hắn kia, cầm tay hắn lôi kéo áo nàng, nói, “Ta đi thay chàng nấu đồ ăn, sau đó sẽ quay lại với chàng, có được hay không?” Thiết Diễm dính nàng như vậy, nàng thật đúng là có điểm không thích ứng được, liền nhớ tới Lạc Lạc.
“Ân.” Thiết Diễm suy nghỉ một hồi, mới lên tiếng rồi thả tay.
Mị tay chân lanh lẹ chạy ra ngoài, cuối cùng, dùng đao từ trên vách núi khạy ra một phiến đá, lại dùng đá để trên than lửa.
Đem bánh bao lạnh như băng ban đầu cắt thành từng miếng nhỏ, để thịt khô kẹp ở chính giữa, đặt ở trên miếng đá, sau đó từ túi lấy ra các loại bình nhỏ, như là đồ gia vị, cùng với động tác của nàng, mùi thơm thực vật lại lần nữa phiêu đãng tại bên trong động, mà ngay cả bọn họ những người vừa mới ăn xong nãy đều lại cảm thấy đói bụng .
Mị chuẩn bị tốt xong, mới lấy thêm một cái bánh nữa ra ngoài, lại cầm một phần bánh bao kẹp thịt kia đưa cho Mai Thư Nhã; Mai Thư Nhã nhìn nàng một hồi, đưa tay tiếp lấy, nếm thử một cái, nhãn tình sáng lên, từ từ mà ăn hết.
Lại lấy một phần cho Triệu Lang, nhìn bộ dáng nàng lập tức tươi cười rạng rỡ , nàng liền cảm giác được vị tỷ tỷ này có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh nha.
Mị cười cười, lại lấy thêm một cái banh kiadùng dao nhỏ cắt thành tiểu khối, căn dặn Cốc Đông làm còn lại, sau đó liền ngồi trở lại bên người Thiết Diễm.
“Diễm, ăn chút lại nghỉ ngơi.”
Thiết Diễm nỗ lực mở mắt ra, nhìn một chút chén cháo có mùi thuốc trong tay Mị, thứ duy nhất hấp dẫn nàng là cái bánh báo torng tay nàng, mùi vị vừa nghe qua liền muốn ăn a.
Mị theo tầm mắt của hắn nhìn lại, cười yếu ớt, vê một khối nhỏ bánh bao, đặt ở bên môi hắn, “Nếm thử đi.”
Thiết Diễm há mồm ăn, mùi hương hấp dẫn lại khiến hắn ăn thêm được vài miếng, lúc này mới cảm giác được tựa hồ có chút thèm ăn, Mị liền bắt đầu đút hắn ăn cháo. Ngoài động gió tuyết đã dần dần nhỏ hơn, trong túi than cũng càng ngày càng ít, lương khô, thịt khô cùng gạo cũng sắp ăn xong.
Triệu Lang nhíu mi, càng ngày càng lo lắn, không biết qua mấy ngày, cơn bão tuyết này mới có thể ngừng? Khi nào mới có thể nhìn thấy trời xanh? Thành Hà Châu như thế nào rồi? Trong lòng quấn quít quá nhiều chuyện, quá nhiều thắc mắc.
Mị đem phản ứng của nàng nhìn vào trong mắt, nhưng cũng chịu bó tay, có Thập Bát Kỵ, nàng tuyệt không lo lắng Hà Châu sẽ thất thủ, nhưng, quá nhiều chuyện xảy ra gần đây, khiến nàng cũng không có thể chắc chắn cái gì nữa, duy nhất có thể làm cũng là hy vọng trận bão tuyết này mau mau trôi qua.
Có khả năng để cho Mị lo lắng chính là Thiết Diễm trong lòng càng ngày càng an tĩnh , khẩu vị của hắn càng ngày càng kém, nàng cho dù nghĩ biện pháp như thế nào, hắn cũng chính là càng ngày càng ăn ít .
Nhưng số lần nôn mửa lại dần dần nhiều hơn, hắn đã dần dần hôn mê nhiều hơn , mỗi ngày sau khi nôn toàn thân sẽ như nhũn ra, khí lực toàn bộ tiêu tán.
Hơn nữa khi nàng muốn rời đi hắn, hắn liền ngủ không yên ổn, toàn thân lạnh như băng, vẫn còn thì thào những lời vô nghĩa.
Hắn như vậy Mị chỉ có thể tận khả nàng ôm chặt hắn, cho hắn ấm áp, giúp hắn ít nhất có thể có được cảm giác yên ổn, thật tốt mà nghỉ ngơi.
Mị cũng đã vài lần đi lên chỏm đá cao nhất ngoài hang hướng ra phía ngoài quan sát địa hình một phen , trên vách núi đá băng kết thật dầy, trơn nhẵn không có nơi nào có thể đặt chân, mà nàng cũng chỉ có thể mang theo một người lên đỉnh núi mà thôi.
Ngày đó mặc dù công lực đã dần hồi phục, lại cũng không có thể khinh thường, cũng chính bởi vì nàng công lực chưa hoàn toàn hồi phục nên cũng không thể mạo hiểm lên trên đỉnh núi.
Hơn nữa, coi như bọn họ đều đã trên đỉnh núi, lại phải như thế nào trở lại Hà Châu, Thiên Kỳ có chỉ đường không? Mai Thư Nhã biết đường không?
Nàng kỳ thật là hy vọng Cốc Nam bọn họ có thể mau chóng tìm tới nơi này, có người tiếp ứng cũng yên tâm rất nhiều, dù sao mang theo Thiết Diễm cùng tỷ tỷ, nàng một chút cũng qua loa không được.
Mị nhìn chăm chú vào bầu trời đêm màu đen ngoài động, mơ hồ có bông tuyết bay vào trong động, nơi này chỉ là một cái động lạnh lẽo để tránh gió, bởi vì than hỏa yếu ớt mà ấm áp một chút, trong lòng nàng nghĩ, nếu là trận bảo tuyết này cứ rơi không ngừng nghỉ, nàng phải như thế nào mau chóng đưa tỷ tỷ quay về Hà châu; Thiết Diễm cũng không có thể tiếp tục sống ở chỗ này, mặc dù là trở lại Hà châu, nàng cũng muốn hết sức thay hắn bồi bổ cơ thể.
“Mị a, hảo… Khó chịu, nghĩ muốn… nôn…” Thiết Diễm rên rỉ những lời vô nghĩa, lại đã sớm đã không có khí lực nôn, chỉ là dựa vào Mị mà nôn khan, mặc dù đã ăn vài mứt quả cũng không thể khiến hắn nôn được gì.
“Muội muội, tướng quân lại như vậy, thật không ổn a!” Triệu Lang nhìn lò than đang từ từ tắt lửa, cũng có thể thấy vẻ tái nhợt của Thiết Diễm theo đó mà tăng dần, trong mắt có đồng dạng lo lắng.
“Đúng vậy! Chúng ta phải nhanh một chút đi ra ngoài mới là tốt!” Mị nhìn Thiết Diễm mà đau lòng, là lo lắng, là vô lực, chỉ có thể không ngừng vỗ về hắn, nghĩ muốn giảm bớt cảm giác thống khổ của hắn. Sau một ngày, tất cả mọi người đều miễn cưỡng ngủ, Mị đang tựa vào trên vách núi đá nhắm mắt dưỡng thần bỗng dưng mở mắt ra, mở miệng kêu, “Đông Đông…”
Cốc Đông lập tức mở mắt ra, đứng dậy đi tới trước mặt Mị, đưa tay tiếp nhận gói đồ Mị ném đến, nhãn tình sáng lên, lại nhìn ánh mắt khẳng định của Mị, lập tức xuất động.
Một đạo thanh âm màng theo tiếng ” Xẹt” cùng khói lửa xẹt qua bông tuyết bay đầy bầu trời màu xám, tại phía chân trời lóe sáng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...